> Sắc mặt Thẩm Thạch trầm xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua xung quanh, chỉ thấy khắp nơi đều là đại thụ cao ngất cùng những bụi cây, bụi gai lớn hơn bình thường. Vô luận ánh mắt chuyển tới đâu, cảnh vật cũng đều giống nhau như đúc.
Chỉ là bỗng nhiên không tìm thấy con đường trở về.
Thẩm Thạch cúi đầu trầm ngâm một lát, suy nghĩ lại những chuyện đã diễn ra. Rõ ràng trong quá trình đi tới, hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ với lão Ngưu có cử chỉ quái dị kia, còn lão Ngưu thì luôn đặt tay ở sau lưng mà đi, thoáng cái mà đến mảnh rừng rậm này rồi đến tòa chùa miếu thần bí cổ xưa kia.
Thế nhưng cánh rừng rậm này, có vẻ không hề đơn giản.
Đứng suy nghĩ một lát, Thẩm Thạch quyết định gọi Tiểu Hắc, rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước. Chỉ là phiến rừng rậm này mặc dù sáng ngời, nhưng bóng cây rất nhiều, xung quanh lại bị cây cối cản trở tầm nhìn. Chỉ một lát sau, Thẩm Thạch đã phát hiện mình bị mất phương hướng.
Kỳ thật trong lòng hắn, cũng đã có ý nghĩ tế ra Khuynh Tuyết Kiếm, bay lên trời với tầm nhìn rộng, có thể phát hiện ra phương hướng dễ dàng. Nhưng nghĩ lại, Thẩm Thạch bỏ đi ý nghĩ này. Bên trong ngọn núi hình vòng cung này, mọi thứ đều quỷ dị, so với Cự Long hoang mạch bên ngoài hoàn toàn bất đồng. Một lão Ngưu hẳn phải chết nhưng vẫn còn sống, một Hắc Long cường đại cổ xưa hiện thế, lại còn tòa chùa miếu thần bí nằm sâu trong cốc, với vô số Kim sắc phù lục đang trấn áp “vật kia”...
Nếu là ở Cự Long hoang mạch, không gian rộng rãi, Thẩm Thạch sẽ ngự kiếm mà bay, nhưng tại mảnh rừng với tầm nhìn hạn chế này, dựa trên kinh nghiệm ma luyện của Thẩm Thạch, hắn cảm giác được những mối nguy hiểm ẩn giấu, rốt cuộc vẫn quyết định đi tới khu vực có vẻ an toàn ở phía trước xem sao.
Vượt qua một gốc cây lớn, mảnh rừng rậm phía trước tựa hồ trở nên rộng lớn lạ thường, xen lẫn trong cây cối, ngẫu nhiên lộ ra kim quang của những tấm Kim sắc phù lục nằm rải rác. Thẩm Thạch cảm thấy hắn đã đi lạc mất rồi, bởi vì lúc tiến vào, lâu như vậy hắn đã sớm theo lão Ngưu tới tòa chùa miếu kia.
So với Thẩm Thạch đang chau mày, Tiểu Hắc bên cạnh có vẻ trấn định hơn, rời khỏi tòa chùa miếu, chính xác là sau khi ly khai cánh cổng kia, Tiểu Hắc liền khôi phục bộ dáng bình thường. Thoạt nhìn nó không hề có một chút lo lắng nào, cái đầu heo nhỏ hết nhìn trái lại nhìn phải.
Càng lúc Thẩm Thạch càng cảm thấy nặng nề, thậm chí bắt đầu có chút bực bội. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời, bất tri bất giác hắn đã tới biên giới mảnh rừng rậm.
Cái này, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, nội tâm kích động, Thẩm Thạch cười hắc hắc, vội vàng đi nhanh ra ngoài. Nhưng mà lúc hắn vẫn còn bên trong mảnh rừng rậm hướng nhìn ra ngoài, đột nhiên thân thể chấn động, giật mình ngây người.
Phía trước là một thung lũng cây cối tươi tốt, tòa chùa miếu cổ xưa đứng sừng sững tại đó, ẩn hiện phía sau những bóng cây. Thậm chí ngay bậc thềm đá cao nhất, lão Ngưu đang chắp hai tay sau lưng nhìn vào phía trong đình viện, rõ ràng từ lúc Thẩm Thạch ly khai khỏi đây, mọi thứ dường như vẫn không thay đổi.
Đi một vòng, lại trở lại.
Khóe mắt Thẩm Thạch có chút run rẩy, tâm niệm lật chuyển, đột nhiên cắn răng một cái, quyết định thật nhanh: “Sơn cốc này có chút quỷ dị, không thể ở lâu!”. Hắn khẽ đảo tay, lấy ra Khuynh Tuyết kiếm từ trong Như Ý đại, sau đó gọi Tiểu Hắc. Thẩm Thạch nắm chặt chuôi kiếm, quán chú một cỗ Linh Lực vào trong thân kiếm.
