> Thẩm Thạch im lặng một lúc sau mới đáp: "Ta cũng không biết." Nhưng rồi hắn bổ sung, "Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn thời gian, vẫn phải thử đi tìm đường ra."
Chung Thanh Trúc khẽ “Ừ”.
Trong bóng tối không thấy rõ mặt mũi của cô, Thẩm Thạch ngần ngừ: "Có phải mệt rồi không, nếu không ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, một lúc rồi đi tiếp."
Chung Thanh Trúc đã mệt, nên tìm một gờ đá cao cao một chút, ngồi xuống nghỉ.
Thẩm Thạch tựa lưng vào vách đá, thả lỏng toàn thân, mọi đau đớn khắp người lập tức xuất hiện, hắn không kềm được hừ một tiếng. Chung Thanh Trúc kinh hãi, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Thẩm Thạch khẽ cắn môi: "Không có gì, chỉ là trên người có nhiều chỗ bị đau."
Chung Thanh Trúc im lặng một lúc, giọng nói rất dịu dàng, mang theo lo lắng và áy náy: "Xin lỗi, ta, ta chỉ nghĩ cho bản thân, không nghĩ tới ngươi cũng bị nước cuốn giống ta, nhất định cũng bị thương, ta thực là. . . Ngươi có bị đau nặng ở đâu không?"
Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng với tới, khẽ run run đụng vào vai hắn, giống như muốn kiểm tra một chút, nhưng rồi lại dừng lại, không dám dịch chuyển đi đâu.
Thẩm Thạch cười: "Không sao, ta tự xem rồi, chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại."
Chung Thanh Trúc thở phào: "Vậy thì may."
Thẩm Thạch gật đầu, không nói gì, Chung Thanh Trúc cũng không nói gì thêm, hai người cứ như vậy ngồi trong bóng đêm, im lặng nghỉ ngơi.
Sau một lúc lâu, Thẩm Thạch bỗng nhận ra Chung Thanh Trúc run rẩy, và trong bóng tối có tiếng nghẹn ngào đang bị cố nén, hình như cô đang khóc, nhưng sợ bị hắn biết, nên cố gắng khóc trong im lặng.
"Làm sao vậy?" Thẩm Thạch ngần ngừ, nhưng rồi cũng hỏi.
Chung Thanh Trúc bị hắn hỏi, biết hắn nghe được mình thút thít, nên cũng không kềm chế nữa, tiếng nghẹn ngào trở nên to hơn, nhưng cô vẫn cố gắng kềm chế, run run trả lời:
"Ta, ta nhớ mẹ."
Thẩm Thạch thở dài, không nói thêm gì, thực ra hồi nãy hắn cũng nhớ tới người cha mập lùn của mình.
Nghe bên cạnh nghe Chung Thanh Trúc khóc thút thít, tiếng khóc bất lực và ủy khuất, Thẩm Thạch ngẫm nghĩ, quyết định kiếm chuyện nói với cô để cô thoải mái hơn: "Mẫu thân ngươi là một người rất tốt, đúng không?"
Chung Thanh Trúc chùi mắt, nhỏ giọng đáp: "Đúng, mẫu thân ta tốt lắm, từ nhỏ lúc nào cũng thương yêu ta, chưa bao giờ mắng ta, đánh ta, luôn coi ta là của quý."
"Hèn gì ngươi nhớ tới người."
Chung Thanh Trúc nói chuyện, nên tâm tình cũng bình tĩnh hơn, khẽ thở dài một hơi, buồn bã nói: "Mẫu thân của ngươi đâu?"
Thẩm Thạch nhấm nhẳng: "Lúc ta mới ra đời, bà đã chết rồi."
Chung Thanh Trúc im bặt, một lúc lâu sau mới lí nhí, giọng áy náy: "Xin lỗi. . ."
Thẩm Thạch phẩy tay: "Đâu có gì, chuyện này cũng có gì ghê gớm đâu, ngươi cũng không biết mà. Còn nữa, sao lúc nào ngươi cũng nói xin lỗi người khác vậy, lúc nào cũng thấy mình thiếu nợ người ta à?"
Chung Thanh Trúc phì cười: "Thật hả?"
