> Người dịch: TieuTam
"Này..." Thẩm Thạch cảm thấy trong cổ họng có chút khô khốc, quay đầu nhìn Chung Thanh Lộ. khuôn mặt vốn trắng nõn của cô đã nhiễm một tầng đem xám. Hình như là cùng một loại với chất bột màu xám đen rơi tán loạn trên đất. Lòng hắn tự bảo hỏng rồi, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi... Chẳng lẽ trong lúc luyện đan xảy ra sai sót sao?".
Chung Thanh Lộ nhìn hắn chằm chằm, cười lạnh: "Nhờ hồng phúc của ngươi, ngay lúc thế lửa nồng đậm nhất, ta chuẩn bị khai lò thu đan thì ngươi chạy tới kêu cửa. Làm ta nhất thời phân tâm, đan dược mất đi không nói, ngay cả lò đan cũng bị hủy!".
"A.." Tình huống này so với tìnhh huống xấu nhất hắn có thể nghĩ tới hình như còn thê thảm hơn ba phần. Hắn thực không biết nói gì cho phải. Chung Thanh Lộ sắc mặt vô cùng giận dữ, cả người dường như đang rung lên. Hiển nhiên, cô đã bị chọc giận đến cực điểm.
Một hồi lo sợ không yên, Thẩm Thạch trong đầu cảm thấy có chút choáng váng, hắn lắp bắp nói: "Ta, ta không phải cố ý, thật xin lỗi!".
"Xin lỗi!" Chung Thanh Lộ bỗng nhiên thét lên. Không khí trong đêm yên tĩnh cũng có chút gay gắt. Cô nhìn chằm chằm hắn, giọng oán hận: "Một tiếng xin lỗi là coi như xong sao? Ngươi có biết, ta trông lò đan này mất bao lâu, suốt hai canh giờ không dám rời đi nửa bước! Ngươi có biết, muốn luyện chế Dưỡng Khí Đan phải tốn bao nhiêu linh tài dược thảo không? Ngươi có biết, lần này đã mất bao nhiêu Linh Tinh không? Ngươi có biết, một cái lò đan bị hủy, mất bao nhiêu Linh Tinh không? Lò đan này, ta vất vả tích lũy suốt ba năm mới mua được, ngươi có biết không?".
Một loạt câu hỏi dồn dập, như dời non lấp biển, cuộn trào mênh mông. Khiến hắn vừa mới nói một câu thì đã hoa đầu chóng mặt, một chữ cũng không nói nên lời. Lúc này, Chung Thanh Lộ sau khi nói xong thần sắc giận dữ vẫn chưa vơi bớt, trên khuôn mặt xinh đẹp nhiều hơn mấy phần thương tâm. Khóe mắt cô rưng rưng, dường như đã chạm vào chỗ thương tâm sâu kín. Đến cuối cùng, không thể khống chế nổi tâm tình, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống.
Thẩm Thạch nhìn trân trối không nói nên lời, hắn luống cuống đứng tại chỗ. Chung Thanh Lộ khoát tay lau khô khóe mắt. Trong thanh âm vẫn còn nghe thấy tiếng nấc, quát với Thẩm Thạch: "Ngươi mau xéo, xéo nhanh ah, ta không muốn nhìn thấy ngươi!".
Thanh âm sắc bén, trong bóng tối truyền đi thật xa. Động phủ xung quanh dường như đã có người nghe thấy tiếng động. Khi Thẩm Thạch quay đầu, hắn chứng kiến nhiều người thò đầu ra, hướng nơi này nhìn.
Tự đáy lòng, hắn thập phần áy náy, nhưng không biết giờ phải làm sao. Bỗng chốc hắn cảm thấy mình vô cùng ủy khuất, trong lòng buồn bực không thôi. Nhưng thấy tình cảnh Chung Thanh Lộ trước mắt, hắn thật sự không thể làm ngơ. Thẩm Thạch miệng ấp úng muốn tiếp tục nói xin lỗi với cô. Nào ngờ, cô bỗng trừng đôi mắt, giận dữ quát: "XÉO!".
Thanh âm như sấm, ong ong chấn cho tai hắn rung động. Động phủ xung quanh, cửa đá nhao nhao mở ra. Mắt thấy đám người vây xem ngày càng nhiều, Thẩm Thạch thật sự chịu không nổi nữa. Hai má hắn cũng đã nóng lên. Hắn quay đầu bước đi thật nhanh, gắng sức chạy trối chết.
