Đây là dương mưu của đế quân!
Không phải đường đường chính chính, cũng không phải quang minh chánh đại, nhưng ít ra cũng nói rõ là đưa ra mồi nhử!
Tuyên bố cho tất cả mọi người, mồi câu ở chỗ này, ngươi nuốt hay không nuốt!
Nhưng, phàm là những người tinh ý, đều có thể nhận ra, trong đó có vấn đề, hơn nữa, còn là vấn đề lớn, ẩn chứa độ nguy hiểm cao, càng quan trọng hơn là, trong thời khắc Như Phong Giới chuyển biến nhanh như vậy, tất cả hành động của đế quân, đều mang cho người ta cảm giác khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng… Cho dù biết trong đó có quỷ kế, thì mỗi một Chí Tôn thiên kiêu cũng không thể chống lại được sự hấp dẫn của mồi nhử đó.
Trái lại, Đạo Thiên, Mạnh Hạo lại không như vậy, mục đích hai người bọn họ tới Như Phong Giới là cảm ngộ quy tắc, cảm ngộ bổn nguyên của đại đạo.
Không phải sau khi hiểu rõ là có được bổn nguyên, mà những bổn nguyên đó sẽ ngưng tụ trong lòng mỗi người, sau khi bọn họ trở lại Sơn Hải Giới, đối với việc sau này bước chân vào cảnh giới Đạo Cảnh sẽ không còn mơ hồ như trước mà một đường thuận lợi.
Giống như việc trong lòng đã có định liệu, từ đó về sau, con đường bản thân sẽ càng rõ ràng hơn khi thực sự đạt được bổn nguyên.
Mà quan trọng hơn, loại định liệu trước này sẽ thay đổi bản chất của mỗi tu sĩ!
Mà càng cảm ngộ được nhiều, trong lòng càng sáng tỏ hơn.
Hiểu rõ được ba ngàn đại đạo cũng giống như đốt cháy lên ba ngàn ánh lửa, khi bước chân vào Đạo Cảnh sẽ bùng phát ra lực lượng khó có thể tưởng tượng.
Mạnh Hạo mở ra thần thức, bao trùm bốn phương tám hướng, cảm ngộ ba trăm đại đạo cuối cùng tràn ra từ Thần Miếu.
Tất cả Chí Tôn thiên kiêu và các tu sĩ Sơn Hải Giới đều đang cảm ngộ vào thời khắc này, toàn bộ khu vực Thần Miếu một mảnh an tĩnh, chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng của đế quân vang vọng bốn phương tám hướng.
Trong lòng hắn tràn đầy mong đợi, hắn đang đợi những Chí Tôn thiên kiêu này thành công cảm ngộ quy tắc cùng bổn nguyên.
Tung Vô Nhai trầm mặc, hắn nhìn những Chí Tôn thiên kiêu kia với ánh mắt phức tạp, khẽ thở dài một tiếng, lại không nói gì.
- Bổn nguyên, quy tắc, đại đạo!
Thân thể Đạo Thiên chấn động, tiếng cười truyền ra.
Cả người hắn tỏa ra khí thế tạo thành một cơn lốc.
Vốn hắn đã cảm ngộ được ấn ký thế giới, hiểu rõ chín trăm bổn nguyên đại đạo.
Giờ khắc này đạt được sự trợ giúp của trung niên đế bào, khí vận Như Phong Giới gia trì, rốt cuộc cảm ngộ đến một ngàn một trăm năm mươi đạo.
Hắn nhìn thấy được hi vong, thậm chí, ngay cả mơ hồ hắn cũng muốn nhìn rõ bản thân lần thứ mười bước chân vào cảnh giới Cổ Cảnh.
- Mồi câu thì như thế nào, ngươi đưa tới bao nhiêu, Trần mỗ liền nuốt vào bấy nhiêu!
Đạo Thiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn có thể trở thành Chí Tôn thiên kiêu mạnh nhất.
Bản thân hắn, dù xét về thực lực hay tâm trí đều cực kỳ xuất sắc, nếu không, trước đó hắn cũng sẽ không nhiều lần đi vòng qua quốc gia thứ ba, không hề bước chân vào lần nào.
