> Hải Châu, thành Lưu Vân.
Mấy ngày nay, khu cung điện lầu các cổ kính chiếm diện tích rộng lớn mà tổ tiên Hứa gia để lại tràn đầy khí tức u ám áp lực, phần đông nha hoàn và người hầu trong nhà đều câm như hến, hằng ngày phải cẩn thận từ li từng tí, ngay cả đi lại cũng phải nhẹ chân nhẹ tay hơn, chỉ sợ mình làm ra việc gì không đúng lại biến thành cái cớ cho chủ nhân lên cơn một phen.
Tất cả nguyên do đều là bởi vì đại tiểu thư Tuyết Ảnh cô nương là một trong những đứa cháu được lão tổ tông Hứa lão phu nhân hết mực yêu thương và coi trọng ngoài ý muốn bị người bắt cóc ở thành Thiên Hồng.
Sau khi tin tức này bị truyền ra ngoài, Hứa lão phu nhân hết sức giận dữ, hai người Hứa Đằng và Hứa Hưng vô cùng kinh nộ liền tập hợp lực lượng cả trong tối lẫn ngoài sáng hết sức cố gắng điều tra, nhưng mà dù sao thì thành Thiên Hồng cũng không phải ở Hải Châu, càng không phải là thành Lưu Vân chỗ họ, ở trong tòa thành khổng lồ lại là đế đô vạn năm kia thì căn bản Hứa gia không có cách nào tìm được manh mối gì, đến cuối cùng thì vẫn chưa điều tra ra điều gì hữu ích.
Một nữ hài tốt, đứa con gái tinh nghịch như một hòn ngọc quý trên tay Hứa gia cứ như thế giống như biến mất khỏi thế gian này vậy, cũng không biết mấy ngày vừa qua Hứa Tuyết Ảnh đã phát sinh chuyện gì, thực sự làm cho tộc nhân Hứa gia không dám tưởng tượng. Mấy ngày nay, phu nhân của Hứa Hưng cũng chính là mẫu thân của Hứa Tuyết Ảnh đã khóc ngất đi mấy lần, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt mấy lần, cơm nước không muốn ăn, yếu đến nỗi không xuống giường được nữa.
Trên dưới Hứa gia một mảnh ảm đạm buồn rầu, mà việc dốc sức truy tìm cũng không giấu được tai mắt kẻ khác, nhanh chóng truyền ra ngoài, Tôn Hữu sau khi biết được việc này liền lập tức chạy từ trên Kim Hồng Sơn về Kim Vân Thành, tìm đến khu tổ trạch Hứa gia.
Với thân phận của Tôn Hữu và mối quan hệ thập phần thân mật giữa y và Hứa gia, khi hắn tìm đến thì lập tức được đón vào đưa đi diện kiến hai người Hứa lão phu nhân và cậu của y đang nhăn mày nhíu mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vang đến, ba người đang ngồi ngẩng trong phòng liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, khi thấy Tôn Hữu đang vội vã đi đến thì trên mặt Hứa Đằng miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Là Tiểu Hữu à, sao cháu lại tới đây?”
Tôn Hữu gật đầu chào hai người cậu, sau đó đi đến trước mặt Hứa lão phu nhân thi lễ rồi thấp giọng nói: “Tổ mẫu đại nhân, lão nhân gia người phải bảo trọng thân thể, Tuyết Ảnh muội muội cát nhân thiên tướng chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành thôi.”
Thoạt nhìn sắc mặt của Hứa lão phu nhân có chút tiều tụy, có lẽ mấy ngày nay hao tổn tâm thần không nhỏ, dù sao thì người mấy tích chính là đứa cháu gái mà bà yêu thương nhiều năm và coi trọng nhất, nghe được Tôn Hữu nhẹ nhàng an ủi như thế, bà khẽ thở dài vỗ vỗ mu bàn tay của Tôn Hữu, muốn nói gì đó lại thôi.
