> Trong phòng trở nên hoàn toàn yên lặng, rất lâu sau vẫn chẳng có ai lên tiếng, bầu không khí lạnh lẽo như đang đông kết lại, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ khổ sở thỉnh thoảng được phát ra từ Thẩm Thạch đang hôn mê trên giường. Nhìn khuôn mặt méo mó quỷ dị cùng da thịt đen kịt của hắn, không khó để tưởng tượng được ra hiện tại hắn đang phải chịu tra tấn khổ sở đến thế nào.
Một lát sau, thanh âm của Thẩm Thạch bỗng nhiên trở nên yếu ớt. Vân Nghê liền biến sắc mặt, bước nhanh đến bên giường quan sát, lại lật một con mắt của Thẩm Thạch lên rồi xoay người, trầm giọng nói: “ Hắn sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, thời gian tối đa chỉ còn khoảng cạn một chén trà nữa thôi. Việc rốt cuộc có dùng thất phẩm Linh Đan kia không tốt nhất là nên quyết định ngay lập tức.”
Ba người kia đều giật mình, sắc mặt theo đó cũng khác nhau nhưng nhất thời vẫn không có ai mở miệng, hiển nhiên là do một viên Chính Dương Vân Long Đan này thật sự quá trân quý và hiếm có, dù là những vị Nguyên Đan Cảnh đứng đầu Nhân tộc này cũng không thể coi như không quan trọng. Cuối cùng, mọi ánh mắt vẫn nhìn vào Hoài Viễn Chân Nhân.
Khuôn mặt của Hoài Viễn Chân Nhân cũng có vẻ do dự, sau một lúc lâu lão mới hít thật sâu, trầm giọng nói: “Việc này chỉ có bốn người chúng ta biết được, Chính Dương Vân Long Đan trân quý như vậy cho dù là ta cũng không tiện lộng quyền, mấy người các ngươi cảm thấy thế nào cũng có thể nói qua một chút.”
Vân Nghê là người đầu tiên lắc đầu, nói: “Ta là người luyện đan, lại tự tay cứu chữa kẻ này, giờ bảo ta đoạn đi sinh tử của hắn thì ta không sao làm được. Các ngươi hãy bàn bạc đi, đừng tính ta vào.”
Hoài Viễn Chân Nhân nhìn bà một cái rồi lập tức chuyển ánh mắt sang người Tôn Minh Dương. Tôn Minh Dương trầm mặc một lát, sau đó lại nói với Bồ lão đầu: “Lão Bồ, những lời tiếp theo này có thể đắc tội với ngươi, ảnh hưởng đến quan hệ ngày thường giữa chúng ta, nhưng ta vẫn muốn nói.”
Ngoài dự đoán của mọi người, Bồ lão đầu vẫn tiếp tục trầm mặc, sắc mặt trông có vẻ tiêu điều chứ không tức giận, chỉ đứng lặng lẽ một bên mà không nói lời nào. Tôn Minh Dương quay người nói với Hoài Viễn Chân Nhân: “Sư huynh, ta cho rằng tốt nhất là không cứu. Chính Dương Vân Long Đan quá mức trân quý, nói ra có lẽ trong cả Tứ Chính danh môn cũng chỉ có mỗi một viên Thất phẩm Tiên Đan này. Linh Dược quý hiếm tuyệt thế như vậy lại phải sử dụng trên một gã đệ tử đạo hạnh bình thường, ta cảm thấy thật không đáng. Huống chi trước đây Thẩm Thạch đã để lại thư xuất môn, nói rằng mình không còn là đệ tử Lăng Tiêu Tông chúng ta nữa, sao lại có thể dùng viên linh đan này cho hắn chứ?”
Sắc mặt của Hoài Viễn Chân Nhân lại ngưng trọng thêm vài phần, lão chậm rãi gật đầu rồi hướng ánh mắt về phía Bồ lão đâu, sau đó một lúc lâu mới khẽ hỏi: “Sư đệ, ngươi có thể nói ra suy nghĩ của mình không?”
