> Thẩm Thạch lúc này đã nói không ra lời, bắt đầu từ khi Hoàng Minh kể lại chuyện cũ, ban đầu tựa hồ bình thản, nhưng càng về sau càng ly kỳ, có chỗ khiến người ta có phần khó tin, mà đến cuối cùng đột ngột lão và Nguyên Vẫn Thiên trở mặt tự giết lẫn nhau, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Câu chuyện Nhân tộc Lục thánh bị bụi bặm lịch sử chôn vùi bao nhiêu năm, thực sự khiến người ta có quá nhiều kinh hãi.
Sắc mặt Hoàng Minh lúc này thoạt nhìn đã khá hơn một chút, tuy vẫn còn trái ngược hoàn toàn so với thời điểm tự nâng chính mình lên, nhưng so với khi lão kể lại việc tự tay ám toán Nguyên Vấn Thiên đã khá hơn. Ngoài vẻ đắng chát đã có nhiều thêm một tia bất đắc dĩ, im lặng một lúc lâu sau lão mới mở giọng:
“ Sau khi ta bị Nguyên đại ca đánh gãy tứ chi, linh lực trong cơ thể ầm ầm tiêu tán, ngũ tạng như lửa đốt, nhưng cái cảm giác cổ quái nhiệt huyết sôi trào ngược lại cũng giảm xuống, thần trí cũng dần dần khôi phục. Chỉ là lúc này đã quá trễ, sai lầm quá lớn, mà sau khi Nguyên đại ca bị trọng thương cũng không có nhiều do dự, trực tiếp ném ta vào hắc động phía dưới.”
“Thân thể ta đụng vào thạch bích cứng rắn, sau đó theo bậc thang xoắn ốc lăn nhanh xuống dưới. Lúc đó ta hoàn toàn không thể khống chế bản thân, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt trở nên đen kịt. Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu ta mới dừng lại được ở huyệt động bên dưới.”
“Chỗ đó đưa tay ra không thấy nổi ngón, khắp nơi đều một mảnh đen kịt, ngoại trừ tiếng thở dốc của ta, một chút âm thanh cũng không có, không gian hoàn toàn tĩnh mịch. Ta không thể động đậy, như con chó chết té trên mặt đất. Một lát sau ta nghe thấy tiếng bước chân đi đến, thanh âm rất quen thuộc, là Nguyên đại ca đi xuống. Trong bóng tối ta không thấy rõ mặt huynh ấy, chẳng biết tại sao nói cũng không ra lời, chỉ nỗ lực ngẩng đầu thấp giọng rên rỉ vài tiếng.”
“Nguyên đại ca đã đi tới, thoáng dừng bước bên cạnh ta. Ta có thể nghe được hô hấp của huynh ấy cũng có vài phần trầm trọng, cảm giác huynh ấy cũng không phải quá tốt. Dù sao bị ta dùng tàn phiếm cổ kiếm đâm hơn mười nhát, sợ là lục phũ ngũ tạng cũng không có lành lặn. Cũng là do huynh ấy quá quái vật, hơn hẳn người thường mới có thể chèo chống chịu đựng, thậm chí là bước tới mảnh tối dưới mặt đất này.”
“Huynh ấy đứng đó bên cạnh ta, cái gì cũng đều không có nói ra, nhưng là cũng không có ra tay giết ta. Chỉ dừng lại một chút, sau đó mở bước chân, vượt qua thân thể ta, tiếp tục hướng xuống dưới. Lúc ta nghe thấy tiếng bước chân của huynh ấy xa dần, trong nội tâm dấy lên một nỗi sầu thảm cùng tuyệt vọng, không biết vì cái gì khiến chính mình trở thành bộ dạng thế này. Lại một lát sau, ta đã không còn nghe thấy tiếng động từ Nguyên đại ca, đành nằm trong bóng đêm chờ chết, nhưng mà bỗng nhiên ta cảm giác được, có vật gì đó trong bóng tối lặng lẽ tràn ngập đi qua, quấn đến thân thể ta.”
Cơ bắp trên mặt Hoàng Minh thoáng co giật một cái, tựa hồ đến bây giờ kể lại, tim lão vẫn đập nhanh hơn vài phần. Sau một lúc lâu mới nghe tiếp giọng lão: “Ta không biết đó là cái gì, tựa hồ cũng không phải là vật còn sống, giống như là một cơn gió lạnh, lại giống như một một cỗ khí tức thổi qua. Sau đó ta liền phát hiện, tay chân, thân thể nửa điểm cũng không thể nhúc nhích, mà y phục trên người như là bị cái gì đó ăn mòn đi hết. Chỉ nghe âm thanh “Ti ti” rất nhỏ, theo thời gian trôi qua dần hư thối biến mất...”
“Đó là sự tình kinh khủng nhất mà đời ta từng trải qua. Ta mở to hai mắt nhìn lại, cũng không biết ta đã gặp phải cái gì, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể như chìm đắm trong một mảnh nước lạnh băng. Không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận vô số côn trùng cổ quái liều mạng gặm lấy thức ăn, trước là y phục của ta, sau đó là thân thể cùng huyết nhục.”
Nghe đến đó, Thẩm Thạch sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn qua Hoàng Minh, trong mắt không tự chủ được, lộ ra vài phần kinh hãi. Tao ngộ cỡ này chỉ nghe cũng khiến người ta không lạnh mà run, càng không thể kể tới người bị lạc vào hoàn cảnh ấy như Hoàng Minh.
