Phía trước Long Uyên Đĩnh thủy tinh cầu này có một thạch điêu màu trắng. Tại thời điểm Long Uyên Đĩnh nổi trên mặt nước, thạch điêu có màu trắng, một khi lặn xuống dưới nước, lập tức sẽ biến thành màu lam, theo thời gian sẽ bắt đầu biến hồng. Lúc hoàn toàn biến thành màu hồng thì liền tứuc là không khí đã không đủ để hô hấp, phải trồi lên mặt nước để thở. Hít thở không khí ẩm ướt trên mặt biển, Trữ Vinh Vinh cảm thán nói: "Long Uyên Đĩnh này đừng nói là một vạn kim hồn tệ, xem như mười vạn kim hồn tệ cũng đáng mua. Trừ bỏ không có năng lực công kích phòng ngự gì ra, nó cơ hồ là hoàn mỹ. Sớm biết rằng nó hữu dụng như vậy, chúng ta tội gì phải thuê thuyền ra biển cơ chứ?" Đường Tam mỉm cười, nói: "Vậy cũng phải có hải đồ mới được. Hải đồ lúc đó chúng ta có được chính là do Tử Trân Châu hải tặc đoàn sau nhiều năm qua lại trên biển rộng mà vẽ lại. Chúng ta lúc đầu ra biển cũng không có thứ tốt này đâu."
Đái Mộc Bạch nói: "Tiểu Tam, tốc độ của Long Uyên Đĩnh này cực kỳ kinh người, chúng ta có thể bằng vào nó trực tiếp tới Hải Thần đảo không?
"Đường Tam lắc đầu: "Sợ rằng không được. Long Uyên Đĩnh dù có nhanh hơn nữa, cũng vẫn là thuyền. Có ra sao cũng là không thể cùng sinh vật biển so sánh, huống chi có nhiều Ma Hồn Đại Bạch Sa như vậy. Một khi bị vây hãm, chúng ta lại lặn vào biển rộng, thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng mất đi."
Đái Mộc Bạch nhíu mày nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ đợi như thế sao? Đây cũng không phải là biện pháp."
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ có đợi đến ban đêm thôi. Bất quá, trước đó chúng ta còn phải thử nghiệm. Nếu có thể thành công thì, việc lên Hải Thần đảo là không thành vấn đề." Vừa nói, mi tâm hắn vừa tỏa sáng, Hãn Hải Càn Khôn Tráo tỏa ra lam quang lấp lánh đã rơi vào trong lòng bàn tay.
Sử Lai Khắc Thất Quái đều là người thông minh, trông thấy Hãn Hải Càn Khôn Tráo nhất thời tinh thần đại chấn. Thử nghiệm mà Đường Tam muốn làm rất đơn giản. Nếu Hãn Hải Càn Khôn Tráo có thể trợ giúp Long Uyên Đĩnh ẩn thân, vậy thì, ở trong biển này, xem như là mười vạn năm hồn thú cũng đừng nghĩ đến việc sinh ra uy hiếp đối với bọn họ.
Lúc trước, khi đối mặt Thâm Hải Ma Kình, bởi vì đầu mười vạn năm hồn thú kia xuất hiện quá bất ngờ. Hơn nữa công kích đều là mang tính chất bao trùm, Đường Tam mới không thể dùng Hãn Hải Càn Khôn Tráo để bảo vệ mọi người, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa. Bọn họ có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Lấy tốc độ của Long Uyên Đĩnh, chỉ cần hiệu quả ẩn thân của Hãn Hải Càn Khôn Tráo thành lập được trong biển, vậy thì, bọn họ có thể dễ dàng lên được Hải Thần đảo.
Cánh cửa khoang thuyền lại đóng lại, Đường Tam cũng đồng thời phóng xuất ra kỹ năng Hãn Hải Hộ Thân Tráo có trong Hãn Hải Càn Khôn Tráo của mình. Lam quang chợt lóe, Long Uyên Đĩnh đã bị hoàn toàn bao phủ ở bên trong.
