> "Thanh Trúc?"
Cả người Thẩm Thạch chấn động, nhất thời vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt nhìn lại Tôn Hữu, Tôn Hữu mỉm cười, cũng không giải thích gì thêm, mắt hắn khẽ hướng ra ngoài, nhìn về phía bên kia thuyền.
Thẩm Thạch nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy cách chỗ mình không xa có mấy nữ tử đang đứng đó, Chung Thanh Trúc cũng ở trong nhóm này. Mấy ngày không gặp, về cơ bản, sắc mặt Chung Thanh Trúc đã bình phục như cũ, dung nhan thanh lệ như trước, chỉ là nhìn kỹ lại khuôn mặt vẫn còn lờ mờ nhận ra có chút tiều tụy, bất quá điều này cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của cô. Lúc này, nhìn cô vẫn như ngày thường, bình dị ít nói, đang dựa vào mạn thuyền nghe người khác nói chuyện, đôi lúc cũng nói chen vào vài câu.
Có lẽ cảm thấy cái gì, sau một lúc, Chung Thanh Trúc xoay người hướng về phía Thẩm Thạch Tôn Hữu nhìn thoáng qua. Từ khá xa, ánh mắt hai bên nhìn nhau một lúc, Thẩm Thạch gật đầu chào, ánh mắt Chung Thanh Trúc dừng lại trên mặt hắn một chặp, sau đó lộ ra bộ dáng nhẹ nhàng tươi cười, cũng nhìn phía hắn gật nhẹ đầu.
Thẩm Thạch thu hồi ánh mắt, bỗng trong nội tâm có chút khác thường, trong tông môn, Chung Thanh Trúc là người biết hắn sớm nhất, cũng là bằng hữu lâu nhất. Lại muốn nói tiếp, vào ngày đầu tiên hắn bái nhập Lăng Tiêu Tông, tại Bái Tiên Nham, hai người bọn họ đã từng xảy ra một cuộc hoạn nạn ngoài ý muốn. Về sau này, quan hệ giữa hắn và Chung Thanh Trúc vẫn rất tốt, bình thường đa phần khi gặp mặt là cười cười nói nói, có thể nói hai người khá hòa hợp, cô đích thực là một bằng hữu rất tốt.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, giờ phút này đột nhiên hắn có cảm giác có chút không nhìn thấu nữ tử này, bất giác, từ chỗ sâu trong trí nhớ, từng hình ảnh, lời nói của cô nổi lên, lặng yên vô thanh vô tức lướt qua trong đầu hắn.
"Đông."
Đột nhiên, một tiếng vang trầm thấp từ dưới chân bọn hắn truyền đến, tiên thuyền vượt biển to lớn rung động một cái, bắt đầu chậm rãi ly khai bến tàu, hướng về chỗ sâu trong Thương Hải chạy tới.
※※※
Thuyền lớn theo gió vượt sóng, lướt trên Thương Hải rộng lớn khôn cùng, phía dưới, nghìn vạn lớp sóng biếc nhấp nhô, trùng trùng điệp điệp không giới hạn, phía trên, chim biển chao liệng kêu lên từng tiếng trong trẻo, lanh lảnh.
Trên thuyền, vẻ mặt phần đông đệ tử Lăng Tiêu Tông đều tỏ ra hưng phấn, nhìn Tiên thuyền vượt biển dần dần tăng tốc, chạy qua một đảo nhỏ, biến cố ở phía trước, ai có thể biết vận mệnh của mình sẽ đi về đâu?
Thẩm Thạch dạo chơi trên thuyền, đương nhiên đối với lần đi Bách Sơn giới thí luyện này, hắn cũng có chút chờ mong, có điều, vốn hắn là đệ tử Bồ lão đầu nên đã sớm có tư cách tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, hơn nữa ngày thường cũng thường xuống núi lịch lãm rèn luyện, đối với cảnh thuyền biển này cũng đã quen nên hắn không giống như các đệ tử bình thường khác, chỉ vì chút cảnh này mà kích động.
