> Cả người Thẩm Thạch run rẩy, như bị vô cùng đau đớn, hắc ám đang lùi về phía sau nhưng rõ ràng là chúng không muốn thế, nên mãnh liệt phản kháng, giằng co với ánh sáng chói chang như muốn đoạt lại thế giới của mình.
Mọi khí mạch đều run rẩy, tất cả Linh lực hội tụ thành những dòng sông, như một bầy cá đầy kích động điên cuồng phóng đi, mục tiêu chính là chỗ vắng vẻ mà mịt mù ở bụng hắn.
Thẩm Thạch giật mình, hắn đã nhìn thấy được một hình ảnh mơ hồ, hình như trong bụng hắn có một vùng biển hư không vô biên vô hạn, lại cũng giống như có một tòa cung điện nguy nga ngạo nghễ sừng sững ở đó.
Theo Đạo pháp, vật đó được gọi là Ngọc Phủ Đan Điền, là gốc rễ, Tiên đạo căn cơ của tu sĩ.
Mọi thần thông đạo pháp, đều sinh ra từ đây.
Nhưng khi linh lực muốn chảy vào trong hư ảnh của Ngọc Phủ, có một màn chắn vô hình xuất hiện cản lại, nó rào quanh Đan Điền vị, không cho thứ gì vào trong.
Cái này được gọi là cảnh chướng, hay còn gọi là bích chướng cảnh giới, là gông xiềng mà mọi Nhân tộc khi tu luyện đạo pháp đều gặp phải, không ai biết vì sao lại có nó, nhưng từ khi Nhân tộc biết tu hành, cảnh chướng vẫn luôn xuất hiện, không có ai là ngoại lệ.
Phá được chướng chính là vượt cảnh giới, sau khi phá chướng chính là trời cao biển rộng tiền đồ vô hạn, còn nếu không phá được, thì cả đời sẽ chỉ là loại người bình thường, không bao giờ lên được tiên lộ.
Bị ngăn trở, những dòng thủy triều Linh lực dồn lên, đợt sau cao hơn đợt trước, bực bội không ngừng đánh thẳng vào cảnh chướng, làm cho Thẩm Thạch vô cùng đau đớn, bụng hắn đau như muốn vỡ ra, cả cơ thể hắn cũng vậy.
Hắn kinh ngạc, tình huống trước mắt cho thấy hắn tu luyện đã đến lúc, linh lực trong người đã bắt đầu tự động trùng kích cảnh chướng Ngưng Nguyên cảnh, để sáng lập Ngọc Phủ Đan Điền, nếu thành công, qua đêm nay hắn chính là bước chân vào Ngưng Nguyên cảnh, còn nếu thất bại, theo như hắn biết, sẽ để lại di chứng không nhỏ, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi chừng ba tháng tả hữu mới có thể trùng kích Ngưng Nguyên cảnh lần nữa, bởi vì linh lực khắp người tổng động viên như vậy đương nhiên sẽ mang đến gánh nặng không nhẹ cho cơ thể.
Nhưng cảnh chướng không hiểu sao, lại rất kiên cường và dẻo dai, Thẩm Thạch mấy lần cố nén đau, thúc giục linh lực công kích, nhưng đều bị thất bại.
Thẩm Thạch mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng hắn chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, chỉ coi trong sách mà trong ấy lại cũng không mô tả tỉ mỉ, theo sách vở, lúc khó khăn nhất của tu sĩ khi phá cảnh là cảm ứng được Đan Điền Ngọc Phủ, cảnh chướng đương nhiên cũng là một cái trở ngại lớn, nhưng tu sĩ khi cảm ứng Ngọc Phủ sẽ tiêu hao một nửa Linh lực, một nửa còn lại là đủ để phá tan cảnh chướng trong.
Nhưng Thẩm Thạch lại cảm thấy, hắn cảm ứng được Khí Hải Ngọc Phủ rất dễ dàng, nó chính là tự nhiên mà xuất hiện trong thần niệm, thế nên ngay lúc ấy, hắn tưởng mình đã đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh.
Nhưng khi hắn dùng Linh lực toàn thân đi phá cảnh chướng, để hoàn thành bước cuối cùng, ngưng tụ thành Ngọc Phủ Đan Điền, thì hình như mọi khó khăn mới xuất hiện, dồn hết vào trong cảnh chướng.
Nó cứng cỏi vượt quá sức tưởng tượng, dù bị tấn công đến mức lung lay, nhưng vẫn không chịu vỡ.
Không phải là như vậy chứ?