Thế nhưng, mọi người đều không cảm giác được tình huống gì đã xảy ra. Bọn họ chỉ cảm thấy chung quanh là một khoảng không. Long Uyên Đĩnh thành công tiến nhập trạng thái ẩn thân. Nhưng làm bọn họ dở khóc dở cười hơn là, trong phạm vi Hãn Hải Càn Khôn Tráo. Dĩ nhiên cũng là nước không thể lọt vào. Hình tam giác màu lam giữa lòng biển mang theo Long Uyên Đĩnh cứ như vậy chậm rãi hướng đến đáy biển lặn xuống. Bởi vì không có nước, Long Uyên Đĩnh căn bản là không mảy may tiến tới chút nào cả.
Đường Tam ngạc nhiên nhìn thân đĩnh hướng tới đáy biển mà lặn xuống. Lập tức phản ứng lại. "Hãn Hải Càn Khôn Tráo này chống được nước lọt vào." Vừa nói, hắn vừa thu hồi Hãn Hải Càn Khôn Tráo. Nhất thời, nước biển dâng lên. Lúc này mới một lần nữa khôi phục được sự khống chế đối với Long Uyên Đĩnh.
Mọi người không khỏi nhìn nhau cười khổ. Vừa rồi bọn họ còn đang lo lắng Hãn Hải Càn Khôn Tráo không thể nào có tác dụng trong biển. Mà xem ra lúc này, thứ này chẳng những có tác dụng. Hơn nữa tác dụng có chút thái quá.
Đường Tam than nhẹ một tiếng. "Thật sự không hổ tên gọi Hãn Hải này. Phòng ngự của nó vậy mà lại có thể chống nước."
Đái Mộc Bạch cười khổ nói: "Vậy phiền toái rồi. Không có sự trợ giuớ của Hãn Hải Càn Khôn Tráo. Chúng ta làm sao mà lên được Hải Thần đảo đây?"
Nghe Đái Mộc Bạch nói xong. Đường Tam lại cười, "Mặc dù Hãn Hải Càn Khôn Tráo không thể nào trợ giúp Long Uyên Đĩnh tiến tới. Nhưng chúng ta đã phương pháp khác kia mà. Bất quá, còn phải thử nghiệm một chút. Năng lực chống nước của Hãn Hải Càn Khôn Tráo có bị biến hóa bởi ảnh hưởng của áp lực nước hay không."
Vừa nói, dưới cái nhìn chăm chú đầy vẻ khó hiểu của mọi người, Đường Tam lại phóng xuất ra kỹ năng Hãn Hải Hộ Thân Tráo của chí bảo trong hồn đạo khí kia, dưới lam quang lấp lãnh, Long Uyên Đĩnh từ từ chìm xuống. Hướng tới biển sâu trong thong thả lặn xuống.
Thân đĩnh càng xuống sâu phía dưới, ánh sáng chung quanh cũng càng giảm dần, lúc độ sâu vượt qua một trăm mễ, nước biển bên ngoài đã trở thành một mảnh đen nhánh, duy chỉ có quang thải màu lam nhạt phát ra trên Hãi Hãn Càn Khôn Tráo có thể chiếu sáng chung quanh.
Long Uyên Đĩnh đang không ngừng trầm xuống, Đường Tam thủy chung vẫn luôn nhìn chăm chú vào biến hóa trên Hãi Hãn Càn Khôn Tráo. Dựa theo giới thiệu của vị phách mại sư (tay làm nghề chào hàng đấu giá - giống Nhã Phi trong ĐPTK ấy) lúc mua Long Uyên Đĩnh, Long Uyên Đĩnh có thể thừa thụ áp lực nước ở độ sâu ba trăm mễ. Lúc này bọn họ đang ở trong Long Uyên Đĩnh, xem như Hãn Hải Hộ Thân Tráo không chịu nổi áp lực nước, bọn họ cũng có thể đảm bảo đủ an toàn khi ở trong Long Uyên Đĩnh.
