Nhưng Phật Nộ Đường Liên cũng có khác biệt với hai loại ám khí khác, Phật Nộ Đường Liên chế tạo khó khăn nhất chính là cách chế tạo hỏa dược. Phải áp súc hỏa dược đến mức cực lớn mới khiến nó sinh ra hiệu quả lớn nhất, trong nháy mắt nó phát ra lực nổ mạnh sẽ khiến lực lượng phát ra kinh khủng đến mức nào. Mà Khổng Tước Linh, trong số ba loại ám khí này thì đòi hỏi yêu cầu chế tạo cao nhất, đồng thời công nghệ chế tạo nó chính là khó khăn nhất. Còn Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì yêu cầu ngặt nghèo nhất chính là tài liệu đặc biệt. Ba loại ám khí, có thể nói mỗi loại mỗi vẻ khác nhau. Còn về xếp hạng thì dựa vào uy lực mà nó sinh ra. Về phần muốn né tránh ba loại ám khí này thì là điều khó có khả năng.
Trên mặt Đường Tam hiện ra nụ cười nhạt, "Đến lúc đó sẽ phải phiền toái trưởng lão rồi. Nếu có thể chế tạo thành công Khổng Tước Linh, dù chỉ là số lượng vài cái thì cũng có thể gây uy hiếp lớn với đối thủ. Đáng tiếc..."
Thái Thản hỏi: "Thiếu chủ, đáng tiếc cái gì?"
Đường Tam thở dài một tiếng, nói: "Đáng tiếc, chỉ sợ rằng hai loại ám khí còn lại sẽ không có cách nào chế tạo. Thật sự nếu hai loại đó có thể chế tạo thành công thì cũng có thể gây uy hiếp lớn đến Phong Hào Đấu La."
"Cái gì? Còn có loại ám khí như vậy sao?" Thái Thản cực kì hoảng sợ nhìn Đường Tam, thần sắc không khỏi trở nên cổ quái cực kỳ. Nếu thật sự có thể tạo ra ám khí như vậy thì cho dù hồn sư tu luyện như thế nào thì gặp ám khí này cũng phải chết?
Đường Tam nói: "Có thì cũng có, nhưng chế tạo hai loại này cực khó. Chúng phân biệt là Bạo Vũ Liên Hoa với khả năng công kích một điểm, cùng với Phật Nộ Liên Hoa có khả năng đả thương trên diện rộng. Nhưng tạm thời chúng ta không cần quan tâm đến chúng."
Thái Thản nghi hoặc hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ chế tạo hai loại ám khí này khó khăn còn nhiều hơn Khổng Tước Linh sao?"
Đường Tam cười khổ nói: "Phiền toái, nhưng thật ra cũng không phải phiền toái hơn Khổng Tước Linh, ba loại ám khí này được xưng danh là ba loại ám khí cơ quan đứng đầu. Trong đó Khổng Tước Linh chính là đứng thứ ba. Bạo Vũ Lê Hoa Châm xếp hạng nhì, còn cực mạnh chính là Phật Nộ Đường Liên. Nhưng nói về lực công kích cục bộ thì Phật Nộ Đường Liên vẫn còn kém Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Ta chỉ nói một điểm đơn giản thì ngài sẽ hiểu được tại sao ta nói hai loại ám khí này chế tạo khó khăn. Như Bạo Vũ Lê Hoa Châm, bất luận là bản thể hay là hai mươi bẩy miếng hoa châm phóng ra từ trong đó đều làm từ Ngân Mẫu sinh ra trong Thâm Hải Trầm Ngân. Thâm hải trầm ngân vốn là một loại kim loại vừa quý hiếm vừa cao sang hơn hàng chục lần Huyền Thiết (Huyền Thiết chế tạo Khổng Tước Linh nhé – Khó kiếm cực kỳ). Về phần Ngân Mẫu của nó thì cơ hồ khó có khả năng tồn tại, còn nếu nói về chuyện mua bán nó thì là chuyện không thể xảy ra."
Cho dù là truyền thuyết trước đây, Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng chỉ là xuất hiện qua một khối mà thôi. Đúng là do nguyên nhân về chất liệu khiến siêu cấp ám khí này khó có thể chế tạo ra. Nếu như dùng nguyên liệu bình thường chế tạo thì thậm chí ngay cả chốt khởi động của nó cũng không thể hoàn thành. Đặc điểm lớn nhất của Bạo Vũ Lê Hoa Châm chính là lực bộc phát trong nháy mắt. Lực phóng ra của Chư cát thần nỏ đã rất mạnh rồi, nhưng nếu như so sánh cùng Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì cũng chỉ giống đom đóm đú với mặt trăng mà thôi.
Một lần nữa Thái Thản phải hít vào một ngụm khí mát, đừng nói là thấy, cho dù nghe hắn cũng chưa từng nghe đến tồn tại của loại Thâm hải trầm ngân này, vì thế cũng đừng đề cập đến Ngân Mẫu ở đây. Trong lúc nhất thời hắn không khỏi chán nản rất nhiều, đồng thời ánh mắt nhìn Đường Tam cũng tăng thêm sự khâm phục rất nhiều. Tuổi còn nhỏ, không những hắn có thành tựu lớn ở phương diện hồn sư, mà học vấn của hắn cũng phong phú vô cùng.
