Oanh!
Đôi mắt Vương Đằng Phi đỏ thẫm, một kích toàn lực đánh lên thân thể Mạnh Hạo, máu tươi Mạnh Hạo phun tung tóe, Vương Đằng Phi cũng bị lực phản chấn phun ra máu tươi, nhưng hắn không để ý tới mà rống giận lần nữa vọt tới.
- Ngươi cũng biết núi vốn không lo lắng, vì tuyết phủ bạc đầu, nước vốn không u sầu, vì gió thổi sóng gợn!!
Trái tim Vương Đằng Phi đau nhói, không kém Mạnh Hạo chút nào.
Hắn yêu thích Sở Ngọc Yên, từ trước đến nay chưa từng thay đổi, nhưng Hắn quá kiêu ngạo, năm đó, chỉ cần đánh bại được Mạnh Hạo, chỉ cần không ngừng cường đại hơn, hắn có thể bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh hắn, hắn cho rằng, bản thân có thể bỏ ra thật nhiều, cho dù là Sở Ngọc Yên!
Nhưng đến khi mất đi tất cả, hắn mới hiểu được, lúc đó chỉ có thể gượng cười cay đắng, từ đó, hắn yên lặng chúc phúc Sở Ngọc Yên, hi vọng nàng được vui vẻ, luôn luôn mỉm cười.
Nhiều năm trôi qua, hắn tưởng rằng mình đã quên đi được tình cảm cũ, nhưng mãi đến lần xuất quan này, khi hắn nghe tộc nhân kể đến chuyện tình Sở Ngọc Yên, hắn nổi điên, hắn không quản hết thảy đến đây, khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn không còn kiềm chế nổi bản thân nữa, hoàn toàn bộc phát.
- Nếu ngươi đã không quý trọng, vì cớ gì đoạt nàng từ bên cạnh ta!!
- Mạnh Hạo!!
Vương Đằng Phi gào thét, lần nữa xông tới, Mạnh Hạo trầm mặc, thân thể run rẩy, trái tim đã sớm tan vỡ, lời nói của Vương Đằng Phi, khiến hắn như bị sét đánh.
Hắn không đánh trả, dưới từng quyền của Vương Đằng Phi, không ngừng lui về sau, hắn tự trách bản thân mắc nợ quá nhiều, hắn hối hận… Chuyện năm đó, hắn biết mình đã sai, hắn không biết rằng sai lầm đó sẽ nghiêm trọng như vậy.
- Thật xin lỗi…
Mạnh Hạo cay đắng lẩm bẩm.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng truyền vào tai Vương Đằng Phi, Vương Đằng Phi khóc lớn, nước mắt chảy xuống, hắn muốn đánh ra quyền, nhưng lại không cách nào ra tay.
Mạnh Hạo lần nữa yên lặng đi tới bên cạnh quan tài, nhìn Sở Ngọc Yên xinh đẹp ngủ say trong đó, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên vuốt ve trán nàng, nước mắt chầm chậm rơi.
Nước mắt rơi xuống gò má Sở Ngọc yên, chảy xuống đất. Một lát sau, hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn lên Đan Quỷ cùng lão nhân tang thương bên cạnh Đan Quỷ trên bầu trời.
Đan Quỷ sửng sốt, nhìn lão nhân tang thương bên cạnh, lão chưa từng nghe lão nhân nói qua Sở Ngọc Yên chết có vấn đề, lão cho rằng sau khi Sở Ngọc Yên thành Tiên, căn cơ bất ổn dẫn đến hồn phi phách tán.
Chẳng những Đan Quỷ sửng sốt, Vương Đằng Phi cũng ngây người, đệ tử Côn Lôn Đạo xung quanh cũng ngẩn người tại chỗ, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía lão nhân.
Lão nhân đó, là một trong lão tổ Côn Lôn Đạo, lão nhìn Mạnh Hạo, khẽ thở dài, lão sớm nghe qua Mạnh Hạo cường hãn, nhưng thời khắc này tận mắt chứng kiến, lão hiểu rõ, từ trên thi thể Sở Ngọc Yên, Mạnh Hạo nhìn ra đầu mối.
Hồn của nàng, đã không còn. Khi nàng trở về, nhìn như bình thường, nhưng thực tế, hồn của nàng đã không có, có chỉ là phách không có rễ, không kiên trì được bao lâu nữa, càng vì không có hồn chống đỡ, cuối cùng… Phách tan.
Đây là nguyên nhân cái chết, cũng là nguyên nhân lão phu dùng tất cả biện pháp, cũng không thể xoay chuyển trời đất cứu sống nàng Lão nhân trầm giọng lên tiếng, lão không nói dối, nói ra tất cả hiểu biết của lão trong quá trình trị liệu.
Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, tu vi của hắn hiện tại, có thể hiểu rõ một người sau khi mất đi hồn, chỉ còn thừa lại phách, nó đích xác không có rễ, tùy thời rơi vào mờ mịt cùng hư ảo, tùy thời tiêu tán trong cái chết.
Có thể nói, trong những ngày tháng sau khi nàng trở về, mỗi ngày, nàng đều hư nhược, mỗi ngày, nàng đều vùng vẫy trong cái chết, không có chút biện pháp nào thay đổi.
Chỉ còn cách chờ đợi đến khi phách tan, đến ngày nàng chết đi. Mà nàng, ngay khi cảm nhận được bản thân sẽ chết, mới truyền một câu nói cho Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo! Chúc ngươi cùng Hứa Thanh cả đời bình an.
Trong mắt Mạnh Hạo tơ máu tràn ngập, hắn run rẩy, nội tâm đau nhói, với tu vi của hắn, với quan sát của hắn trên thi thể Sở Ngọc Yên, hắn có thể xác định, lão nhân không nói sai.
- Hồn không có… Hồn ở đâu…
Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra điên cuồng, bởi vì thời khắc này, hắn hiểu rõ tất cả, Sở Ngọc Yên trợ giúp hắn ở Như Phong Giới, bản thân trọng thương, ở vào trạng thái hồn phách tùy lúc có thể rời xa cơ thể, trước khi bước chân vào lốc xoáy, nàng vẫn bình thường, nếu không lúc đó cho dù Mạnh Hạo chỉ nhìn lướt qua, cũng nhất định có thể thấy được đầu mối.
Vấn đề nằm ở chỗ Sở Ngọc yên bước chân vào lốc xoáy, trong quá trình từ Như Phong Giới về đến Đệ Cửu Sơn Hải, lốc xoáy đó, Mạnh Hạo cũng đi vào, thời gian chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Nhưng hiển nhiên, chớp mắt đó, Sở Ngọc Yên mất đi hồn!
Phách sinh ra từ hồn, hồn có thể dưỡng phách. Chỉ cần có thể tìm được hồn của nàng, như vậy… Không hẳn nàng không thể sống lại!
Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn ngắm Sở Ngọc Yên, ánh mắt hắn lộ ra chấp nhất, hắn phải tìm đến hồn Sở Ngọc Yên!
Tay hắn bấm quyết, lập tức triển khai Nhân Quả Cấm, điểm vào mi tâm Sở Ngọc Yên, nhưng không có chút nhân quả nào xuất hiện, cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên, thiêu đốt điên cuồng.
Chợt hắn đứng dậy, chạy quang quan tài Sở Ngọc Yên, càng chạy càng nhanh, xuất hiện tàn ảnh.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái. Tốc độ của hắn càng nhanh hơn, như cuốn lên gió, tàn ảnh, cho đến xuất hiện mười cái, mười năm cái… Còn đang tăng lên!
Trong lúc chạy nhanh, Mạnh Hạo không do dự chút nào, bước ra những bước tiến kỳ dị, hắn muốn dựa vào loại bộ pháp này, về tới… Một ngày trước!
Một ngày trước, phách của Sở Ngọc Yên vẫn không có triệt để tiêu tan!
Theo chuyển động của Mạnh Hạo, dần dần, một cỗ lực lượng thời gian ầm ầm bộc phát xung quanh hắn, khí tức này vừa xuất hiện, khiến cho tu sĩ bốn phía xung quanh trước mắt mơ hồ, dường như không nhìn rõ, cho dù là Đan Quỷ, cũng đều mịt mờ.
Chỉ có lão tổ Côn Lôn Đạo, trong chớp mắt này, hai mắt lão lộ ra hào quang mãnh liệt, trong lòng nổ vang, nhấc lên sóng lớn ngập trời.
- Đạo thời gian. Mạnh Hạo, không ngờ hắn nắm giữ đạo thời gian!!
Không chỉ có lão chấn động, toàn bộ những cường giả Đạo Cảnh khác trong Côn Lôn Đạo cũng đều rúng động, nội tâm vù vù, thần thức từ xa nhìn Mạnh Hạo, tràn đầy khó tin.
Dưới con mắt chú ý của mọi người, tàn ảnh của Mạnh Hạo càng ngày càng nhiều, nhìn đến, dường như có vô số Mạnh Hạo đứng chung một chỗ tạo thành vòng tròn.