Lặn xuống hơn một trăm mễ, Đường Tam đột nhiên cảm giác được Hãn Hải Hộ Thân Tráo đã phát sinh biến hóa, trong lòng nảy sinh cảnh giác, nhất thời cẩn thận nhìn kỹ, tùy thời chuẩn bị đem nhiều hồn lực hơn rót vào trong đó. Thế nhưng, làm hắn ngạc nhiên hơn là, Hãn Hải Hộ Thân Tráo cũng không phải không chịu nổi áp lực, mà là trong khi càng lúc càng chịu áp lực nước càng lớn thì lại dần dần trở nên sáng lên.
Tụ tử cực thần quang lại cẩn thận quan sát, Đường Tam phát hiện, ở bên ngoài Hãn Hải Hộ Thân Tráo, có một chút lam sắc quang điểm cực kỳ nhỏ không ngừng dung nhập vào trong đó, chẳng những không phá hư Hãn Hải Hộ Thân Tráo, ngược lại đem cho hắn một loại cảm giác tràn đầy sức mạnh. Từ lần trước, sau khi hắn đối mặt Thâm Hải Ma Kình thì bị thương nặng, Đường Tam liền phát hiện, trên Hãi Hãn Càn Khôn Tráo quang mang ảm đạm đi rất nhiều. Mà lúc này ở trong biển sâu, quang mang đã ảm đạm xuống nhưng lại tựa hồ đang dần dần khôi phục.
Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Hãn Hải Càn Khôn Tráo này hấp thu lực lượng của đại hải không thành? Thông qua việc cẩn thận quan sát, Đường Tam xác nhận ý nghĩ của mình là chính xác, làm hắn cảm thấy kỳ dị nhất chính là, sau khi Hãn Hải Càn Khôn Tráo này thông qua kỹ năng Hãn Hải Hộ Thân Tráo hấp thu năng lượng biển khơi, thân thể của chính hắn cũng là bắt đầu có biến hóa.
Lần trước sau khi bị thương, cảm giác nóng rực đến từ hồn cốt đã giảm bớt rất nhiều, mà hiện tại theo sự hấp thu của Hãn Hải Càn Khôn Tráo đối với năng lượng biển cả, loại cảm giác nóng rực này lại bắt đầu tăng cường trở lại. Hơn nữa tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Mà cảm giác nóng rực kia lại cũng không làm hắn cảm thấy khó chịu, ngược lại hắn cảm giác được thân thể của chính mình phảng phất trở nên tràn đầy hẳn lên. Mặc dù hồn lực trong cơ thể cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhưng mà Đường Tam lại cảm giác được thần thanh khí sảng (đầu óc thư thái + thân thể thoải mái), năng lực phản ứng của thân thể cùng lực chú ý đều cấp tốc gia tăng.
Đối với Đường Tam mà nói, loại tình huống này hắn căn bản không thể nào biết được nguyên nhân rõ ràng. Hãn Hải Càn Khôn Tráo cũng không phải là hồn cốt của hắn, lại càng không phải là Hồn Hoàn kỹ năng cảu hắn, mà là năng lực đến từ vào hồn đạo khí. Nhưng tại sao hồn đạo khí lại sinh ra được hiệu quả như vậy đây? Tại sao chỉ có hồn lực có thể khu động nó, mà nó sau khi hấp thu năng lượng ngoại giới cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể mình? Điều này sợ rằng không thể dùng hai chữ "duyên phận" để giải thích đi?
Hắn đương nhiên không biết, Hãn Hải Càn Khôn Tráo này từ sau khi hấp thụ tiên huyết của hắn. Sớm đã trở thành một bộ phận thân thể hắn. Mặc dù không phải hồn cốt, nhưng là dùng một loại hình thức tồn tại đặc thù khác.
