Mấy ngày sau, Mạnh Hạo mang theo Hứa Thanh rời khỏi, đó là hắn chúc phúc cho cha mẹ hắn, chúc phúc của Mạnh Hạo vĩnh hằng tồn tại.
Còn tu sĩ trước kia quấy nhiễu kia, kết cục không cần nói, người hắn đắc tội chính là Mạnh Hạo, là chủ nhân tinh không này, so với hắn tru diệt một tông môn hay lật đổ một thế giới còn nghiêm trọng hơn vô số lần.
Hắn biến mất, không có bất cứ dấu vết gì, như bị trừ đi, trong ký ức tất cả mọi người, giống như hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện ở trong tinh không này.
Vốn với thân phận cùng địa vị của Mạnh Hạo hắn sẽ không làm như vậy, nhưng tu sĩ nho nhỏ này thật sự… Xúc phạm đến nơi sâu trân quý nhất nhất trong lòng Mạnh Hạo.
Tu sĩ kia thịt nát xương tan, hắn cũng không biết mình đã phạm phải đại họa tày trời gì.
Trước khi đi, Mạnh Hạo ở trên tinh cầu này, vui vẻ mang theo Hứa Thanh đi sông đô thành, đi hạ du, chỗ làng chài nào đó.
Ở nơi này, Mạnh Hạo thấy được một người đánh cá, đây là đại hán trung niên, hắn dạt lưới, từ sông kia vớt không ít cá, cũng rất kinh ngạc nhìn trong lưới, thấy một vật giống như hồ lô tháo xuống.
Hắn rất kỳ quái, ở đáy sông này, tại sao có thể có hồ lô, vả lại vô luận hồ lô thế nào cũng đều mang mát mẻ, nhất là vị trí miệng hồ lô kia, bị lấp một cọc gỗ, khiến cho hồ lô này càng giống một vật chứa.
Mang theo tò mò, hắn cầm hồ lô này trong tay, áng chừng một chút, muốn mở ra, hắn được Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh.
- Chu gia đại ca này, hồ lô này, có thể bán cho ta hay không?
Mạnh Hạo nhìn đại hán, ánh mắt rất sáng, dường như thấy gì đó làm hắn đặc biệt vui vẻ, mở miệng cười.
Đại hán sửng sốt một chút, dường như kinh ngạc đối phương làm sao biết được họ của mình, nhìn hồ lô trong tay, toét miệng cười.
- Một hồ lô, đáng giá bao nhiêu tiền, nếu tiểu ca ngươi thích, đưa cho ngươi là được.
Nói xong, đại hán cầm hồ lô trong tay đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhận lấy hồ lô, cười lắc đầu, ánh sáng trong mắt sáng lên, Hứa Thanh ở bên cạnh rất kinh ngạc, nàng đi theo Mạnh Hạo một đường, thấy được rất nhiều cố nhân, mỗi một cố nhân, nàng đều có cảm giác, nhưng đại hán này nàng không nhận ra.
- Nhất định phải mua, như vậy đi, hồ lô này, mười lượng bạc được chứ?
Mạnh Hạo mở miệng cười, nhấc tay lên, trong tay hắn nhiều hơn mười lượng bạc.
Đại hán mở to mắt, hắn cảm thấy thanh niên này có chút ngốc, hít sâu một hơi nhận lấy bạc, dường như cảm thấy ngượng ngùng gãi đầu, nhìn Mạnh Hạo.
- Cái này…
- Không sao, Chu gia đại ca, đây là ba lượng bạc nữa, ngươi cầm lấy, đây là tiền năm đó ta thiếu Chu gia các ngươi.
Mạnh Hạo lần nữa lấy ra ba lượng bạc, đặt vào trong tay đại hán.
Lần này đại hán hoàn toàn ngây người.
- Còn có viên đan dược này, pha vào nước uống, trong tinh không này, nhất mạch Chu gia đời đời đều được chúc phúc, toàn gia an khang, đây là… lợi tức của ba lượng bạc qua vô số kỷ nguyên qua.
Mạnh Hạo đặt ba lượng bạc cùng đan dược đặt vào tay đại hán, cả người hắn dường như thở ra một hơi, khí tức trên người hắn lúc này càng thêm linh động, mơ hồ dường như tu vi tăng tiến.
Dường như một sợi nhân quả liên miên vô số năm tháng lúc này rốt cuộc viên mãn.
Mạnh Hạo cười ha ha, cầm hồ lô, mang Hứa Thanh, hướng về bầu trời xa xa, bước ra một bước, bước chân vào bầu trời, đi ra tinh không.
Trong tinh không, Hứa Thanh có vẻ không hiểu rõ nhìn Mạnh Hạo.
- Người kia là ai?
Nàng không nhịn được hỏi.
- Năm đó trước khi ta lên núi tu hành, khi ta còn là một thư sinh, có thiếu Chu viên ngoại huyện Vân Kiệt ba lượng bạc… Qua bao nhiêu kỷ nguyên, vốn lẫn lời rốt cục trả sạch.
Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng.
Hứa Thanh mở to mắt, dường như cảm thấy có chút khó tin, sau một lúc lâu nở nụ cười, vừa nhìn hồ lô trong tay Mạnh Hạo.
- Ta năm đó ở Đại Thanh sơn ném ra hồ lô, không nghĩ tới dạo một vòng, lại xuất hiện ở kiếp này, về lại trong tay ta, như vậy giờ ta lại hứa một nguyện, ném nó vào sâu trong vũ trụ.
Trong mắt Mạnh Hạo sáng lên, mang theo mong đợi, hắn dường như có chút xấu hổ, nhìn sâu vào vũ trụ xa xa, Hứa Thanh nhìn thấy, không nhịn được cười ra tiếng, nàng có thể tưởng tượng… Chỗ sâu vũ trụ tương lai, giấy nợ của Mạnh Hạo sợ là muốn… Xuất hiện lần nữa.