Thân thể Lâm Thông chấn động, giống như Hàn Thanh Lôi, hắn cũng không thu được ấn ký của thế giới thứ hai, những gì hắn có, chỉ là ba trăm đạo bổn nguyên.
Hắn vốn cho rằng bản thân đã hết hi vọng, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã cảm ngộ thành công sáu trăm bổn nguyên, hơn thế còn không có dừng lại.
Mồi câu cũng được, dương mưu cũng tốt vào thời khắc này, hắn không còn lựa chọn nào khác, là một tu sĩ, có thể không quản hiểm nguy để bản thân trở nên cường đại hơn.
Về điểm này, là một trong những Chí Tôn thiên kiêu, hắn cũng là như vậy.
Thà nói là ưu điểm, không bằng cho đó rằng… Dã tâm!
Hàn Thanh Lôi cũng vậy.
Vũ Văn Kiên hô hấp dồn dập, hắn nắm giữ nhiều hơn Hàn Thanh Lôi cùng Lâm Thông ba trăm bổn nguyên, giờ đây cũng đã vượt qua một ngàn.
Không phải hắn không nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng trong tình huống trước mắt, không có gì quan trọng hơn bổn nguyên cùng quy tắc.
Còn có thanh niên Chí Tôn thiên kiêu của Đệ Ngũ Sơn Hải, hắn thận trọng ở phía xa xa.
Nhưng theo cảm ngộ, giờ khắc này hắn tỏ ra hăng hái, thần thức đã sớm mở ra bao phủ toàn bộ không gian.
Mỗi người, đều đang cảm ngộ, Chí Tôn thiên kiêu cũng vậy, đám người Phàm Đông Nhi cũng thế.
Mạnh Hạo cũng đang cảm ngộ, ưu thế của hắn là lớn nhất.
Giờ khắc này cũng mở ra thần thức bao phủ bốn phương tám hướng, dựa vào ưu thế lớn đó, lập tức đã có chỗ đột phá.
Hai ngàn tám trăm đạo!
Trong tiếng nổ ầm ầm, cả người Mạnh Hạo bùng phát khí thế hình thành cơn lốc xoáy, tràn ra bốn phương tám hướng, khí chất toàn thân xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, khác hoàn toàn so với mọi người nơi đây, hắn dường như càng tự tin hơn.
Vào thời khắc này, thân ảnh của hắn tựa hồ cao lớn hơn rất nhiều.
Mà trong thân thể Mạnh Hạo là nơi thay đổi lớn nhất.
Vốn Niết Bàn quả hòa tan nhưng không hoàn toàn dung hợp với cơ thể Mạnh Hạo vào thời khắc này, trong nháy mắt sau khi hắn hiểu được hai ngàn tám trăm đạo bổn nguyên, Niết Bàn quả đã cùng hắn dung hợp chặt chẽ hơn.
Dường như, cùng với sự cảm ngộ của Mạnh Hạo, trong thế giới của hắn, cháy lên từng đốm lửa, khiến hắn có thể khống chế, nắm giữ Niết Bàn quả trong tay.
Giống như việc hiểu rõ thế giới, cảm ngộ trời đất, thậm chí vào giờ khắc này không phải hắn chủ động dung hợp Niết Bàn quả mà do Niết Bàn quả chủ động dung hợp vào bản thân hắn!
Trong tiếng nổ vang, đôi mắt Mạnh Hạo giống như những vì sao, lại phảng phất như ẩn chứa cả thế giới.
- Mạnh Hạo đã cảm ngộ được hai ngàn tám trăm đạo, các ngươi phải nhanh lên một chút, bằng không… Bổn nguyên đại đạo chí cao vô thượng trong trung tâm Thần Miếu, bảo bối của Như Phong Giới đã ngưng tụ ra trong vô vàn kỷ nguyên kia sẽ thuộc về Mạnh Hạo.
Mà bản đế, sẽ trợ giúp các ngươi, có thể cho các ngươi mượn khí vận Như Phong Giới, chỉ cần các ngươi lên tiếng, khí vận lập tức lần nữa bao trùm lên người các ngươi!