Chung Thanh Lộ vẫn chưa vơi cơn giận. Cô quay đầu nhìn, hơn mười tên đệ tử đồng môn đang thò đầu ra xem chuyện bao đồng, bộ dáng tự hồ không sợ trời rung đất chuyển.
Cô cả giận quát: "NHÌN CÁI GÌ MÀ NHÌN!".
Nói xong liền xoay người, tay khẽ vung Vân Phù: "Ầm" vang lên một tiếng, cửa đá đã đóng.
Đồng môn đệ tử xung quanh bị cô mắng cũng không có tức giận. Một đám đi ra khỏi động phủ, tụ cùng nhau tại một chỗ. Kẻ tò mò nhìn xung quanh, nói chuyện phiếm. Kẻ ngày thường có chút quen biết, chụm đầu một chỗ xì xào bàn tán. Lúc thì nhìn động phủ Chung Thanh Lộ bên này, lúc nhìn hướng Thẩm Thạch bỏ đi bên kia. Trên mặt bọn chúng có chút thâm ý, thanh âm nói chuyện không ngừng.
Không xa tại một góc vắng, không biết tự lúc nào Chung Thanh Trúc đã rời khỏi động phủ, lặng yên đứng một chỗ. Trong ánh mắt có phần mông lung mờ mịt, có chút cảm giác kì dị. Cô đứng ngơ ngẩn, tay nắm chặt cửa đá không nói một lời.
Âm lịch, ngày 21 tháng 5.
Sáng sớm ra khỏi cửa nhìn sắc trời, bầu trời u ám tịch mịch. Dường như là một cái tiết trời đặc biệt hiếm thấy trong Thương Hải. Thẩm Thạch lắc đầu, khẽ thở dài, tâm tình hắn không được tốt.
Tối hôm qua sau khi chật vật trở về, lòng hắn bất an cả đêm. Tuy trên tay vẫn kiên trì dẫn linh khí nhập vào cơ thể tu luyện hai lần. Nhưng sau đó vốn là phải luyện Thủy Tiễn thuật, hắn thật đã không còn chút hứng thú. Thậm chí, ngày thường vốn dĩ tu luyện mệt mỏi sẽ an ổn đi vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay, chợp mắt một chút hắn cũng không muốn.
Trong đầu Thẩm Thạch không ngừng hiện lên hình ảnh lò đan vỡ nát, cùng cặn thuốc vương vãi khắp nơi. Suy nghĩ của hắn cũng không giống với đệ tử bình thường, hắn từ nhỏ sống tại Thiên Nhất Lâu “một cái cửa hàng buôn bán cũng xem như không nhỏ. Đối với việc luyện chế đan dược, hắn cũng biết được một phần. Tuy rằng không biết thuật luyện đan, nhưng hắn biết, luyện chế đan dược cần phải có vô số linh tài thảo dược.
Xưa nay tại Tu Chân giới, thuật luyện đan được xem là một cái môn đạo đế vương. Điều này cũng không có gì kỳ quái, mọi tu sĩ trên đời đều biết dùng Linh Đan Dị Dược để hỗ trợ tu luyện. Nếu có các loại Đan dược chứa đầy linh lực nồng đậm hỗ trợ, tương lai đối với việc tu luyện sẽ có ích lợi vô cùng. Trong mắt các Tu sĩ, Đan dược là vật vô cùng trân quý ai cũng phải mơ ước.
Nhưng luyện đan hao tổn cũng vô cùng lớn, dù là Linh Đan cấp thấp nhất cũng phải cần đến Linh tài dược thảo xa xỉ. Luyện Đan Sư có thể thành công luyện ra Linh Đan, đã là nhân tài hiếm thấy. Chẳng những phải có thiên phú kiệt xuất, cần phải có vô số Linh Tài Dược Thảo bổ sung tiêu hao trong quá trình luyện tập. Vì trong quá trình luyện đan, độ lửa, sắc đan, cách phối hợp các loại Linh Dược đều ẩn chứa nhiều yêu cầu khắt khe. Đối với người mới học nghệ, cần phải luyện tập vô số lần.
Đối với những kẻ mới sinh đã có thiên phú hơn người, muốn đi tắt lên Đan Đạo thật sự cũng không có khả năng. Mỗi một Luyện Đan Sư đều phải trải qua vô số lần thất bại, mới có thể tích lũy từng chút một kinh nghiệm thành công. Cái gọi là thiên tài luyện đan, thật ra cũng chỉ là những kẻ nhanh chân đến trước. Trải qua vô số lần thử nghiệm thất bại, họ sớm đã nắm trong tay bí quyết luyện đan.