Thẩm Thạch đáp: "Ừ."
Chung Thanh Trúc ngẫm nghĩ: "Hình như cũng đúng thật. . ."
Thẩm Thạch cười: "Hình như cái gì nữa. Nên mới nói, ngươi nói chuyện với người khác ta không xen vào, nhưng nói chuyện với ta thì không cần cẩn thận như vậy đâu, nghe là lạ."
Chung Thanh Trúc đáp: "Ừ."
Nói chuyện phiếm mấy câu, tâm tình hai người đã bình phục không ít, cảm giác còn vài phần lạ lẫm với nhau cũng biến mất, trở nên thân cận hơn nhiều. Ngồi trong bóng đêm, hai người ngươi một câu ta một câu, Thẩm Thạch từ Chung Thanh Trúc biết Chung gia của cô chỉ là một chi thứ, huyết mạch mỏng, gia cảnh cũng thảm đạm bần hàn, cha cô trừ mang họ Chung thì cái gì cũng tệ, tính tình xấu xa, cả ngày đánh chửi hai mẹ con Chung Thanh Trúc, chỉ vì Chung Thanh Trúc là con gái, không thể nối dõi tông đường, thậm chí có lúc còn định đem hai mẹ con đi bán.
Sau này không biết có phải là ông trời mở mắt, người cha tàn nhẫn bị chết đuối, hai mẹ con người sống nương tựa lẫn nhau, sống quá khổ cực, mẫu thân Chung Thanh Trúc bất đắc dĩ, tới tìm Chung gia, vốn không hề dám ôm hy vọng gì nhiều, nhưng không ngờ vận khí tốt gặp ngay đại thọ tám mươi của Chung gia Lão thái gia, ngày đại hỉ Chung gia không muốn xúi quẩy, nên đồng ý chứa hai mẹ con.
Hai mẹ con ở lại Chung gia, dù địa vị vẫn thấp kém, mẹ Chung Thanh Trúc cả ngày giặt giũ nấu nướng như người hầu, nhưng có cơm ăn có áo mặc có phòng ở, hai mẹ con đã thấy mừng, dù ngày thường trong Chung gia vẫn có ít người nhìn hai mẹ con không vừa mắt, thường làm khó dễ, lời lẽ khinh khi, nhưng mẹ con Chung Thanh Trúc luôn nhẫn nhịn chịu đựng, tạo thành tính cách cẩn thận, đi đến đâu cũng khép nép.
Chuyện hôm nay cô có thể tới Lăng Tiêu Tông, chính là nhờ có cơ duyên. Chung gia là một đại thế gia phụ thuộc nổi tiếng của Lăng Tiêu Tông, tuy mấy chục năm qua nhân tài trong nhà thiếu thốn, thanh thế không bằng lúc trước, nhưng ỷ vào quan hệ với tông môn, ngày thường vẫn được cao nhân để mắt, vẫn được đưa vào danh sách một tứ đại phụ thuộc thế gia, dù thanh thế và thực lực, chưa nói Tôn gia, Hứa gia đang như mặt trời ban trưa, mà Hầu gia tương đối yếu kém cũng còn thua xa không tới.
Nhưng dù gì có quen thì vẫn có chỗ tốt, cao nhân Lăng Tiêu Tông tới Chung gia cũng không ít, có một lần có một vị Trưởng lão tới, vốn định xem Chung gia thế hệ này có đệ tử xuất sắc nào không, chọn được Chung Thanh Lộ cũng tàm tạm, nhìn tới nhìn lui không thấy có ai mới, đang thất vọng, ai ngờ lại nhìn thấy Chung Thanh Trúc đang bưng nước dâng trà. . .
Thẩm Thạch nghe đến đó, nhịn không được nhe răng, nghĩ thầm đây mà là kẻ có khí vận không tốt cái gì, từ đầu tới đuôi rõ ràng là người được ngôi sao may mắn cao chiếu mới đúng!
Tên Tôn Hữu kia quả nhiên là không đáng tin!
Thẩm Thạch rút ra một kết luận với tên hàng xóm kiêm bằng hữu kia.