Sắc mặt của Bồ lão đầu rất khó coi, mấy lần muốn nói rồi lại thôi. Qua ba phen bảy bận như thế, cuối cùng lão đành thở dài một tiếng, nói: “Rốt cuộc thì ta và Thạch Đầu vẫn là thầy trò, nếu là…, như là…, mà thôi...” Lão cười khổ một tiếng rồi lui về phía sau một bước, hai tay ôm quyền hành lễ, khom tấm thân già xuống rồi hạ giọng nói:
“Bất kể thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn muốn cứu Thạch Đầu, hôm nay coi như ta… van xin ba vị, các người… Xin rủ lòng thương xót, cứu Thạch Đầu một mạng! Mặc kệ là có được hay không, sau khi về núi ta sẽ quyên góp toàn bộ những Linh tài pháp khí đã tích lũy nhiều năm cho tông môn, mặc dù không thể so được với Thất Phẩm linh đan nhưng cũng có thể đền bù được một ít. Phần tổn thất còn lại ta cũng không biết phải đền bù ra sao, tóm lại một lão già như lão phu trước sau cứ bán mạng mình cho Lăng Tiêu Tông là được.”
Nói xong lão liền khom người cúi đầu, thần sắc nghiêm nghị mà không nói gì nữa. một hồi lâu sau vẫn không hề nhúc nhích.
Ba người còn lại đều biến sắc, vẻ mặt của Vân Nghê tựa như không đành lòng, Tôn Minh Dương thoạt trông có vẻ như trấn định, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu thở dài, quay người đi không nhìn lão nữa. Mà trong ba người, tất nhiên Hoài Viễn Chân Nhân vẫn là người quyết định cuối cùng.
Lão khép hờ hai mắt, sau đó bỗng nhiên liền thở ra một ngụm trọc khí trong bầu không khí vừa nghiêm túc đến lạnh băng lại vừa khẩn trương này rồi nhìn về phía Vân Nghê.
Dù Vân Nghê đã tu hành nhiều năm nhưng trái tim lúc này cũng không khỏi hơi đập mạnh. Bà khẽ hỏi: “Sư huynh, ý của huynh là…”
Hoài Viễn Chân Nhân đáp: “Cứu hắn.”
Căn phòng lại một lần nữa trở nên im lặng như tờ. Một lúc lâu sau, Vân Nghê mới thấp giọng đáp ứng một câu:
“Được.”
***
Bốn đại chân nhân của Lăng Tiêu Tông hàng lâm xuống đại trạch của Hứa gia, sau đấy lại ở lì trong căn phòng thần bí đó trọn một ngày một đêm vẫn chưa định đi ra. Trong đám người đang chờ đợi ở bên ngoài ngoại trừ những gia chủ của Hứa gia thì còn có hầu hết những đệ tử đời thứ hai kiệt xuất nhất như Đỗ Thiết Kiếm, Vương Tuyên, Cam Văn Tinh. Sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị, trong mắt có vẻ lo lắng, nhưng không một ai dám bước lên quấy rầy những người ở trong phòng.
Đêm hôm đó, trên nóc nhà chợt xuất hiện những âm thanh quái lạ, vừa giống như tiếng rồng ngâm lại vừa như tiếng sấm sét, kéo dài liên miên không dứt. Chốc lát sau đó lại có dị quang xuất hiện, rực rỡ như ánh bình minh chiếu rọi. Hào quang thụy khí (*) phát ra như có trọng bảo gặp chuyện, khiến cho người ta hoa mắt, tuy nhiên một phút sau tất cả các ảo giác đó bỗng nhiên đều rút xuống như thủy triều, thoáng cái đã tiêu tan hết.
(*) thụy khí: Khí lành.
Chẳng lẽ trong căn phòng kia đang có vị đại chân nhân nào thi triển thần thông đạo pháp nghịch thiên?
Những người ngoài phòng đều không được biết cho nên có rất nhiều phỏng được đưa ra. Qua đêm tối tới bình mình, tảng sáng hôm sau cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở, ba người Tôn Minh Dương, Vân Nghê và Bồ Tư Ý lần lượt đi ra, vẻ mặt đều ngưng trọng, trong đó Vân Nghê lại có chút mệt mỏi mơ hồ. Đối với một vị Nguyên Đan cảnh có đạo hạnh cực cao như nàng mà nói, đây thực sự là chuyện vô cùng hiếm gặp.