Thanh âm của đế quân mang theo một loại mê hoặc nào đó, tản ra chậm rãi truyền vào trong tai mỗi Chí Tôn thiên kiêu.
Thân thể Đạo Thiên chấn động, hắn mở mắt ra, trong mắt mang theo tơ máu, đột nhiên nhấc tay đẩy lên trán, ầm một tiếng, ấn ký Chí Tôn thiên kiêu lộ ra từ mi tâm của hắn, Chí Tôn Pháp phủ xuống phía sau hắn, nhưng không phải tấn công Mạnh Hạo, mà dựa vào đó kích thích tiềm lực bản thân, bất chấp hậu quả, đổi lấy thần thức càng mạnh hơn ầm ầm tản ra.
Hắn hét lớn một tiếng.
- Cho ta khí vận!
Theo tiếng nói truyền ra, không trung nổ vang, một luồng sáng càng lớn hơn, chớp mắt rơi vào người Đạo Thiên, bao phủ lấy hắn, bùn đất bay tứ tung tạo thành cơn lốc nổ vang xung quang hắn.
Cả người Đạo Thiên run rẩy, nhưng hai mắt hắn lại sáng rực.
Trong chớp mắt, hắn cảm thụ được tốc độ cảm ngộ bản thân tăng lên hơn mười lần.
Một ngàn sáu trăm đạo, một ngàn tám trăm đạo, hai ngàn đạo!!!
Trong khoảng khắc hiểu rõ được hai ngàn đạo, Đạo Thiên hô hấp dồn dập, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kiên quyết, hắn đã thấy được loại đạo thuộc về bản thân mình!
Nó, cho dù vẫn còn mơ hồ, nhưng hắn đã nhìn ra được lối đi cho mình, nhờ vào hai ngàn đạo trong ba ngàn đại đạo thế giới, rốt cuộc ở phương diện ý nghĩa chân chính đã trợ giúp hắn tìm được con đường đi của bản thân mình!
- Thì ra là vậy, thì ra là như thế.
- Ta muốn nhìn cẩn thận hơn một chút, nhìn chuẩn xác hơn một chút!
Thân thể Đạo Thiên run rẩy, trong miệng lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
Theo Đạo Thiên kêu gọi khí vận, đám người Lâm Thông từng người cắn răng, đồng thanh lên tiếng, kêu gọi khí vận phủ xuống, càng mở ra tu vi bản thân làm thần thức trở nên cuồng bạo, âm thanh ‘rầm rầm’ vang vọng, từng luồng sáng phủ xuống rơi vào trên người đám người Lâm Thông khiến bọn họ toàn thân run rẩy, vẻ mặt dữ tợn, lực lượng khí vận tràn ngập toàn thân, điều này đối với cảm ngộ của bọn họ mang đến trợ giúp không thể tưởng tượng.
Cảm ngộ của bọn họ trong phút chốc tăng trưởng mạnh, đặc biệt là Lâm Thông, nội tâm hắn cuồng ngạo, thua dưới tay Mạnh Hạo, hắn không cam lòng vào thời khắc này, hắn gào thét, không tiếc hết thảy, kêu gọi khí vận phủ xuống còn nhiều hơn so với Đạo Thiên.
Ánh sáng chung quang hắn chừng trăm trượng, bao trùm bốn phương tám hướng, tốc độ cảm ngộ của hắn vào giờ phút này đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt đã đột phá một ngàn, rồi sau đó một ngàn hai trăm đạo, một ngàn năm trăm đạo, một ngàn tám trăm đạo, cho đến hai ngàn đạo, trở thành Chí Tôn thiên kiêu hiểu được hai ngàn đạo thứ ba tiếp sau Mạnh Hạo cùng Đạo Thiên.
- Mạnh Hạo, ta sẽ không yếu hơn ngươi!
Lâm Thông dữ tợn, nội tâm đang gào thét, cả người hắn chấn động vào thời khắc này thế giới của hắn dường như bị cưỡng ép mở rộng ra, ý thức của hắn càng rõ ràng hơn, ánh mắt càng sáng hơn.