Cho dù nguy hiểm, giờ phút này Thẩm Thạch chỉ có duy nhất một ý nghĩ là nhanh chóng chuồn khỏi địa phương cổ quái này.
Nhưng mà chuyện kỳ quái đã xảy xa, thường ngày hắn vận Ngự Kiếm Thuật, khống chế Khuynh Tuyết Kiếm thuần thục bao nhiêu thì lúc này dù đã quán chú Linh Lực, Khuynh Tuyết Kiếm không hề có nửa điểm phản ứng, cứ như trâu đất đâm đầu xuống biển.
Thẩm Thạch sắc mặt đại biến, lại thúc Linh Lực thử, nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi, không hiểu là tại Ngự Kiếm Thuật hay Khuynh Tuyết Kiếm có vấn đề, nhưng rõ ràng là không thể sử dụng trong sơn cốc này.
Như cá trong chậu, như chim trong lồng, địa phương cổ quái này bắt đầu làm cho Thẩm Thạch cảm thấy hít thở không thông, tâm tình bất an. Hắn đứng trầm mặc một lát, thu Khuynh Tuyết Kiếm về, sau đó lấy ra mấy cái phù lục, đầu tiên thử một cái Hỏa Cầu Thuật, sau đó bắt đầu thử sử dụng các loại phù lục khác, lại thử vài loại pháp bảo Linh khí, lấy được từ túi trữ vật của những tên đệ tử Tứ chính mấy ngày nay.
Mà kết quả thì rõ ràng sáng tỏ, toàn bộ vật ngoài thân, các loại pháp bảo Linh khí ở bên trong ngọn núi vòng cung này, toàn bộ mất đi hiệu lực rồi, căn bản không cách nào sử dụng hay triệu hoán, kể cả con át chủ bài mà Thẩm Thạch ngày thường cạy vào là phù lục cũng đồng dạng như thế. Thứ thủ đoạn duy nhất hắn có thể dựa vào lúc này là Linh Lực bản thân hắn, thôi phát các loại pháp thuật, nhưng mà Thẩm Thạch thúc dục Linh Lực cũng rất khó khăn, như bị thứ gì quấy nhiễu, chiến lực thực tế hẳn giảm đi một nửa.
Thân hãm tuyệt địa lại lâm vào nguy cơ này, dù Thẩm Thạch từ trước đến nay vẫn luôn cứng cỏi, cũng đã có chút kinh hãi, đồng thời hắn cũng vô thức nghĩ tới điều gì, ánh mắt đảo qua xung quanh, chỉ thấy ẩn hiện trong bụi cỏ là những ánh kim quang đang lóe sáng không ngừng, đúng là từ những Kim sắc phù lục.
Sắc mặt Thẩm Thạch có chút thay đổi, thầm nghĩ chẳng lẽ những Kim phù này ngoại trừ trấn áp quái vật bên trong chùa miếu, còn có thể trấn áp Linh Lực, thậm chí ngăn cản Linh Lực lưu động?
Những Kim phù kì dị này, đến tột cùng cường đại cỡ nào? Mà với lượng lớn Kim phù dùng để tráp áp kia, thậm chí đem cả tòa sơn cốc giam cầm lại, thứ yêu ma kia, rốt cuộc đáng sợ bậc nào?
Năm đó rốt cuộc là ai, đã bố trí cái cấm chế này?
Nhìn địa phương dạt dào sinh cơ trước mắt, Thẩm Thạch không thốt nổi nên lời.
Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, Thẩm Thạch vẫn không nghĩ ra được một đầu mối nào. Bất quá hắn vẫn nhanh trấn định, dù chỗ này có đáng sợ thế nào, xem ra vẫn kém so với kinh nghiệm sinh tử giữa hàng vạn cô hồn dã quỹ tại Trấn Hồn Uyên.
Ở trên bậc thềm cao kia, lão Ngưu tựa hồ không hay không biết đến Thẩm Thạch nơi này. Thẩm Thạch cũng không hề có ý quay trở lại, nếu nói trong sơn cốc này khắp nơi đều cổ quái, vậy cái đình viện chỗ lão Ngưu đang đứng kia không nghi ngờ chính là địa phương quỷ dị nhất.
Thẩm Thạch xoay người, một lần nữa đi vào mảnh rừng rậm, chỉ là lúc này hắn thay đổi phương hướng, bất quá mới đi được hai bước, thân hình hắn bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ có vẻ ngơ ngác.
Như Ý đại bên hông hắn đang rung lên rất nhẹ, một luồng nhiệt lượng như có như không đang truyền ra. Trên mặt Thẩm Thạch lộ ra vài phần kinh ngạc, do dự một lát, hắn thò tay vào trong túi Như Ý, đến lúc rút tay ra, đã nhiều hơn một thanh kiếm.
Một thanh cổ kiếm đã gãy.