Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, sau khi hắn rời khỏi Nam Thiên Tinh, đi Sơn Hải Giới, chưa từng quên ân tình tặng tạo hóa của Sửu Môn Đài năm đó, cũng chưa bao giờ từng quên mất ước hẹn Hổ Lao Tinh.
Hắn muốn truyền thừa Sửu Môn Đài đến Hổ Lao Tinh, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới cái Sửu Môn Đài gọi là truyền thừa căn bản là giả dối, đây hết thảy là âm mưu.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn có thể cho phép đây là âm mưu nhưng lại không thể chấp nhận sự tồn tại của trận pháp này, cho dù chỉ tạo ra một tia ảnh hưởng đối với Sơn Hải Giới, đây là trách nhiệm của hắn, là đảm đương của hắn.
Sau khi Đệ Nhất Thiên phủ xuống, Sơn Hải Giới bi thảm, rõ ràng trước mắt Mạnh Hạo, tim của hắn trong trận chiến này đã hoàn toàn lột xác.
Hắn đã trưởng thành từ lâu.
Cho nên sau khi nhận ra trận pháp này, việc đầu tiên nghĩ đến không phải là chưa hoàn thành lời thề sau khi nhân quả rơi xuống mà là lập tức muốn phá hủy trận pháp này.
Nhưng… Đồng dạng trong thanh âm của Sửu Môn Đài, những từ ngữ nói ra đối với Mạnh Hạo chấn động rất lớn, tinh thần hắn lúc này nổ vang mãnh liệt, cặp mắt sáng lên kỳ dị.
- Sửu Môn Đài ta lấy hồn lập lời thề, nếu lời nói có chút giả dối nào thì Sửu Môn Đài ta từ này về sau… Sinh ly tử biệt không tìm thấy được chủ nhân của ta!
Thanh âm Sửu Môn Đài điên cuồng, quyết đoán truyền đến, xuyên qua chân thành mãnh liệt, còn ẩn chứa cầu khẩn mãnh liệt.
Thậm chí ngay lúc lời thề nói ra, Mạnh Hạo cảm nhận được lực lượng chấn động nơi u minh trong lởi thề, còn có ngọn núi này, trong trận pháp này càng thêm dày đặc nhân quả.
Hết thảy có thể nói rõ lời nói đối phương là chân thật.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn không phải người lãnh khốc vô tình, đối với Sửu Môn Đài đã từng tặng mình tạo hóa, nếu có thể lựa chọn hắn không muốn phá hủy hi vọng của đối phương, vả lại còn lấy hồn thề.
- Ngươi như thế nào có thể làm được?
Mạnh Hạo nói.
- Người không cần để ý ta làm như thế nào, ngươi chỉ cần Chí Tôn thất nguyên cùng ngươi giao chiến, những việc khác, ta sẽ thi triển!
Thanh âm Sửu Môn Đài mang theo ý chí kiên quyết, rõ ràng việc này gần như nghịch thiên, với hắn phải trả cái giá lớn khó có thể hình dung.
- Bất kể thời gian nào chỉ cần ta còn sống, ngươi đều có thể sử dụng… Ấn ký này!
Một ấn ký phát ra u quang, trong nháy mắt từ trên núi xuyên qua, bay đến trước mặt Mạnh Hạo.
Ấn ký này méo mó, bên trong dao động không ngừng, nhìn không rõ, rất nhiều biến hóa tồn tại, Mạnh Hạo nhìn ấn ký trước mặt này, trong mắt quyết đoán, vung tay áo, thu ấn ký, sâu xa nhìn thoáng qua ngọn núi này, xoay người cất bước, cách xa nơi này.
Hắn đã nhìn thấu Hổ Lao Tinh này sở dĩ vẫn tồn tại ở Đệ Thất Sơn Hải, hay là nói sở dĩ không bị huỷ diệt hết thảy nhất định có quan hệ với đám người Vũ Văn Kiên, nhưng… Trận pháp trong ngọn núi này là lực lượng Sửu Môn Đài giữ lại, đang bảo hộ Hổ Lao Tinh.
Bảo vệ Hổ Lao Tinh cho dù lúc này mặt đất vỡ vụn rất nhiều, nhưng vẫn chưa từng tan vỡ, trận pháp này trên thực tế đang bảo vệ ngọn núi này.
- Rốt cuộc tồn tại như thế nào lại có thể khiến cho tôi tớ có thể cố chấp như thế, phải đi hồi sinh.
Mạnh Hạo cất bước, đi ra xa xa.
Cho đến khi hắn đã đi xa, trong ngọn núi này, trong trận pháp xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, đó là Sửu Môn Đài, thân ảnh hắn dường như đang tiêu tán, hắn kinh ngạc nhìn trận pháp, thân thể run nhẹ, trong mắt mang kỳ vọng còn có hồi ức.
- Người vì người khác hai mắt nhắm nghiền.
- Khi ta trở về, ta không tìm được người.
