Gần như ngay lúc Mạnh Hạo trở thành người chủ tinh không trong Thương Mang, đổi tên tinh không này là Sơn Hải tinh không, ở ngoài Thương Mang, trong phế tích vô tận, vô thanh vô tức xuất hiện một con mắt to lớn.
Con mắt này vừa xuất hiện, lập tức tất cả phế tích trở thành tro bụi, tất cả khu vực ngoài Thương Mang vào giờ khắc này trở thành thế giới bụi bậm.
Duy chỉ có con mắt lơ lửng nơi đó, không nhúc nhích, nhưng bên trong rõ ràng nhiều thêm không ít tơ máu, từ xa xa nhìn lại, dường như trở thành màu đỏ.
Dường như bên trong đó ẩn chứa phẫn nộ vô cùng tận, thậm chí nếu nhìn kỹ, dường như ở chỗ sâu trong phẫn nộ còn ẩn chứa khủng khiếp…
Đó chính là bản thể của La Thiên!
La Thiên trước kia máu thịt đều tiêu tán, chỉ còn lại có một con mắt và năm ngón tay, giờ này năm ngón tay bị đứt đoạn ba ngón, hai ngón cuối cùng mặc dù không có đứt đoạn, nhưng vì Mạnh Hạo xuất hiện, ngón tay đại biểu Yêu kia đã bắt đầu khô héo.
Mà ngón tay đại biểu Tiên cũng đang khô héo.
Mặc dù là con mắt này, rõ ràng cũng không có Siêu Thoát, so với Mạnh Hạo suy yếu nhiều lắm nhiều lắm.
- Mạnh… Hạo!
Thật lâu, trong con mắt truyền ra thanh âm mơ hồ, giống như là phun ra nuốt vào, thanh âm bị kéo rất dài rất dài, bên trong ẩn chứa đầy cừu hận.
Vốn hết thảy, dựa theo kế hoạch của hắn không phải như vậy, Mạnh Hạo sẽ không Siêu Thoát, mà trước khi Siêu Thoát phải trở thành Chuẩn Yêu thứ chín mươi chín. Tiếp đó, sẽ bị hắn hấp thu, mượn lực lượng niết bàn của huyết mạch La Thiên, mượn pháp môn nhiều biến của Yêu để tạo ra một thân thể mới.
Đến khi đó, hắn có thể thoát khỏi hài cốt khô héo này, lần nữa xuất hiện trong tinh không, vả lại còn có sinh mạng dài lâu hơn… Hết thảy vốn đều diễn biến rất tốt đẹp, nhưng lại xuất hiện liên tiếp chuyện ngoài ý muốn.
Thời khắc này phân thân của hắn bị chém, không còn có thể bước chân vào Thương Mang, chỉ có thể ở ngoài Thương Mang chờ đợi Mạnh Hạo xuất hiện.
Trong con mắt to lớn lúc này đầy tơ máu, đầy ý cừu hận hóa thành sát cơ lạnh lẽo.
- Hết thảy… Còn có cơ hội!
Thật lâu, con mắt này chậm rãi khép kín, biến mất không thấy.
Bên trong Sơn Hải tinh không, Mạnh Hạo nhíu mày, suy nghĩ về lời nguyền của La Thiên, thậm chí khuếch tán ý chí thôi diễn cẩn thận… Nhưng cuối cùng lại không có chút đầu mối nào.
- La Thiên ở thời kỳ toàn thịnh, lời nguyền của hắn…
Mạnh Hạo khẽ thở dài, lúc ngẩng đầu, hắn đã tới khu vực vị trí Sơn Hải Giới năm đó. Nơi này vốn là một chỗ lốc xoáy, nhưng giờ này bên trong là một mảng xám trắng, đã không có bất kỳ sinh cơ nào tồn tại.
Ngắm nhìn nơi này, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra ý nhu hòa, hắn vung tay một cái, lập tức bên trong lốc xoáy xuất hiện vô số điểm sáng, những điểm sáng này phát ra sinh cơ nồng đậm, giống như những đốm lửa, dần dần đốt cháy tất cả khu vực, khiến cho lốc xoáy này nhanh chóng sáng rực, đến cuối cùng… Màu sắc sặc sỡ, trở thành ánh sáng của nguồn gốc sinh mạng trong tinh không.
Nơi này, đã từng là nhà của Sơn Hải Giới, hiện tại, vẫn như cũ là nhà của Sơn Hải Giới!
Khi Mạnh Hạo chậm rãi đưa ra bàn tay đốm sáng lóng lánh bên trong, Sơn Hải Giới mới, chí bảo Siêu Thoát lần nữa được hắn tạo ra, ngay sau đó biến ảo, từ từ bay lên, chạy thẳng tới lốc xoáy, lơ lửng bên trên, tất cả tu sĩ bên trong Sơn Hải Giới, đều tâm tình kích động.
Thậm chí có một số tu sĩ bay ra, mắt thấy lốc xoáy, liền xúc động chảy nước mắt.
- Tinh không của Sơn Hải Giới đây rồi, nơi này mới là quê hương…
- Ta sinh ra ở Sơn Hải Giới, mà Sơn Hải Giới là sinh ra ở chỗ này…
- Quê hương!
- Ta đã trở về, người Sơn Hải chúng ta đã trở về!
Địa Tạng nhìn lốc xoáy, trong lòng không thể bình tĩnh; ông ngoại của Mạnh Hạo, còn có tỷ tỷ của hắn, còn có Bàn Tử, Vương Hữu Tài, thân bằng bạn hữu ngày xưa của hắn vào giờ khắc này, đều vô cùng xúc động.