Phiến hải vực này cũng không tính là quá sâu, dựa theo tính toán của Đường Tam, ước chừng Long Uyên Đĩnh đã chìm xuống trên dưới hai trăm mễ, đã rơi vào đáy biển.
Nơi đáy biển, mọi chỗ đều là san hô xinh đẹp, dưới lam quang lấp lánh của Hãn Hải Hộ Thân Tráo trông cực kỳ huyến lệ. Đương nhiên, đây chỉ là bọn họ từ bên trong Hãn Hải Hộ Thân Tráo nhìn ra, nhìn từ bên ngoài, nơi này như trước là một mảnh đen nhánh.
Mỉm cười, Đường Tam nói: "Xem ra biện pháp mới này của hẳn là khả thi rồi. Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài?" mọi người giật mình nhìn hắn, trong lúc nhất thời còn không cách nào tiếp nhận được hàm ý trong lời hắn nói.
Đường Tam mỉm cười nói: "Đương nhiên là đi ra ngoài, hiển nhiên năng lực chống nước của Hãn Hải Hộ Thân Tráo vẫn còn, hơn nữa cũng không sợ áp lực nước. Như vậy, chúng ta mặc dù không thể điều khiển Long Uyên Đĩnh, chẳng lẽ lại không thể đi qua sao?"
Mã Hồng Tuấn trừng lớn hai mắt, "Từ đáy biển đi qua sao? Như vậy cũng được à?" án chiếu tư duy đi theo quán tính, nơi này là biển rộng, hơn nữa là nơi rất sâu trong biển cả. Bọn họ làm sao có thể sinh tồn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại lời nói của Đường Tam, quả thật là có thể làm được.
Đường Tam cười nói: "Tại sao không được? Đi bộ thong dong dưới đáy biển, không phải một việc vô cùng thú vị sao? Đừng nói chúng ta vẫn còn hiệu quả ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo. Cứ tính là không ẩn thân. Mấy con Ma Hồn Đại Bạch Sa bên kia cũng sẽ không dám xuống đáy biển để tìm chúng ta gây phiền toái đâu."
Vừa nói. Hắn đã mở khoang thuyền Long Uyên Đĩnh ra. Ôm lấy Tiểu Vũ bên mình, là người thứ nhất vọt ra. Cho đến đi ra khoang thuyền. Chân chính đứng ở trên vài chiếc san hô ẩm ướt thậm chí có chút mềm mại dưới đáy biển, mọi người còn là có chút không thể tin được vào sự thật đang bày ra trước mắt.
Cứ việc ánh mắt họ không thể nào nhìn ra xa. Nhưng tại nơi có ánh sáng lờ mờ xác thực là họ đang ở trong nơi sâu thẳm của biển a! Lúc vừa mới đi ra khỏi Long Uyên Đĩnh, kể cả Đường Tam. Trong lòng mỗi người đều mang theo một ít sợ hãi. Nhưng sau khi bọn họ có thể hít thở thoải mái ở chỗ này, hơn nữa không có dính một chút nước biển thì tâm tình mọi người cũng là dần dần bình tĩnh rồi.
Áo Tư Tạp có chút suy nghĩ nói: "Tiểu Tam, Hãn Hải Hộ Thân Tráo này hiển nhiên có thể mang theo chúng ta ẩn thân trong biển, như vậy, nếu lúc chúng ta bay trên không sử dụng nó tiến hành ẩn thân, chẳng phải là cũng có thể dễ dàng lên Hải Thần đảo hay sao?"