Không có ràng buộc hết thảy, mở ra tất cả trói buộc, tính cách của Mạnh Hạo, lần nữa trở về.
- Chúng ta cũng nên đi, sâu trong vũ trụ đó có Quỷ, Thần, Ma, ba người này từ nhiều năm trước đã chờ chúng ta… Ta xem một chút có thể để cho bọn họ cũng viết cho ta một giấy nợ hay không.
Mạnh Hạo mang chí hướng lớn, vẻ mặt thần thánh, khiến Hứa Thanh ôm bụng cười, Anh Vũ gào khóc kêu gào cùng lời nói chững chạc không ngừng của Bì Đống, bước về phía trước, bước này hạ xuống, thân ảnh hắn biến mất ở tinh không Sơn Hải, khi xuất hiện ở trong vũ trụ mênh mông kia.
Vũ trụ rực rỡ, ẩn chứa khả năng vô hạn, thần bí vô cùng, từng hạt giống của thế giới, mỗi một hạt đều ẩn chứa sinh mạng vô tận.
Phía trước Mạnh Hạo, có một chiếc thuyền, cũng hướng về sâu trong vũ trụ, khoang thuyền có nắp đậy, bên trong không nhìn rõ, cả chiếc thuyền nhìn như rách nát nhưng lại dường như tràn ra lực lượng vô cùng, chậm rãi đi về phía trước.
Đầu thuyền có một lão già ngồi, hai mắt khép kín, khoanh chân tĩnh tọa, nơi đuôi thuyền có một thanh niên mặc áo đen, thần sắc lạnh lùng, ngồi ở nơi kia, hình như có sát khí ẩn chứa trong cơ thể.
Lão già kia là Diệt Sinh!
Thanh niên kia là Lục!
- Hai vị đạo hữu, có thể cho hai vợ chồng ta đi nhờ không, chắc chắn thuyền sẽ thuận buồm xuôi gió?
Tiếng cười Mạnh Hạo truyền ra, lôi kéo Hứa Thanh, lần nữa đi ra một bước, khi hạ xuống, đã ở trong chiếc thuyền.
Lục ở đuôi thuyền mở to mắt, nhìn Mạnh Hạo, gật đầu, lại lần nữa nhắm mắt, nhưng khóe miệng lại không khỏi cười vui vẻ.
Về phần Diệt Sinh, cũng mở mắt, trong mắt lộ ra thâm thúy, nhìn Mạnh Hạo hồi lâu cũng cười cười, thản nhiên nói.
- Đồ nhi, trên thuyền có khách mới đến, rượu hãy chuẩn bị thêm hai trản.
Lời nói hắn quanh quẩn, thanh âm của một nữ tử trong thuyền tràn ra, sau đó nắp thuyền xốc lên, lộ ra thân ảnh mềm mại, còn vẻ mặt xinh đẹp cười tự nhiên như cười chế giễu.
Nàng nhìn thấy Mạnh Hạo, thấy được Hứa Thanh, mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ, hai má nổi lên ráng mây đỏ, dường như có chút ngượng ngùng.
- Phương Mộc sư huynh, Hứa Thanh tỷ tỷ, ta cũng không phải muốn quấy rầy, đây là thuyền của sư phụ ta, là… Sư phụ bảo ta đi theo.
Nữ tử nói, nở nụ cười.
Mạnh Hạo sửng sốt, mở to mắt.
Hứa Thanh nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt nhu hòa, che miệng cười, tiến lên nắm tay nữ tử.
Nữ tử xinh đẹp lại kiều diễm này, không phải Sở Ngọc Yên còn có thể là ai?
Ngoại Truyện: Kha Phụ
Gió nhẹ thổi qua, bầu trời xa xăm, trời chiều một rặng mây đỏ, tựa hồ đem trời xanh tách ra đã trở thành hai bộ phân, dưới ánh chiều tà, toàn bộ đại địa đã trở thành màu da cam, mảnh ruộng lúa mì được gió thổi làm ngả nghiêng như sóng biển.
Khung cảnh rất đẹp.
Đây là một mảnh đại lục dồi dào, ở chỗ này, lương thực rất dễ dàng thu hoạch, nhà nào cũng giàu có, nơi đây là thế giới phàm nhân, tuy rằng không có nhiều người nhưng phân tán vô cùng rộng.
Tại một trang viên nọ có phụ tử hai người sinh sống, người con cực kỳ hiếu thuận, cho dù gia cảnh giàu có, nhưng không ăn chơi đàn đúm, đối với phụ thân một lòng phụng dưỡng.
Phụ thân của hắn, trên thực tế tuổi cũng không lớn, khoảng bốn mươi tuổi, là một phú ông, mỗi ngày vào lúc sáng sớm, hắn đều thích ngồi trong sân nhìn bầu trời, ngắm hoa mầu phía xa, cho tới tận lúc hoàng hôn, nhìn xem biển hoa mầu màu da cam.
Ông rất thỏa mãn, bởi vì chỉ cần hoa mầu tươi tốt, liền đại biểu cả nhà bọn họ có lương thực ăn không hết, mà điều làm cho ông càng thỏa mãn, đó là mỗi lần ông nhìn thấy con của mình.
Nhi tử của ông là một hiếu tử, tất cả hàng xóm chung quanh ai cũng biết điểm này. Sự hiếu thuận này tựa hồ từ khi sinh ra đã tồn tại, ở bên trong linh hồn truyền thừa, vô luận lúc nào, vô luận sự tình gì, phụ thân vĩnh viễn là trời trong lòng của hắn.
Ông là Kha Vân Hải, nhi tử của ông, là Kha Cửu Tư!
Hai phụ tử bọn họ, trong quá trình luân hồi, vì sự cố chấp của Kha Cửu Tư, vì được Mạnh Hạo trợ giúp, sau khi chuyển thế vẫn là phụ tử.
Cho dù đối với trí nhớ ở kiếp trước, bọn họ đã mơ hồ, nhưng kiếp này, bất kể là Kha Vân Hải hay là Kha Cửu Tư cũng đều rất vui vẻ.