Đường Tam mỉm cười nói: "Trưởng lão, kế hoạch của ta là như thế này. Trước mắt trọng yếu nhất với chúng ta chính là chế tạo một số ám khí có thể chống lại hồn sư bình thường đã. Trong số đó thì chủ đạo chính là thực dụng của Chư Cát Thần Nỏ. Với số lượng kim loại đủ để duy trì chế tạo thì chúng ta có thể chế tạo số lượng khá nhiều. Hơn nữa công nghệ chế tạo cũng không phải quá khó, Chỉ cần thợ rèn có kỹ thuật tinh thong một chút là có thể chế tạo được. Thế nhưng công việc lắp thì chúng ta phải giữ bí mật tuyệt đối, chỉ có thể do ngài và một số tinh anh của Lực chi nhất tộc mới có thể làm công tác cuối cùng này. Sau này, chư cát thần nỏ chính là ám khí mà chúng ta chú trọng nhất. Tiếp theo, chúng ta còn phải chế tạo một chút ám khí tinh xảo khác. Chẳng những khó khăn, hơn nữa kỹ thuật chế tạo phải đặc biệt cao, thế nên lúc đó sẽ phải làm phiền ngài rồi. Chúng ta cần phải cẩn thận nghiên cứu, trong một khoảng thời gian chỉ cần chế tạo một số lượng ít thì vẫn có thể. Chẳng những chúng có thể giá bán ra cao, đồng thời chúng cũng có thể dùng nó làm trấn môn chi bảo. Cái này cần phải có uy lực lớn, thế nên nó sẽ phải là Khổng Tước Linh."
Nghe lời Đường Tam nói, Thái Thản liên tục gật đầu. Ý định của Đường Tam rất thực tế. Hắn cũng từng nhìn qua Chư cát thần nỏ, Mặc dù công nghệ không tầm thường. Chất liệu cũng là Thiết Tinh có giá cao hơn hàng chục lần Hoàng Kim, Nhưng đối với lực chi nhất tộc mà nói Đề luyện thiết tinh cũng không phải việc quá khó. Về phần Khổng Tước Linh. Thái Thản đã bởi vì giới thiệu của Đường Tam nên có chút thích thú. Nếu như không cần tham gia đợt tụ hội này thì hắn cũng muốn Đường Tam nhanh chóng vẽ bản vẽ rồi bắt tay vào chế tạo luôn.
Đối với một người thợ rèn mà nói. Còn có gì khiến hắn động tâm hơn chế tạo ra một vũ khí cường đại như thế chứ?
Tại đấu la đại lục này coi như là thuộc về thế giới của hồn sư. Vũ khí vẫn luôn không được quá coi trọng. Nếu có thể thông qua ám khí để thay đổi thực trạng này thì đúng như lời Đường Tam, tương lai của Lực Chi Nhất tộc thật sự sẽ không thể tưởng tượng được.
Không thể chờ đợi được nữa, Thái Thản bắt đầu hỏi Đường Tam về phương pháp cụ thể chế tạo Khổng Tước Linh. Phương pháo chế tạo đã sớm được Đường Tam ghi nhớ trong óc rồi, nên hắn chỉ cần ngồi tại chỗ cũng giảng giải từng ly từng tí một cho Thái Thản.
Đáng thương cho Mã Hồng Tuấn và Thái Long, hai người đã bị Thái Thản đuổi sang xe ngựa kia để Đường Tam có đủ không gian giải thích. Dù sao bọn họ nghe cũng chẳng hiểu, ở chỗ này chỉ tổ làm loạn mọi thứ mà thôi.
Đến khi xe ngựa đến một tòa thành thị để nghỉ, Thái Thản đã không thể chờ đợi được nên ngay lập tức chạy đi mua giấy bút. Cũng chẳng thèm quan tâm phân chia cái gì là chủ, tớ lập tức nhờ Đường Tam vẽ lại bản thiết kế cho hắn. Còn lão lúc này thì bắt đầu cân nhắc làm thế nào để chế tạo, cho dù một chi tiết nhỏ lão cũng không muốn bỏ qua.
Đường Tam cũng cực kỳ hợp tác. Cho dù xe ngựa ít nhiều cũng có phần xóc nẩy nhưng lấy thực lực của hắn, tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi chú xóc nẩy này. Từ trên người Thái Thản, hắn tựa hồ thấy được chính mình của kiếp trước. Cả hai người đã vứt bỏ hết vẻ tôn kính bề ngoài, cho nên quan hệ của họ cũng càng ngày càng thân thiết hơn.
Vì hai người cùng si mê ở cùng một chỗ cho nên thời gian trôi qua rất nhanh. Đang khi Đường Tam cùng lão Thái Thản nghiên cứu nhiệt huyết thì mục đích của chuyến đi này đã đến.
"Gia gia." Tiếng gọi của Thái Long ở bên ngoài xe ngựa vang lên.
Thái Thản bất mãn cả giận nói: "Không phải đã nói rồi sao, không có việc gì thì đừng đến làm ầm ĩ chúng ta chứ."
Ở ngoài xe ngựa Thái Long không khỏi cười khổ một trận, đi đã gần nửa tháng, ngoài những việc cần sắp xếp ra thì dường như Đường Tam cùng Thái Long ngay đến cả ăn cơm cũng chưa từng xuống xe. Đôi khi đêm khuya còn có thể nghe được tiếng hai người đàm luận, thậm chí có cả thanh âm phản đối gay gắt. Gặp phải những vấn đề chế tạo mấu chốt, một già một trẻ này ai cũng không chịu thỏa hiệp. Trong lòng Thái Long thầm nghĩ, nếu không biết thì sợ rằng hắn còn tưởng Đường Tam là cháu ruột của Gia Gia mình nữa ấy chứ.