Đường Tam lắc đầu nói: "Không được. Ta từng thử nghiệm quá. Nếu dưới tình huống được bao phủ bởi Hãn Hải Hộ Thân Tráo mà phi hành, Hãn Hải Hộ Thân Tráo sẽ rất nhanh thôn phệ hồn lực của ta. Ta cũng không biết là tại sao, có lẽ là bởi vì nguyên nhân tốc độ. Lần ấy, ta ước chừng chỉ là phi hành trong thời gian ba lần hô hấp, thì Hãn Hải Hộ Thân Tráo đã thôn phệ gần một nửa hồn lực của ta. Căn bản không thể duy trì chúng ta phi hành xa như vậy. Xem như là ở trên đất bằng mở nó ra để hành tẩu, đối với tiêu hao hồn lực của ta cũng là rất lớn. Tổng thể mà nói, kỹ năng này vẫn là tối thích hợp để thủ hộ tại chỗ."
Đái Mộc Bạch nói: "Vậy hồn lực ngươi có thể kiên trì đến khi nó mang theo chúng ta đi đến Hải Thần đảo hay không? Phải biết rằng, nơi này chính là biển rộng, nếu lúc chúng ta đi được một nửa quãng đường mà ngươi kiên trì không nổi. Cho dù có Long Uyên Đĩnh chúng ta chỉ sợ cũng phải xong đời. Bởi vì khi đó chúng ta sẽ đang ở bên trong hải vụec của Ma Hồn Đại Bạch Sa."
Đường Tam nhìn lam quang mà Hãn Hải Hộ Thân Tráo, "Lúc không tiến vào dưới biển, ta cũng là không nắm chắc. Dựa theo tính toán của ta, nếu có các ngươi trợ giúp thì, đi qua hẳn là không thành vấn đề. Nhưng hiện tại ta có thể khẳng định với mọi người. Chúng ta hoàn toàn có thể dễ dàng lên được Hải Thần đảo. Bởi vì ở trong nơi đáy biển này, không biết tại sao, Hãn Hải Càn Khôn Tráo lại hấp thu được năng lượng đến từ biển, đối với tiêu hao của ta ngược lại là giảm bớt rất nhiều. Mang theo chúng ta đi đến Hải Thần đảo tuyệt không vấn đề." Chu Trúc Thanh nói: "Nói như vậy, Hãn Hải Càn Khôn Tráo này hẳn là là một kiện hồn đạo khí thích hợp sử dụng trong biển?"
Đường Tam suy nghĩ một chút rồi nói: "Rất có khả năng. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta trước tiên lên Hải Thần đảo rồi mới nói đến những thứ khác. Mọi người không nên đi quá nhanh, tụ tập ở cùng một chỗ, ta sẽ dùng Lam Ngân Hoàng để khống chế khoảng cách giữa chúng ta."
Bảy gốc Lam Ngân Hoàng phóng ra. Tiểu Vũ bị Đường Tam trực tiếp cố định ở trên lưng mình, hai tay ôm chặt đôi chân thon dài của nàng, còn sáu căn Lam Ngân Hoàng còn lại phân biệt quấn tại bên hông sáu người khác. Thu hồi Long Uyên Đĩnh, lúc này mới điều khiển Hãn Hải Hộ Thân Tráo, cứ như thế đi trong đáy biển tiến về phía trước.
Đi trong đáy biển so sánh với đi trên đất bằng phải khó khăn hơn nhiều. Đáy biển gồ ghề không bằng phẳng, thậm chí làm cho người ta có một cảm giác như đi trên dãy núi gập ghềnh. May là mọi người thực lực cũng không yếu. Xem như gặp phải địa phương rất khó đi đích thì bọn họ cũng có thể tiến tới rất nhanh như giẫm trên đất bằng.
Lúc lặn xuống, Đường Tam đã chú ý đến phương hướng. Hải Thần đảo này là một hòn đảo tương đối lớn. Diện tích lớn gấp bốn lần có dư so với Tử Trân Châu Đảo, chỉ cần phương hướng không sai, bọn họ khẳng định có thể đi tới trên đảo.