Không lâu về sau, Kha Cửu Tư rốt cục kết hôn, phụ thân của hắn vì hắn cử hành một cuộc long trọng yến hội, mời tất cả thân bằng hảo hữu, mấy ngày đó, toàn bộ trang viên đều phi thường náo nhiệt.
Theo thời gian trôi qua, ngày qua ngày, năm qua năm.
Theo Kha Cửu Tư dần dần lớn tuổi, theo đời sau sinh ra, Kha Vân Hải dần dần cũng trở nên già nua, bất quá một cỗ cảm giác ấm áp, thủy chung dào dạt bên trong gia đình này, mà sở thích trong sân nhìn bầu trời của Kha Vân Hải vẫn không có cải biến.
- Gia gia, ông đến cùng đang nhìn cái gì thế?
Cháu của Kha Vân Hải ngày nào cũng hỏi vấn đề này, như mọi lần Kha Vân Hải đều là cười lắc đầu, không trả lời, mà phụ thân của hài tử kia, Kha Cửu Tư đứng ở một bên vuốt ve đầu hài tử, ở sâu trong mắt tựa hồ có chỗ hiểu ra.
Cho đến khi hơn hai mươi năm nữa trôi qua, hài tử lớn lên đã trở thành một chàng thanh niên, còn Kha Vân Hải càng thêm già nua, nhưng ánh mắt của hắn, lại không có chút nào đục ngầu, ngược lại càng thêm thanh tịnh, tựa hồ có thể nhìn thấu kiếp trước.
Người thanh niên lại hỏi vấn đề này một lần nữa, Kha Vân Hải nhẹ giọng mở miệng.
- Ta đang đợi ngươi thúc thúc của ngươi.
- Thúc thúc?
Người thanh niên sửng sốt một chút.
- Ta cuối cùng cảm thấy, cha ngươi còn có một đệ đệ, ra ngoài đã cực kỳ lâu, tới giờ còn chưa trở về.
Kha Vân Hải trong mắt tựa hồ có chút hồi ức, nhưng cẩn thận nhìn, lại có thể chứng kiến trong mắt của hắn, tựa hồ có một loại ánh sáng.
Loại ánh sáng này, người thanh niên không hiểu, nhưng phụ thân hắn, Kha Cửu Tư, lại minh bạch loại ánh sáng trong mắt này, đại biểu là… Cố chấp.
Trong thế giới này, rất nhiều thân nhân, bằng hữu của Mạnh Hạo đều đã luân hồi rồi.
Khi cùng Hứa Thanh rời khỏi tinh không này, Mạnh Hạo đi qua mọi chỗ khu vực, đi qua từng tinh cầu, thấy được rất nhiều gương mặt thân quen…
Mang theo Hứa Thanh, hắn đi tới một đại lục trôi nổi trong tinh không.
- Nơi đây cũng có cố nhân sao?
Khi Hứa Thanh và Mạnh Hạo nhìn về phía đại lục này, nàng nhẹ giọng mở miệng.
- Nơi này có một trưởng bối mà cả đời ta sẽ không quên… Ta phải nhìn lão nhân gia một cái rồi mới có thể rời đi.
Mạnh Hạo ngóng nhìn đại lục, hồi lâu sau, mỉm cười mở miệng, trong mắt lộ ra hồi ức, càng lúc càng nhu hòa.
Thân ảnh Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh xuất hiện ở bên ngoài trang viên, khi đó là lúc trời chiều, ánh chiều tà chiếu rọi đại địa, mảnh hoa mầu màu da cam theo gió lung lay, Mạnh Hạo đi vào trong sân, hắn nhìn thấy Kha Vân Hải.
Giờ phút này Kha Vân Hải tựa hồ cùng Mạnh Hạo bị ngăn bởi một lần luân hồi, hắn không nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn vẫn đang nhìn bầu trời, nhìn về phương xa, Kha Cửu Tư ở bên cạnh ông, còn có cả cháu trai của ông cũng ở đây.
Trong sân, Mạnh Hạo nhìn Kha Vân Hải, nhìn Kha Cửu Tư, hắn yên lặng quỳ gối trước mặt Kha Vân Hải.
Mặc dù bọn họ không nhìn thấy hắn, nhưng Mạnh Hạo vẫn quỳ xuống, dập đầu một cái, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, trong cắp mắt kia ẩn chứa vô số hồi ức, từng bức họa, hiện ra rõ ràng trong đầu Mạnh Hạo, trong Yêu Tiên Cổ Tông nhận được tình thương của Kha phụ, cái cảm giác lần đầu cảm nhận được tình thương của cha, ở trong nội tâm Mạnh Hạo không ngừng lắng đọng.
Hắn không quên sự cưng chiều mà Kha phụ dành cho mình, lúc đó hắn tưởng đối phương cho rằng mình là Kha Cửu Tư.
Hắn không quên sự nỗ lực hết thảy mà Kha phụ bỏ ra làm tóc từ từ bạc trắng. Mãi cho đến lúc Kha phụ quy khư, ngóng nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo mới hiểu được, đối phương sớm đã biết được, mình không phải là Kha Cửu Tư.
Hắn càng không quên khi ở ngoài Thương Mang, thanh âm Kha phụ sục sôi cùng với việc tử vì đạo để đánh thức chính mình.
Hết thảy mọi việc như hiện ra trong đầu Mạnh Hạo khi hắn cúi đầu quỳ lạy.
Hứa Thanh đứng ở một bên nhìn Mạnh Hạo, tựa hồ hiểu ra điều gì, cũng cúi đầu quỳ xuống, như là con dâu hành lễ với cha chồng
- Nghĩa phụ, con tới thăm người…
Mạnh Hạo nhẹ giọng mở miệng.
Hầu như ngay khi lời nói của hắn truyền ra, Kha Vân Hải bỗng nhiên cúi đầu, tại thời khắc này, ánh sáng cố chấp trong mắt càng thêm sáng ngời, trên mặt cũng chầm chậm lộ ra nụ cười.
