> Hai má thoáng đỏ, Lăng Xuân Nê khẽ nói: “Gần đây hắn mới chú ý đến ta. Hôm nay hắn ra khỏi thành cũng không có chủ ý tốt, cho nên tránh được tai mắt của người ta, do đó cũng không ai biết ta có quan hệ với hắn.”
Thẩm Thạch gật đầu nhẹ, trầm ngâm một lát, nhìn thấy dáng vẻ có chút chật vật, thê thảm của Lăng Xuân Nê. Sau một thoáng do dự, hắn thò tay vào bên hông lục lọi một lát, lấy ra ra một bộ áo dài từ trong túi Như Ý ném qua cho Lăng Xuân nê: “ Ngươi mặc vào che lại đi.”
Lăng Xuân Nê vội vàng tiếp lấy, trong lúc hành động không cẩn thận lại để lộ ra vùng da thịt trắng nõn đẫy đà. Thẩm Thạch xoay người đi sang một bên. Phía sau có tiếng thay xiêm y loạt xoạt vang lên, một lát sau mới đi về phía Lăng Xuân Nê.
Bộ y phục này là y phục thường ngày của Thẩm Thạch, vóc dáng bây giờ của hắn cũng cao lớn hơn, cho nên Lăng Xuân nê mặc bộ y phục này cũng hơi rộng thùng thình một chút. Bất quá, vóc dáng của Lăng Xuân Nê vốn đẫy đà. Cho nên vạt áo tuy có dài chút ít, nhưng nhìn chung cũng không đến mức quá không tự nhiên, có thể miễn cưỡng xem là vừa vặn.
Mặc bộ y phục này vào, sửa lại mái tóc có chút lộn xộn, nhan sắc của Lăng Xuân Nê lại thêm vài phần kiều mị, mê hoặc. Ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Thẩm thạch, cảm thấy Thẩm Thạch không hề giống đại đa số nam nhân mà nàng đã gặp, trong mắt toàn dục hỏa khi thấy nàng. Điều này cũng khiến nàng thoáng yên tâm.
Bất quá sau hồi bị kinh hãi ở Đại Phong Nhai, trong lòng Lăng Xuân Nê hiển nhiên cũng còn chút sợ hãi. Lại nhìn sắc trời không biết đã về chiều từ khi nào, ánh dương cũng dần dần chìm xuống phía Tây, nàng đối với Thẩm Thạch lại thêm vài phần cẩn thận, thấp giọng nói: “Tiền bối, người…Người muốn trở về thành bây giờ sao?”
Trầm ngâm một lát, Thẩm Thạch nhẹ gật đầu. Xem ra, việc đi xuống phía dưới Đại Phong Nhai cũng không có ý nghĩa nữa, thu hoạch có thể không nhiều. Tiểu gia hỏa Hắc Trư này đúng là không đáng tin cậy, thêm vào vùng ngoại ô này vào buổi tối cũng nguy hiểm hơn ban ngày nhiều, đi Lưu Vân Thành thì tương đối an toàn.
Lăng Xuân Nê nhìn trộm hắn một cái rồi nói: “Cái kia…Ta có thể đi theo người được không?”
Thẩm Thạch nhìn nàng một cái. Lăng Xuân Nê nhẹ cắn môi, vô ý để lộ ra vài phần mị ý trong bộ dáng tươi cười đó, trong sóng mắt tựa hồ thêm vài phần mông lung. Thẩm Thạch lắc đầu, cất bước đi thẳng về phía trước, đồng thời nói: “Đi thôi”
Lăng Xuân Nê ngơ ngác một chút rồi vội vàng đi theo sau, đồng thời trong nội tâm bỗng cảm thấy thoáng giận, song cũng không biết rốt cuộc vì điều gì mà tức giận.
Hai người một trước một sau, men theo sơn đạo duy nhất xuống núi, rốt cuộc cũng ra khỏi Đại Phong Nhai, đi về hướng Lưu Vân thành.