So sánh với chuyện đó, hắn lại càng muốn biết chuyện sau khi đến Bách Sơn giới thì đến cùng chi tiết cụ thể thí luyện là như thế nào, bất quá những tin tức liên quan, qua nói chuyện với Tôn Hữu, hắn cũng biết một chút. Hiện Tôn Hữu đã chạy đi nói chuyện với những người khác, nhìn những người này, hình như đều xuất thân từ thế gia có thế lực trong Lưu Vân Thành. Thẩm Thạch nhìn bộ dáng cười nói thành thạo của Tôn Hữu, trong lòng nghĩ lấy kỳ thật, có lẽ trong chuyện này hắn cũng có bản lãnh a.
Đi dạo một đoạn, chợt Thẩm Thạch thấy phía trước có một nữ tử đứng một mình dựa vào mạn thuyền đang nhìn một mảnh biển trời, là Chung Thanh Trúc, mà không biết mấy sư tỷ muội đồng môn lúc nãy vừa cùng cô trò chuyện đi đâu. Thẩm Thạch ngó nghiêng trái phải, do dự một chút, sau cùng vẫn là đi tới bên cạnh cô kêu một tiếng.
Như bị dọa, Chung Thanh Trúc giật mình, thân thể hơi chấn động, vốn đang nhíu mày tức giận nhưng khi đảo mắt qua thấy là Thẩm Thạch, cô ngơ ngác một chút, thần sắc hòa hoãn lại, nói: "Sao lại là ngươi?"
Thẩm Thạch cười nói: "Ta tùy tiện đi qua, vừa hay thấy ngươi ở chỗ này." Nói xong, nhìn chung quanh lại hỏi: "Mấy người bằng hữu vừa rồi của ngươi đâu, thế nào lại không gặp ai?"
Chung Thanh Trúc cười nhạt một tiếng, nói: "Các nàng cũng không tính là bằng hữu của ta, đơn giản là họ tìm cách lôi kéo làm quen, chờ khi bắt đầu vào Bách Sơn giới thí luyện có thể viện thủ hô ứng (*)."
(*) Hô ứng: Phối hợp, hợp tác.
Thẩm Thạch vốn định thuận miệng nói nếu quy củ cho phép, nhiều thêm mấy bằng hữu trợ lực cũng không phải là chuyện gì xấu, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt thay đổi một chút, nói khẽ: "Chẳng lẽ lần này sửa lại quy củ?"
Chung Thanh Trúc lắc đầu, nói: "Có sửa hay không ta cũng không biết, có điều nghe nói lần này tông môn quyết định áp dụng đầy đủ quy củ trong Vấn Thiên Bí Cảnh, đưa các đệ tử đến một khu vực rộng lớn, sau đó mỗi người tự mình hành động, các tiền bối trưởng lão và những người đã đạt cảnh giới từ Thần Ý cảnh trở lên cũng sẽ không đi vào, liên tục một tháng sau mọi người tự mình trở về." Nói đến đây, cô dừng lại một chút, giọng nói có vẻ sâu xa: "Chỉ là ta nghĩ đến một chuyện, dù sao đệ tử trên thuyền này đều là cùng tông môn, có lẽ trong Bách Sơn giới sẽ không làm gì quá phận a."
Thẩm Thạch nhìn cô, thoáng cười một cái, nói: "Nếu ngày sau chúng ta tiến vào bên trong Vấn Thiên Bí Cảnh, những người khác, kể cả những người đồng môn này, có hay không sẽ làm chuyện xằng bậy?"
Chung Thanh Trúc cười cười dựa vào mạn thuyền, gió biển thổi làm những sợi tóc của cô nhẹ nhàng bay, một đôi mắt sáng thanh tịnh nhưng dịu dàng nhìn Thẩm Thạch, hỏi ngược lại:
"Ngươi thử nói đi?"
Thẩm Thạch lắc đầu không nói gì thêm, tiến đến một bước đứng cạnh cô, cũng vịn mạn thuyền hướng bên ngoài nhìn Thương hải một mảnh mênh mông xinh đẹp, chỉ thấy gió biển thổi sóng, bọt nước vỡ ra như ngọc. Chung Thanh Trúc yên lặng đưa mắt nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng quay đầu, cùng đứng sóng vai với hắn, khóe miệng lặng lẽ lộ ra một tia ôn nhu (*), tươi cười.