Kha Cửu Tư dường như cũng có cảm ứng, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Chỉ có cháu trai của Kha Vân Hải, hài tử đã trở thành chàng thanh niên kia, khi nhìn xem ông nội và cha của mình bỗng nở nụ cười liền vô cùng kinh ngạc.
- Ta cảm thấy, thúc thúc của ngươi đã trở về rồi…
Kha Vân Hải cười nói.
Ngoại Truyện: Sở Ngọc Yên
Đó là một năm mùa xuân, bốn phía màu đen nhánh, có lẽ màu đen này không phải tới từ ngoại giới, mà là đến từ trong tâm của ta.
Ta lựa chọn bóng đêm, không muốn mở mắt ra, không muốn biết mọi chuyện ở ngoại giới, chỉ muốn ở trong thế giới của chính mình, không muốn thức tỉnh…
Ta còn nhớ rõ trước kia rất lâu rất lâu ở bên trong Kháo Sơn Tông, nhớ lần đầu ta cùng với ngươi gặp nhau, nhưng chắc ngươi đã quên, không bao giờ nhớ tới.
Vạn vật hồi phục, mùa xuân tựa hồ đi qua, trời đã bắt đầu nóng bức, ta đã nghe được rất nhiều thanh âm, trong đó tựa hồ là thanh âm của sư phụ ta… Lão nhân gia vốn là một viên đan dược biến thành, hắn thở dài, dù mùa xuân hay là mùa hè vẫn ở bên cạnh ta.
Nhớ tới ngươi lại không nhịn được nhớ tới từng màn năm đó lúc ở Tử Vận Tông, vì cái gì ta không quên được, vì cái gì… Vì cái gì…
Ngày hôm nay, ta cảm nhận được một tia giá lạnh, đó không phải là tuyết rơi mùa đông, mà là mưa lạnh mùa thu mang tới. Thế giới của ta vẫn chỉ có một màu đen kịt không có bất kỳ ánh sáng nào, ta cảm thấy ta tựa hồ cũng có thể quên được rồi, ta quên Kháo Sơn Tông, quên Tử Vận Tông, nhưng lại phát hiện ta còn nhớ rõ ở từng màn ở Như Phong Giới.
Muốn quên đi, vì cái gì lại khó như vậy…
Cho đến khi bốn phía giá lạnh mãnh liệt hơn, ta biết, bên ngoài nhất định tuyết đã rơi, bông tuyết kia phiêu bạt ở trong thiên địa giống như ta, nhưng bông tuyết có thể rơi xuống đất, còn ta lại tìm không thấy phương nào để đi.
Một năm, rồi lại một năm trôi qua, không nhớ đã qua bao lâu, ta quên Như Phong Giới, nhưng vẫn còn nhớ rõ Đệ Cửu Tông, nhớ rõ ta có một sư phụ, nhớ rõ Tiểu Bảo…
Năm tháng trôi qua, ta mê mang trong đêm tối, cho đến có một ngày, ta đã nghe được một thanh âm, đó là thanh âm của ngươi, ngươi ở đây bên người của ta, tựa hồ ngóng nhìn ta, ta nhìn không thấy ngươi nhưng cảm thụ được trong lòng của ngươi ẩn chứa phiền muộn.
Ta muốn quên tất cả, nhưng thân ảnh của Tiểu Bảo, dần dần cùng ngươi chồng lên nhau, ta không quên được…
Ta đã khóc, ta không mở mắt ra, nhưng ngươi hẳn là cảm nhận được nước mắt của ta.
Ngày qua ngày, năm qua năm, có lẽ đã qua vạn năm, có lẽ đã qua vô số vạn năm… Thanh âm bên ngoài dần dần dần ít đi, hết thảy chậm rãi trở nên yên tĩnh.
Trong thiên địa tựa hồ chỉ còn lại có chính ta, loại cô độc này cùng đêm tối dung hợp vào một chỗ, đem ta nhấn chìm.
Rất lâu, rất lâu sau, khi ta cảm thấy, ta thật sự tựa hồ quên hết thảy, ta nghe được một thanh âm khàn khàn truyền đến.
- Yên nhi, ngươi thật có thể quên sao?
Thanh âm này trực tiếp truyền vào trong hồn của ta, làm cho hồn của ta ở trong nháy mắt này run rẩy, tất cả trí nhớ ta cho rằng đã quên, tại thời khắc này, ta rốt cuộc phát hiện, nguyên lai, ta cho tới bây giờ đều chưa từng quên, cho dù là một chút xíu cũng không có quên.
Ta càng muốn quên, thì hết lần này tới lần khác lại càng đem chúng khắc sâu đậm ở trong linh hồn.
Ta, là Sở Ngọc Yên!
- Ta… Không có biện pháp quên.
Sở Ngọc Yên mở mắt ra, nước mắt chảy xuống, nhẹ giọng thì thào, trước mắt của nàng, thế giới không còn là màu đen kịt, một lão giả đứng trước mặt của nàng, lão giả này mặt mũi nhăn nheo, rất lạ lẫm, khi Sở Ngọc Yên nhìn thấy lão phảng phất như đã quen thuộc từ kiếp trước, dường như trong chỗ u minh, nàng cùng lão giả này, nhất định sẽ có một lần gặp nhau, nhất định sẽ có duyên.
- Vậy thì đừng quên.
Lão giả than nhẹ, ngôn từ chém đinh chặt sắt.
- Lão phu Diệt Sinh, thành đạo tại vô số kỷ nguyên trước, cả đời này du đãng chỉ vì tìm một cái đáp án, đáp án này ta còn không tìm được, muốn đi vào sâu trong vũ trụ tìm kiếm.
- Yên nhi, ngươi nguyện ý trở thành đệ tử của ta sao?
- Nếu như ngươi nguyện ý, lão phu mang theo ngươi cùng đi vào sâu trong vũ trụ.