Thẩm Thạch cảm thấy tuyệt vọng, nhưng rồi suy nghĩ đó biến đi ngay, hắn lại tập trung ý niệm, cả người run lên, cơn đau từ bụng lan ra khắp nơi, muốn duỗi ngón tay ngón chân cũng khó.
Hắn cắn răng, nhịn đau, không rên tiếng nào.
Ngón tay nhích từng chút một, chạm tới những viên Linh Tinh và một viên đan dược.
※※※
Bóng đêm càng thâm.
Sơn cốc yên tĩnh tối om, cả ánh sáng cũng không nguyện đến nơi đây, bóng tối cho phủ tất cả, chỉ có tiếng nước chảy là không ngừng nghỉ vọng đến, nhẹ nhàng phiêu đãng trong bóng đêm.
Dưới một cây cổ thụ, có một bóng người lặng lẽ đứng đó, bóng tối phủ quanh người hắn, che giấu đi tất cả làm không ai nhìn ra được hình dáng hay dung mạo của hắn, chỉ nhìn thấy một bóng người nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Trong đêm tối an bình, dường như Thiên Địa Vạn Vật và bóng người kia đã hòa vào làm một, lặng lẽ hít thở, loáng thoáng có một sức mạnh kỳ dị vòng qua vòng lại trong sơn cốc, nó thần bí và xa xưa, dường như vạn vật đều nghe theo bóng người kia, lại như có tiếng tim đập mơ hồ quanh quẩn bên trong sơn cốc.
Hít thở, hít thở. . .
Đột nhiên bóng người kia hình như nhận ra cái gì đó, thân hình hơi lắc lư, ở một chỗ trong bóng tối mịt mù, bỗng xuất hiện một ánh sáng nhạt.
Chỉ một đốm sáng duy nhất, mong manh yếu ớt, như lại rõ ràng đến mức làm người ta chướng mắt.
Nó phá vỡ bóng tối bình tĩnh và hoàn mỹ, phá vỡ sự hài hòa, hòa vào làm một thể của sơn cốc, giống như một bức tranh hoàn mỹ bị vẽ bậy một nét, làm cho sự hoàn mỹ hoàn toàn biến mất.
Đốm sáng, như ánh nến trong bóng tối, lập loè, chập chờn.
Bóng người bay lên cao, bóng tối như cuốn bay lên theo hắn, hướng về phía đốm sáng.
Đốm sáng ấy chính là ở chỗ động phủ của Thẩm Thạch.
Bóng người dừng lại, xung quanh hắn vẫn được bóng tối che đậy như cũ, vẫn không ai nhìn ra được hắn trông như thế nào. Hắn nhìn ánh sáng nhạt sáng tắt bất định ở trước cửa động phủ, chung quanh còn có mấy đốm sáng rất nhạt chầm chậm biến ảo, những tia sáng này không có nguồn gốc, như đột ngột lóe ra giữa không trung.
Bóng người chăm chú nhìn, một lát sau, hắn khe khẽ thốt lên, giọng nói có vẻ kinh ngạc:
"Đây là. . . Phá cảnh chiết quang? Chẳng lẽ có Thần Ý cảnh. . . Không đúng, hào quang quá yếu, đây là dấu hiệu của trùng kích cảnh giới Ngưng Nguyên. Nhưng cách cả một bức tường thạch thất, một Luyện Khí phá cảnh sao lại có phản ứng lớn như thế, dẫn phát được cả sự đồng cảm của thiên địa Linh lực?"
Ngay lúc ấy, ánh sáng nhạt run run mấy cái, như không chịu nổi nữa, tắt lịm, tiêu tán.
Bóng người như có điều suy nghĩ, nhìn vào động phủ trầm mặc một lúc, hắn quay người lướt lên, bay đi xa, trong nháy mắt biến mất trong bóng tối.
※※※
Sáng sớm, ánh nắng từ trên cao chiếu xuống, xua tan bóng tối, chiếu sáng sơn cốc ẩm ướt lạnh lùng.
Lớp sương mù mong mỏng phiêu đãng nhấp nhô, trên những chiếc lá là những giọt sương tròn vo, phản chiếu ánh nắng mặt trời, hơi nước dồi dào tẩm bổ cho rừng cây cỏ cây, gió nhẹ thổi qua, mang theo một luồng không khí vô cùng tươi mát.
Mấy tiếng chim hót thanh thúy từ đâu đó vang lên, líu ríu gọi không ngừng, tuy không có khí thế, uy nghiêm như linh điểu trên đỉnh Kim Hồng Sơn, nhưng lại mang đến sức sống bừng bừng, làm cho cả sơn cốc tăng thêm mấy phần sức sống.