Trong lúc vô số người đang phấn chấn, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, bỗng nhiên nâng tay lên vung mạnh về phía trước, tức thì thời gian nơi này liền ầm ầm chạy ngược.
Nhưng chỉ là ảnh hưởng tới mảng tinh không lốc xoáy này, còn Mạnh Hạo cùng với tất cả mọi người của Sơn Hải Giới hiện giờ đều không bị ảnh hưởng trong đó. Bọn họ thấy rõ thời gian chạy ngược, lốc xoáy nhanh chóng ảm đạm, sau đó khôi phục bụi màu trắng như trước.
Cho đến thời gian xoay chuyển lùi về tới hơn một ngàn năm trước, tất cả mọi người bao gồm Mạnh Hạo ở bên trong, lập tức thấy được bên trong lốc xoáy bay ra một con bướm.
Một màn này dường như những hình ảnh trong bức họa, tất cả mọi người mắt không chớp, phàm là người đã từng tham gia trường đại chiến kia, đều đang chăm chú nhìn, trái tim của họ đập nhanh, mơ hồ dường như bọn họ đoán được nguyên nhân hành động này của Mạnh Hạo.
- Sơn Hải Giới xuất hiện ở chỗ này, như vậy cuối cùng cũng phải về tới đây…
Mạnh Hạo nhỏ giọng lên tiếng, ngắm nhìn những hình ảnh trước mắt.
- Những người kia, sẽ từ trong năm tháng đi ra trở lại, những người rời khỏi chúng ta, cũng sẽ lần nữa trở về…
- Các tồn tại bảo vệ Sơn Hải Giới chết trận ở chỗ này, với tên của Mạnh Hạo ta, với danh nghĩa chủ tinh không, kêu gọi các ngươi… Hãy trở về!
Mạnh Hạo nói dứt lời, liền phất tay áo… Lập tức tinh không nổ vang, lực lượng khắp cả Sơn Hải tinh không bị tụ tập đến đây, bao phủ bốn phương tám hướng, tạo thành một lực lượng long trời lở đất, hóa thành một bàn tay, trực tiếp xâm nhập đến hình ảnh chảy ngược trong năm tháng, theo thời gian chảy ngược, từ bên trong nhất nhất vớt ra từng người một trở lại… Họ là những người ở thời điểm trước khi chết!
Trong tiếng nổ vang, trước hết bị vớt ra, chính là… Thủy Đông Lưu!
Ngay khoảnh khắc thân thể lão vỡ tan, như từ trong cái chết bị bắt lại, khi lão xuất hiện, bất ngờ đang ở ngoài lốc xoáy trong tinh không, lão sửng sốt ngây ngẩn cả người, sắc mặt mờ mịt… Dường như hết thảy đối với lão đã vượt ra ngoài tưởng tượng, mặc dù với thân phận chết nửa phần như lão, nhất thời cũng khó mà tiếp nhận.
Dần dần, càng lúc càng nhiều người xuất hiện, càng ngày càng nhiều khuôn mặt, càng ngày càng nhiều thân ảnh, từng người từ trong lốc xoáy năm tháng chảy ngược bị dịch chuyển ra, bọn họ đứng ở trong tinh không, toàn bộ đều vô cùng bỡ ngỡ, ngơ ngác nhìn hết thảy.
Cửu đại Sơn Hải Giới, các Sơn Hải chủ, Cửu Hải Thần Giới, Thái Hành Kiếm Tông, Tiên Cổ Đạo Tràng, còn có những tông môn kia, còn có Lý gia hoàng tộc ở Nam Thiên Tinh kia, từng thân ảnh, từng thế lực… Thời khắc này toàn bộ xuất hiện.
Ở chỗ xa hơn, Mạnh Hạo điểm một lóng tay, thân ảnh Hải Mộng Chí Tôn mang theo mờ mịt, bị một lực lượng mạnh mẽ nhu hòa hút tới, xuất hiện ở trong đám người.
Một màn này, khiến toàn bộ tu sĩ Sơn Hải Giới đều hô hấp dồn dập, mở to mắt.
Ngay khoảnh khắc Lý Linh Nhi nhìn thấy Hải Mộng Chí Tôn, nước mắt chảy xuống; khi Bàn Tử nhìn thấy sư phụ đã chết trận của mình, cả người hắn run rẩy; còn có Vương Hữu Tài, còn có Chỉ Hương… Tất cả mọi người vào giờ khắc này đều vô cùng xúc động.
- Sống lại!!!
- Sư phụ!!!
- Cha, mẹ, các người sống lại!
- Tông môn của ta, tất cả đồng môn của ta… Các ngươi… Trở về rồi!!!
Vô số người chảy nước mắt cười to. Tu sĩ của Sơn Hải Giới, phàm là người có thể phi hành, toàn bộ bay ra, bay đến trước mặt những thân nhân bằng hữu sống lại kia, kích động reo hò, bộc phát ra hết thảy nỗi niềm vui sướng.
Dần dần, những người sống lại kia cũng đều hô hấp dồn dập, mặc dù bọn họ không thể tin, nhưng hết thảy dường như không phải mộng!
Hải Mộng Chí Tôn nhìn Lý Linh Nhi, hồi lâu sau quay đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo đứng giữa tinh không giống như một vị thần linh kia… Trên mặt lộ ra nụ cười.
Thủy Đông Lưu trầm mặc, sau đó, lắc đầu cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.