(*) Ôn nhu: dịu dàng
Hai người đều không nói gì thêm nhưng trên thực tế, đề tài vừa rồi như là một chủ đề cấm kị, nhưng vẫn có vô số đệ tử trong Tứ chính danh môn lặng lẽ truyền lưu đến nay, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Vấn Thiên Bí Cảnh là một địa phương thần kỳ khó lường, truyền thuyết truyền lại là do ngày xưa, người đứng đầu Lục Thánh Nhân tộc, Chi hoàng Nguyên Vấn Thiên tu kiến, nhưng cũng có truyền thuyết nói rằng Vấn Thiên Bí Cảnh hoàn toàn là một dị giới tồn tại từ lâu, có điều Nguyên Vấn Thiên nắm giữ dị bảo hoặc phương pháp tiến vào đó thôi.
Trên đời này, đấy là bí cảnh thần bí nhất mà cũng là thần kỳ nhất, mười năm mới có cơ hội mở ra một lần, mỗi một lần sẽ có hai cửa vào, phân biệt đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh và Thần Ý Cảnh tiến vào, người có đạo hạnh cao hoặc thấp hơn đều không thể tiến vào trong đó. Thời gian Bí Cảnh mở ra khoảng một tháng, khi hết kỳ hạn này, các đệ tử sẽ tự động bị một lực lượng vô danh đẩy khỏi Bí Cảnh, đến lúc đó có thể đạt hay không đạt được cơ duyên, bảo tàng nghịch thiên cải mệnh (*), xem ra mấu chốt là trong một tháng này rồi.
(*) Nghịch thiên cải mệnh: Chống lại trời, thay đổi vận mệnh.
Chỉ là trải qua thời gian dài, sau khi tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, mọi người đều giống nhau, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, thêm nữa, mỗi một lần Vấn Thiên Bí Cảnh mở ra đều biến hóa ra một thế giới mới, không lần nào giống nhau, thêm vào đó diện tích nơi này lại mười phần mênh mông rộng lớn, cho nên sau khi tiến vào Bí Cảnh, có không ít người là tự thân mình thám hiểm.
Nhưng chỉ cần có người vào thì sẽ luôn luôn có tỷ lệ lớn hoặc nhỏ gặp nhau, còn nếu trong lúc gặp nhau ấy phát hiện ra bảo tàng, thiên tài địa bảo gì quý hiếm, thậm chí gặp thứ khiến nhiều người thèm thuồng nhất là các loại đạo pháp thần thông, thượng cổ truyền thừa nghịch thiên… thì trước lợi ích lớn, cộng thêm bên ngoài hoàn toàn không cách nào biết bên trong Bí Cảnh tột cùng xảy ra chuyện gì, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài đến nay, trong Bí Cảnh, mưu lợi kia đã làm mờ thanh danh, xuất hiện một số câu chuyện “đen tối”, công khai có, bí ẩn có, đến nay vẫn còn truyền lưu.
Thậm chí luôn luôn có đồn đãi nói rằng, trong các đệ tử thiên tài vẫn lạc (*) bí ẩn tại Vấn Thiên Bí Cảnh, có khả năng rất lớn nguyên nhân không phải vì nơi đó có các loại hung hiểm mà là do chết trong tay đệ tử khác cùng tiến vào Bí Cảnh.
(*) Vẫn lạc: Chết.
Đồn đãi như vậy lúc nào cũng có, nhưng trong trăm nghìn năm qua Tứ đại danh môn chưa bao giờ thừa nhận, tất cả bọn họ đều là danh môn chính phái truyền thừa vạn năm, đều là hậu nhân Lục Thánh, làm sao có thể làm ra chuyện sa chân, bẩn thỉu, ác độc bực này, khiến người người buồn nôn, tức lộn ruột vậy được?
Chuyện ở bí cảnh mãi mãi ở trong cảnh bí mật! (*)
(*) Chỗ này lão Tiêu chơi chữ, nguyên tác là: “Bí cảnh sự, bí cảnh liễu!”
Bao nhiêu năm rồi, vẫn luôn là như vậy.
Gió biển thổi qua, có lẽ nghĩ đến hành trình nửa năm tới, chưa biết trong Vấn Thiên Bí Cảnh lành dữ thế nào, nhất thời hai người bọn họ có chút trầm mặc. Sau một lúc lâu, Thẩm Thạch bỗng nhiên mở miệng nói: "Thanh Trúc, nghe nói trước kia ngươi từng đi qua Bách Sơn giới thám hiểm?"
