La Thiên Đế Tiên!
Trong chùm sáng xanh, khí thế Mạnh Hạo nổi lên như cầu vồng, mang theo ý sát phạt bao trùm xung quanh hắn, trong mắt hắn có băng lãnh cùng chiến ý mãnh liệt.
Trong Như Phong Giới, hắn luôn phải chịu đựng chèn ép, nhưng giờ khắc này chính là lúc hắn quật khởi.
Tất cả kẻ thù từng làm thương tổn hắn, hắn đều phải đánh chết!
Hắn không cố kỵ gì, nếu đã ra tay, phải náo loạn nghiêng trời lệch đất, bởi vì hắn đã bị kìm hãm quá lâu rồi!
- Các ngươi, đều phải chết!
Thân thể hắn nhoáng lên, trong phút chốc, hiện ra tàn ảnh, ầm một tiếng, Mạnh Hạo đã hiện ra ngay bên cạnh một người mặc áo đen, hắn nhấc tay đánh xuống một quyền.
Chỉ là một quyền, thậm chí cũng không phải là Diệt Sinh, thời khắc này Mạnh Hạo chỉ dùng đến lực lượng thân thể của La Thiên Đế Tiên.
Một kích bình thường nhất.
Tiếng nổ vang long trời lở đất, người áo đen là một cường giả Cổ Cảnh tắt tám ngọn Hồn Đăng, nhưng dưới một quyền của Mạnh Hạo, ngay cả tư cách né tránh hắn cũng không có, thậm chí cũng không kịp phán ứng đã bị một quyền của Mạnh Hạo đánh lên người.
Trong chớp mắt, thân thể của hắn ầm ầm sụp đổ, chia năm xẻ bảy, hình thần câu diệt.
Một quyền đánh chết một Cổ Cảnh, loại chuyện như vậy, khiến tất cả người mặc áo đen, đều hít ngược một hơi.
Chuyện cũng chưa chấm dứt, sau khi đánh chết một người, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hiện ra ở trước mặt một người mặc áo đen khác, lần nữa tung ra một quyền.
Người áo đen này biến sắc, há mồm phun ra một thanh phi kiếm, thần sắc trở nên hung dữ.
Mạnh Hạo hừ lạnh, không có nửa phần dừng lại, trực tiếp đánh lên phi kiếm, trong khoảnh khắc, phi kiếm vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ, trong ánh mắt hoảng sợ của người áo đen, cùng lúc nắm đấm của Mạnh Hạo đánh vào trên người hắn.
Rầm rầm rầm!
Trong sấm chớp rền vang, Mạnh Hạo đã dịch chuyển bảy lần.
Mỗi một lần đều tung ra một quyền, mỗi một lần đều truyền ra tiếng hét thê lương thảm thiết, kèm theo đó là thi thể một người áo đen ngã xuống, máu thịt bầy nhầy, chia năm sẻ bảy.
Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo trở thành La Thiên Đế Tiên liền bắt đầu giết chóc.
Một màn này, khiến toàn bộ những người áo đen xung quanh đều biến sắc, lộ ra vẻ hoảng sợ cùng không thể tin, bọn họ đến đây là vì đuổi giết Mạnh Hạo, mà không hiểu rõ về hắn.
Nhưng giờ phút này đột nhiên phát hiện, người bọn họ đuổi giết, không ngờ… Là một tồn tại kinh khủng mà bọn họ không thể trêu chọc.
- Đồng loạt ra tay, hắn dù có mạnh mấy đi nữa, cũng không có khả năng đánh bại chúng ta liên thủ!!! Giết hắn!
Từng người áo đen xung quanh sắc mặt biến hóa, có người rống giận lên tiếng, tiếng rống giận vừa truyền ra, trong nháy mắt sau đó, đầu hắn liền bay lên, trước khi chết hắn không thể tin nổi nhìn về phía thân ảnh Mạnh Hạo trống rỗng xuất hiện trước thân thể không đầu của mình.
Trong tay Mạnh Hạo cầm một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm gỗ.
