La Chinh đã tỉnh táo lại, nhưng trọng kiếm Bất Quy Tắc thì không. Linh thể bên trong trọng kiếm Bất Quy Tắc rất dễ bị mê hoặc, nó vẫn đang ra sức kéo La Chinh chém giết đám côn trùng màu đen kia. Mà cứ mỗi lần chém giết một con côn trùng là sẽ lại có một tia chớp trắng bắn raNhững tia chớp trắng này một phần chui vào trong cơ thể La Chinh, một phần chui vào trong trọng kiếm Bất Quy Tắc.
“Cái này…”
Tia chớp trắng này không thể nào kháng cự lại, vừa chui vào trong đầu La Chinh là hắn đã cảm thấy hơi mơ màng.
May mà Khởi Nguyên Thần Huyết đã đề phòng từ trước, chỉ cần tia chớp trắng tiến vào trong đầu La Chinh là nó sẽ lập tức trừ khử ngay.
“Khởi Nguyên Thần Huyết, có thể tẩy sạch giúp linh thể trong thanh kiếm này không?” La Chinh hỏi.
“Để ta thử xem”
Khởi Nguyên Thần Huyết cũng đã nhìn ra hiện giờ La Chinh đang bị thanh kiếm này kéo đi. Thế là một luồng khí tức màu nâu lại lượn lờ trong cơ thể La Chinh và lan qua cánh tay hắn, tiến thẳng đến trọng kiếm Bất Quy Tắc.
“Vụt…”
Nhưng khí tức màu nâu này vừa chui vào trong trọng kiếm Bất Quy Tắc là đã có hàng loạt tia chớp trắng chen nhau đến, muốn dập tắt đòn tấn công linh hồn của Khởi Nguyên Thần Huyết.
Khởi Nguyên Thần Huyết không thèm để ý đến chút tiêu hao cỏn con này, nó có vô cùng vô tận năng lượng nên muốn so đấu về việc tiêu hao thì nó chẳng ngại gì. Cứ bào mòn từng chút từng chút một là sẽ diệt trừ được tia chớp trắng kia thôi.
Nhưng sau khi Khởi Nguyên Thần Huyết mới tấn công được lượt đầu, trọng kiếm Bất Quy Tắc đã nhanh chóng đáp trả lại.
Linh thể của thanh kiếm này cũng giống như La Chinh, đã giết đến đỏ mắt rồi. Khi nó phát hiện ra đòn tấn công của Khởi Nguyên Thần Huyết, nó không hề do dự mà đánh trả lại.
“Vù…”
Từ trong linh thể quả cầu ánh sáng màu đỏ kia bắn ra từ sợi tơ mỏng màu lục. Những sợi tơ này chỉ phẩy nhẹ qua đã tiêu trừ hết mọi đòn tấn công linh hồn của Khởi Nguyên Thần Huyết!
“Cái này…”
Khởi Nguyên Thần Huyết thấy thật câm nín. Rõ ràng nó đến để giải cứu linh thể này, vậy mà lại bị linh thể xem như kẻ địch đánh trả lại.
Tia chớp trắng đã ăn mòn linh thể, thế nhưng linh thể không hề phát hiện ra!
“Sao?” La Chinh nắm thật chặt thanh trọng kiếm Bất Quy Tắc, hỏi.
“Không được, đòn tấn công linh hồn của ta bị linh thể trong kiếm phát hiện ra, thế là nó tấn công ngược lại ta…” Trong giọng nói của Khởi Nguyên Thần Huyết mang theo vẻ bó tay bất lực.
La Chinh nhíu mày lại, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dừng cung cấp năng lượng đi!”
Năng lượng tích chứa trong chính thanh trọng kiếm Bất Quy Tắc không có nhiều, cho nên lúc đi theo Khổ Thụ nó mới không quá mạnh. Năng lượng nó tích trữ từng ấy năm trên địa đàn cũng đã bị La Chinh bào mòn sạch một cách thuần thục.
Với cách thức tấn công như lúc này, hơn nữa còn phải kích hoạt Xác Suất Cực Thái cùng Tân Hỏa Cực Thái, chỉ cần Khởi Nguyên Thần Huyết cắt đứt nguồn cung năng lượng thì phần năng lượng còn lại sẽ bị linh thể tiêu hết sạch. Đến khi linh thể không còn đủ sức đánh trả nữa, Khởi Nguyên Thần Huyết sẽ có thể diệt trừ những tia chớp trắng kia.
“Cứ làm vậy đi!” Khởi Nguyên Thần Huyết cũng cảm thấy đề nghị của La Chinh khá được.
Bầu trời màu máu trong Vùng Đất Sơ Khai nhanh chóng yên ả lại.
Mấy người Nữ Oa, Phục Hy ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ quạnh, họ còn tưởng rằng trận chiến đã kết thúc.
“Ù…”
Chỉ sau vài nhát chém, trọng kiếm Bất Quy Tắc vốn đang hao phí rất nhiều năng lượng lập tức cạn năng lượng, ánh sáng trên bề mặt thân kiếm mờ dần đi.
Mặc dù linh thể vẫn đầy ắp sát khí, một lòng muốn chém giết đám côn trùng màu đen kia, nhưng sau khi mất năng lượng nó đã thành kẻ có lòng không có sức.
“Ồ?”
Kẻ trông giống loài người nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi của trọng kiếm Bất Quy Tắc, sáu đôi mắt hơi lóe lên. Gã đã đoán ra ý định của La Chinh.
“Trò khôn vặt, ha ha…”
Dứt lời, kẻ trông giống loài người vung tay lên, một đám mây đen đã bao phủ La Chinh.