"Gia gia, chúng ta đã tới biên giới của đế quốc rồi, muốn xuất quan thì binh lính tại Biên giới cần kiểm tra xe ngựa. Phải phiền toái người cùng thiếu chủ xuống xe một lúc mới được."
Thái Thản ngẩng đầu cùng Đường Tam liếc nhau, mặc dù mấy ngày nau hai người không nghỉ ngơi nhiều lắm, Nhưng tinh thần cả hai vẫn cực kỳ tốt. Thời gian mười mấy ngày này, bất luận là Thái Thản hay Đường Tam đều đắm chìm trong cảm giác nhiệt huyết vô cùng. Loại cảm giác này chính là lần đầu tiên xuất hiện kể từ khi Đường Tam đi tới thế giới này. Mặc dù hai người thường xuyên cãi cọ, nhưng trong mỗi lần cãi cọ thì cách giải thích của đối phương cũng khiến họ có được cảm giác thông suốt hơn nhiều. Mỗi lần như vậy, đến khi cả hai thống nhất ý kiến với nhau đều khiến họ có lợi rất nhiều.
Thái Thản ha hả cười, nói: "Nên xuống hoạt động chân tay một chút, ta già rồi nên xương cốt không thể tốt như kẻ trẻ tuổi như ngươi. Đi thôi, Tiểu Tam, chúng ta đi xuống phơi nắng một chút thôi."
Bởi vì trong một lần nghiên cứu, hai người cãi cọ đến thiên hôn địa ám, cho nên xưng hô giữa họ cũng đã được thay đổi, Thái Thản khi đó đã kêu Đường Tam là " Chồng của con thỏ bệnh". Mà Đường Tam cũng không chút khách khí gọi hắn là lão tinh tinh. Đề tài tranh luận lúc đó của họ chính là tổ hợp tài liệu để chế tạo Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
Quan điểm của Đường Tam là không thể, còn Thái Thản lại cho là có thể, vì hắn đã có nghiên cứu về cách phối hợp giữa các kim loại trong mười năm, mười năm đó hắn để toàn bộ tâm huyết vào đó. Thế nhưng người thắng trong cuộc tranh luận vẫn là Đường Tam. Sau khi Đường Tam giải thích về việc phải chịu lực cực lớn của chốt bắn ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm, thì sau khi Thái Thản tính toán đã phát hiện suy nghĩ của mình quả thật là quá đơn giản. Cũng vì tính toán như vậy nên hắn đã thực sự hiểu được uy lực kinh khủng thế nào của Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
Đương nhiên, ngoài miệng thì lão vẫn tỏ vẻ không phục, câu nói cuối cùng của Thái Thản chính là: chẳng có cái gì mà loài người không thể chế tạo ra được.
Mở cửa xe ngựa ra, ánh nắng ấm áp rực rỡ chiếu lên người. Tinh La đế quốc nằm phía nam của đại lục cho nên nó ấm hơn Thiên Đấu đế quốc ở phương bắc rất nhiều. Cho nên khi vừa xuống xe, dường như cả Đường Tam và Thái Thản đều cùng duỗi tay duỗi chân thật thoải mái.
Lúc này, cả hai xe ngựa đã đi đến trạm kiểm tra. Ngăn cản bọn họ chính là hơn trăm tên lính tuần tra của Thiên Đấu đế quốc. Đương nhiên, những binh lính này gọi thì gọi là binh lính của đế quốc nhưng trên thự tế lại thuộc quyền quản lý của một công quốc. Chỉ là mấy ngày này Đường Tam một mực trên xe ngựa cùng Thái Thản nghiên cứu đến nỗi thiên hôn địa ám, không hỏi thăm tình hình hiện tại thế nào cho nên hắn cũng không biết hiện giờ mình đã đến nơi nào rồi, và như thế hắn cũng chẳng thể biết những binh lính này là của nước nào.
Vài tên binh lính đã đi tới. Leo lên xe ngựa của Đường Tam rồi bắt đầu kiểm tra. Đương nhiên bọn họ không thể tìm được gì vì tất cả bản vẽ đã được Đường Tam thu vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ long trắng tinh của Tiểu Vũ, Đường Tam thấp giọng nói: "Xin lỗi, Tiểu Vũ. Mấy ngày này không để nàng được phơi nắng, thật sự là đã khiến nàng bị ủy khuất rồi. Sau này ta nhất định sẽ chú ý."
Không biết có phải là đã ăn, ngủ nhiều quá hay không, lúc này thân thể Tiểu Vũ đã béo hơn một chút, sức khỏe cũng hơn trước nhiều, thậm chí hiện giờ Đường Tam còn nhìn thấy dưới gốc các bộ lông của nàng còn hiện ra mầu vàng kim nhàn nhạt.
Tương tư đoạn trường hồng chính là cực phẩm trong các tiên thảo. Mặc dù nó không thể đoạt lại hồn phách của Tiểu Vũ, nhưng nó vẫn không ngừng cải tạo bản thể của Tiểu Vũ. Nói về sự mạnh mẽ của hơi thở tính mạng, hiện tại bản thể tiểu vũ chỉ là con thỏ nhưng cũng đã không kém hồn thú vạn năm là mấy. Không thể nghi ngờ đây sẽ là trụ cột chính để nàng sống lại trong tương lai.
Dưới ánh sáng mặt trời, trên mặt Thái Thản dần dần hiện ra vài phần uể oải, hắn mặc dù có tu vi thâm hậu nhưng dù sao cũng đã là lão già gần trăm tuổi đầu, tinh lực làm sao có thể so sánh với thân thể đã được cải tạo của Đường Tam cơ chứ?