Vốn do đạo hạnh thấp nên dĩ nhiên tốc độ hành tẩu của Lăng Xuân Nê so với Thẩm Thạch vốn đã chậm hơn không ít, nay lại liên tục bôn tẩu, khiến cho nàng chậm hơn rất nhiều. Đến lúc này, Thẩm Thạch không thể không dừng lại một lúc đợi nàng đuổi theo. Mà Lăng Xuân Nê nhìn thấy trời bắt đầu tối, cũng cắn răng không nói một lời nào, kiên trì đuổi theo. Điều này làm cho cái nhìn của Thẩm Thạch có chút thay đổi, dường như cô gái này cũng không phải hoàn toàn được nuông chiều từ bé, chỉ biết dựa vào nam nhân.
Trên đường đi, hai người đều giữ im lặng, Thẩm Thạch thì không muốn nói chuyện, còn Lăng Xuân Nê thì cẩn thận từng li từng tí, nhìn sắc mặt của Thẩm Thạch mà không dám nhiều lời. Sợ rằng người trẻ tuổi này vì nguyên nhân đó mà hung ác bỏ lại mình ở nơi hoang vu dã ngoại này. Lại sắp về đêm, ai cũng dám chắc là có hay không có yêu thú hung tàn chạy tới đây.
Bởi vì bị Lăng Xuân Nê liên lụy, nên tại thời điểm bọn họ trông thấy Lưu Vân thành ở phía xa xa, thì sắc trời cũng đã đen kịt lại. Bất quá khi nhìn thấy tòa thành kia, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tình của Thâm Thạch đã tốt hơn được một chút, nhìn thấy Lăng Xuân Nê ở bên cạnh đang cắn răng, vất vả bước đi liền thuận miệng nói: “Ngươi là tán tu, thường ngày vẫn ở trong Lưu Vân thành tu luyện sao?”
Lăng Xuân Nê lên tiếng, nói:
“Đúng vậy a”
Thẩm Thạch im lặng một lát, bỗng nhiên nói:” Vậy người đều dựa vào việc qua lại với những nam nhân trong thành mà kiếm linh tinh sao?”
Sắc mặt Lăng Xuân Nê biến đổi, có lẽ là do Thẩm Thạch hôm nay cứu nàng, lại có lẽ do trong màn đêm đen kịt đặc biệt an bình này, nàng trầm mặc một hồi, chẳng biết tại sao thu vẻ mặt kiều mị lại, rồi thản nhiên nói:
“Đúng! Ta đúng là như vậy. Bởi vì, ngoại trừ thân thể này ra, ta không biết mình có cái gì để làm tiền vốn?”
“A…” Thẩm Thạch lại trầm mặc. Dường như cảm thấy có chút lạnh trong bóng đêm, Lăng Xuân Lê khép lại vạt áo. Chẳng qua khi quay đầu nhìn về phía Thẩm Thạch, nàng nhìn thấy một điều ngoài ý muốn từ vẻ mặt của nam tử trẻ tuổi này. Nàng không thấy được biểu lộ từ xưa đến giờ làm nàng cảm thấy hèn hạ, khinh bỉ.
Nàng đã thấy rất nhiều rất nhiều những biểu lộ như vậy. Thậm chí số nam nhân thèm thuồng thân thể của nàng, số ít trong đó có ánh mắt bưng bừng thú tính nàng cũng đã thấy qua.
Thế nhưng hắn cũng chỉ là ồ một tiếng, cũng không có biểu lộ gì thêm. Chẳng lẽ như vậy gọi là đạm mạc, là một loại khinh thường khác sao?
Trong lòng nàng lẳng lặng nghĩ như vậy, lại mang thêm vài phần tự giễu. Dáng vẻ tươi cười đáng yêu, mềm mại đầy quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện.
Cảnh đêm ngày càng tối, bóng đêm như khiến cho lá gan của nữ tử hành tẩu trong đêm này lớn hơn một chút. Sau đó nàng đột nhiên nhìn Thẩm Thạch cười mà nói: “Tiền bối! Nếu không…Hay là ta đi theo người. Nhìn người niên kỷ không lớn, đúng là thời điểm tinh tráng, có thể có lúc cần tới nữ nhân? Ta nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt. Hơn ta cái gì cũng không muốn, lại càng không muốn danh phận gì cả, chỉ cần người cho ta một ít linh tinh thì tốt rồi.”