Dần dần, mọi người cảm giác được địa thế đáy biển dần dần lên cao, bọn họ biết rằng, trải qua mấy lần đau khổ, bọn họ rốt cục đã bước đến mục đích của chuyến đi này. Ngay khi ánh sáng chung quanh bởi vì từ từ đến gần ngoài khơi sáng lên thì Đường Tam vốn đang đi phía trước đột nhiên dừng cước bộ, thấp giọng nói: "Nín thở."
Mọi người cũng là đồng thời ngừng lại, ngay lúc bọn họ ngừng thở theo lời Đường Tam thì, một bóng trắng cực lớn đã từ phía trước bọn họ ước chừng hai mươi mễ lặng yên xẹt qua. Giống như u linh trong biển rộng vậy, trong chớp mắt biến mất không thấy đâu.
Đó là một con cá mập trắng hình thể vượt qua mười thước, toàn thân là hình giọt nước hoàn mỹ, trên lớp da trắng mang theo một tầng tia sáng nhàn nhạt, tốc độ kỳ nhanh chóng không gì so sánh, nơi nó đi qua, nước biển tựa hồ nhộn nhạo lên một chút một cách kỳ dị.
Năm chữ "Ma Hồn Đại Bạch Sa" đồng thời vang lên trong lòng mọi người. Vận khí của bọn họ hiển nhiên không được tốt lắm, Ma Hồn Đại Bạch Sa cũng không có ra ngoài đi săn. Bất quá cũng là may mắn có hiệu quả ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo bảo vệ, bọn họ mới không có chân chính sinh ra xung đột cùng loại hồn thú cường đại trong biển này.
Tiếp tục đi tới, Đường Tam tận lực tăng tốc cước bộ. Nơi này là biển cả. Hơn nữa hắn hiện tại cũng là không rõ hiệu quả ẩn thân thần kỳ của Hãn Hải Càn Khôn Tráo kia đến tột cùng có thể đạt tới trình độ nào, sớm một khắc rời khỏi biển, đối với bọn họ mà nói cũng là an toàn một hơn ít.
Rốt cục. Dưới chân dần dần biến thành cát mịn. Tầm nhìn chung quanh sáng rõ lên, mọi người một bước một dấu chân dần dần đi ra khỏi biển.
Một khắc khi gặp lại ánh mặt trời. Kể cả Đường Tam, mọi người đều không nhịn được hoan hô một tiếng. Sử Lai Khắc Thất Quái và cả Bạch Trầm Hương. Tám người trẻ tuổi này vốn không thông thạo thủy tính chút nào rốt cục cũng thành công đi xuyên qua biển cả, đi tới đích đến của bọn họ trong chuyến này. Hải Thần đảo.
Nguyên nhân chính là vì trên đường đi cũng không có bình tĩnh, giờ khắc này bọn họ mới cảm giác thành công. Mọi người nhìn nhau, đều thấy được nụ cười hưng phấn tràn đầy trên mặt nhau.
Đường Tam xem như tỉnh táo nhất, bước lên Hải Thần đảo này, hắn lập tức liền cảm giác được rằng nơi này có chút bất thường. Trước tiên không nói cảnh vật, đầu tiên hắn cảm giác được chính là độ ấm.
Theo lý mà nói, hiện tại đã là mùa đông, cho dù có được khí hậu hải dương ảnh hưởng, nhiệt độ những hòn đảo trên biển so với trong đất liền là cao một ít, nhưng là khẳng định vẫn phải là cảm giác rét lạnh. Nhưng là, sau khi bọn họ bước lên Hải Thần đảo, cảm giác đầu tiên lại là ấm áp, ấm áp giống như mùa xuân vậy.
Đưa mắt nhìn lại, trên Hải Thần đảo dĩ nhiên cũng lộ ra một mảnh màu xanh biếc, hòn đảo cực lớn này gây cho bọn họ cảm giác giống như là một lần nữa về tới