> Gió đêm phơ phất, thổi qua đình viện yên tĩnh, lạnh run, có chút thê lương cùng thanh âm cô tịch, một bóng người đứng tại cửa ra vào một hồi, rồi hướng về chỗ sâu trong tòa ốc trạch nhìn thoáng qua, chỉ thấy khắp nơi đều là một mảnh đen kịt, không có một điểm sáng của đèn, chủ nhân của phòng này có lẽ có lẽ tiến nhập mộng đẹp rồi nên bóng đen đó đã bỏ đi.
Bóng đen giống như là thở dài một hơi, tiện tay khép cửa phòng lại, sau đó đi ra sân, tuy chung quanh nơi này là một vùng âm u, nhưng hắn đi lại thập phần tự tin, tựa hồ đối với từng nhánh cây ngọn cỏ tại đây đều vô cùng quen thuộc.
Trong nháy mắt hắn liền đi tới gian phòng khách, ở ngoài cửa hắn tựa hồ do dự một chút, lập tức xoay người, giống như muốn đi tới phòng phía sau, trễ như vậy rồi nên đa số mọi người đã ngủ yên, không có ai ở chỗ trong phòng khách, ngay lúc đó, bỗng nhiên từ phía sau hắn, trong đình viện thổi tới rồi một luồng gió lạnh, đem cánh cửa trong phòng khách khép hờ lại, phát ra một tràng thanh âm trầm đục.
Trong sân, nhánh cây chiếu trên mặt đất một bóng mờ, nhánh cây đột nhiên kịch liệt lay động, mà trong phòng khách yên tĩnh, cánh cửa đột nhiên từ từ mở ra, bóng dáng có mấy phần lờ mờ cũng giống như là gợn nước, như ẩn như hiện, giống như quỷ mị.
Bóng người kia bỗng nhiên ổn định thân hình, trong nháy y cảm thấy cái gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn lại, bóng của bóng cây đó in hình lên nền nhà của phòng khách mơ hồ lộ ra một góc của tấm chăn.
Không khí chung quanh như lập tức đóng băng lại, bóng người kia đứng tại nguyên chỗ như ngây dại, một lát sau, hắn mới chậm rãi đi tới, kèm theo đó là vài phần do dự cùng đề phòng khi bước vào phòng khách hắc ám này.
Hai điểm lục quang, đột nhiên sáng lên ở nơi sâu trong phòng khách, như hai luồng u hỏa, như bốc cháy lên trong bóng tối thâm trầm, lập tức dọa bóng người kia nhảy dựng lên, liền lui về phía sau rồi một bước, nhưng sau một lát, hai luồng u hỏa liền chớp động thoáng một phát, ngay sau đó một bóng đen từ bên kia chui ra, là một con hồ ly chạy ra ngoài cửa.
Thấy đó chỉ là một con hồ ly, bóng đen kia vốn là thân thể căng ra lập tức thả lỏng, nhưng lại khẽ giật mình, đây vốn là dân trạch trong thành, là chỗ ở của lão phu nhân, nơi này nuôi hồ ly sao?
Hồ ly này là từ nơi khác đến hay sao?
Không đợi hắn nghĩ kĩ việc này, khi y nhìn về bóng tối phía trước, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp, một nhúm hào quang đột nhiên tách ra, ánh sáng chói lọi từ ngọn lửa cháy sáng lên, giống như một đóa hỏa diễm kỳ dị, soi sáng mảnh hắc ám này.
Hoả diễm đó lẳng lặng cháy sáng trên ngón tay, lặng yên không một tiếng động nhưng ánh sáng vô cùng sáng lạn.
Hắc ám tan đi giống như thuỷ triều, nơi có ánh lửa hiện lên một thân ảnh khác.
Thẩm Thạch chậm rãi đứng lên từ trên ghế, nhìn dung mạo nam tử trẻ tuổi trước mắt nhờ ánh lửa chiếu sáng, nhìn gương mặt có mấy phần quen thuộc, ấn tượng, nhẹ nhàng mà thở một hơi, nói:
"Trần Trung?"
Gương mặt đó đầy kinh ngạc, trước đó vài ngày khi Thẩm Thạch đi về phía sau Thanh Long Sơn để đi về cung điện của Yêu Tộc đã thấy ba người tu sĩ này, khi nghe Thẩm Thạch kêu to, Trần Trung vô thức gật gật đầu, nhưng lập tức y phản ứng tức thì, lui về phía sau một bước đột nhiên trở tay, rút ra một lưỡi dao sắc bén, gầm nhẹ một tiếng nói:
"Ngươi là ai, vì sao đêm khuya lại còn ở chỗ này?"
Lời còn chưa dứt, Trần Trung liếc qua nhìn vào mặt đất trong phòng khách, một thân thể bị phủ lên bởi một tấm chăn làm hắn run lên, giống như y phải nhìn thấy thứ đáng sợ nhất thế gian, môi của yrun không ngừng, trong lúc đó Trần Trung rống lên một tiếng thê lương, hướng về thân thể dưới đất nhào tới, thân thể đó vẫn không nhúc nhích, y dùng sức kéo chăn giường ra.
Mặt Trần lão phu nhân có chút dữ tợn, nửa người đều nhuộm máu tươi đỏ thẫm, nhìn qua vô cùng thảm trạng, lập tức lọt vào tầm mắt Trần Trung.