"Tiểu Tam, ngươi cảm thấy kế hoạch của ta về việc tăng cường uy lực của Chư cát thần nỏ thế nào?" Thái Thản không nhịn được tiếp tục cùng Đường Tam thảo luận về vấn đề lúc nãy.
Đường Tam gật đầu, nói: "Từ trên lý luận là có thể được. Nhưng nếu cải tạo mà nói, thì hợp kim của ngài cần phải có chất lượng không tồi, ít nhất phải tốt hơn Thiết tinh vài lần. Nhưng uy lực chính xác của nó thì hiện tại vẫn chưa thể nói được. Cải tạo không chỉ là chốt, ngay cả dây lò xo cũng phải thay đổi, nói cách khác, lực phản chấn khi nỏ bắn ra cũng khiến chúng phải chịu áp lực rất lớn."
Thái Thản cười hắc hắc, nói: "Ta khẳng định là được, ta đã có ý nghĩ, chẳng những phải đem những mũi tên đỏi thành hợp kim, hơn nữa mũi tên phải làm bằng huyền thiết để nó có thể đạt độ cứng cỏi cao nhất, cái này thì cứ dựa theo cách làm của xuyên cốt châm mà làm theo. Như vậy, lực xuyên thấu có thể phát huy đến mức độ lớn nhất. ta xem, đừng nói là bốn, năm mươi cấp mà ngay cả hòn sư sáu mươi cấp cũng sẽ bị uy hiếp."
Đường Tam bật cười nói: "Thế nên có phải tiếp theo ngươi lại định đổi huyền thiết thành một loại hợp kim nào đó để chế tạo Khổng Tước Linh không?"
Thái Thản gãi gãi đầu, "Cái này hình như là không được, Hợp kim của ta có sức nặng thấp hơn nhiều huyền thiết, cho nên lực phá hoại sẽ kém nhiều. Dù sao, Khổng Tước Linh cần phải đồng thời chứa số lượng ám khí đến tận ba trăm sáu lăm miếng, sức nặng mỗi phần tử mới là trọng yếu nhất"
Đường Tam ha ha cười, nói: "Cải tạo Chư cát thần nỏ không phải không thể được, nhưng lúc đó chế tạo nó lại càng khó khăn hơn. Ta cho rằng cứ nên giữ nguyên cách chế tạo cũ đi, dù sao chúng ta cũng cần số lượng lớn Chư Cát Thần Nỏ, nếu làm theo cách của ngài thì số lượng sẽ ít hơn nhiều. Hợp kim chế tạo Chư cát thần nỏ cũng cần phải nghiên cứu lại chút. Thế nhưng hồn sư sau khi vượt qua năm mươi cấp, mỗi lần tăng một bậc thì thực lực họ lại có biến hóa cực lớn, sợ rằng chư cát thần nỏ sau khi cải tạo sẽ không thể tạo ra hiệu quả như ngài mong muốn đâu. Nhưng để đối phó với hồn sư năm mươi cấp thì không phải vấn đề lớn."
Thái Thản có chút không phục nói: "Thực tế là kiểm nghiệm chân lý duy nhất, chờ chúng ta thử qua rồi lại nói đi."
Đường Tam cười nói: "Mặc dù khả năng tăng mạnh của chư cát thần nỏ là có hạn. Nhưng nghe ngài mới vừa rồi nói như thế, ta đã có ý nghĩ mới. Chế tạo Khổng Tước Linh khó khăn ngoài hệ thống bên trong nó ra, thì khó khăn chủ yếu là ở mười hai loại thần châm. Thần Châm có thể tích nhỏ, chế tạo lại phải tinh tế cực kỳ. Ta nghĩ, chúng ta chẳng những có thể đổi tên của Chư cát thần nỏ giống của xuyên cốt châm theo như ý ngài, mà chúng ta có thể đổi thành giống vài loại châm khác, chỉ là châm biến thành mũi tên, sau khi thể tích tăng nhiều thì chế tạo sẽ dễ dàng hơn hẳn. Như vậy, chúng ta có thể có được mười hai loại tên khác nhau cho Chư Cát Thần nỏ. Hơn nữa hợp kim có thể tăng mạnh lực bắn ra, cho nên nó càng có thể đạt hiệu quả cao."
Quang mang trong mắt Thái Thản sáng bừng, "Hảo tiểu tử, chủ ý này được đấy. Tí nữa chúng ta phải bàn vấn đề này thật kỹ mới được. Cứ như vậy, Chư cát thần nỏ của chúng ta sẽ không phải chỉ có một loại nữa. Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ đến việc dùng các loại tên khác nhau thì uy lực chúng sẽ khác nhau chứ. Lúc chế tạo chỉ cần để ý một chút, nếu mười hai mũi tên khác nhau này đều phóng ra từ chư cát thần nỏ thì chẳng phải uy lực của nó sẽ gần ngang với Khổng Tước Linh sao? Có lẽ uy lực khi bắn ra sẽ không bằng Khổng Tước Linh, thế nhưng nếu bắn ở tầm xa lúc đối phó cùng lúc nhiều địch nhân thì hiệu quả sẽ cực tốt."
Thái Long và Mã Hồng Tuấn đứng ở một bên nghe cũng phải trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ có thể thấy được nhiệt huyết sôi trào của Đường Tam và Thái Thản lúc này. Mã Hồng Tuấn không nhịn được nói: "Xong hết rồi, xem ra sau này chúng ta còn phải ngồi xe chật nữa rồi, thật sự một trẻ một già này cứ nói đến ám khí là như điên cả vậy."