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn về phía nàng. Lăng Xuân Nê nói được một nửa, lại cảm thấy có chút hối hận. Chẳng qua lời nói đã ra khỏi miệng thì không thu lại được, sau khi kiên trì nói xong thì nội tâm cũng có chút loạn…Bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thạch nhìn về phía mình, trong nội tâm chính là lộp bộp thoáng một phát. Nhưng nàng lập tức cắn răng, đứng thẳng người lại còn cố ý ưỡn ngực.
Trong màn đêm, dù cho bóng tối cũng không thể che đậy được hoàn toàn toàn thân thể đẫy đà, hấp dẫn của nàng.
Thẩm Thạch bỗng nhiên cười cười, sau đó nói: “Ta rất nghèo. Linh tinh cho mình dùng cũng không đủ, nuôi ngươi không nổi.”
Vẻ mặt Lăng Xuân Nê lộ ra vài phần thất vọng, song trong lòng lại thở ra nhẹ nhàng, dường như có chút cảm thấy không còn tí sức lực nào cả. Đề tài này có chút không đúng, sau khi hai người nói xong đều rơi vào trầm mặc. Qua một hồi lâu đều không mở miệng, hai người cùng đi về hướng Lưu Vân thành. Tại thời điểm đến dưới chân thành, bỗng nhiên Lăng Xuân Nê nghĩ tời điều gì, nhìn thoáng qua phía Thẩm Thạch nói:
“Tiền bối! Nếu như người muốn kiếm Linh Tinh, ta biết có một con đường đấy”
Bước chân Thẩm Thạch ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Lăng Xuân Nê.
“A, nói nghe thử xem?” Thẩm Thạch bình tĩnh nhìn nàng, nói.
Ngược lại, sau một thoáng do dự, Lăng Xuân Nê vẫn mở miệng thốt: “Là như vầy. Ta nghe nói tại Đông Bắc Hải Châu, gần bên cạnh Cao Lăng Sơn, có người phát hiện ra một tòa đại cổ mộ. Bên trong có chôn rất nhiều trân tài, cùng linh tài hi hữu. Nghe nói còn có các loại đạo pháp, bí kíp cổ đại (thượng cổ) được chôn theo. Có rất nhiều tu sĩ đều đi qua đó dò xét rồi.”
Thẩm Thạch có chút bất ngờ, không nghĩ đến Lăng Xuân Nê lại nói cho mình tin tức này. Chẳng qua trên Hồng Mông đại lục những tin tức về bảo khố, cổ mộ kiểu này có rất nhiều, lại còn thật thật giả giả khó mà biết được. Liệu thật có một động phủ tràn đầy trân bảo, hay chỉ là
Những loại tin kiểu này, lúc bé khi còn làm việc ở Âm Châu - Tây Lô Thành – Thiên Nhất Lâu, hắn đã được nghe vô số từ trong miệng các tán tu. Cho nên về lâu cũng chỉ lắc đầu cười mà không bận tâm nữa.
Lăng Xuân Nê nhìn thấy vẻ mặt không thèm đếm xỉa tới của hắn, nhịn không được lại nói: “ Tiền bối, ta biết đa phần loại tin tức kiểu này là không có thật. Song tin này là do tên Hậu Viễn Vọng khoác lác nói với ta. Hắn còn nói, khu mộ đó có từ lâu đời, diện tích rộng lớn, bên trong có rất nhiều Yêu thú và Quỷ vật. Mặc dù trước đây có khá nhiều tu sĩ đi vào, nhưng chưa chắc có thể tìm được thứ gì. Ngược lại Hậu gia có vẻ đã tìm được bí đạo đi vào bên trong, dường dư là đường tắt đi thẳng tới chỗ sâu bên trong khu mộ.”
Thẩm Thạch lập tức động dung, nói: “Hậu gia?” Sau một lát suy nghĩ, hắn lại lắc đầu nói “Không đúng! Sự tình này khẳng định vô cùng cơ mật, hắn sao lại tùy tiện nói lung tung ra.”