- Ta đã nói rồi, các ngươi đều phải chết.
Thanh âm hắn chứa đầy lạnh lẽo, sát khí ngập trời.
Tất cả những người áo đen xung quanh, từng người một toàn thân run rẩy.
Bọn họ cho dù vì tìm kiếm chân đạo, nhưng cũng không phải hoàn toàn không sợ cái chết.
Sự cường hãn của Mạnh Hạo đã sớm làm cho bọn họ kinh hãi, rối rít lui về sau.
Nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt trung niên đế bào bên cạnh Tung Vô Nhai chợt lóe lên tia sáng sắc bén, hai tay bấm quyết, chỉ về hướng những người áo đen.
Lập tức, toàn bộ những người áo đen muốn lui về sau hai mắt đỏ ngầu.
- Hết thảy vì chân đạo!
- Hết thảy vì chân đạo!!!
Từng thanh âm như thú hoang gào thét truyền ra, thần sắc bọn họ lộ ra điên cuồng, gào thét ngập trời, cất bước xông thẳng hướng Mạnh Hạo, cả người tràn ngập ánh sáng tím, dường như đang thiêu đốt sinh mệnh.
Trong lúc ra tay, hơn mười người áo đen toàn bộ biến ảo ra thần thông của mình, có tử lôi ngập trời, có hư ảnh hung thú, có ánh sáng pháp bảo, cũng có thủ ấn đầy trời.
Trong tiếng nổ vang trời, hơn mười loại thuật pháp cùng pháp bảo khác nhau, che phủ trời đất, bay thẳng tới Mạnh Hạo, phút chốc đã tới gần Mạnh Hạo.
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một tia sát khí, nhìn thoáng qua trung niên đế bào, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay chớp mắt biến mất, thân thể tiến về trước, hơi lắc lư, trong chớp mắt thân ảnh hắn hóa thành tàn ảnh, xuyên thấu tử lôi thần thông của một người áo đen, điểm một ngón tay lên mi tâm người áo đen, sau đó nhìn cũng không nhìn, xoay người hướng về một người áo đen thứ hai, tay áo vung lên khiến đạo pháp của người nọ sụp đổ, trong ánh mắt điên cuồng của người áo đen, một ngón tay của Mạnh Hạo rơi vào mi tâm hắn.
Lần nữa một bước, xuất hiện ở trước mặt người áo bào đen thứ ba, không nhìn pháp bảo của đối phương thi triển, cưỡng ép tiến gần, bả vai hung hăng đụng vào ngực hắn, trong khi xoay người, Mạnh Hạo nâng chân lên, giống như cơn gió lốc quất bay đầu lâu ba người áo đen, khi hắn hiện ra đã ở trước mặt người áo đen thứ bảy, một quyền nện xuống, đánh vỡ nát hư ảnh cự thú do đạo pháp người áo đen đó tạo thành.
Khi quyền ấn xuyên thấu cự thú, rơi vào trên ngực bảy người áo đen, Mạnh Hạo nghiêng người lui về sau, dùng sau lưng đánh lên người áo đen thứ tám, hắn nhấc tay, trường thương xương trắng xuất hiện, ném ra hướng về một bên, trường thương gào thét, trực tiếp đâm vào mi tâm người áo đen thứ chín, trong tiếng ‘vù vù’, Mạnh Hạo vung lên tay áo, thần hỏa ngập trời, đốt cháy bốn người.
Sau đó bước ra một bước, trực tiếp đạp lên đầu người áo đen thứ mười bốn, trong khi rơi xuống, hắn hung hăng nện xuống phía dưới một quyền.
Một quyền rơi xuống, hư không run rẩy, bùng lên sóng gợn, bao trùm bốn phía, bao phủ ba người áo đen bên cạnh, khiến ba người nọ cả người run rẩy, truyền ra tiếng hét thê lương thảm thiết.
Đây hết thảy, tuy nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt, khi Mạnh Hạo nhấc tay lên, hơn mười người áo bào đen chung quanh hắn, trong dư âm tiếng nổ vang, liên tục đổ sập xuống, chia năm sẻ bảy.