Dù có thiên ngôn vạn ngữ thì có lẽ cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu nữa. Tôn Hữu tiếp tục thấp giọng an ủi vài câu rồi đi đến bên hai người cậu, nói: “Cậu, mọi việc có gì tiến triển không?”
Sắc mặt của Hứa Hưng vốn khó coi nhất trong ba người, lộ vẻ sầu thảm nói: “Những nơi có thể tìm thì đều đã tìm qua rồi, những mối quan hệ có thể nhờ thì cũng đều nhờ cả rồi, nhưng mà vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào. Mấy tên ngày đó bắt muội muội của ngươi đi e rằng đã rời khỏi Thiên Hồng Thành rồi…”
Tôn Hữu im lặng không nói gì, y đã từng đến Thiên Hồng Thành nên tình huống trong thành y cũng có biết, tòa thành trì kia vốn tụ tập số lượng người không thể tính toán được, nói ở đấy có cả một biển người thì cũng không có nửa điểm khuyếch đại; còn nếu theo hướng Vãng Long Kiều đi ra khỏi thành Thiên Hồng thì có đến mười bảy tòa trận đảo truyền tống pháp trận, nếu bọn cướp kia rời đi theo đường đó thì Hồng Mông chư giới vốn rộng lớn mênh mông như thế, chỉ sợ là thực sự không có cách nào tìm kiếm được tin tức gì…
Sau khi nghĩ vậy thì sắc mặt Tôn Hữu cũng trở lên âm trầm, vì đủ loại nguyên nhân nên từ nhỏ đến lớn y vô cùng thân cận với nhà mẹ đẻ bên này của mẫu thân y, đối với biểu muội Hứa Tuyết Ảnh cực kỳ thông minh xinh đẹp cũng rất thương yêu, cho nên tình hình hiện tại cũng làm cho lòng y trở lên nặng trịch.
Sau một lúc nhíu mày khổ tư, hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Đằng và Hứa Hưng thấp giọng nói: “Nghe nói chi nhánh của Thần Tiên Hội ở Thiên Hồng Thành cũng là một thế lực có tiềm lực lợi hại số một, hay là chúng ta nhờ bọn họ giúp đỡ một chút?”
Hứa Hưng không nói gì, Hứa Đằng đứng bên cạnh cười khổ một cái, nói: “Nói đi cũng phải nói lại, ngay cả ngoại tổ mẫu của ngươi cũng đã phải kéo mặt mo đi cầu tình mấy lần rồi. Chẳng qua quan hệ giữa Hứa gia chúng ta và chi nhánh Thần Tiên Hội ở Lưu Vân Thành so với chi nhánh Thần Tiên Hội ở Thiên Hồng Thành chung quy vẫn có chênh lệch, cho nên Thần Tiên Hội bên Thiên Hồng Thành cũng vẫn không chịu nhả cho chúng ta chút tin tức nào.”
Tôn Hữu hung hăng cắn răng một cái, trong lòng bực dọc đi tới đi lui trong đại sảnh vài lần, chỉ cảm thấy một đống lộn xộn trong đầu, cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn, nhất thời tăng lên vài phần bi thương cảm khái, im lặng nghĩ thầm nói: “Nếu bây giờ có Thạch Đầu ở đây thì tốt rồi, với trí tuệ của hắn nói không chừng cũng đã có biện pháp nào đó, vẫn hơn là mình ở đây thúc thủ vô sách.”
Ngây ngẩn tại chỗ hơn nửa ngày, bỗng nhiên Tôn Hữu đập chân một cái, quay người nói với Hứa lão phu nhân cùng Hứa Hưng và Hứa Đằng nói: “Ngoại tổ mẫu, hai cậu, việc này cấp bách, bây giờ cháu quay về tìm ông nội của cháu ở trên Kim Hồng Sơn. Lần trước sau khi Tứ Chính Đại Hội kết thúc thì bổn môn cũng đã có dừng lại ở Thiên Hồng Thành một đoạn thời gian, ta nhớ là ông nội của cháu cũng có chút quen biết với và người trong Thần Tiên Hội ở Thiên Hồng Thành, cháu đi khẩn cầu mời lão nhân gia ra mặt hỗ trợ một phen.”