Trong thanh âm của Sửu Môn Đài mang theo bi thương, lẩm bẩm, hắn yên lặng ngồi trong trận pháp.
- Trở về đi… Chủ nhân của ta.
Khi Mạnh Hạo đi xa, Bì Đống chẳng biết từ lúc nào bay ra từ trong túi trữ vật, quay đầu lại nhìn ngọn núi, Anh Vũ cũng bay ra, dừng trên vai Mạnh Hạo, cũng quay đầu lại như vậy.
Hai cái kẻ dở hơi này, khó có thể an tĩnh.
- Có lẽ tồn tại trong mắt vị đó, Sửu Môn Đài này từ lâu đã không phải là tôi tớ, Mạnh Hạo ngươi nói xem nếu như có một ngày ngươi chết đi, ta có nên giống như Sửu Môn Đài nghĩ biện pháp hồi sinh ngươi? Ôi, đây thật là một vấn đề khó suy nghĩ.
- Ngũ ca, huynh nói xem?
Bì Đống khẽ thở dài, chậm rãi nói.
Bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, rõ ràng chỉ là một lời nói làm cho người khác cảm khái, nhưng trong miệng Bì Đống nói ra, Mạnh Hạo luôn cảm thấy quái dị.
- Ngũ gia ta nghĩ không phải cái này mà là… Nếu như một ngày Ngũ gia chết đi, Mạnh Hạo ngươi… Sẽ thương tâm bao nhiêu? Có hồi sinh ta hay không?
Anh Vũ nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo.
- Sẽ!
Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, Anh Vũ cùng Bì Đống đã theo hắn rất lâu, tình cảm giữa bọn họ từ lâu đã chẳng còn là quan hệ tôi tớ.
- Ngũ gia là bất tử bất diệt, cho nên ngươi không có cơ hội này, ha ha.
Anh Vũ cười ha ha, rất đắc ý, cười cười, trong mắt lại có một tia bi ai cùng nuối tiếc lướt qua, giây lát lại biến thành bộ dạng không tim không phổi.
Mạnh Hạo trầm mặc, đáy lòng hắn trước sau có một kết quả.
Cái kết quả này hắn không dám nghĩ đến, thậm chí không dám suy tư bởi vì hắn không biết bản thân nên lựa chọn thế nào.
Hắn mơ hồ biết nhân quả, biết chiến tranh Sơn Hải Giới, nguyên nhân ở… Trên gương đồng!
- Giao ra gương đồng, sẽ có thể… kết thúc cuộc chiến tranh này?
Đây đúng là nguyên nhân Mạnh Hạo không dám suy tư, một bên là cả Sơn Hải Giới, có người thân, bằng hữu, sư phụ của hắn cùng với chúng sinh.
Còn bên kia là gương đồng vẫn luôn ở bên cạnh cùng hắn từ sau khi hắn đi vào Kháo Sơn Tông, làm hắn từng bước từ một thư sinh trở nên mạnh mẽ như hôm nay.
Đối với Anh Vũ, Mạnh Hạo ngày thường giống như tùy ý, nhưng trên thực tế đáy lòng lại tồn tại tình cảm rất sâu với Anh Vũ, không thể dứt bỏ.
- Là có lỗi với nó hay là có lỗi với cả Sơn Hải Giới đây.
- Có lẽ ta có thể lựa chọn chỉ có thể là… Có lỗi với bản thân.
Đáy lòng Mạnh Hạo khẽ thở dài, đây là vấn đề hắn không muốn đối mặt nhưng hắn hiểu rõ sớm hay muộn gì cũng có một ngày, hắn cần phải đối mặt, vả lại một khắc đối mặt kia, hắn không biết sự thật có bao nhiêu tàn khốc đang đợi mình.
Chỉ có thể làm bản thân trở nên mạnh hơn!
Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng mãnh liệt, hắn hít sâu, khắc chế bản thân không tiếp tục suy tư nữa vấn đề làm tâm hắn đau nhói nữa, hóa thành cầu vồng, chạy thẳng ra xa.
Trên bả vai hắn, Bì Đống trầm mặc, Anh Vũ nhìn như không tim không phổi nhưng lại yên lặng hiếm thấy, hóa thành một ánh sáng hỗn tạp, tiến vào gương đồng bên trong túi trữ vật.
Mạnh Hạo cũng trầm mặc, trong lòng khẽ thở dài, mang theo vận mệnh không thể nắm lấy, lúc này lo lắng với người nhà, tưởng niệm với Hứa Thanh tràn ngập trong tinh thần hắn.
Rời đi rất xa, tìm được Vũ Văn Kiên đang đợi Mạnh Hạo trở về.
- Mang ta đi… Táng Thần cốc trong lời nói của huynh!
Vũ Văn Kiên khoanh chân, cặp mắt lóe sáng, hắn hít sâu, gật đầu, khi đứng dậy hóa thành cầu vồng, Mạnh Hạo vung tay áo, hai người chạy thẳng tới tinh không.