Toàn bộ tử vong!
Trời đất trong nháy mắt yên tĩnh.
Những người áo bào đen ở phía xa, toàn bộ biến sắc, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đã không đơn thuần không thể tin, mà là mang theo vô tận hoảng sợ, dù cho càng thêm điên cuồng hơn nữa, giờ khắc này tất cả dường như đều đã thanh tỉnh, tất cả trong run rẩy lui về sau.
- Hắn… Hắn có tu vi gì!!!
- Làm sao có thể mạnh như vậy, hắn chẳng lẽ là Chuẩn Đạo!!!
- Này… Lúc này mới đã bao lâu, mấy nhịp thở, không ngờ hắn đã giết gần hai mươi người!!!
Đế quân cũng biến sắc, trong lúc nhìn về phía Mạnh Hạo đã mang theo vẻ vô cùng kiêng kỵ, mà Tung Vô Nhai, mong đợi trong mắt hắn, tại một cái chớp mắt càng trở nên nồng đậm hơn, trong mắt hắn dường như xuất hiện chiến ý.
Đạo Thiên sắc mặt khó coi, thân thể hắn lui về sau, giờ khắc này, hắn cũng không dám đi trêu trọc Mạnh Hạo.
- Làm nóng người kết thúc, hiện tại tới lượt ngươi.
Trong nháy mắt Đạo Thiên muốn lui về sau, tròng mắt Mạnh Hạo chợt lóe hàn quang, nhìn về phía Đạo Thiên.
Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau giữa không trung, Đạo Thiên biến sắc, lui nhanh về sau, hai tay bấm quyết, một hư ảnh cự thú gầm thét, rầm rầm xông về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo giống như một mũi tên nhọn, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc mà đến, trực tiếp đánh lên người những cự thú kia.
Không dừng lại chút nào, những hư ảnh cự thú kia dường như không thể làm thương hại tới hắn chút nào, nhưng bản thân những cự thú này, trong nháy mắt bị Mạnh Hạo đánh lên, ầm ầm sụp đổ.
- Chết tiệt!
Đạo Thiên lui về sau, hắn nhấc tay vung mạnh hướng về phía trước, hư không trước người hắn vặn vẹo, xuất hiện một cánh cửa lớn, từ trong cửa xuất hiện một quả đấm màu đen, đánh ra một quyền về hướng Mạnh Hạo.
Bể nát!
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, một quyền Diệt Sinh, va chạm cùng quả đấm màu đen.
Trời đất nổ vang, bốn phía run rẩy, quả đấm màu đen trực tiếp nổ tung, thậm chí ngay cả tấm cửa lớn tại một quyền Diệt Sinh cũng ầm ầm sụp đổ, mà một quyền của Mạnh Hạo, xuyên thấu cửa lớn, trực tiếp đụng chạm cùng ngón tay Đạo Thiên.
Trong tiếp nổ ầm ầm, Đạo Thiên phun máu tươi, ngón tay nổ tung, thân thể như như diều đứt dây bay bắn ra.
Cùng lúc đó, ở bên trong cửa lớn đang không ngừng vỡ vụn, có thanh âm nguyền rủa quanh quẩn.
- Lấy danh xưng bản ma, nguyền rủa huyết mạch ngươi.
Mạnh Hạo hừ lạnh, không đợi đối phương nguyền rủa chấm dứt, quả đấm hắn buông lỏng ra, trong lúc thu tay về, chụp mạnh một trảo, không ngờ lấy ra từ trong cửa lớn một hung thú hình người đầu tam giác cả người đen như mực.
Hung thú này đầu tiên sửng sốt, sau đó hét lên, thân sắc vô cùng hoảng sợ.
- Ngươi ngươi ngươi… Không ngờ ngươi có thể xuyên thấu đạo môn!!!
Tay Mạnh Hạo run lên, thần hỏa trong lòng bàn tay ngập trời, bao trùm lên hung thú hình người, càng khiến nó gào thét thê lương thảm thiết, trong chớp mắt bị đốt cháy thành tro bụi.