Lời vừa nói ra, vô luận là Hứa lão phu nhân hay Hứa Đằng, Hứa Hưng đều hai mắt tỏa sáng, đồng thời bật dậy đứng trước mặt Tôn Hữu, tuy những năm nay thực lực ẩn giấu của Hứa gia tăng tiến không ít, nhưng dù sao thì Tôn Minh Dương cũng là một vị đại chân nhân Nguyên Đan Cảnh đức cao vọng trọng, so sánh ra thì thực lực hay quan hệ của Hứa gia vẫn kém hơn không ít. Thoạt nhìn Hứa lão phu nhân có chút kích động, liên tục gật đầu nói: “Tốt lắm, tốt lắm, Tiểu Hữu quả nhiên là đứa cháu ngoan, nhanh đi khẩn cầu gia gia của cháu đi, tính mạng muội tử Tuyết Ảnh của cháu có lẽ nằm ở trên người của cháu.”
Tôn Hữu đáp ứng một tiếng, rồi chào hai cậu của y, liền đi nhanh ra ngoài, thậm chí cũng chẳng buồn đi đường bộ mà nhảy lên ngự kiếm bay luôn về phía Kim Hồng Sơn, với thân phận trưởng lão của Tôn Minh Dương hiện nay thì bình thường có lẽ cũng không dễ rời khỏi Kim Hồng Sơn đâu.
…
Sáng sớm hôm sau, trên mặt Tôn Hữu mang têm vài phần mệt mỏi quay lại Thành Lưu Vân. Bất quá hắn vẫn chưa kịp quay lại Hứa gia và đi thẳng đến Nam Bảo Phường chi nhánh Thần Tiên Hội tại Lưu Vân Thành, đưa ra ấn triện là vật tùy thân của vị đại nhân Tôn gia kia, sau đó liền được dẫn tiến vào hậu đường tráng lệ của Thần Tiên Hội.
Dù sao thì với tư cách nhân vật số hai của danh môn Lăng Tiêu Tông, hơn nữa bản thân trưởng lão Tôn Minh Dương lại là một vị đại chân nhân Nguyên Đan Cảnh đạo pháp tinh thâm đức cao vọng trọng, cho dù là Thần Tiên Hội chỗ này cũng phải thập phần coi trọng, thể diện này quả thật không thể nói là không lớn, cho nên rất nhanh sau đó Tôn Hữu được dẫn vào một thư phòng rất rộng rãi và sạch sẽ thanh lịch để gặp đại chưởng quỹ Cố Linh Vân của chi nhánh Thần Tiên Hội ở Lưu Vân Thành này.
Nữ tử mỹ mạo kia sau khi thấy Tôn Hữu tiến đến liền cười cười đi ra chào đón, nói: “Tôn nhị thiếu gia, như thế nào mà hôm nay rảnh rỗi ngươi lại chạy đến đây a, chẳng lẽ có sinh ý gì muốn chiếu cố tiểu điếm sao?”
Tôn Hữu vừa muốn mở miệng nói chuyện, chợt thấy từ bên ngoài cửa sổ đang mở ở sau lưng của Cố Linh Vân truyền đến một hồi tiếng vang “phành phạch”, một con chim non có bộ lông vũ cực kỳ xinh đẹp bay vào, xoay tròn một vòng trong thư phòng rồi đậu xuống phía sau Cố Linh Vân.
Tôn Hữu khẽ giật mình, đến lúc này y mới đột nhiên phát hiện ra vẫn còn người thứ ba ở trong thư phòng. Thân hình người nọ thoạt nhìn có vẻ ục ịch, đang đứng ở sau bàn đọc sách quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả ngày vẫn không thấy nhúc nhích, mà con chim nhỏ kia đúng là đang đậu trên đầu vai của hắn đập đập cánh vài cái rồi mở to miệng, đúng là phun ra tiếng người, nói:
“Ai nha nha, không tốt, không tốt, … tìm không thấy người…!”