Đường Tam nghe được Mã Hồng Tuấn nói thế, hướng hắn giơ giơ nắm tay, "Mập mạp, ngươi có thể không biết, người điên và thiên tài cũng chỉ là khác nhau một chút mà thôi."
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi đều bật cười. Lần tụ hội này, những thành viên của Lực Chi nhất tộc đi theo Thái Thản đều không khỏi cảm thấy lạ lung cực kỳ, bọn họ đã thật lâu rồi không thấy lão tộc trưởng có bộ dáng vui vẻ như hiện tại. Hắn nhìn Đường Tam với vẻ thân thiết thậm chí còn hơn nhiều khi nhìn Thái Long nữa. Mà thực sự đứa cháu ruột này của hắn cũng sớm bị hắn quên tiêu rồi.
Lúc này, binh lính lên xe kiểm tra đã xuống. Ánh mắt nhìn qua bọn Đường Tam, một gã trong đó nói: "Ngươi, ngươi. Còn có các ngươi. Đem Ma đạo khí trên người giao hết ra đây, chúng ta muốn kiểm tra xem trên người các ngươi có mang theo các vật phẩm bị cấm hay không."
Thanh âm đột ngột này bỗng cắt đứt tâm tình thoải mái của mọi người, Thái Thản cau mày nói: "Từ lúc nào có quy định này thế? Ta thật sự chưa tùng nghe qua ở đâu có việc kiểm tra hồn đạo khí cả." Hồn đạo khí chỉ có các quý tộc và hồn sư mới có thể có, Dùng để mang theo các vật phẩm thiết yếu cho nên sao có thể tùy tiện đưa cho kẻ khác kiểm tra chứ?
Binh lính nọ hừ một tiếng, tay vung lên khiến nhất thời binh lính trạm kiểm xoát đều xông tới. Trên trăm tên binh sĩ lúc này rút cung tên, gươm đao. Đem vây chặt hai chiếc xe ngựa của bọn Đường Tam lại.
Tên binh lính nói chuyện dường như là đội trưởng, hừ lạnh một tiếng, "Sự việc ở nơi này đều do lão tử định đoạt, trước kia chưa từng nghe qua quuy củ này phải không? Thế thì hiện tại nghe rồi đó. Nhanh lên giao ra hồn đạo khí của các ngươi đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."
Thái Thản là ai chứ? Tộc trưởng của lực chi nhất tộc, người của Lực Chi Nhất tộc đã chẳng có mấy người tốt tính, mà huống chi là hắn. Hắc hắc cười lạnh một tiếng, "Đến đây, thật sự lá gan của các ngươi rất lớn đó. Dám quát tháo cả lão sao. Hôm nay ta muốn xem các ngươi thu hồn đạo khí của ta thế nào, Cho bọn hắn nhìn một chút, chúng ta là ai."
Bao gồm Thái Long ở bên trong, năm tên tộc nhân của lực chi nhất tộc đồng thời ứng tiếng, hồn lực cuồn cuộn từ người họ chợt phóng ra, trong nháy mắt thân thể bành trướng giống như bị thổi to lên, cơ thể kinh khủng khiến quần áo trên người đều rách toác cả, bọn họ vốn cao lớn nay lại càng cao lớn hơn, hơi thở lực lượng kinh khủng nhanh chóng được thể hiện ra.
Lực chi nhất tộc chính là hồn sư lực lượng cực kỳ tinh khiết, lực lượng cực kinh khủng, nếu hồn sư ngang cấp thì không ai có thể mạnh mẽ như bọn họ. Năm tên hồn sư, Bốn gã hồn vương một gã hồn tông. Khí thế khổng lồ nhất thời bức bách đám lính liên tiếp phải lùi về phía sau, sắc mặt các binh lính dần trở nên tái nhợt, vũ khí trong tay cũng bắt đầu bị run bần bật.
Đường Tam có vẻ đăm chiêu nhìn đám lính này, ý niệm trong đầu liên tục diễn ra, nói đại khái, bên phòng ngự kiểm tra mặc dù nghiêm khắc. Nhưng là tuyệt đối không đạt đến trình độ có thể kiểm tra hồn đạo khí được. Có thể có được hồn đạo khí mặc dù có thể là quý tộc, nhưng lại cũng có thể là hồn sư. Chẳng lẽ đám lính này không sợ gặp phải hồn sư sao? Không đúng, chắc chắn trong này có nguyên nhân gì đó.
Không đợi Đường Tam tiến lên hỏi, đúng lúc này, một âm thanh quái dị chẳng âm chẳng dương chợt vang lên, "U, nhiều hồn sư như vậy à! bốn hồn vương, một hồn tông, khó trách dám can đảm cự tuyệt kiểm tra. Nhưng các ngươi có biết hay không. Cự tuyệt kiểm tra của kiểm xoát lại còn mạnh mẽ ép các quan biên phòng như vậy là quy củ gì?"
Có ba người lắc lắc đầu đi ra từ trong doanh trại. Chứng kiến ba người này, tên lính đội trưởng giống như trút được gánh nặng thở dài một hơi. Bước nhanh chạy tới, thấp giọng hướng ba người nói điều gì đó.
Ba người này mặc dù cũng mặc quần áo của binh lính, nhưng nhìn qua có chút khác biệt, tuổi họ ít nhất cũng trên năm mươi, nếu như chỉ nhìn tướng mạo họ thì cũng chỉ có thể nói là muốn bao nhiêu bỉ ổi có bấy nhiêu bỉ ổi.