- Con đường ta đi vốn đã sai rồi, nó không đi đến được cuối cùng, thì ra là vậy, thì ra Tiên… Là như vậy!
Hắn lẩm bẩm, cũng không biết hắn nhìn thấy thứ gì, nhưng đột nhiên cười dài.
Hàn Thanh Lôi cắn răng, hắn nhìn Lâm Thông như vậy, nhìn thấy Đạo Thiên cũng thế, loại đối lập này tạo thành khích lệ mãnh liệt trong lòng hắn, thần sắc hắn tỏ ra không tiếc bất cứ giá nào, cho dù biết rõ không ổn, nhưng cũng dùng cách kêu gọi khí vận đó để tăng lên.
Trong tiếng nổ ầm ầm, cảm ngộ của hắn tăng mạnh, dù cho vẫn chưa đạt đến hai ngàn đạo, nhưng cũng giống như Đạo Thiên cùng Lâm Thông, đã hiểu rõ con đường của bản thân mình.
Về phần Vũ Văn Kiên, hắn đang chần chờ, chưa xác định được; còn có thanh niên Chí Tôn thiên kiêu của Đệ Ngũ Sơn Hải, hắn cũng đang vùng vẫy.
Cũng chính vào lúc này, cả người Mạnh Hạo chấn động, khí tức của hắn làm cho thiên địa biến sắc, gió lốc cuốn lên, trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, hắn cảm ngộ được.
Hai ngàn chín trăm đạo!
Khoảng cách ba ngàn đại đạo, chỉ kém một trăm đạo!!!
Khí tức của hắn chợt biến đổi, càng đặc biệt hơn là cả người hắn dường như muốn siêu phàm thoát tục, phiêu dật phi phàm!
Cũng có tiên khí nồng đậm ầm ầm tản ra, khí thế cả người Mạnh Hạo làm cho người khác ngay khi nhìn vào sẽ có cảm giác mê hoặc sùng bái!
Thậm chí, các Chí Tôn thiên kiêu và tu sĩ xung quang càng chấn động hơn là giờ khắc này, dưới chân Mạnh Hạo, từng phiến cỏ xanh, từng đóa hoa tươi cứ thế tự nhiên sinh trưởng nở rộ đầy đất, mùi hương phiêu tán ra xung quanh, còn có sen xanh mọc lên ở phía xa.
- Người đạt được đạo, một người đắc đạo gà chó lên trời, một người ngộ đạo, sen mọc cỏ xanh!
Nội tâm Phàm Đông Nhi chấn động, nàng nhìn Mạnh Hạo, la lên thất thanh.
Thời khắc này, nếu là có cường giả Đạo Cảnh nhìn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ sợ hãi, rúng động, bởi vì, loại dị tượng này, cho dù là Đạo Cảnh, cũng rất ít có người có thể làm được!
Mà lúc này, trong cơ thể Mạnh Hạo, dung hợp Niết Bàn quả đã đến thời khắc cuối cùng, hòa tan vô hạn trong thân thể hắn, dung hợp cùng huyết mạch, linh hồn của hắn, dường như vĩnh viễn trở thành một phần của thân thể hắn!
Về phần con đường cùng hình ảnh mà Đạo Thiên cùng Lâm Thông cùng với Hàn Thanh Lôi nhìn thấy, Mạnh Hạo chưa từng thấy được, bởi vì hắn không có gọi khí vận Như Phong Giới đến từ đế quân, mà chỉ tự mình ngộ đạo.
Trong nội tâm hắn, có lẽ nguyên nhân là cái tâm của Chí Tôn thiên kiêu, có nguy cơ mãnh liệt đối với khí vận Như Phong Giới hiện nay.
Hắn thậm chí để bản thân cảm ngộ chậm một chút, cũng không kêu gọi khí vận phủ xuống.
- Mạnh Hạo đã ngộ ra hai ngàn chín trăm đạo, chỉ kém một trăm đạo cuối cùng.
- Nếu các ngươi không nhanh lên một chút, hết thảy sẽ chậm!
Thanh âm đế quân ẩn chứa lực lượng mê hoặc, vang vọng bốn phương tám hướng, khiến nội tâm mỗi người chấn động.