- Trên con đường này, có lẽ… Ngươi sẽ gặp được người mà ngươi muốn gặp đó…
Thanh âm lão giả quanh quẩn ở bên tai của Sở Ngọc Yên, rất lâu sau đó, hai mắt Sở Ngọc Yên lại nhắm nghiền, khi cặp mắt của nàng mở ra một lần nữa, nàng từ trong quan tài đứng lên, quỳ ở trước mặt của lão giả.
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
Diệt Sinh trong mắt lộ ra vẻ hiền lành, nhìn Sở Ngọc Yên.
Năm đó hắn truy tìm đạo của chính mình, đó là đi đến cuối cùng, chỉ còn lại chính mình, ở trên con đường này, hắn buông tha rất nhiều, hi sinh rất nhiều, hắn mặc dù cố chấp, nhưng tại đáy lòng của hắn, bên trong thế giới đã từng bị hủy diệt của hắn, như trước có thân nhân của hắn, có bằng hữu của hắn, hết thảy của hắn…
Hắn trong mảnh tinh không này, tại niên đại của Mạnh Hạo, thấy được rất nhiều người, nhưng duy chỉ có người con gái trước mắt này, làm cho hắn nhớ tới thân ảnh một vãn bối in sâu trong trí nhớ.
Hắn thấy mọi chuyện giữa Sở Ngọc Yên cùng Mạnh Hạo, cho nên hắn hôm nay, lựa chọn lại tới đây, thành toàn Sở Ngọc Yên.
Sau một lúc lâu, Diệt Sinh nở nụ cười, tay áo hất lên, một con thuyền, vô thanh vô tức xuất hiện ở trên bầu trời, khi hắn cất bước đi lên con thuyền, Sở Ngọc Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua mảnh thế giới này, rồi cất bước, bước lên con thuyền.
Trên con thuyền có một thanh niên mặc áo đen, thần sắc hắn lạnh lùng, sau khi hướng về Sở Ngọc Yên nhẹ gật đầu, hai mắt lại nhắm nghiền, ngồi xếp bằng ở đuôi thuyền, không nhúc nhích.
- Đi thôi, chúng ta đi vào sâu trong vũ trụ.
Diệt Sinh nhẹ giọng mở miệng.
Con thuyền, vô thanh vô tức đi về phía trước, xuyên qua hư vô, chậm rãi đi về phía trước.
Sở Ngọc Yên ngồi trên thuyền, quay đầu nhìn về sau lưng, rất lâu sau đó, trong mắt của nàng lộ ra một vòng thần thái, nàng nghĩ tới lời sư phụ nói, trên đường nàng có lẽ sẽ gặp được người nàng không thể quên.
- Ta… Nếu có một ngày gặp lại hắn, câu thứ nhất nên nói gì đây.
Sở Ngọc Yên bỗng nhiên có chút khẩn trương. Thời gian trên thuyền cùng ngoại giới bất đồng chậm rãi lưu chuyển.
Có lẽ, khi nơi này trôi qua một tháng, thì thế giới Mạnh Hạo đang ở đã trôi qua một kỷ nguyên.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc có một ngày, khi đang ở trong khoang thuyền, Sở Ngọc Yên chợt nghe ngoài khoang thuyền, có thanh âm truyền đến.
- Hai vị đạo hữu, có thể cho hai vợ chồng ta đi nhờ không, chắc chắn thuyền sẽ thuận buồm xuôi gió?
Nghe được cái thanh âm này, thân thể Sở Ngọc Yên run lên, nàng càng thêm khẩn trương.
- Đồ nhi, trên thuyền có khách mới đến, rượu hãy chuẩn bị thêm hai trản.
Sở Ngọc Yên hít sâu một hơi, đều tĩnh tâm tự, cắn môi dưới, mở nắp thuyền ra, thấy được Mạnh Hạo đang ngẩn người, cũng nhìn thấy Hứa Thanh bên người Mạnh Hạo.
- Phương Mộc sư huynh, Hứa Thanh tỷ tỷ, ta cũng không phải muốn quấy rầy, đây là thuyền của sư phụ ta, là… Sư phụ cho ta đi theo.
Bởi vì xinh đẹp, cho nên nụ cười của nàng, có thể dùng cười nói tự nhiên để hình dung.
Bởi vì khẩn trương, cho nên nụ cười của nàng cứng ngắc, xem ra… Tựa hồ là giống như cười mà không phải cười.
Ngoại Truyện: Ngũ Gia Cùng Tam Gia Lần Thứ Nhất Tiếp Xúc Thân Mật
Vũ trụ, đen kịt mà lại sáng chói.
Điều này không mâu thuẫn, nói sáng chói, là bởi vì trong vũ trụ bao la bát ngát, tồn tại vô số hạt giống thế giới. Ánh sáng từ các thế giới này tràn ra, khiến cho mảnh tinh không xa xa sáng chói giống như từng khối minh châu.
Mà nói đen kịt, là bởi vì vũ trụ thật sự quá lớn quá lớn, khoảng cách giữ hai thế giới có thể nói là vô tận, mà ở trong vô tận này, không phải sáng chói, mà là hắc ám yên tĩnh cùng đen kịt.
Dường như thời gian ở chỗ này cũng không tồn tại, cường giả Tổ Cảnh tựa hồ cũng khó có thể đem toàn bộ vũ trụ bao phủ.
Không biết qua bao lâu, một ngày nọ, một đạo cầu vồng có tốc độ kinh người, từ sâu trong vũ trụ, gào thét bay đi, trong chốc lát liền đảo qua bốn phương, bay thẳng về phương xa.
Nhìn kỹ có thể thấy, ở bên trong cầu vồng, có một thân ảnh, thân ảnh ấy là một nam tử trung niên, thần hồn của hắn vô cùng suy yếu.
Nam tử này mặc trường bào màu xanh, sắc mặt trắng xám, dường như đang trốn tránh cái gì đó, ánh mắt âm trầm, nhưng sâu trong mắt, lại cất giấu một tia xảo trá.