Trần Trung giống như đột nhiên cả người cứng lại, sắc mặt trắng bệch, y gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt lão phu nhân trên mặt đất, gương mặt dần dần vặn vẹo, một lát sau y bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt đã đỏ lên, chằm chằm vào nhìn Thẩm Thạch, khàn giọng quát:
"Súc sinh, ta liều mạng với ngươi!"
Vừa dứt lời, cả người y đã liều lĩnh lao đến, lưỡi dao sắc bén trong tay ở giữa không trung lướt, rống lên một tiếng lớn, hận không thể đem Thẩm Thạch phanh thây xé xác.
Chỉ là sự tình ở thế gian này, đa số cũng không thể đạt như ý muốn, tựa như mỗi người đều kỳ vọng chính mình không giống người thường, kỳ vọng chính mình đỗ trạng nguyên nhìn khắp chúng sinh, nhưng đến cuối cùng, tuyệt đại đa số mọi người sẽ phát hiện, chính mình chỉ là phàm nhân bình thường, chỉ là như là con sâu cái, nhân vật thân bất do kỷ mà thôi.
Hận ý ngập trời phóng ra, phảng phất muốn đem hết thảy mọi thứ trước mắt hủy diệt, nhưng nghênh đón Trần Trung chính là một đoàn hỏa cầu nóng rực đột nhiên biến lớn, ánh lửa xuất hiện trước mắt, không hề dấu hiệu, cũng như không một chút tiếng động nào, hoàn toàn giống như quỷ mỵ giống, nặng nề mà đánh vào ngực Trần Trung.
"Phanh!" một tiếng, Trần Trung cả người bay ngược ra ngoài, trực tiếp đụng một cái bàn cùng vài chiếc ghế rồi ngã lăn, sau đó mạnh mẽ ngã rơi xuống mặt đất, "Oa" một tiếng phún ra một ngụm lớn máu tươi
Đầu của y phảng phất còn có chút mê muội, trước mắt mọi thứ bay loạn xung quanh, nhưng trong lòng hận ý lại càng nhiều thêm như lửa đốt mãnh liệt, dốc sức liều mạng gào thét: "Ngươi giết mẹ ta, ngươi giết mẹ ta, ta liều mạng với ngươi".
Thanh âm của y đột nhiên im bặt, bởi vì một bàn tay bóp chặt cổ họng của y, đem toàn bộ thoại lời nói của y ngăn lại, Thẩm Thạch hiện tại trước mắt của y, lạnh lùng nhìn y, sau một lúc lâu, nói:
" Người giết mẫu thân ngươi, không phải ta"
Trần Trung dốc sức liều mạng thở hổn hển, hung dữ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, giống như hoàn toàn không tin lời Thẩm Thạch, Thẩm Thạch hừ một tiếng, buông lỏng bàn tay đang bắt lấy yết hầu của y, Trần Trung mới trì hoãn được một chút mà thở ra một hơi, rồi đột nhiên phun ra một búng máu, đồng thời trong miệng lại gào thét hướng Thẩm Thạch đánh tới.
Thân thể Thẩm Thạch hơi nghiêng sang bên cạnh, tránh được đạo huyết thủy kia, sau đó xuất ra một cước, trực tiếp đá vào ngực Trần Trung, đem thân thể của y đá lăn ra đất như hồ lô, trượt ra xa hơn một trượng, đồng thời vài âm thanh giòn tan truyền ra từ trong thân thể Trần Trung làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, tựa hồ là xương cốt đã gãy hết.
Trần Trung đau nhức hừ một tiếng, cả thân thể như là tôm luộc, nằm cuộn mình lại, trên người xuất hiện thêm mấy vết thương, máu tươi chảy ra, từng dòng đỏ tươi làm người khác sợ hãi.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, Thẩm Thạch như ác quỷ xuất hiên trước mặt y, Trần Trung vô lực, đầu rủ xuống trên mặt đất lạnh như băng, bởi vì máu tươi chảy ngược vào yết hầu làm y không ngừng ho khan, làm cho bộ dáng của y nhìn thê thảm vô cùng, Trần Trung có chút gian nan ngẩng đầu, gắt gao nhìn Thẩm Thạch, khàn giọng nói:
"Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Thẩm Thạch nhìn y vơi dáng vẻ hết sức bình thản, nửa điểm động dung cũng không có, chỉ là lạnh lùng nói: "Ta hiện tại giết ngươi như là giết chó, lừa ngươi làm cái gì? Giết mẫu thân của ngươi, thực sự không phải là ta"
Thần sắc Trần Trung giống như bị bóp méo, trừng mắt nhìn Thẩm Thạch, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thạch nhàn nhạt, hắn đem chuyện ban ngày có kẻ ám toán Trần lão phu nhân kể qua một lần, Trần Trung nghe xong, thần sắc bỗng nhiên có chút phức tạp, như là nghĩ tới điều gì đó, lại nhìn Thẩm Thạch, dần dần có thêm vài phần nghi hoặc, Thẩm Thạch sau khi nói xong, Trần Trung đột nhiên mở miệng hỏi: "Vậy ngươi lại là người phương nào?"
Thẩm Thạch nói: "Ta là.."
Lời còn chưa dứt, hai người bọn họ đột nhiên đồng thời trầm mặc xuống quay đầu lại hướng bên ngoài thính đường nhìn lại, trong đêm tối tĩnh mịch, chỗ cửa của lớn ốc trạch, bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng động tĩnh.
"Két.." Một tiếng, hai cánh cửa kia lần nữa bị đẩy ra, sau đó có người đi đến, bóng mờ đứng ở trong mảnh hắc ám.