Bên trong Đan Đường, trong số các đệ tử mới nhập môn, Chung Thanh Lộ có thể là người đầu tiên luyện ra Dưỡng Khí Đan. Hiển nhiên, trên Luyện Đan Đại Đạo có vài phần tư chất hơn người. Nhưng cô cũng chỉ là người mới nhập môn, căn cơ còn chưa vững chắc, cần phải tôi luyện thêm nhiều lần. Bất quá, nếu tiếp tục an tâm đi theo con đường này, tương lai cho dù luyện đan chỉ có chút thành tựu, con đường tu chân ngày sau của cô vẫn vô cùng rộng mở.
Một Luyện Đan Sư trẻ tuổi có tiền đồ, cho dù là Lăng Tiên Tông đại phái, cũng sẽ thập phần coi trọng.
Có người từng nói, Tu sĩ là do Linh Tinh bồi đắp thành. Kỳ thật lời này dùng để chỉ các môn thuật pháp hỗ trợ tu luyện càng thích hợp. Trong ba môn thuật pháp nổi tiếng nhất, không môn nào không cần đến vô số lần tu luyện có được tiểu thành. Luyện đan, luyện khí, trận pháp đều là như thế.
"Chung Thanh Lộ hôm qua mất mát thật lớn a!". Thẩm Thạch hướng Thanh Ngư Tập đi đến, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện này.
Đối với việc Chung Thanh Lộ luyện đan tại động phủ của mình, Thẩm Thạch cũng hiểu đôi phần. Nếu muốn có được thành tựu trên Luyện Đan con đường luyện đan, thật sự là không có đường tắt để đi. Chẳng cần biết ngươi tài hoa thế nào, bản thân cũng phải không ngừng luyện tập. Từ đó, mới có thể nâng cao xác suất luyện đan. Lúc trước, Chung Thanh Lộ đúng là đã luyện ra một lò Dưỡng Khí Đan, nhưng chính cô cũng hiểu được là do có phần may mắn. Sau đó, cô đối với luyện đan dường như có thêm nhiều tham vọng. Cho nên không tiếc dùng một món tiền lớn mua một bộ dụng cụ luyện đan đặt tại động phủ của mình.
Nhưng hiện giờ xem ra mọi thứ đều không ổn a.
Thẩm Thạch có chút đau đầu suy nghĩ, nhất thời cũng không biết phải làm gì bây giờ. Hướng Thanh Ngư tập đi đến, hắn lập tức đi Luyện Khí đường, đưa ra hai mảnh cốt giáp. Sư huynh sau quầy hiển nhiên cũng đã quen với việc này. Hắn nhanh tay đã tính toán. Không lâu sau đã thấy Thẩm Thạch cầm bốn viên Linh Tinh đi ra.
Linh Tinh trong tay, dũng khí trong lòng hắn cũng lớn hơn không ít. Tâm tình Thẩm Thạch cũng đỡ hơn nhiều. Đứng trầm tư trên đường một lúc, hắn liền rẽ vào một đường khác, đi tiếp một đoạn, cuối cùng đi vào cửa hàng Đan Đường trên Thanh Ngư tập.
Tấm biển trên cửa lớn có đề hai chữ "ĐAN ĐƯỜNG", mặt tiền cửa hiệu cũng coi như rộng rãi. Xem ra dù Đan Đường đi đến đâu, cũng gây cho người ta cảm giác nhiều tiền lắm của. Cửa hàng có đệ tử chuyên thu mua Linh Tài Dược Thảo, cũng có quầy chuyên bán các loại đan dược. Thẩm Thạch nhìn thoáng qua, nơi này phẩm cấp Linh Đan không tính là cao, cơ bản đều thích hợp cho đệ tử Luyện Khí Cảnh sử dụng, trong đó cũng có Dưỡng Khí Đan. Thẩm Thạch thử hỏi giá, một viên Dưỡng Khí Đan đổi năm viên Linh Tinh.
Giá này lập tức khiến cho Thẩm Thạch co đầu rụt cổ. Sớm biết rằng nơi này giá cả cao quá đầu, bằng không hắn cũng không có tâm tư đến chỗ Chung Thanh Lộ mua đan. Dù sao, Chung Thanh Lộ cũng không phải cửa hàng, chính cô luyện ra đan dược nên giá cả có thể rẻ hơn a.
