> Tiên thuyền đè sóng ra khơi, lướt đi rất nhanh trên Thương Hải, gió thổi tới trước mặt mang theo hương vị mằn mặn của biển trong không khí, làm cho mọi người cảm nhận được sự rộng lớn của biển cả khi hít vào trong lồng ngực. Vài cánh chim biển nương theo làn gió bay lượn, phía sau tiên thuyền thỉnh thoảng vang tiếng chim hót chiêm chiếp rất dễ nghe.
Từ phía sau boong tàu truyền đến tiếng bước chân, một lát sau có một người đi đến đầu thuyền nơi Thẩm Thạch đang đứng sóng vai cùng hắn nhìn ngắm từng đợt sóng nhấp nhô trong biển cả mênh mông vô tận, người đó xoay đầu lại nhìn Thẩm Thạch rồi khẽ cười, không ai khác chính là Tôn Hữu.
Thẩm Thạch cũng cười với y rồi gật đầu nói: “Sao ngươi cũng chạy đến đây thế?”
Tôn Hữu thoáng nhìn ra sau rồi nhún vai nói: “Hai tỷ muội nhà kia chẳng ai nói với ai lời nào, bầu không khí rất quái đản, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng, cho nên ta đến đây kiếm ngươi tán gẫu.”
Thẩm Thạch cũng bật cười vô, thức nhìn về phía sau, quả nhiên ở xa xa trên boong tàu là hai nữ tử Chung Thanh Trúc cùng Chung Thanh Lộ đang đứng cạnh mạn thuyền, vai kề vai nhưng yên lặng chẳng nói một lời. Do đứng quá xa hai nàng nên chẳng thể nhìn rõ sắc mặt của hai nàng ấy chứ đừng nói đến chuyện biết được hai nàng ấy có nói chuyện với nhau hay không.
Tôn Hữu đứng dựa đầu vào thuyền, nhìn về phía biển, bỗng nhiên y mở miệng hỏi: “Thạch Đầu kiến thức của ngươi phong phú hơn ta, vậy ngươi biết được bao nhiêu về Trấn Long Điện cùng với mảnh tuyết vực phương Bắc kia?”
Thẩm Thạch suy nghĩ một lát, nói: “Thật ra ta biết cũng không nhiều, cũng chỉ biết được hơn thông thường một chút thôi. Trấn Long Điện tự nhiên sánh vai cùng Lăng Tiêu Tông chúng ta là một trong Tứ Chính danh môn, là danh môn đại phái trong thế giới tu chân, trong phái từ trên xuống dưới đều theo tín ngưỡng Phật gia, môn hạ đệ tử đều là tăng nhân. Trừ điều đó ra thì Trấn Long Điện là môn phái có danh khí ít nhất trong bốn đại môn phái, bình thường rất hiếm khi nghe về tin tức của bọn họ, mà đệ tử trong phái cũng rất ít khi ra khỏi Tuyết Nguyên, quanh năm chỉ ở trong Khổ Hàn Chi Địa để tu luyện, cho nên nhiều người gọi bọn họ là môn phái của những tăng nhân khổ tu.
Tôn Hữu gật đầu nói: “Những điều ta biết cũng không sai biệt nhiều lắm, ngoại trừ Tứ chính đại hội mười năm diễn ra một lần thì đệ tử của Trấn Long Điện ra ngoài hành tẩu là chuyện hãn hữu. Nhưng đã nhiều năm như vậy mà thanh danh của họ không hề giảm xuống, cái này cũng là một ẩn số.”
Thẩm Thạch cười nói: “Trấn Long Điện dù sao cũng là dòng dõi của Thánh Nhân đứng thứ hai trong Lục Thánh, là người chỉ đứng sau Nguyên Vấn Thiên Tổ sư, xếp trên cả Cơ Vinh Hiên Tổ sư của bổn phái, tự nhiên sẽ có chỗ bất phàm…” Thanh âm của Thẩm Thạch đột nhiên ngưng lại, thoáng chốc trong đầu hắn nhớ đến Hoàng Minh cả đời bị nhốt trong bóng đêm chỗ sâu nhất của địa cung Yêu Tộc bên dưới Thanh Long Sơn Mạch trong Thiên Hồng Thành. Vạn năm trước cái vị trí dưới một người trên vạn người kia đáng lẽ ra phải thuộc về vị hoàng tử của Yêu Tộc mới đúng a.
“Thạch Đầu ngươi làm sao vậy?” Tôn Hữu đứng bên cạnh hỏi, làm cho Thẩm Thạch bừng tỉnh lại từ trong khoảnh khắc suy nghĩ xuất thần, Tôn Hữu kì quái hỏi hắn: “Sao tự nhiên ngươi nói có phân nửa liền ngưng lại vậy?”
Thẩm Thạch lắc đầu, cười một chút nói: “Không có gì, vừa rồi ta nghĩ đến một chuyện nhỏ mà thôi. Trấn Long Điện có thể là một trong bốn môn phái của Tứ Chính danh môn, thanh danh không hề giảm sút sau bao nhiêu năm thì tự nhiên đó là nơi không giống bình thường rồi.”
Tôn Hữu vuốt cằm nói: “Đúng là như vậy, ta cũng từng thỉnh giáo qua gia gia của ta, nghe lão nhân gia nói là những tăng nhân của Trấn Long Điện được Tổ Sư Thánh Nhân Cơ Vinh Hiên truyền cho những thần thông vô cùng lợi hại, tuyệt không yếu hơn Lăng Tiêu Tông chúng ta, gia gia ta đã dặn dò như vậy là để chúng ta cận thận khi đến đến đó không nên vô lễ với người khác.” Nói rồi Tôn Hữu nhún vai, cười nói tiếp: “Kỳ thật lần này chúng ta đi bái phỏng bọn họ, cũng chẳng phải khiêu khích đánh nhau thì làm sao đối với bọn họ vô lễ được.”