Chung Thanh Trúc ngơ ngác một chút, sau đó gật nhẹ đầu, nói: "Phải, vì sao đột nhiên ngươi hỏi chuyện này?"
Thẩm Thạch nhìn cô một cái, cười cười nói: "Chỗ đó thật sự thập phần hung hiểm sao?"
Chung Thanh Trúc chần chờ một chút, nói: "Kỳ thật so sánh địa phương gần Lăng Tiêu thành và bên ngoài thành trong Hồng Mông chủ giới cũng không khác nhau nhiều, không có yêu thú, dị tộc gì lợi hại. Có điều, càng đi xa bên ngoài, nguy hiểm cũng càng lớn hơn, các loại Yêu thú tầng tầng lớp lớp, không thể tưởng tượng, cường hoành vô cùng, quả thực là có chút khó đối phó."
Thẩm Thạch khẽ nhướng mày, hỏi: "Vậy trước kia ngươi đi đến chỗ nào rồi?"
Chung Thanh Trúc lắc đầu, nói: "Tối đa ta chỉ ra bên ngoài Lăng Tiêu thành năm trăm dặm, cũng chưa từng đi sâu hơn."
Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, Chung Thanh Trúc nhìn hắn, đôi mi thanh tú hơi nhíu, nói: "Sao vậy, chẳng lẽ ngươi cũng muốn..."
Thẩm Thạch cười cười, nói: "Nghe nói sản vật Bách Sơn giới tương đối phong phú a."
Chung Thanh Trúc im lặng, sau một lát nói khẽ: "Ngươi thiếu Linh Tinh sao?"
"Thiếu a, đương nhiên thiếu." Thẩm Thạch cười nói một câu như lẽ tất nhiên, sau đó nói tiếp: "Làm sao chúng ta, những người tu đạo, có thể ngại thiếu Linh Tinh, hơn nữa, ta lại không giống ngươi và Tôn Hữu, đều là đệ tử thế gia, có gia thế chống sau lưng, cho nên nếu có thể liền muốn kiếm thêm một chút."
Chung Thanh Trúc cúi đầu trầm mặc một lát, buồn bã nói: "Hình như trước kia tại Thanh Ngư Đảo, ngươi cũng thường đi Yêu Đảo như vậy sao?"
Thẩm Thạch mỉm cười nói: "Đúng vậy a."
Mặt Chung Thanh Trúc không biểu lộ chút gì, một lát sau nói: "Vậy được rồi, nếu như ngươi không sợ, sau này chúng ta cùng đi thử một lần xem sao, được không nào?"
Thẩm Thạch có chút ngoài ý muốn, nhìn cô một cái, bất quá sau đó cười nói: "Có thể a, chờ sau khi làm tốt chuyến đi Bách Sơn giới thí luyện này đã, chúng ta ước hẹn một lần, được chứ?"
Chung Thanh Trúc ngẩng đầu lên, trên mặt mang thêm vài phần vui tươi, mỉm cười gật đầu nói:
"Được."
※※※
Trong lúc hai người nói chuyện, gửi gắm trong đó bao nhiêu ước mơ và hi vọng, thời gian từng chút một trôi qua, dưới chân Kim Hồng Sơn hùng vĩ có một hải vực rộng lớn quấn lại như vòng tròn lớn, Tiên thuyền vượt biển lướt sóng, xuyên thẳng qua trăm ngàn hòn đảo nhỏ mà đi, cuối cùng cũng dần chạy tới gần một hòn đảo có diện tích khá lớn, từ xa nhìn lại có hình dáng trước nhỏ sau rộng, có vài phần giống như một con rùa lớn.
Không cần nói, bên trong Lăng Tiêu Tông, danh tiếng đảo này đã như sấm bên tai – tất nhiên là Huyền Quy Đảo rồi.
Đối với Lăng Tiêu Tông mà nói, chỗ trọng yếu của Huyền Quy Đảo chính là Thượng Cổ truyền tống pháp trận đi thông Bách Sơn giới, có lẽ là nằm một chỗ trên hòn đảo này. Trên thuyền nhìn lại, chỉ thấy cây rừng trên đảo sum xuê, rừng cây um tùm, nhất thời không thấy rõ lắm tình huống bên trong đảo.