Nói chuyện là một gã trung niên có vóc người béo tròn, da mầu vàng xỉn, tóc ngắn. Vẻ mặt dâm tiện cực kỳ, nhìn qua giống điệu bộ một mụ đàn bà bỉ ổi. giọng nhỏ nhẹ, khi nói chuyện vẫn luôn xuất ra bộ dáng Lan Hoa Chỉ (Đông Phương bất bại còn giống phụ nữ chút chút, còn thằng BD này thì kinh khủng rồi ). Nhìn trông chẳng tự nhiên chút nào.
Trung niên ở giữa có vẻ ngoài coi như tốt nhất trong ba người, vóc người cũng là cao nhất, tóc loạn xạ buông xuống bả vai, mũi tẹt mắt thâm quầng trông như cá vàng vậy. Vừa nhìn đã biến hắn là kẻ tửu sắc quá độ.
Bên phải trung niên này là kẻ có bộ dáng bỉ ổi nhất. vóc người gầy cao, bộ mặt gầy gò, miệng méo, vai đong đưa, nơi khóe miệng ngậm (sao đây lại ghi là Xì Gà nhỉ, quái lạ ), tóc kết dài luôn lắc lư, trông đã muốn lấy nó để quất cho hắn một cái rồi.
Chứng kiến ba người này, lông mày mọi người không khỏi cau lại, rất hiển nhiên ba tên này chắc chắn không phải hạng tốt lành gì, nhưng bọn hắn vẫn có bộ dáng rất thong dong với hồn lực của năm hồn sư trước mặt cũng chứng minh họ là hồn sư.
Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn liếc nhau. Thần sắc hai người đều có vẻ cổ quái, nhất là Mã Hồng Tuấn. Thần sắc Trên mặt quái dị cực kỳ, đó là bộ dáng muốn cười nhưng lại bị hắn mạnh mẽ ép lại không cười khỏi miệng.
Mà ngay cả Tiểu Vũ trong lòng Đường Tam cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào người bên trái. Mặc dù trong mắt không có tâm tình gì, nhưng vẫn không ngừng nháy nháy liên tục.
Rất nhanh, ba gã trung niên bỉ ổi đã đi đến đây, tên có giọng âm dương bên trái nói: "làm loạn gì thế é é. Hồn sư thì thế nào? Muốn qua nơi này thì các ngươi phải lưu lại hồn đạo khí. Đừng nên cò kè mặc cả với lão tử, nếu không ngay cả mạng nhỏ của các ngươi cũng sẽ khó giữ đó."
Vừa nói, ba cỗ hồn lực ba động đồng thời từ trên người ba người phóng ra.
Trên người tên bên trái hiện ra cỗ ánh sáng phấn hồng nhàn nhạt, ngay sau đó, một cái gì đó mầu phấn hồng bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Nhìn qua như là hai cái lồng đều là hình tròn. Rơi lên đầu hắn, trông quái dị hết chỗ nói.
Tuy nhiên làm người khác chú ý chính là hồn hoàn trên người hắn, gồm năm cái hồn hoàn, một trắng, một vàng, ba tím. Mặc dù hồn hoàn không đặc biệt nhưng nhìn hắn cực kỳ kiêu ngạo.
Trung niên bỉ ổi ở giữa cũng trở nên cực kỳ quái dị, dưới tác dụng của vũ hồn, cổ hắn đột nhiên dài ra, môi kéo dài ra trước, trên hai tay mọc ra tua tủa lông mao mầu trắng, giang hai tay ra, bụng trở nên rất lớn, chỉ có cặp mắt thâm quầng kia là vẫn giữ nguyên.
Từ góc độ vũ hồn mà nói, trung niên bên phải có vẻ bình thường nhất, trong tay chỉ nhiều thêm một cây đao, nhưng đó lại là đoản đao.
Hai trung niên ở giữa và bên phải đều có sáu hồn hoàn, có vẻ cũng không tệ lắm, so với trung niên bên trái thì nhiều hơn đúng một hồn hoàn mầu đen vạn năm. Đó đúng là hai gã hồn đế.
Khó trách bọn hắn không thèm để ý chút nào bốn gã hồn vương và một gã hồn tông, hóa ra chúng cũng có chút thực lực.
Thái Thản tức giận hừ một tiếng, mặc dù nếu thật sự động thủ thì phe mình chưa chắc thất bại. Nhưng xem vẻ kiêu ngạo cực bỉ ổi của đối phương khiến lão không thể nhịn được muốn thi triển võ hồn để ba tên bỉ ổi này nhìn thấy ai mới là cường giả.
Nhưng hắn lại bị Đường Tam ngăn cản. Đường Tam mỉm cười nói: "Chuyện này để cho ta cùng mập mạp xử lý đi. Coi như chúng ta và tên bên trái có chút khúc mắc. Mập mạp, ta giao hắn cho ngươi."
Đừng nhìn đối thủ là ba người, hơn nữa hai người có hồn lực trên Mã Hồng Tuấn, thế nhưng có Đường Tam áp trận cho hắn thì hắn còn có thể sợ cái gì nữa?
Mã Hồng Tuấn sớm đã chờ không được. một bước đã che trước mặt mọi người, "Bất nhạc, vẫn nhận ra ta chứ?"