- Đạo Thiên!
Cả người Mạnh Hạo xông về phía trước, trong tiếng nổ kinh người, khoảnh khắc đã đuổi kịp Đạo Thiên, một quyền nện xuống, Đạo Thiên rống lớn, tu vi cả người bộc phát, chín lần ý Cổ Cảnh tất cả triển khai, đối kháng cùng Mạnh Hạo.
Ầm một tiếng, Đạo Thiên phun ra máu tươi, Mạnh Hạo đánh thẳng tới, một quyền, một quyền, lại một quyền!
Đạo Thiên không ngừng phun máu, trong lúc gào thét tu vi kích động, cắn chót lưỡi, máu tươi phun ra hóa thành biển máu, không phải đánh Mạnh Hạo, mà là biển máu tự nổ tung, tiếng nổ vang ngập trời, tạo thành lực chấn cực lớn, rốt cuộc khiến hắn tránh ra Mạnh Hạo, trong nháy mắt cả người lui về sau, sắc mặt tái nhợt, máu tươi phun ra, tay hắn hướng thẳng về bầu trời, lập tức bầu trời biến sắc, sát khí bức người, vô số khí đen đột nhiên xuất hiện, ngưng tụ thành cuốn họa trục.
- Mạnh Hạo, Huyết Khuyển của ngươi tạo thành quầng sáng, ta chỉ đánh hai quyền, ta không thương tổn nó!!!
- Chúng ta đều là Chí Tôn thiên kiêu, mà quốc gia thứ ba này vô cùng quỷ dị, chân chính muốn đuổi giết ngươi, còn thương tổn Huyết Khuyển của ngươi, là bọn hắn!
Đạo Thiên cắn răng, tay chỉ hướng đế quân, hắn không thể không nói như vậy, tuy nói như vậy, nhưng họa trục trong tay là đòn sát thủ cùng uy hiếp của hắn.
Trước hắn là bị kích động, nhưng thời khắc này trong lòng hắn hối hận, không nên tới tìm Mạnh Hạo.
Đúng lúc này, ngay khi Mạnh Hạo hiểu rõ hai ngàn bảy trăm đạo bổn nguyên, Quốc Vận sơn của Đệ Nhất Sơn Hải chợt sụp xuống, trực tiếp sụp đổ, cột sáng phóng lên cao, trở thành đạo cột sáng thứ chín, mà bầu trời, cũng ầm ầm xuất hiện lốc xoáy thứ chín.
Mà cái lốc xoáy thứ chín chuyền động, khiến toàn bộ mặt đất Như Phong Giới, không bay lên hư không đen như mực nữa, mà dừng lại!
Như Phong Giới nổ vang, trung niên đế bào hô hấp dồn dập, hắn biến sắc.
- Tung Vô Nhai, ngươi có thể không ra tay, nhưng kế hoạch không thể thất bại, đạo lý này ngươi nên biết.
Trung niên đế bào cắn răng lên tiếng, không để ý tới Tung Vô Nhai nữa, mà tay phải nâng lên, trong tay của hắn lập tức xuất hiện một cái lọ sứ!
Lọ sứ, là màu máu, bên trong bất ngờ có máu tươi sôi trào.
- Ngàn vạn năm chuẩn bị, hi vọng của Như Phong Giới, ta là tội nhân cũng tốt, là Thánh nhân cũng được, ta muốn mang Như Phong Giới, chạy ra Tam Thập Tam Thiên, trở thành Thiên thứ ba mươi bốn, ta muốn tu sĩ Như Phong Giới, từ nay về sau hiểu rõ chân đạo!
- Vô số năm qua, Như Phong Giới hi sinh vô số sinh mạng, vì hi vọng, dùng máu tươi của các ngươi, trợ giúp chúng ta… Mở ra Huyết Giới Trận!
Đế quân rống lớn, hung hăng ném lọ máu cầm trong tay xuống mặt đất!