※※※
Lúc nói chuyện, Thẩm Thạch cũng thuận miệng kể lại một ít kinh nghiệm của mình, nghe Thẩm Thạch kể, Chung Thanh Trúc cảm thấy hắn cũng giống như mình, cũng chỉ có hai cha con sống nương tựa vào nhau, nên cảm thấy thân thiết hơn.
Tóm lại, nói qua nói lại, hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều, Thẩm Thạch cảm thấy mệt mỏi trên người đã bớt nhiều, nên nói với Chung Thanh Trúc: "Nghỉ đủ chưa, chúng ta đi tiếp nhé?"
Chung Thanh Trúc đồng ý.
Hai người lại tiếp tục bò. Hai người có cảm giác bò rất lâu, vì chung quanh đều là bóng tối. Thẩm Thạch đi ở đằng trướcChung Thanh Trúc theo sau, hai người cứ vừa bò vừa mò đường.
Bò mãi, không biết bao lâu, hai người đều thấm mệt, thở hổn hển, cả hai đều thấy tuyệt vọng, đi mãi mà chưa thấy ánh sáng, tìm đâu ra hy vọng với sinh cơ.
Chẳng lẽ, thật sự phải chết ở nơi tối tăm này sao?
Uể oải và nản chí, như độc trùng lặng lẽ gặm vào lòng Thẩm Thạch, làm hắn nôn nóng, nhưng nghe thấy tiếng động của cô bé sau lưng, đã nhắc nhở hắn hiện tại hắn không phải là chỉ có một mình, thiếu niên cũng có tự tôn, muốn giữ lại tôn nghiêm trước mặt con gái, nên hắn cố kềm nén sự bất an và bực bội trong lòng, tiếp tục bò đi.
Nhưng còn bò được bao lâu, Thẩm Thạch không biết.
Đúng lúc này, đột nhiên trong bóng tối trước mặt, có một ánh sáng yếu ớt lóe lên một cái.
Cả người Thẩm Thạch cứng đờ, hơi ngừng lại. Chung Thanh Trúc không biết, vẫn bò tới, nên tông sầm vào Thẩm Thạch, "Ai nha" một tiếng, hai người cùng ngã sấp vào trong nước.
"Xin lỗi. . ." Chung Thanh Trúc mở miệng lại nói ngay câu này.
Nhưng lần này Thẩm Thạch không để ý, không bắt bẻ, nắm lấy bàn tay cô, kích động chỉ về phía trước: "Ngươi nhìn xem."
Chung Thanh Trúc "A" rồi một tiếng, khó hiểu nhìn về phía trước, chỉ thấy trong bóng tối, có một ánh sáng yếu ớt đang lấp lóe.
"YAA. A. A..!" Chung Thanh Trúc kêu to, lần này đầy vui vẻ, Thẩm Thạch hưng phấn: "Chúng ta qua đó."
Chung Thanh Trúc gật đầu: "Ừ."
Hai người tăng tốc độ, càng tiến tới, ánh sáng càng rõ, hắn cũng dần nhìn thấy khung cảnh xung quanh, quả nhiên đúng như hắn nghĩa, cái động này vách đá đều màu đen, bên trong đầy nước.
Hai người đến chỗ có ánh sáng, họ nhìn thấy một đường hầm cao hơn, rộng hơn, đủ cho con người đứng lên mà bước.
Trên đỉnh động, khảm trong vách đá, có những điểm sáng lấp lóe như những ánh sao, làm cả huyệt động nhấp nháy, như mộng như ảo, như trong Tiên cảnh.
"Đẹp quá. . ." Chung Thanh Trúc ngước mắt, những ánh sáng lấp láy trong mắt cô, khiến cô không kềm được phải lên tiếng.
"Đây là ‘ Huỳnh Quang Thạch ’, " Thẩm Thạch nhìn thoáng qua những ngôi sao xinh đẹp kia, thản nhiên nói, "Có thể tự phát ánh sáng nhạt, thường xen lẫn trong đá cứng, có thể dùng để chiếu sáng, nhưng không thực dụng, không thể luyện đan nhập khí, tác dụng không lớn, không thể gọi là linh tài."
"Loại đá này không đáng một đồng tiền." Cuối cùng hắn lại thêm vào một câu, ngữ khí rất khẳng định.