Nhưng phía dưới khí phách này, lại ẩn chứa bí mật… Người ngoài không phát hiện được!
Như giấy nợ của Lâm Thông, ngay cả chính hắn đều không ý thức được, bất tri bất giác hắn đã bị Mạnh Hạo ngầm tính kế, giấy nợ này là lúc trước trong một trận chiến lần đầu tiên với Lâm Thông, Mạnh Hạo trong Thần Thất Đạp, khí thế nổi lên dẫn toàn bộ sự chú ý của Lâm Thông, đồng thời, âm thầm thi triển, tùy tâm mà động hóa thành giấy nợ.
Vốn dựa theo ý nghĩ của Mạnh Hạo, là nếu một khi Lâm Thông không chết, hoặc là trốn thoát, như vậy mình nơi này cũng không tính là không có thu hoạch được gì, tối thiểu có giấy nợ, ngày sau gặp lại có thể lớn tiếng đòi tiền!
Nhưng không nghĩ tới, chuyện hắn làm theo bản tính, thời điểm này lại trở thành chứng cớ cho biết Lâm Thông chưa chết.
Về phần Lâm Thông vì sao chưa chết, trên đường Mạnh Hạo trở về Bạch Phong sơn, cũng tìm ra đáp án.
- Chí Tôn thiên kiêu có hai lần hồn bất diệt!
Mạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, hắn nghĩ tới lời nói của Hải Mộng Chí Tôn năm đó, đây là chỗ đặc thù của Chí Tôn thiên kiêu.
Trừ phi hao phí hết hai lần hồn bất diệt, lần thứ ba chết đi mới chính thức bị diệt vong, mà người đánh chết Chí Tôn thiên kiêu lần cuối cùng, từ Chí Tôn thiên kiêu tử vong sẽ thu được một nửa Chí Tôn thiên kiêu.
Với một nửa Chí Tôn thiên kiêu này làm vật dẫn, có thể đi vào Tiên Khư trong Sơn Hải của người đó, tìm Hải Mộng Chí Tôn, từ đó thu được một nửa ấn ký kia, trở thành Chí Tôn thiên kiêu mới!
Mạnh Hạo sờ ấn ký Chí Tôn thiên kiêu trên mi tâm của mình, thân thể nhoáng một cái, bay nhanh đi xa.
Gần như đồng thời lúc Mạnh Hạo bước chân vào quốc gia thứ chín, trong quốc gia thứ tư, Lâm Thông trước đó bỏ chạy phun ra mấy ngụm máu tươi. Một chỗ máu tươi trong đó vốn sớm đã thẩm thấu dưới mặt đất, nhưng giờ này, mặt đất bị máu tươi thẩm thấu đột nhiên chấn động, từ mặt đất thò lên một bàn tay.
Bàn tay này trắng như ngọc không tì vết, dường như mới sinh. Vừa thò ra hơi run nhẹ một chút, mặt đất ầm một tiếng nổ tung, bụi đất bay lên… Bất ngờ có một thân ảnh từ nơi đó chậm rãi đứng lên.
Chính là… Lâm Thông!
Giờ khắc này Lâm Thông sắc mặt trắng bệch, nhưng dao động tu vi lại hoàn toàn khác trước, dường như… Hoàn toàn về tới trạng thái đỉnh phong, nhưng thân thể hắn lại càng run rẩy, sau mấy nhịp thở hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ.
- Mạnh Hạo!
Lâm Thông khuôn mặt vặn vẹo, đầy phẫn nộ cùng hận ý ngập trời.
- Tại Đệ Tứ Sơn Hải, nhiều lần nguy cơ sinh tử đều không thể ép ta hao phí một lần hồn diệt, không nghĩ tới ở chỗ này, Mạnh Hạo lại ép ta không thể không tử vong một lần!
- Thù này không đội trời chung!
Lâm Thông cắn răng nghĩ thầm. Hắn có ý nghĩ về tới Đệ Tứ Sơn Hải sẽ đi trả thù Hứa Thanh để đả kích Mạnh Hạo, nhưng vừa nghĩ tới thân phận động chủ bốn mươi chín động của Hứa Thanh. Lâm Thông đột nhiên phát hiện, cho dù mình biết rõ Hứa Thanh là vảy ngược của Mạnh Hạo, nhưng không dám làm gì đối phương.