Thế nhưng những tòa động phủ vẫn im lìm, không có bất cứ tiếng động nào, mãi đến khi một tràng âm thanh dồn dập vang lên.
"Tùng tùng đông, tùng tùng đông. . ."
Thanh âm kia vội vàng và mang theo lo lắng, phá vỡ sự yên tĩnh của sơn cốc, cũng đồng thời đánh thức người ở trong động phủ.
Tiểu Hắc Trư nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn trái ngó phải, dáng vẻ khá là cảnh giác, miệng kêu hừ hừ, lấy chân sau Tiểu Trư đá vào ót Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch vừa định đứng lên, thì lại bị con heo ngố đá ụp trở về, hắn bụm đầu, căm tức vỗ một cái vào mông Tiểu Trư, Tiểu Hắc Trư nhảy sang một bên, lắc lắc đuôi.
Tiếng đập cửa như nổi trống vẫn không ngừng, Thẩm Thạch đột nhiên cảm giác hình như có chút quen tai, khẽ cười, sờ đầu heo nhỏ, xuống giường đi ra cửa.
Tiểu Hắc Trư nhảy xuống giường, đi theo hắn, há mồm ngáp còn duỗi lưng một cái, mặt mày ủ rũ.
Thẩm Thạch cầm tấm Vân Phù, tấm Vân Phù sáng lên, cánh cửa đá mở ra hai bên.
Một luồng ánh nắng chiếu vào người hắn, mang theo mùi hương cỏ cây thơm ngát, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thấy người đứng ngoài cửa.
Một thiếu niên anh tuấn, cao ráo, mặt nửa mừng nửa lo, nhưng không giấu được sự vui vẻ. Gương mặt ấy, tuy đã cách ba năm, nhưng vẫn quen thuộc như vậy.
"Thạch Đầu!" Hắn kêu to.
Thẩm Thạch nở nụ cười, nụ cười xuất phát từ đáy lòng, thân thiết và ấm áp, nhìn người bạn sau ba năm mà vẫn không hề thay đổi đang đứng trong ánh nắng:
"Tôn Hữu!"
Tôn Hữu nhìn hắn, từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, sau đó cười ha ha, nhảy vào ôm chặt lấy Thẩm Thạch, vỗ mạnh vào lưng hắn.
"Hay lắm, ngươi rút cuộc đã trở về, rút cuộc đã trở về!"
Thẩm Thạch hơi khựng người, giống như không quen với cử chỉ thân mật của Tôn Hữu, nhưng chỉ sau mộ tlúc, hắn cũng nở nụ cười, dang tay ôm chặt lấy bạn.
"Đã lâu không gặp."
Tôn Hữu rõ ràng rất kích động, qua một hồi lâu mới buông tay, cẩn thận ngắm nghía Thẩm Thạch: "Nếu không phải Chung Thanh Lộ nói với ta, ta vẫn không biết ngươi vậy đã trở về, vốn ta tối hôm qua đã muốn tới đây, nhưng Chung Thanh Lộ không chịu. Nghĩ lại mới thấy đúng, ngươi trở về nhất định đi đường rất mệt nhọc, nghỉ ngơi một đêm mới tốt."
Thẩm Thạch cười: "Đâu có ghê gớm đến vậy, ta ổn cả."
Tôn Hữu cười hặc hặc: "Dù sao mặc kệ như thế nào, ngươi trở về là tốt rồi, thật đấy, ba năm nay ngươi rốt cuộc đi đâu? Nghe Chung Thanh Lộ nói hôm qua cô ấy cũng chưa kịp hỏi ngươi, ngươi thế nào rồi, vẫn là Luyện Khí? Nhất định là ba năm nay rất khổ cực, đáng chết, lúc trước thiên phú của ngươi rất tốt trong số chúng ta, nhưng không sao. . ."
Như muốn nhanh chóng nói ra hết mọi thứ trong lòng mình, Tôn Hữu cứ thế liến thoắng không ngừng, Thẩm Thạch chỉ biết đứng cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Tôn Hữu vỗ ngực, hứa hẹn:
"Ngươi đừng sốt ruột, cũng đừng suy nghĩ nhiều, không phải chỉ là Luyện Khí cảnh sao? Chúng ta bây giờ khác rồi, ta sẽ giúp ngươi, chắc chắn. . . Ách?" Y bỗng khựng lại, ngạc nhiên nhìn Thẩm Thạch, như không thể tin được, cả người ngây ra.
"Ngươi cái này là. . ."
Thẩm Thạch cười: "Ta đã vào Ngưng Nguyên cảnh." Hắn hơi dừng lại, rồi thêm, "Mới tối hôm qua."