Hồn sư bên trái bị Mã Hồng Tuấn kêu tên nhất thời sửng sốt một chút, bộ dáng kiêu ngạo cũng giảm bớt vài phần. Thì ra, ba tên trước mặt này chính là ba tên khách bỉ ổi hồi trước. Kẻ âm dương bên trái đã từng ghen tị với Mã Hồng Tuấn, , kết quả cuối cùng bị mập mạp thiêu mất "Thằng Nhóck". Người ở giữa tên là Nga Khảo, tên bên phải là Thiên Nhai. Ba kẻ cùng ở một chỗ, khí thế bỉ ổi tập trung một chỗ thật sự khiến thiên hôn địa ám, quỷ thần cũng phải khiếp sợ. (Úi, mấy thằng này chắc cũng tu luyện song tu, Kí đệ gọi mấy thằng này vào dịch bộ Sắc hiệp của đệ đi - J J J)
Bất quá, cũng chính bởi bọn họ quá xấu xa, bỉ ổi nên chẳng có tông môn nào nguyện ý thu nhận bọn họ, vì thế không lâu trước ba tên đã nghĩ ra một biện pháp, đó là bằng thân phận hồn sư của mình mà gia nhập vào quân đội. Ở trạm kiểm xoát này chặn người qua biên giới mà kiếm tiền bất chính.
Bất luận là ai, chỉ cần qua nơi này đều bị bọn họ lột hết cả quần áo. Hồn lực của cả ba đều không thấp, nếu gặp hồn sư yếu hơn thì nhẩy ra bắt nạt. Lúc này mới có màn trước mặt phát sinh.
"Tên nhóc Mập mạp chết tiệt kia, sao ngươi biết tên ta?" Bất nhạc dùng âm thanh âm dương quái khí của hắn nghi hoặc hỏi.
Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc, "Ngươi đã quên tư vị gà nướng trước đây rồi hả? Có lẽ ta nên xưng ngươi là Bất Nhạc công công mới phải?"
Vừa nghe lời này, Thần sắc Bất nhạc nhất thời đại biến, Ánh mắt nhìn Mã Hồng Tuấn đã khác hẳn lúc nãy, lúc này trong đôi mắt hắn phảng phất muốn phun ra lửa, "Khốn nạn, ngươi chính là tên tiểu mập mạp kia hả?"
Mã Hồng Tuấn đắc ý thỏa mãn nói: "Đúng vậy. Lần trước đốt cây côn đập củi của ngươi, ngươi định lần này cho ta thiêu nơi nào đây?"
"Ta liều mạng với ngươi." Bất nhạc lúc này đã là máu nóng lên tận đỉnh đầu, không để ý gì nữa, vọt thẳng hướng Mã Hồng Tuấn.
Có thể nói ""Thằng nhỏ "" của ba tên trung niên bỉ ổi này chính là thứ chúng yêu quý nhất. Sau khi bị mập mạp làm hỏng bảo bối, có vẻ Bất Nhạc vẫn chưa tỉnh táo lại được, tu vi hồn lực cũng càng ngày càng kém hai tên đồng bọn. Nói về thiên phú, ba tên bỉ ổi này cũng không phải tồi, Lúc đầu Bất nhạc khinh thường nên bị Tiểu Vũ đánh lén thì hắn cũng đã có hồn lực gần năm mươi cấp.
Lúc này nghe Mã Hồng Tuấn xác nhận thân phận, lửa giận của hắn đã hừng hực thiêu đốt, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là cũng phế thằng nhỏ của mập mạp, để cho hắn cũng phải chịu sự đau khổ giống mình.
Nhưng hiện tại Mã Hồng Tuấn đã không còn là tiểu mập mạp dễ bị bắt nạt hồi trước nữa. Mắt thấy Bất Nhạc đánh tới, một cỗ Phượng Hoàng hoả diễm nhất thời phóng ra, nhiệt độ chợt tăng mạnh khiến không gian như bị vặn vẹo.
Hai vàng, hai tím, một đen, tổng cộng năm hồn hoàn xuất hiện. Mặc dù hồn lực hai người không chênh lệch mấy, nhưng tố chất của hai người khác nhau nên dường như Mã Hồng Tuấn đã áp đảo hẳn.
Đáng tiếc chính là lúc này Bất nhạc đã quá phẫn nộ khiến hắn bị mù quáng, lúc này hắn chẳng còn quan tâm điều gì nữa, tay phải rung lên, hai cái lồng mầu phấn hồng trên đầu chợt bay ra chụp thẳng xuống đầu mã Hồng Tuấn. Cái lồng đón gió phóng lớn giữa không trung, nhìn qua thật sự có vài phần khí thế. Năm hồn hoàn dường như luân phiên sáng lên, có vẻ hắn đã dùng toàn lực rồi.
Nga khảo và thiên nhai nghe xong lời của Mã Hồng Tuấn thì lập tức biết tên tiểu mập mạp này chính là đứa nhóc lúc trước họ vẫn tìm. Cho nên lúc này họ không thể buông tha cho hắn. Lúc này chứng kiến mầu sắc hồn hoàn phóng ra của Mã Hồng Tuấn thì hai tên bỉ ổi này cũng chẳng thèm để ý quy củ gì cả, bọn chúng cùng loạt lao theo Bất Nhạc.
Đáng tiếc, bọn họ lại gặp phải Đường Tam. Chỉ thấy mắt hoa một cái, đã thấy có thêm một người. Khí Thế bá đạo mà mạnh mẽ được phóng ra. Sát khí lạnh như băng giống như lưỡi dao sắc bén đã cản đường bọn họ lại. Sát thần lĩnh vực của Đường Tam chợt phóng thích, vì thế trong không khí đã có nhiều thêm một tầng sương trắng. Lúc này Tiểu Vũ đã được Đường tam thu vào túi như ý bách bảo.