Sắc mặt Hoàng Minh thoạt nhìn cũng tái nhợt, nhưng tựa hồ qua nhiều năm như vậy lão đúng là vẫn có thể thừa nhận loại cảm giác kinh hãi khi nhớ lại, miễn cưỡng cười cười nói: “Ngươi biết không, tại thời điểm ta sắp phát điên, rõ ràng vẫn nghĩ tới Nguyên đại ca, ta nghĩ huynh ấy đi vào sâu như vậy, bên dưới hắc động, có phải hay không cũng có chuyện như vậy uy hiếp huynh ấy, thậm chí còn đáng sợ hơn.”
“Về sau ta phát hiện, cứ suy nghĩ như vậy khiến ta tạm thời quên đi cảm giác đáng sợ trên người, ta liền bắt buộc chính mình một mực ghi nhớ suy nghĩ về Nguyên đại ca. Bất quá, cuối cùng cái cảm giác kia như trộm chuông bịt tai, quyết không buông bỏ, tuy tốc độ rất chậm nhưng mà ta vẫn cảm nhận được trên người, huyết nhục da lông từng điểm từng điểm toàn bộ đều bị ăn sạch...”.
“Ngươi có hiểu cái cảm giác trơ mắt nhìn thân thể mình bị ăn sạch như thế nào không?”
Thẩm Thạch sắc mặt trắng bệch, có chút gian nan lắc đầu, một lúc sau thấp giọng hỏi một câu: “Tiền bối, người không sao chứ?”
Hoàng Minh cười cười, bỗng nhiên cánh tay vung lên, trên người lão, Hoàng y khẽ động, phấp phới bay lên. Thẩm Thạch như cảm thấy cái gì đó, có chút chần chừ, thậm chí có chút không đành lòng, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt cũng không có rời đi chỗ khác.
Hoàng y bay múa, lộ ra vài phần khe hở, rồi lộ ra một màu trắng sáng. Thẩm Thạch lẳng lặng nhìn thân thể Hoàng Minh bên trong lớp Hoàng y là một màu xương trắng cứng rắn hiện lên, vẫn còn lưu lại đầy những vết tích thương thế. Sau một lúc lâu, Hoàng y rơi xuống, lại một lần nữa bao bọc lấy cơ thể y.
“Ta cảm thấy được chắc là sắp chết, tình huống như vậy, nếu là không chết chỉ sợ chính mình cảm thấy rất kỳ quái. Bất quá sự tình đúng là có chút kỳ quái, từ chân đến cổ, trên người ta toàn bộ huyết nhục đều hư thối hết, nhưng từ đầu đến cuối những côn trùng kỳ quỷ dị kia đều không có làm tổn thương đầu lâu của ta, cho nên ta còn có thể nghĩ được.”
“Thời gian trải qua thật lâu, không biết mấy canh giờ? Vài ngày? Hay là mấy tháng?”
“Về sau ta giống như cả người chết lặng, nằm như vậy trên mặt đất chờ chết, dù sao cũng không có khả năng sẽ sống. Thẳng đến một thời điểm, ta nghe được từ lối thoát xoắn ốc, truyền đến một tiếng bước chân chậm chạp, trầm trọng đi đến.”
“Có người chậm rãi đi tới.”
Thẩm Thạch thân thể chấn động, nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh thốt lên: “Chẳng lẽ là Nguyên tổ sư?”
“Tự nhiên là huynh ấy rồi, ngoài huynh ấy ra còn ai nữa!”.
“Ta lúc ấy cũng sợ ngây người, thế nhưng sau đó lại cuồng hỉ, dốc sức liều mạng mở to hai mắt nhìn xuống hắc ám bên dưới. Tay chân, thân thể đều bị mất, tuy không biết vì cái gì ta vẫn không chết, nhưng chỉ cần còn có ý thức, liếc xem Nguyên đại ca nhiều hơn nữa cũng là tốt.”
“Sau đó, ta chứng kiến thân ảnh huynh ấy đi tới từ trong mảnh hắc ám bên dưới, một tầng hào quang màu trắng bao phủ hắn, chính là mảnh tàn phiến cổ kiếm trên tay huynh ấy chiếu sáng xung quanh. Nguyên đại ca thoạt nhìn, thậm chí so với thời điểm lúc trước ta làm bị thương còn chật vật hơn gấp mấy chục lần, toàn thân phủ đầy huyết sắc, sắc mặt tái nhợt, toàn thân như chỉ một màu máu. Thoạt nhìn đặc biệt mệt mỏi, thậm chí mỗi bước đi đều muốn vịnh vào vách tường, từng bước từng bước giống như một lão nhân gần đất xa trời, chậm rãi cố hết sức lực dồn vào từng bước chân.”
“Ta nhìn thấy được huynh ấy thụ thương rất nặng. Sau đó huynh ấy cũng nhìn thấy ta.”
“Nguyên đại ca dừng bước, nhìn xem ta nằm trên mặt đất. Đảo mắt nhìn qua khung xương khô lâu, rồi nhìn lại đầu ta, hướng vào ánh mắt ta đang dõi theo huynh ấy. Sau một lát huynh ấy tiến đến bậc thang bên cạnh ta, cố sức ngồi xuống, mang theo mặt mũi tràn đầy máu tươi, cười cười.”
“Sau đó huynh ấy nói: Xú tiểu tử, ngươi rõ ràng là không có chết.”
================
Tứ chi gãy, nằm nơi tăm tối
Thân máu thịt, bị ăn mất rồi
Nguyên đại ca, trọng thương từng bước
Nhìn xương khô, nói một câu thôi.