La Chinh đã không còn trọng kiếm Bất Quy Tắc bổ trợ cho nên kẻ trông giống loài người sẽ có thể dùng Xác Suất Cực Thái nghiền ép hắn.
Sau khi trọng kiếm Bất Quy Tắc bị cạn kiệt năng lượng, Xác Suất Cực Thái của La Chinh hiển nhiên biến mất, nhưng La Chinh loáng thoáng cảm nhận được chút năng lượng khuếch tán ra. Con ngươi hắn hơi phóng đại, hắn bỗng nói: “Gay rồi, kẻ trông giống loài người kia lại muốn sử dụng Xác Suất Cực Thái!”
Vừa dứt lời, La Chinh cảm thấy ngực mình như bị một cây chùy lớn đánh vào.
“Ầm!”
Mặc dù độ cứng của thân thể La Chinh đã đến mức rất kinh khủng, song cú đấm này vẫn khiến ngực hắn bị lõm xuống.
Đáng sợ hơn hết là trong Xác Suất Cực Thái, thời gian của kẻ trông giống loài người chồng lên nhau, gã có thể đánh La Chinh hàng nghìn hàng vạn cú đấm chỉ trong một hơi thở, mà trọng kiếm Bất Quy Tắc đã không thể bảo vệ cho La Chinh được nữa.
Hàng loạt nắm đấm rơi trên người La Chinh, trên đầu, ngực, lưng…
Từng dấu đấm chi chít bắt đầu hiện ra, ngay sau đó đã bị càng nhiều dấu hơn phủ lên trên.
Mọi người trên địa đàn nhìn lại, chỉ thấy giờ phút này La Chinh trôi nổi bồng bềnh giữa không trung và bị từng nắm đấm vô hình đấm cho túi bụi, giống như một bao cát lơ lửng không cố định.
“Chuyện gì vậy…”
“La Chinh đột nhiên không còn sức đánh trả?”
“Hình như đã xảy ra chuyện gì đó…”
Không ít người không nhịn được mà thầm thở dài trong lòng. Trận chiến đấu ở mức độ này, họ không những không có cách nhúng tay vào, mà thậm chí ngay cả đứng xem cũng chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Ngay cả đám Hầu Chủ, Điểu Chủ thực lực hùng mạnh khi đứng đây cũng chỉ có thể đóng vai quần chúng chẳng làm nên trò trống gì.
“Xoẹt…”
Lúc La Chinh bị đánh, Khởi Nguyên Thần Huyết đã thấy không ổn. Nó vội vàng cung cấp năng lượng tiếp!
Ánh sáng bên ngoài trọng kiếm Bất Quy Tắc lại lập lòe lần nữa, đồng thời cũng khôi phục Xác Suất Cực Thái cùng Tân Hỏa Cực Thái cho La Chinh.
La Chinh di chuyển trong đám mây đen trong chớp mắt, đồng thời quơ trọng kiếm Bất Quy Tắc chém ra từng ngọn lửa màu xanh biếc, chỉ lát sau đã đốt sạch mây đen.
Trong khi đó, kẻ trông giống loài người vẫn không có ý định sẽ giao đấu trực diện với La Chinh, trước khi mây đen bị thiêu hủy hoàn toàn, gã đã nhẹ nhàng trôi đến nơi xa và rời khỏi phạm vi bao phủ của mây đen. Đồng thời gã xòe bàn tay ra, từ trong lỗ đen trong lòng bàn tay gã lại tiếp tục chui ra từng con côn trùng to cỡ quả đấm.
Trọng kiếm Bất Quy Tắc vẫn đang phát rồ, kéo La Chinh đi chém đám côn trùng kia!
“Cái tên này, hoàn toàn không cho người ta cơ hội!” La Chinh nheo mắt nói.
Kẻ trông giống loài người luôn theo dõi La Chinh lập tức nhận ra cảm xúc của hắn, gã lại phát ra một tràng tiếng cười âm hiểm: “Không cần phải chơi chút trò vặt vãnh này, trước khi ta nhiễm bẩn linh thể hoàn toàn, ngươi vẫn có thời gian thần phục ta. Sao nào?”
Mục tiêu của gã chính là dùng Tâm Linh Cực Thái tách trọng kiếm Bất Quy Tắc ra, một khi thành công, gã sẽ có thể thu linh thể của trọng kiếm Bất Quy Tắc vào trong túi.
“Nằm mơ!” La Chinh lạnh giọng nói.
“Ngươi đã bỏ qua cơ hội cuối cùng” Kẻ trông giống loài người nói, có vẻ hơi tiếc nuối.
Gã đưa tay ra, càng có nhiều côn trùng màu đen lao ra hơn và bay thẳng đến chỗ La Chinh. Đám côn trùng này lập tức bị trọng kiếm Bất Quy Tắc chém giết từng con một. Trong mắt linh thể, đám côn trùng này đều là từng “Kẻ trông giống loài người”.
Những tia chớp trắng không ngừng tích tụ bên trong trọng kiếm Bất Quy Tắc, từng bước xâm chiếm tia lý trí cuối cùng của linh thể.
Khi độ tích tụ đã đạt đến giới hạn, sáu đôi mắt của kẻ trông giống loài người hơi lóe lên.
“Tâm Linh Cực Thái, Linh Hồn Phong Bạo!”
Bên trong trọng kiếm Bất Quy Tắc, những tia chớp trắng vốn còn khá an phận kia nhận được lệnh của kẻ trông giống loài người, lập tức điên cuồng tàn phá bừa bãi bên trong thanh kiếm.