Lăng Xuân Nê nhếch miệng, nói: “Ta cũng không biết Hậu Viễn Vọng từ đâu có được tin tức này, nhưng đúng là hắn đã nói như vậy. Hơn nữa lúc nói với ta, hắn còn rất tức giận, bởi vì sự kiện này rõ ràng là một đại cơ duyên nhưng Hậu gia lại không cho hắn tham gia”
Thẩm Thạch suy nghĩ, rồi thấp giọng nói: “A, là vì không mang hắn theo sao…”
Lăng Xuân Nê hiển nhiên đối với tên Hậu Viễn Vọng ma quỷ kia rõ ràng không có nhiều hảo cảm, lúc này cũng cười lạnh, nói: “Cảnh giới của hắn cùng lắm là Luyện Khí cao giai, lại luôn cao ngạo, bình thường hay phàn nàn Hậu gia bạc đãi mình. Nếu không phải “đại giới???” hết lòng bồi dưỡng, còn cho hắn vào môn hạ Lăng Tiêu Tông, thì hắn nhất định chẳng (làm gì) có (được) thành tựu như ngày hôm nay.”
Thẩm Thạch sau khi nghe được ba chữ Lăng Tiêu Tông ở sau thì khẽ nhíu mày, nhưng trừ lần đó ra thì cũng không tỏ thái độ gì nữa, Lăng Xuân Nê tiếp tục nói: “Hắn nói hắn rất căm tức. Lần này Hậu gia bí mật tầm bảo đã dốc hết toàn bộ tinh anh ở trong tộc ra. Trong số đó còn có tên Hậu Viễn Lương cùng cha khác mẹ với hắn. Thậm chí Hậu gia còn mang theo tên đệ tử bên chi thứ mới nổi gần đây là Hậu Thắng, vậy mà lại không chịu dẫn hắn theo, điều này làm cho hắn vô cùng tức giận. Cũng vì cái này mà hắn đã nhiều lần phát hỏa trước mặt ta.”
“Đệ tử chi thứ? Hậu Thắng?” Thẩm Thạch ngây người, cảm thấy cái tên này hơi quen quen. Sau một lúc lâu liền nhớ lại, đây không phải là cái tên mập mạp đã từng xung đột với mình ở trên Bái Tiên Nham lúc xưa sao?
Thẩm Thạch còn nhớ lờ mờ Hậu Thắng còn có người cha là lão Hậu có bày hàng buôn bán ở vỉa hè trong Nam Bảo Phường – Lưu Vân Thành. Năm đó, Thẩm Thạch mới 12 tuổi, trong lúc vô tình đã phát hiện cái bình có hình tàn văn Thất Diệp Kim Quỳ Hoa trong quầy hàng đó. Sau mấy phen mặc cả, hắn mới biết mình thu được Âm Dương chú thiên thứ 1 - “Thanh Tâm Chú”, do đó mới có rất nhiều chuyện xảy ra sau này.
Trong khoảnh khắc, chuyện cũ trong lòng dần dần nổi lên, xẹt qua trước mắt hắn. Mãi đến khi tới cửa thành cao lớn xuất hiện trước mặt, Lăng Xuân Nê ở bên cạnh kêu hắn, Thẩm Thạch mới giật mình tỉnh lại.
Lưu Vân Thành là một thành phồn hoa lớn, so với những thị trấn nhỏ hay thành nhỏ kia thì khác nhau, cho dù là ban đêm cũng có người ra vào, ở cửa thành vẫn mở một chỗ nhỏ cho người xuất nhập thành. Hai người thông qua cửa nhỏ tiến vào trong thành. Nhìn tường thành cao lớn chắc chắn ở phía sau lưng làm hai người an tâm, cả hai cùng nhẹ nhàng thở ra.
Lăng Xuân Nê nhìn qua Thẩm Thạch nói: “Cái kia…Tiền bối, ta xin phép đi trước.”
Thẩm Thạch gật đầu. Lăng Xuân Nê lại do dự nói: “Tiền bối đã cứu ta, nhưng ta còn chưa được biết tên của người”
Thẩm Thạch cười cười nói: “ Dù sao về sau chúng ta cũng không có gặp lại nhau, hay là cứ như vầy đi.”
Lăng Xuân Nê lặng yên nhìn hắn, cũng không nói gì thêm, sau đó xoay người đi vào trong thành. Bóng đêm tràn ngập khắp nẻo trong thành rất nhanh đem bóng dáng mê người của nàng giấu đi.
Còn Thẩm Thạch thì trầm mặc đứng bên cửa thành, ánh mắt sáng ngời, dường như đang trầm tư gì đó.