Đứng bên ngoài do dự một lúc, Thẩm Thạch giả vờ đến hỏi thăm. Hắn thuận miệng hỏi thăm Đan Đường sư huynh về phương pháp và lô đỉnh luyện Dưỡng Khí Đan. Đan Đường sư huynh hòa ái, vui vẻ trả lời tất cả nghi vấn của hắn. Về sau, Thẩm Thạch đã nắm rõ cái loại linh tài chế đan. Đồng thời cũng biết được hao phí để luyện ra một lò Dưỡng Khí Đan. Nhưng lúc trước hắn cũng không biết gì về lò luyện đan, sau khi hướng Đan Đường sư huynh hỏi rõ, hắn mới biết được. Một lò luyện đan, cho dù là loại cấp thất nhất hôm qua Chung Thanh Lộ sử dụng, cũng cần phải đổi bằng hai trăm viên Linh Tinh.
-Chung Thanh Lộ, ngươi có thật nhiều tiền a!. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Thạch. Sau đó, hắn phải giật mình: Nguy a! lần này không đền nổi!
Lúc đến Thanh Ngư tập, trong lòng hắn hết sức vui vẻ. Nhưng hiện tại cầm bốn viên Linh Tinh trong tay, hắn cảm thấy ít đến đáng thương. Thẩm Thạch trong lòng buồn bực. Hắn đi một mạch trở về Bạch Ngư vịnh. Nghĩ đến hôm qua hủy hết một lò đan dược, phá nát một lò luyện đan; hắn muốn đi tìm Chung Thanh Lộ tiếp tục xin lỗi. Nhưng thấy đang là ban ngày, người người qua lại không ngừng. Nhớ đến đêm qua bị Chung Thanh Lộ quát mắng trước mặt mọi người. Tình cảnh hiện thời khiến hắn có chút bất lực không dám tiến tới.
Lòng hắn lo âu cả ngày, một ngày này hắn cũng không đi Yêu đảo, cơ bản là chuyện gì cũng không muốn làm. "Mụ nó!", đây là lần đầu tiên lên đảo, Thẩm Thạch mới ủ dột thế này. Thẩm Thạch cũng cảm thấy không đúng. Cho nên đến đêm, hắn cố gắng lấy tinh thần. Tự nghĩ thầm, việc này chưa chắc hoàn toàn là lỗi của hắn. Cho nên hắn không cần phải khó xử bản thân. Hắn liền an tĩnh hô hấp, thu nạp linh khí tu luyện hai lần. Sau đó ngẫm nghĩ, nhìn thấy sắc trời đã tối, liền ẩn mình vào bóng đêm đi đến bờ biển Bạch Ngư vịnh. Hướng mặt đối diện với biển cả mênh mông, lòng hắn trở nên an tĩnh, hắn lặng lẽ bắt đầu tu luyện Thủy Tiễn thuật.
Ngày hôm nay có vẻ âm u, nhưng khi đêm đến mây đen nhanh chóng thối lui, lộ ra một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời. Ánh trăng như nước lặng yên chiếu xuống. Xung quanh, bờ cát như được phủ thêm một tầng ngân sa. Thẩm Thạch chậm rãi hô hấp. Một lát sau, linh lực khẽ động từ mi tâm của hắn, thuật pháp phát ra nhanh chóng vô cùng. Chỉ sau ba lần hô hấp,
Một đạo thủy lưu trong suốt óng ánh đã xuất hiện trên tay hắn.
Ngay khi hắn chuẩn bị phóng đạo thủy lưu này ra, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân. Thẩm Thạch không khỏi kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn. Dưới ánh trăng, không biết từ lúc nào đã có thêm một thân ảnh đứng cách hắn không xa. Mái tóc dài ôm lấy bờ vai, khuôn mặt xinh đẹp, hai má có phần hơi béo, giữa đôi chân mày còn có nét lo lắng, đúng là Chung Thanh Lộ.
Giờ phút này, đôi mắt sáng của cô đang tập trung lên đạo thủy lưu trên tay Thẩm Thạch. Nhất thời lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã giấu đi. Trừng mắt nhìn Thẩm Thạch một cái, liền quay đầu muốn rời khỏi.
Thẩm Thạch trong lòng quýnh lên, theo bản năng mở miệng kêu lên: "Chờ đã!".
Chung Thanh Lộ dừng bước, xoay người, khẽ nhíu mày, nhìn Thẩm Thạch tức giận nói:
"Có chuyện gì?".