Tốc độ cực nhanh như xé hư không, tốc độ Mạnh Hạo bỏ xa Vũ Văn Kiên nhưng mà Mạnh Hạo dựa theo khu vực Vũ Văn Kiên nói, mang theo Vũ Văn Kiên cùng nhau di chuyển.
Muốn trở nên mạnh hơn mới có thể đánh ra đạo của bản thân trong vận mệnh không thể nắm lấy!
Trên người Mạnh Hạo sát khí gia tăng, tất cả ngây ngô đã qua đều bị tiêu trừ, chỉ còn lại thê thảm chính mắt thấy được ở Sơn Hải Giới, càng thêm lắng đọng bi thương cùng đau đớn.
Đệ Thất Sơn Hải gần như trở thành thế giới dị tộc, nơi này dị tộc rất nhiều, bao phủ cả tinh không, từng khối vuông tối đen như mực khuếch tán trong tinh không, một luồng uy lực càng thêm mãnh liệt, tràn ngập bốn phương tám hướng.
Khi Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên xuất hiện, hướng đông nam Đệ Thất Sơn Hải một mảnh an tĩnh, nhưng khi nhìn về phương xa, những khối vuông đen khổng lồ trong khu vực này chừng hơn mấy trăm, lơ lửng trong tinh không, có tia chớp xẹt qua giữa những khối vuông này, mơ hồ có thể thấy được rất nhiều thân ảnh dị tộc xuyên qua những khối vuông này… Dường như đang bố trí trận pháp gì.
- Táng Thần cốc ở phía trước, đó là khe nứt không gian, cùng một nơi với mảnh vỡ chiến trường cổ xưa, nơi đó tồn tại thần niệm vô cùng vô tận, những thần niệm này như vô hình có thể giết người.
- Mà Táng Thần cốc này cũng là một trong những khu vực nguy hiểm nhất trong Đệ Thất Sơn Hải của ta, năm đó ta từng xâm nhập qua một lần, cách nơi đây một khoảng ngắn, cơ duyên xảo hợp thu được một giọt thần huyết hỗn độn không tinh khiết, cho dù là vậy cũng khiến tu vi thân thể ta tăng tiến vùn vụt!
- Sau khi Đệ Nhất Thiên phủ xuống, dị tộc trước hết chiếm cứ là nơi này!
Vũ Văn Kiên trong phạm vi thần thức Mạnh Hạo bao phủ, tuy đứng cùng Mạnh Hạo trong tinh không nhưng trừ phi là Đạo Tôn lục nguyên đỉnh phong hoặc là Chí Tôn thất nguyên, nếu không những người khác không chuẩn bị gì rất khó phát hiện ra tồn tại của Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên.
- Ta hoài nghi những dị tộc này đã không ít lần vào trong Táng Thần cốc kia, mục đích của bọn họ có lẽ cũng là thần huyết.
Vũ Văn Kiên nhìn Mạnh Hạo.
Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, nhìn phía trước, hắn có thể cảm nhận được trong nơi màu đen kia có dao động của cường giả, có thể nhận ra trận pháp hợp thành này ẩn chứa lực lượng kinh người.
Vả lại ở khu vực Táng Thần cốc nơi đó, số lượng dị tộc rất nhiều, mặc dù không có Đạo Tôn lục nguyên tồn tại nhưng dị tộc Đạo Tôn ngũ nguyên đã thấy có bốn vị sau khi thần thức Mạnh Hạo bao trùm.
Cái này còn không có bao gồm dị tộc trong Táng Thần cốc, dù sao thế giới bên trong Táng Thần cốc, Mạnh Hạo bên ngoài không thấy được.
- Vũ Văn huynh, nơi này nguy hiểm khó lường, xin ở nơi này chờ ta.
Mạnh Hạo nhìn Vũ Văn Kiên.
Vũ Văn Kiên chần chờ một chút, ánh mắt quyết đoán, lắc đầu.
- Cuộc chiến tranh này, phàm nhân Tam Thập Tam Thiên cũng không buông tha, đó có thể thấy được mục đích của bọn họ là diệt tộc.
- Diệt huyết mạch tất cả sinh mạng của Sơn Hải Giới ta.
- Món nợ này ta cần phải đòi lại!
Vũ Văn Kiên nắm chặt quả đấm.
- Ta muốn trở nên mạnh mẽ, muốn tu vi đột phá, ta muốn có pháp luyện thể, giá cao phải trả cho sinh cơ bản thân là thần huyết, đổi lấy thân thể nhập đạo trăm năm!
- Vũ Văn Kiên ta là Chí Tôn thiên kiêu, cho dù sau khi nhập đạo chỉ có thể sống được trăm năm, cũng phải có trách nhiệm của Chí Tôn thiên kiêu!
Trong mắt Vũ Văn Kiên lóe sáng, trong đồng tử có ngọn lửa điên cuồng thiêu cháy.