Trong vòng tròn, bốn phía quan tài, dường như… Thời gian chảy ngược, cây cỏ lắc lư, hư vô gợn sóng, từng thân ảnh hiện ra, nối tiếp nhau xuất hiện.
Không ai chú ý tới, thời khắc này, sắc mặt Mạnh Hạo vô cùng tái nhợt, bước đi tuy thần bí quỷ dị, nhưng đối với Mạnh Hạo, nếu muốn nhớ kĩ thần thông bộ pháp này, đưa Sở Ngọc Yên về tới trạng thái một ngày trước, vô cùng khó khăn.
Nhưng hắn không có một chút ý niệm vứt bỏ nào, bộ pháp càng nhanh hơn, dù cho tràn ra máu tươi, dù cho thân thể khô héo, dù cho tu vi run rẩy, cũng vẫn phải kiên trì.
Dưới sự kiên trì của hắn, xung quanh Sở Ngọc Yên, hư vô gợn sóng, biến hóa khôn lường, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, đôi mắt Sở Ngọc Yên bỗng mở ra.
Cơ hồ trong khoảnh khắc đó, thân thể Mạnh Hạo nháy mắt dừng lại, liên tục phun ra chín ngụm máu tươi, tóc Mạnh Hạo có một số biến thành màu trắng, sau đó hóa thành tro bụi, thoạt nhìn, cả người hắn dường như già nua đi một chút.
Tròng mắt Sở Ngọc Yên vô thần, đây là nàng một ngày trước khi chết, nàng không nhìn thấy hết thảy xung quanh, cũng không cảm nhận được thân ảnh Mạnh Hạo, trở về một ngày trước, liếc nhìn nàng.
Mạnh Hạo không có nửa điểm chần chờ, máu tươi phun ra, hắn bấm quyết, triển khai Phong Yêu cấm pháp, đưa ngón tay trực tiếp điểm lên trán Sở Ngọc Yên.
Trong chớp mắt điểm vào mi tâm Sở Ngọc Yên, tâm thần Mạnh Hạo nổ vang, bất ngờ bốn phía xung quanh nàng, xuất hiện từng sợi dây nhân quả ảm đạm!
Hơn phân nửa những sợi dây đó có liên quan với Mạnh Hạo, sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy, nội tâm càng đau nhói hơn, nhưng thời gian cấp bách, lập tức ngưng kết tâm thần, theo sợi dây nhân quả, muốn dùng biện pháp này tìm ra nơi cất dấu hồn nàng!
Mạnh Hạo toàn lực liều mạng, tu vi vận chuyển, toàn thân tỏa ánh sáng xanh rực rỡ, rốt cuộc tìm được một sợi dây nhân quả lan tràn đến hư không vô tận, theo sợi dây này, hắn mở ra thần thức, đuổi theo sợi dây nhân quả này, không ngờ tiến vào trong hư vô.
Trong hư vô đó, Mạnh Hạo nhìn thấy một cái lốc xoáy, hắn quen thuộc lốc xoáy này, chính là Sau khi Như Phong Giới tan vỡ, Hải Mộng Chí Tôn sáng lập lốc xoáy cho mọi người rời đi.
Đúng lúc này, đột nhiên, sợi dây nhân quả này khoảnh khắc vỡ vụn, hết thảy thấy được, trong nháy mắt mơ hồ, ngay khi muốn biến mất, Mạnh Hạo gầm nhẹ, pháp thuật thời gian của hắn, thời khắc này bùng phát, phối hợp tu vi, phối hợp Nhân Quả Cấm, thậm trí hắn lần nữa bước ra, thi triển đạo pháp thời gian.
Ngưng tụ hết thảy lực lượng, rốt cục cùng lúc sợi dây nhân quả vỡ vụn, Mạnh Hạo thấy được… Hai hình ảnh!!
Đầu tiên, bên trong lốc xoáy, Mạnh Hạo thấy được thân ảnh Sở Ngọc Yên nghiêm mặt tái nhợt, từ bên trong xuyên qua, đây là một màn lúc trước mọi người thông qua lốc xoáy Hải Mộng Chí Tôn trở về.
Dưới thần thông của Mạnh Hạo, dường như ngược dòng thời gian bổn nguyên, nhìn thấy tình huống xảy ra ở đây.
Hắn thấy được, trong lúc Sở Ngọc Yên xuyên qua lốc xoáy, chín tòa núi Sơn Hải Giới, từng cái lóe lên, cho đến khi Sở Ngọc Yên đi qua Đệ Bát Sơn Hải, đột nhiên một thanh âm truyền ra từ trong lốc xoáy.
- Hồn, đến!