Những người xung quanh sớm đã đợi chờ lâu, lập tức liền tiến lên đồng loạt, nhao nhao chào hỏi. Những người đợi cả đêm như Hứa Tuyết Ảnh thậm chí đã vô cùng nóng vội muốn hỏi thăm thương thế của Thẩm Thạch, nhưng toàn bộ đều bị ba vị Trưởng lão ngăn lại. Sau khi quát bảo mọi người lui ra, ba vị trưởng lão liền không nói một lời nào mà dừng lại hoặc đứng thẳng trước cửa phòng, mơ hồ như muốn giữ cửa vậy.
Mọi người nhất thời cũng trở nên ngẩn ngơ, không dám nhiều lời nữa, nhưng lại càng thêm hiếu kỳ với chuyện đã xảy ra bên trong căn phòng đó.
Mà trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người: Hoài Viễn Chân Nhân và Thẩm Thạch.
Qua một đêm, tuy rằng Thẩm Thạch vẫn chỉ nằm trên giường nhưng toàn bộ người hắn dường như đã rực rỡ hẳn lên, hắc khí bao phủ huyết nhục bên ngoài cơ thể đã không cánh mà bay, da thịt gần như đã trở nên hoàn toàn bình thường. Thậm chí, da thịt của hắn còn trở nên trắng muốt như ngọc, mơ hồ có vẻ sáng bóng và ôn nhuận hơn cả trước khi trúng độc.
Mà lúc này hắn cũng vừa mới tỉnh lại từ hôn mê, tuy rằng sắc mắt vẫn còn hơi nhợt nhạt nhưng vẻ mặt méo mó khổ sở đã không cánh mà bay. Điều quái dị duy nhất chỉ là hai đồng tử bên trong đôi mắt hắn, thoạt trông có vẻ không khác bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ở sâu trong hai đồng tử đó có một màu đen thâm sâu khác thường, nếu ngưng mắt nhìn lâu vào đó sẽ gặp ảo giác như có bầu trời tối đen vô tận, lại tựa như có Hắc hải (*) vô biên vô hạn, tựa như toàn bộ loại độc tố quỷ dị bao phủ thân thể, suýt chút nữa là đã lấy đi tính mạng của hắn đã tụ lại vào bên trong hai đồng tử.
Lúc này Hoài Viên Chân Nhân đã nhìn vào hai đồng tử đó của Thẩm Thạch, tuy nhiên thần sắc của lão cũng không có biến hóa gì đáng kể. Sau khi trầm mặc một hồi, lão bỗng nhiên mở miệng hỏi, ngữ khí vô cùng bình tĩnh:
“Vừa rồi ta nói cho ngươi biết, vì để cứu ngươi chúng ta đã phải trả giá cao như thế nào, ngươi hiểu rõ chứ?”
“Vâng.” Thẩm Thạch thấp giọng nói.
Hoài Viễn Chân Nhân dõi theo hắn, lại nói: "Trong việc này có tranh chấp riêng, cuối cùng là ta độc đoán mà quyết định. Thế nhưng dù ta là chưởng giáo chân nhân, bọn họ cũng không nói thêm gì nữa nhưng gánh nặng của ta trong việc này cũng không nhỏ, ngươi cũng biết chứ?”
“Là…”
“Được rồi.” Hoài Viễn Chân Nhân hơi mệt mỏi gật đầu, khẽ nói: “Nói cho ta biết lời muốn nói của ngươi với ta, hy vọng đừng để ta cảm thấy tất cả những sự tình này đều không đáng.”
Sau một lát lặng im, trong căn phòng chợt vang lên những tiếng trò truyện trầm thấp. Âm thanh có chút mơ hồ không rõ, tựa như chỉ có những ai có thể tiến lại gần mới có thể nghe rõ được, âm u quanh quẩn khắp căn phòng.
Một cảm giác lạnh lẽo từ từ tỏa ra, giống như trong đêm khuya thanh vắng bỗng nhiên có một đôi mắt quỷ được mở ra, lạnh lùng đảo qua khắp chốn nhân gian này.