Loại cảm giác này, khiến hắn chua xót trong lòng, cũng hiểu rõ sâu sắc, mặc dù mình còn sống, nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo đã trở thành tâm ma của mình!
Lâm Thông bỗng nhiên đạp bước trên mặt đất, bay thẳng tới Quốc Vận sơn. Hắn đầy ngập cừu hận không thể phát tiết, thậm chí hắn có cảm giác cho dù mình không đội trời chung với Mạnh Hạo, nhưng nếu gặp lại Mạnh Hạo, hẳn là hắn sẽ bỏ chạy, không dám đối mặt.
Hắn thậm chí đều không thể phán đoán, Mạnh Hạo nơi đó có biết chuyện mình chưa chết hay không?!
Mạnh Hạo đương nhiên là biết!
Thời khắc này Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, phủ xuống Bạch Phong sơn trên quốc gia thứ chín. Hắn khoanh chân ngồi xuống, vung tay áo, lập tức trước mặt lơ lửng hai đoàn lửa.
Chính là ấn ký thế giới của quốc gia thứ tư và quốc gia thứ tám.
Hai đoàn lửa này nhẹ bay lên, rơi vào trong tay pho tượng, sắp hàng cùng một chỗ với ấn ký thế giới của quốc gia thứ chín. Ba đoàn lửa, khiến cho bổn nguyên cùng quy tắc càng bàng bạc hơn.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không hề lãng phí thời gian bắt đầu cảm ngộ. Hắn sớm đã phát hiện, sau khi đoạt đi ấn ký thế giới của quốc gia thứ tư, khí vận Như Phong Giới trên thân không còn là hai thành, mà đạt tới hơn ba thành.
Theo cảm ngộ, thời gian trôi qua, toàn cục của Như Phong Giới, theo Lâm Thông cùng Hàn Thanh Lôi thất bại, khiến cho quốc gia thứ tư và quốc gia thứ tám tại trung tâm Thần Miếu hoàn toàn thất lợi hoàn toàn bị đánh bại, gần như bị đào thải ra khỏi toàn cục.
Mà sáu quốc gia kia vẫn còn đang chém giết, còn đang chinh chiến, chỉ có điều quốc gia thứ chín lúc này nổi lên cường thế, khiến cho tu sĩ mấy quốc gia khác, không thể không liên hiệp với nhau để áp chế!
Trong lúc nhất thời, chém giết kịch liệt, chiến cuộc thay đổi liên tục.
Phàm Đông Nhi cùng Bối Ngọc, cùng với các tu sĩ phủ xuống Đệ Cửu Sơn Hải, thay thế lẫn nhau chém giết tại chỗ trung tâm Thần Miếu này, thậm chí đều không muốn trở về.
Dường như chỉ có trong giết chóc, mới có thể giữ vững nội tâm bình tĩnh, không bị dục vọng chi phối.
Rất nhanh trôi qua nửa tháng, Mạnh Hạo vì có ba thành Như Phong Giới khí vận gia trì, nên tốc độ cảm ngộ ba đoàn ấn ký thế giới của hắn nhanh hơn rất nhiều, chỉ nửa tháng hắn liền cảm ngộ được gần năm trăm đạo bổn nguyên.
Mà vẫn còn tiếp tục.
Trong nửa tháng này, trên chiến trường trung tâm Thần Miếu gió nổi mây phun. Theo những Chí Tôn thiên kiêu các quốc gia khác lần lượt cảm ngộ xong ấn ký thế giới của mình, bỗng nhiên triển khai… Một trận hỗn chiến.
Muốn cướp đi ấn ký thế giới của nước khác, trước tiên phải làm suy yếu phòng hộ, mà phương pháp làm suy yếu phòng hộ, chính là chiếm ưu thế ở trung tâm Thần Miếu… Vì thế, chiến tranh nhằm vào khu vực trung tâm Thần Miếu, dưới khống chế của các Chí Tôn thiên kiêu biến thành càng kịch liệt hơn.
Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy quốc gia thất lợi, ánh sáng đỏ trên tháp cao ảm đạm… Đúng lúc này, lập tức liền có Chí Tôn thiên kiêu núi khác, sát nhập vào nước này mở ra đại chiến.
Thời gian nửa tháng, gần như Quốc Vận sơn của mỗi quốc gia đều có xuất hiện chém giết, có thành công, có thất bại, loạn thành một đống.
Nhưng chỉ có hai Quốc Vận sơn của hai quốc gia, là không người nào dám tới!
Một là Quốc Vận sơn của quốc gia thứ nhất. Từ đầu đến cuối, đều là Chí Tôn thiên kiêu Đệ Nhất Sơn Hải đi ra ngoài cướp đoạt những Chí Tôn thiên kiêu khác, chưa từng có người nào dám chủ động tới phạm vào hắn.
Thứ hai là Bạch Phong sơn ở quốc gia thứ chín của Mạnh Hạo. Cho dù các Chí Tôn thiên kiêu khác đều biết, Mạnh Hạo nơi này có nhiều ấn ký thế giới, nhưng một trận chiến giữa hắn và Hàn Thanh Lôi, nhất là một trận chiến với Lâm Thông… Hắn đã định yên địa vị của mình, nếu không có mười phần nắm chắc, các Chí Tôn thiên kiêu khác không dám tới.
Cứ như vậy, lại qua đi bảy ngày, Bạch Phong sơn chỗ Mạnh Hạo, đột nhiên phát sáng mười ngàn trượng, trong hào quang mãnh liệt Mạnh Hạo mở mắt ra, chậm rãi đứng lên, đưa tay chụp lên hư không một trảo, lập tức ba đoàn lửa mơ hồ kia bay tới, lại từng cái dung nhập trong lòng bàn tay hắn, biến mất không thấy.
Ba cái ấn ký thế giới, chín trăm đại đạo, chín trăm bổn nguyên vào giờ khắc này, toàn bộ được Mạnh Hạo cảm ngộ. Mặc dù hắn không thể thi triển ra bất kỳ một loại nào trong đó, nhưng loại cảm giác định liệu trước này, làm cho khí tức của Mạnh Hạo hoàn toàn khác với trước đây.
Giờ khắc này hắn phiêu dật hơn, hắn đứng ở nơi đó dường như thân thể dung hợp với cả thế giới này. Theo tia sáng dần dần tiêu tán, Mạnh Hạo nhắm mắt lại, một lát sau lần nữa mở ra, hắn lấy ra quả Niết Bàn quả thứ hai, cặp mắt lóe sáng, trực tiếp đặt ngay mi tâm.
Ngay khoảnh khắc Niết Bàn quả chạm vào mi tâm Mạnh Hạo, tức thì lần nữa xuất hiện cảm giác quen thuộc, trong đầu hắn nhấc lên gió lốc, nổ ầm ầm, dường như muốn làm nổ tung thức hải của hắn.
Thân thể Mạnh Hạo bành trướng, năm trượng, tám trượng, mười trượng, mười ba trượng…
Máu thịt xé rách, nhưng đau nhức lại không kịch liệt bằng lúc trước lần đầu dung hợp quả Niết Bàn quả thứ hai, dù sao thân thể của Mạnh Hạo không còn là Tiên Cảnh, mà đã bước chân vào Cổ Cảnh!
Thân thể Cổ Cảnh, thời khắc này nổ vang bùng phát, không ngừng bành trướng. Chín ngọn Hồn Đăng toàn thân hắn, vốn chỉ có hai ngọn đốt cháy, mà giờ này, ngọn đèn thứ ba, ngọn đèn thứ tư, lại lần lượt đốt cháy. Thậm chí ngọn đèn thứ năm cũng xuất hiện đốm lửa.
Lực lượng thân thể ầm ầm tăng mạnh!
Trái tim của hắn mỗi một lần nhảy lên giống như tiếng sấm, truyền ra ngoài thân thể, quanh quẩn bốn phương tám hướng, dẫn động sấm sét chớp lóe trên bầu trời, dường như đang hoan hô!