Chờ thuyền lớn cập bến, đỗ tại bến tàu trên đảo rồi, lập tức có các sư huynh lớn tuổi chủ trì sự vụ làm việc, đương nhiên không cần Nguyên Đan Cảnh Chân Nhân đích thân ra tay hướng dẫn chỉ huy, đa số những người này đều có tu vi thực lực là Thần Ý Cảnh, mà giờ phút này, mấy trăm đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh đều thành thành thật thật nghe theo sự chỉ huy của các sư huynh xếp thành hàng đi đến chỗ sâu trong Huyền Quy Đảo.
Trong đám người, mang thêm vài phần hiếu kỳ, Thẩm Thạch nhìn hòn đảo lần đầu tiên mình tới này, mà chẳng biết từ lúc nào, Tôn Hữu chạy trở lại cùng hắn sóng vai mà đi, trong miệng thấp giọng nói: "Mẹ ơi, ta mệt chết mất, giao tiếp cùng những người này, bỏ đi, không nói đến việc tâm hao tâm tốn sức, ngay cả nước miếng cũng cạn không còn."
Thẩm Thạch bật cười, mặc kệ hắn, hai người thẳng đường đi tới, dần dần xâm nhập rừng rậm, ước chừng sau nửa canh giờ đã tới trung tâm Huyền Quy Đảo, chỉ thấy phía trước đột nhiên có một đạo thẳng đứng dựa lưng vào núi, dưới chân núi một mảnh kim quang đột ngột dựng lên, là do hơn mười khối Kim Thai Thạch (*) cực lớn hội tụ thành Thượng Cổ truyền tống pháp trận, tản ra khí tức cổ xưa, bao la.
(*) Kim Thai Thạch: Đá nguyên sơ màu vàng.
Cách pháp trận này khoảng hơn mười trượng có một vách đá cao hơn nghìn trượng, trên vách đá có một huyệt động tĩnh mịch khó lường, nhìn lại hình như là động phủ bình thường của người tu luyện, chỉ là chẳng biết tại sao không có người nào dám can đảm tới gần chỗ đó. Ánh mắt Thẩm Thạch nhìn thoáng qua động phủ bên trên kia, nghĩ thầm nơi đó hẳn là động phủ của Hỏa Diệp tổ sư mà trước đây chính mình từng gặp qua một lần?
Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng bên cạnh Tôn Hữu nhẹ nhàng đụng hắn một cái, Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Tôn Hữu có chút kỳ quái, ý bảo hắn đưa mắt nhìn về hướng vách núi phía trước, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn ra xa, nhìn kỹ một lúc bỗng biến sắc, chỉ thấy trên vách núi đá, giữa vách đá nghìn trượng dựng đứng, có một vùng lớn không giống với xung quanh, hiện ra số lượng lớn vết tích đan chéo vào nhau, rõ ràng đây không phải do tự nhiên tạo ra, mà giống như vào một lúc nào đó trước kia có tu sĩ dùng đạo pháp kinh người ra tay tàn nhẫn, dùng vô thượng thần thông (*), đạo pháp kinh thiên lưu lại dấu vết ghê gớm, bắt mắt nhất là chỗ trực tiếp đem khối đá trên vách núi cứng rắn móc xuống, đánh bay một mảng lớn, làm cho người nhìn phải sởn hết cả gai ốc.
(*) Vô thượng thần thông: Thần thông tối cao.
Trừ chỗ đó ra, thậm chí còn có một khe lớn vỡ ra từ thân núi, trực tiếp xuyên xuống kéo dài đến phía trên động phủ trầm mặc tĩnh mịch không đến một trượng, có lẽ có người phát ra một kích cuồng bạo, kinh thiên động địa, khai sơn phá thạch, giống như là muốn trực tiếp hủy diệt huyệt động kia.
Phần đông đệ tử đi ngang qua đây cũng có không ít người chú ý tới dị trạng trên thạch bích kia, trong im lặng, không biết có bao nhiêu ánh mắt lưu luyến nhìn lên chỗ khác thường này.
Dấu vết kia được lưu lại từ lúc nào, là nhân vật hạng gì mà dám ở một trong những địa phương khẩn yếu nhất của Lăng Tiêu Tông ra tay tàn nhẫn?