Sự lạnh lẽo đến từ nội tâm khiến bước chân của Nga Khảo và Thiên Nhai dừng đánh két tại chỗ. Nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt, trong mắt đều hiện ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt.
Bọn họ đều là lão đầu của hồn sư giới, tự nhiên có thể cảm giác được sát khí phóng xuất từ người Đường Tam không phải chỉ là có thể tu luyện mà có được. Đó là một lượng lớn máu tươi cực lớn tạo ra! Mặc dù từ trên người Đường Tam không thấy Hồn Hoàn xuất hiện, nhưng sát khí mênh mông lạnh thấu xương này cũng khiến chúng rụt vòi.
Sương trắng dầy đặc dần dần khuyếch tán, đem bao phủ cả ba người lại, cảm giác lạnh lẽo càng ngày càng tăng thêm, lúc này cả Nga Khảo và Thiên Nhai đều phát hiện thân mình gần như bị đình trệ lại, muốn lui mà không được.
Hắc quang chợt lóe, Hạo Thiên Chùy bỗng nhiên xuất hiện trong tay Đường Tam. Hắn không hề sử dụng vũ hồn Lam Ngân Hoàng của mình vì không hy vọng chúng thấy được hồn hoàn mười vạn năm của mình. Giết chết ba tên bỉ ổi này thì quá đơn giản, nhưng chẳng lẽ hắn còn phải giết toàn bộ binh lính ở đây sao. Vì thế Hạo thiên Chuy là cách chọn đúng đắn nhất lúc này.
Cứ như thế, Thực lực Đường Tam cũng không yếu hơn bao nhiêu, không nói đến tuyệt học Đường Môn của hắn mà chỉ nói về bốn khối hồn cốt cùng uy lực của chính Hạo Thiên Chuy, vì thế coi như nó cũng không kém nhiều Lam Ngân Hoàng.
Càng huống chi hắn còn có lực lượng từ hai đại lĩnh vực nữa.
Ấn kí Sát Thần Lĩnh vực được khắc trên Hạo Thiên Chuy bỗng sáng chói, dưới sự thúc giục của Đường Tam, hiệu quả của lĩnh vực không ngừng được tăng mạnh.
"Lên." Nga khảo hét lớn một tiếng, hai cánh tay loáng một cái, dùng sức chém xuống, trên người vô số lông vũ màu trắng phóng ra, hóa thành một cơn lốc Lông Chim mầu trắng hướng Đường Tam đánh tới. Mà mỗi một cọng lông trong đó đều sắc bén như dao, dường như còn lóe ánh sáng như kim loại. Đây chính là đệ tứ hồn kỹ của hắn.
Tại lúc Đường Tam phóng thích sát thần lĩnh vực thì hai tên này cũng cùng lúc lùi. Dù sao, tại phía sau Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn còn có năm tên hồn sư khác nữa, hơn nữa tu vi họ cũng không kém. Bọn họ biết, hôm nay có thể bọn họ đã đụng vào "" Tường Sắt "" rồi.
Chỉ là, muốn có cơ hội thoát nhiều nhất đó chính là dùng công kích để che giấu thủ đoạn, trước tiên họ phải đánh lui Đường Tam thì chúng mới có cơ hội thoát khỏi nơi đây. Hơn nữa bọn họ mặc dù có vẻ bỉ ổi nhưng tình cảm ba huynh đệ chúng lại cực sâu đậm, vì thế chúng muốn mang Bất Nhạc chạy theo.
Tại lúc Nga Khảo phát động công kích thì đồng thời Thiên Nhai cũng động thân, cả người cực nhanh phóng qua Cơn lốc, rồi tăng vọt tốc độ, thanh chủy thủ đã được hắn đâm tới, một đạo tàn ảnh xanh biếc đâm thẳng tới vị trí cổ Đường Tam.
Coi như tổ hợp về mặt hồn sư của ba vị khách bỉ ổi này cũng không tồi, Bất nhạc là khống chế hệ chiến hồn sư, nga khảo là cường công hệ, mà thiên nhai chính là mẫn công hệ.
Nhưng thật sự bọn họ có thể như nguyện sao?
Chỉ việc thời gian Đường Tam tiến vào cấp bậc hồn đế cũng không dài thế nhưng với hồn lực hiện tại cùng với am hiểu các loại kỹ năng khác nữa, khiến cho với cấp bậc tương tự thì hắn không có đối thủ.
Phảng phất căn bản là không nhìn thấy Long Quyền Phong (Lốc) của Nga Khảo, mắt thấy tàn ảnh chủy thủ của Thiên Nhai đã tới trước mắt, Thân thể Đường Tam đột nhiên không báo hiệu mà biến mất.
Hắn đột nhiên biến mất khiến Thiên Nhai thất kinh, đồng thời Long Quyền Phong của Nga Khảo cũng mất mục tiêu.
Thiên nhai đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng vô cùng lạ thường áp bức, tựa hồ như bị một ngọn núi đè lên lưng hắn vậy, thậm chí hắn còn không dám xoay người lại nhìn, chân chợt gia tốc cả người nhảy vọt lên, nói về chạy trối chết, thì tên này cũng coi là một kẻ khá chuyên nghiệp.
Một chùy từ Hạo Thiên Chuy oanh lên mặt đất trống không, nhưng Đường Tam vẫn không đình chỉ, ngay lập tức chùy thứ hai được đánh ra, chỉ là lần này hắn hướng tới Nga Khảo, ngay khi búa vừa chém ra thì thân thể hắn cũng phóng đến bên cạnh Nga Khảo.