Thẩm Thạch cũng cười nói: “Cái này là gia gia của ngươi có ý tứ bảo vệ ngươi đó.”
Tôn Hữu giơ tay ra nói: “A…, nói đến Trấn Long Điện là ta liền nghĩ đến cái nơi mà nước cũng đóng băng là nơi băng tuyết lạnh lẽo vô cùng của phương Bắc. Trong tứ đại danh môn, Lăng Tiêu Tông chúng ra ở Hải Châu, Nguyên Thuỷ Môn ở Trung Châu còn Thiên Kiếm Cung ở Kiếm Châu, chỉ có Trấn Long Điện là bất đồng là tông phái duy nhất đặt sơn môn ở cách xa cực kì thượng cổ truyền tống trận của một châu. Chuyến này chúng ta đi đến truyền tống trận của Trấn Long Điện ở Tuyết Châu mất khoảng một hai ngày thời gian, nhưng từ chỗ truyền tống trận để đi được đến sơn môn Trấn Long Điện nghe nói phải mất thêm nửa tháng lộ trình.”
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nói: “Lâu như vậy à? Trước giờ ta không có để ý đến. Không phải bây giờ Thần Tiên Hội đã có truyền tống trận cự ly ngắn rồi sao, ví dụ như ở Hải Châu có truyền tống từ Lưu Vân Thành đến Cao Lăng Thành đó, Trấn Long Điện là danh môn đại phái như vậy lẽ ra nói với Thần Tiên Hội hỗ trợ xây một cái cũng không quá khó khăn a.?”
Tôn Hữu nói: “Lúc trước ta cũng không hiểu, chỉ là lần này trước khi xuất phát ta đã đặc biệt hỏi về tình hình ở bên đó, Tuyết Nguyên ở phương Bắc là một mảnh đất có chút quái dị, ngày trước Thần Tiên Hội đã có khảo sát qua, nhiều lần xác định phương hướng, địa điểm nhưng đều bị bão tuyết quanh năm không ngừng làm nhiễu loạn, nên hậu nhận không thể nào kiến tạo truyền tống pháp trận này. Vì thế từ xưa đến nay Trấn Long Điện liên hệ với bên ngoài cũng chỉ thông qua đường bộ mà thôi.”
Thẩm Thạch suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Thì ra là vậy, khó trách Trấn Long Điện luôn ít xuất hiện như vậy rồi.”
Tôn Hữu nhếch miệng nói: “Cho nên ta mới nói những hoà thượng khổ tu kia cũng mắc bệnh, nơi tốt không ở mà hết lần này tới lần khác lại chọn nơi sâu nhất trong Tuyết Nguyên mà ở, phiền chết đi được.”
Ánh mắt Thẩm Thạch loé lên, cũng không nói nữa, nhưng trong lòng hắn nghĩ tới một chuyện khác.
Xem ra nơi giao nhau với cửa ra vào Long giới cường đại kia chắc hẳn nằm ở nơi sâu nhất trong Tuyết Nguyên rồi.
Thuyền lớn rẽ sóng mà đi, chẳng mấy chốc đã đến Thương Hải Chi Tân, nhóm năm người Thẩm Thạch cùng nhau lên bờ, liền hướng đến Lưu Vân Thành mà đi.
Lúc trước trên thuyền phân tán mỗi người một chỗ đang còn dễ, giờ cả đám đi cùng với nhau đi được một đoạn thì rất nhanh mọi người liền nhận ra bầu không khí một lần nữa cổ quái, đi chung cả buổi mà không ai mở miệng nói chuyện.
Tình cảnh có chút lúng túng, làm cho vị hoà thượng Vĩnh Nghiệp không nhịn được nhìn sang bên này mấy lần, trong mắt hiện lên vẻ kì dị. Nếu ngày thường gặp tình huống như bây giờ khi Thẩm Thạch không nói thì còn có Tôn Hữu tính tình hoạt bát nói chuyện, rồi nhanh chóng hoà mình vào mọi người có giao tình ở đây rồi cười toe toét.
Nhưng lúc này đây ngoại trừ lúc ở trên Tiên thuyền Tôn Hữu còn nói chuyện với Thẩm Thạch như bình thường nhưng khi gặp đến mấy vị đồng môn khác thì gương mặt y trở nên ngưng trọng, nghiêm túc thêm vài phần, ít khi mở miệng nói chuyện.
Mà tâm tình này của y cũng vô ý lan sang cho Cam Trạch cùng hai nàng Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc, vì cả đám đi chung mà trầm mặc cả ngày.
Thẩm Thạch ở bên cạnh thấy tình cảnh này, rất nhanh nghĩ tới lời nói lúc trước khí xuất phát của sư phụ, nhịn không được thầm thở dài trong lòng.
Ở đây nhìn như có vẻ là một chuyến đi bái phỏng bình thường nhưng những người ở đây đều là đệ tử xuất sắc nhất của Lăng Tiêu Tông thì mọi chuyện đều đã đúng như trong cái ý nghĩ kia của hắn rồi.
Bọn hắn mang theo bầu không khí trầm mặc này tiến và Lưu Vân Thành, sau đó cũng không trì hoãn mà nhanh chóng tiến đến thượng cổ truyền tống pháp trận.
Ngày hôm nay năm đồng môn cùng nhau đồng hành đi ra ngoài trong một ngày ráo sáng sủa.
================
Trời cao mây trắng trong lành
Năm người trầm mặc đồng hành cùng nhau
Bước đi đi hãy thật mau
Mong cho không khí thêm màu tươi vui.