Phía sau của hắn xuất hiện đạo cầu vồng thứ hai, đó là một nữ tử, nữ tử này sắc mặt trắng xám, đang triển khai tốc độ cao nhất, cùng nam tử kia một trước một sau, đều đang bỏ chạy.
Hai người này hiển nhiên là có quen biết, nhưng quan hệ giữa hai người tựa hồ không phải hữu hảo, mà là đối địch. Trong quá trình bỏ chạy, bọn họ tấn công lẫn nhau, như muốn làm cho tốc độ đối phương chậm lại. Nữ tử nhiều lần ở vào thế hạ phong, tuy rằng như vậy, nhưng nếu nam tử trung niên muốn triệt để ngăn cản tốc độ của nàng, tựa hồ cũng là không thể nào.
Tiếng thét phá vỡ vũ trụ yên tĩnh, phía sau hai đạo cầu vồng này, thình lình lại xuất hiện đạo cầu vồng thứ ba, đạo cầu vồng này khí thế bàng bạc, nó mới vừa xuất hiện lập tức làm cho tinh không nổ vang, đó là một con chim…
Anh Vũ!
Con chim Anh Vũ này bộ lông bóng loáng, như có lưu quang du tẩu, khí thế như cầu vồng, giống như một tuyệt thế chiến binh, giờ phút này gào thét, muốn đuổi giết hai người nam nữ kia.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt, Anh Vũ đã đuổi tới gần, hào quang lóe lên, tốc độ của nó bạo tăng, lao thẳng về phía hai người nam nữ, nháy mắt nó tới gần, tinh không nổ mạnh ngập trời, một lần tùy ý va chạm, lập tức làm cho nàng kia máu tươi phun ra, mà trung niên nam tử kia khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.
- Ngũ Đạo, ngươi đừng khinh người quá đáng, Đế Quân chủ nhân ngươi cùng bản thể của ta hôm nay chiến một trận, chưa hẳn là hắn có thể thắng, ta là Tiên, Vũ Trụ Chi Tiên!
Nam tử trung niên hai mắt lóe lên tia xảo trá, nhưng bộ mặt lại tỏ ra cuồng loạn.
Về phần nàng kia, sắc mặt trắng xám, trong mắt lộ ra đắng chát, cắn răng bay đi.
Rất nhanh phía trước bọn họ xuất hiện một thế giới, đây là một thế giới sơ khai trong vũ trụ, trong đó ý chí vẫn còn đang phát triển, mà chúng sinh trong thế giới đó hẳn là cũng chưa khai hóa.
Cùng lúc đó, ở đằng kia nam nữ hai người sau lưng truy kích mà đến Anh Vũ, giờ phút này thanh âm lạnh lùng vang vọng.
- Chủ nhân nhà ta nhất định sẽ chém giết được bổn tôn của ngươi, mà ta phụng mệnh chủ nhân, chém giết ngươi - một phân thân bị chém ra với ý đồ đông sơn tái khởi, ta cũng nhất định sẽ chém giết được ngươi, còn ngươi nữa, Cổ Tiên Linh, hôm nay hai người các ngươi trốn không thoát đâu!
Anh Vũ thần sắc lạnh lùng, lời nói băng hàn truyền ra bốn phía.
Theo lời nói truyền ra, một trận pháp vô cùng to lớn xuất hiện đem hai người nam nữ bao trùm ở bên trong. Không đợi hai người này sắc mặt biến hóa, trận pháp lập tức bộc phát ra hào quang năm màu rực rỡ, hóa thành vô số phù văn, trong đó âm thanh tụng kinh vang vọng, trận pháp vận chuyển, truyền ra sát ý ngập trời, thanh âm oanh oanh vang vọng, nguyên một đám phù văn đồng thời nổ tung, hình thành hủy diệt chi lực, muốn tuyệt sát hai người nam nữ.
Nguy cơ trước mắt, nam tử trung niên kia hét lớn một tiếng, toàn thân bành trướng, không biết triển khai thần thông gì, mà hóa thành một cự nhân, trong tay xuất hiện một thanh chiến phủ khổng lồ, hướng về phía hủy diệt chi lực, dốc sức liều mạng chém tới.
Thanh âm oanh oanh ngập trời, cự nhân do nam tử trung niên hóa thành, máu tươi phun ra, toàn thân không ngừng tan vỡ, nhưng lại nhe răng cười rống to.
- Ngũ Đạo, ngươi khinh người quá đáng!!
Từ trong thân thể không ngừng tan vỡ, bay ra mười giọt huyết dịch màu vàng, mười giọt huyết dịch này mới vừa xuất hiện, lập tức ngưng tụ ở một chỗ, thình lình hóa thành một bàn tay màu máu cực lớn.
Trong lòng bàn tay này tản mát ra khí tức kinh khủng, khí tức này khiến cho Anh Vũ vô cùng ngưng trọng, nó lập tức nhận ra, mười giọt huyết dịch màu vàng này, đúng là vũ trụ chi huyết, thứ mà chủ nhân nhà mình lần này ý đồ chém giết bổn tôn La Thiên để chiếm lấy!
Cùng lúc đó, trong mắt La Thiên tia xảo trá lần nữa lóe lên, cười ha hả.
- Cổ Tiên Linh, theo ước định của chúng ta lúc trước, đến lúc ngươi phải chấp hành rồi, sau chuyện lần này, ngươi liền tự do!
Nàng kia sau một lúc trầm mặc liền trở nên quyết đoán, sắc mặt nàng trắng xám, nhưng lại hung hăng cắn răng một cái, thân thể của nàng lập tức xuất hiện vô số lân phiến, hai chân như thoái hoá, hóa thành nửa rắn nửa người, không bỏ chạy nữa mà hai tay nâng lên, lập tức toàn thân nàng khô quắt lại, dùng sinh mệnh làm đại giới để thần thông đạo pháp.