Lực lượng còn đáng sợ so với thân thể Cổ Cảnh, đang điên cuồng tự sinh ra trong cơ thể.
Cho đến khi thân thể Mạnh Hạo bành trướng đến hai mươi trượng cao, giống như một người khổng lồ, lúc ngẩng đầu khí thế ngập trời, làm gió mây cuốn lên, bốn phương tám hướng nổi lên vô số gió lốc.
Rầm rầm rầm rầm!
Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, trong cơ thể gió lốc hành hạ, dường như muốn xé rách thân thể hắn, dường như muốn làm vỡ nát toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn.
Có cảm giác Niết Bàn quả đó giống như một cái chìa khóa, mở ra lực lượng khủng bố tồn tại bên trong huyết mạch, lần nữa xuất hiện… Từ trong huyết mạch của Mạnh Hạo, phát ra dao động kinh người!
Mạnh Hạo cảm nhận được rõ ràng, 123 mạch trong cơ thể mình, trong một chớp mắt này đồng loạt bể ra, dung hợp với nhau trở thành một cái tiên mạch!
Tuy chỉ có một tiên mạch nhưng tu vi Mạnh Hạo tăng mạnh, mỗi một lần hít thở của hắn đều làm cho bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, dường như hút vào, thở ra đều là khí tức trong trời đất này, sấm sét nổ vang, hư vô vặn vẹo!
Loại cường hãn, loại nổi lên đó, vượt qua cảnh giới Tiên Đế nhiều lắm.
Ngọn núi đều đang run rẩy, mặt đất đều đang chấn động, toàn bộ sinh linh trên quốc gia thứ chín trong một chớp mắt này đều cảm nhận được, khí thế bá đạo duy ngã độc tôn xuất hiện trong thiên địa là đến từ trên Bạch Phong sơn!
Cảm nhận mãnh liệt nhất, là tu sĩ các tông môn trên quốc gia thứ chín, toàn bộ bọn họ đều nhận ra một màn này, Kiếm Đạo Tử cũng cảm nhận sâu sắc, trên mặt đổi sắc, tất cả tu sĩ các khu vực của quốc gia thứ chín, đều hoảng sợ ngóng nhìn từ xa.
Đúng lúc này, trên thân thể Mạnh Hạo trong nháy mắt hiện lên màu xanh!
Màu xanh đại biểu La Thiên!
La Thiên đại biểu vô hạn!
Lại đúng lúc này, trên người Mạnh Hạo ánh sáng xanh huy hoàng, ngửa mặt lên trời rống một tiếng, bầu trời biến sắc, gió mây cuốn đầy trời.
Lần này, Mạnh Hạo kiên trì thời gian gần như hai mươi nhịp thở, lúc này thân thể mới run lên, phun ra một ngụm máu tươi lảo đảo lui về phía sau, quả Niết Bàn quả thứ hai từ mi tâm rơi xuống, bị hắn chụp nắm trong tay.
Tuy rằng chật vật, nhưng trong mắt Mạnh Hạo lại toát ra tia sáng chấp nhất và phấn chấn.
- Cảm ngộ bổn nguyên, đích xác có thể giúp ta dung hợp Niết Bàn quả thứ hai này!
- Giờ này hiểu rõ chín trăm bổn nguyên, ta có thể dưới trạng thái cường đại kinh khủng kia, kéo dài hai mươi nhịp thở, vượt qua trước đây rất nhiều. Dựa theo phán đoán của ta, nếu ta có thể cảm ngộ ba ngàn bổn nguyên, hẳn là ta có thể… Hoàn toàn dung hợp, chân chính bước vào cảnh giới La Thiên Đế Tiên!
- Hơn nữa, lúc trước khi lần đầu tiên ta thử dung hợp Niết Bàn quả thứ hai, ta hao phí gần như toàn bộ khí lực, đứng đều không vững, mà giờ này… Chỉ hao phí ba thành thôi!
Mạnh Hạo thấy được hi vọng, hắn ngửa mặt lên trời cười dài…