Từng trận khí tức nồng đậm, ầm ầm bộc phát, khí tức này rất kỳ quái, mang theo tang thương, ẩn chứa tuế nguyệt, sau khi xuất hiện liền mãnh liệt khuếch tán, không chỉ lao thẳng về phía Anh Vũ mà còn áp chế trận pháp bốn phía.
Trận pháp trong nháy mắt xuất hiện dấu hiệu héo rũ, thân thể Anh Vũ cũng bị ngừng lại. Hai mắt Anh Vũ lộ ra hàng mang, toàn thân khí thế bùng nổ, cưỡng ép lao ra.
Nam tử trung niên hai tay bấm niệm pháp quyết, lập tức bàn tay màu máu không ngừng biến lớn, đến cuối cùng hầu như hóa thành một cái biển máu, ầm ầm lao về phía Anh Vũ.
Còn nữ kia tử, giờ phút này suy yếu, sau khi thi triển thần thông liền nhanh chóng lui về phía sau.
- Ngũ Đạo, ngươi thật sự cho là bản Tiên Tôn không có bất kỳ chuẩn bị nào sao, ngươi thật sự cho là ngươi đang đuổi giết ta sao, lần này dụ ngươi đến chỗ này, là một trong những kế hoạch của bản tôn, chỉ cần xóa đi sự hiện hữu của ngươi, Đế Quân sẽ giống như gãy mất một cánh tay!
La Thiên ngửa mặt lên trời cười to, theo tiếng cười truyền ra, vẻ suy yếu của hắn tại thời khắc này lập tức cải biến, dường như tất cả thương thế của hắn đều là giả, mục đích của hắn chính là muốn dẫn đối phương đuổi giết đến nơi này, một khu vực cực kỳ xa xôi trong vũ trụ, ở chỗ này hợp tác cùng nàng kia giết chết đối phương.
Mắt thấy biển máu muốn bao phủ Anh Vũ, nhưng trong mắt Anh Vũ rõ ràng không có một tia bối rối nào, mà vẫn bình tĩnh như nước.
- Ngươi thiết lập ván cục dẫn ta đến đây, nhưng lại không biết ta vì để cho chủ nhân nhà ta có thể thuận lợi chém giết bổn tôn của ngươi mà nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào, không biết là ngươi đang tính toán ta, hay là ta đang tính toán ngươi.
Anh Vũ than nhẹ, trong mắt lộ ra vẻ không muốn, nhưng lại rất nhanh bị vẻ quả quyết thay thế, hầu như khi biển máu lao tới, trong cơ thể của nó bạo phát ra một chấn động kinh khủng, đó là… chấn động tự bạo.
Nó lựa chọn cho dù tự bạo cũng muốn đem đối phương tuyệt sát ở chỗ này.
Nếu là tự bạo bình thường, có lẽ không có cách nào tràn ra khí tức kinh khủng như thế, hiển nhiên khi Anh Vũ đuổi giết tới đây, đã có quyết định, triển khai thủ đoạn bá đạo nào đó, khiến cho khi bản thân tự bạo, có thể phóng xuất ra lực lượng siêu việt bản thân.
Nam tử trung niên hai mắt co rút lại, nhưng vẫn như trước cười lạnh một tiếng.
- Ngươi quả nhiên là lựa chọn như vậy, bất quá, chuẩn bị của bổn tôn không chỉ có chừng này thôi đâu.
Hắn vừa nói, hai tay vừa bấm niệm pháp quyết. Nữ tử kia bỗng run lên bần bật, trong cơ thể như có cấm chế nào đó bộc phát xuất hiện chấn động tự bạo, cùng lúc đó, biển máu cuồn cuộn kia cũng đem nàng cũng bao phủ ở bên trong.
Rõ ràng là nam tử trung niên điều khiển nữ tử kia tự bạo, ý đồ ngăn cản Anh Vũ, đổi lấy một sợi sinh cơ cho bản thân, mà hắn bản thân, giờ phút này dùng tốc độ cực nhanh lui về phía sau.
Nữ tử kia phẫn nộ, mãnh liệt nhìn về phía nam tử trung niên, đối phương không tuân thủ ước định, tại thời khắc mấu chốt này lựa chọn hi sinh nàng, việc này làm cho nàng trong mắt tơ máu tràn ngập.
Lúc này thanh âm Anh Vũ vẫn lạnh lùng như trước, vang vọng bát phương.
- Cổ Tiên Linh, ngươi còn chần chờ cái gì, kết quả lúc trước ta nói cùng ngươi đã hiện tại đã xuất hiện, ngươi không ra tay đi còn đợi khi nào! Ngươi muốn tự do, thì chỉ có chính ngươi đi tranh thủ, mới có thể đạt được.
Khi lời nói của Anh Vũ truyền ra, thần sắc nam tử trung niên lần đầu đại biến.
Còn nữ tử kia thì cười thảm, trước trận chiến này, La Thiên đối với nàng có hứa hẹn, mà Anh Vũ cũng âm thầm cùng nàng tiếp xúc, giờ phút này nàng tận mắt thấy hết thảy sự tình phát sinh, không còn chần chờ nữa, phát ra nụ cười thê lương.
- Ngươi nói rất đúng, tự do, chỉ có chính mình đến tranh thủ, bỏ đi một thân Cổ Tiên Vị, đổi lấy vĩnh sinh tự do!
Nam tử trung niên sắc mặt biến hóa, mơ hồ bất an, đang muốn mở miệng thì đã không còn kịp rồi. Sau khi lời nói của nữ tử kia truyền ra, thân thể của nàng rõ ràng tại một cái chớp mắt này, ầm ầm tan rã!
Đây không phải là tự bạo, mà là tan rã, vô số huyết nhục, tại thời khắc này từ trong thân thể khô quắt của nàng, oanh oanh vỡ vụn, hướng về bốn phía khuếch tán, khiến cho một mảnh tinh này như trở thành huyết hồng.
- Niết Bàn Chú, sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, để cho bụi về với bụi, đất về với đất, để cho ý thức trầm luân, để cho thần trí phai mờ, để cho hết thảy hết thảy, từ nay về sau… Một lần nữa lại đến!
- Từ nay về sau thế gian không còn Cổ Tiên…
Sau khi thanh âm nữ tử kia truyền ra, một tiếng nổ chấn động bát phương tinh không vang lên.
Một cỗ nghiền ép chi lực lập tức hàng lâm, trực tiếp đem Anh Vũ nghiền thành tro bụi, đồng thời cũng đem biển máu hủy diệt, về phần nam tử trung niên kia, hắn phát ra kêu thê lương thảm thiết, thân thể ý đồ đào tẩu, nhưng lại không làm được, trong chớp mắt, cũng bị nghiền ép.
Đạo pháp cuối cùng mà nữ tử kia thi triển, đó là khai sáng một cái kỷ nguyên, đó là nát bấy hết thảy, đó là hủy diệt hết thảy, đó là đẩy ngã lặp lại.
Mà hạt giống thế giới sơ cạnh chiến trường cũng bị nghiền ép chi lực làm ảnh hưởng đến, ý chí trong đó lập tức run rẩy, trực tiếp bị xóa đi hơn phân nửa, mà hạt giống thế giới này cũng bị mở ra một cái lỗ hổng.
Hầu như ngay khi lỗ hổng xuất hiện, tro bụi khí huyết của Anh Vũ, nam tử trung niên cùng nữ tử kia như bị hấp thụ, trong nháy mắt liền theo lỗ hổng, trực tiếp dung nhập vào trong hạt giống thế giới này.
Vô số năm sau, trong hạt giống thế giới này, trong hư vô ngưng tụ ra Anh Vũ chi hồn ở trong thế giới mờ mịt du đãng. Cho đến vô số kỷ nguyên về sau Anh Vũ gặp một người, người đó vì nó mà tạo ra một pháp khí, đó là gương đồng.
Đồng thời, cũng xuất hiện một ý chí dần dần thay thế ý chí nguyên bản của hạt giống thế giới. Đó là ý chí của La Thiên, hắn đã quên mất quá khứ của mình, chỉ còn lại có bản năng.
Còn nữ tử kia ở bên trong chúng sinh cũng chuyển thế luân hồi, nàng không biết kiếp trước của mình, ở trong tinh không này, một lần lại một lần chuyển thế, đã trải qua vô số nhân sinh.
Nữ tử kia ở trong một thế giới có tên Chí Tôn Tiên Giới trong vô số tiểu thế giới, gặp một người. Người kia tên là… Lôi Đế, chồng của nàng.
Lôi Đế cả đời này đã yêu một nữ tử, đó là vợ của hắn, trong trận chiến hạ giới làm phản Chí Tôn Tiên Giới, hắn vì thủ hộ gia viên, vì thủ hộ vợ của hắn mà chết trận.
Sau khi tử vong, hắn hóa thành vô số lôi đình, oanh minh bát phương.
Sau khi hắn tử vong, nữ tử kia ngơ ngác nhìn thi thể của hắn, phát ra bi thương đến mức hồn bi, trong sự đau thương, trí nhớ bị phong ấn vô số năm của nàng thức tỉnh. Nàng yên lặng nhìn qua Lôi Đế rơi lệ, nước mắt rơi trên khải giáp của Lôi Đế, rất lâu sau đó, nước mắt trên mặt nàng biến mất, dường như tình cảm của nàng đối với Lôi Đế, theo giọt nước mắt kia tách ra khỏi cơ thể, trong mắt của nàng lộ ra vẻ lạnh lùng, còn có tuyệt nhiên.
- Chúng ta cuối cùng không phải là người cùng một thế giới, nơi đây chỉ là một địa phương nghỉ chân ngắn ngủi của ta, hiện tại, ta thức tỉnh, cuối cùng cũng nên rời đi rồi, ta hiện tại… Tự do.
Nữ tử thì thào, mang theo lạnh lùng, quay người rời đi, đi khỏi tinh không, đi vào sâu trong vũ trụ.
Nơi đây có ý chí La Thiên, nơi đây có Anh Vũ, nàng không muốn gặp lại, cũng không muốn nhìn thấy họ nữa.
Khi nàng đi rồi, thi thể Lôi Đế trôi lơ lửng ở trong tinh không Chí Tôn Tiên Giới dần dần héo rũ, khải giáp trên người hắn dần dần phong hoá, nhưng nhờ có giọt nước mắt khi thức tỉnh trí nhớ dung hợp kiếp trước kiếp này chi lực đến từ nữ kia khiến cho khải giáp tựa hồ ngưng tụ hồn, ngưng tụ một sợi linh hồn của Lôi Đế.
Lúc thi thể Lôi Đế triệt để trở thành tro bụi, khải giáp này dung hợp lại với nhau, tại vô số năm sau, ra đời ý thức. Ngay khi ý thức ra đời, nó liền minh bạch, chính mình cả đời, bất tử bất diệt, nhưng lại cũng không phải là tuyệt đối, nó cũng đã không thể biến thành áo giáp, hoặc là nói, cũng đã không thể liều mình bảo hộ người nào.
Bởi vì một khi hắn làm như vậy, bất tử bất diệt chi lực sẽ tiêu tán.
Ngoại trừ những thứ này, nó không nhớ rõ tất cả ký ức, bên trong Sơn Hải Giới du đãng, dần dần phát hiện mình ưa thích nói đâu đâu, dần dần phát hiện mình ưa thích giáo hóa ác bá, dần dần phát hiện mình chỉ có thể đếm đến ba…
Cho đến có một ngày, nó gặp một con chim Anh Vũ từ trong gương đồng bay ra…
- Ôi ơ, một cái áo giáp thật quái dị, đến đến đến, để cho Ngũ gia nhìn kỹ một chút, như thế nào lại không có lông?
- Cút cút cút, ngươi tên ác bá này, lão phu sẽ độ hóa ngươi!
Ngoại Truyện
Kha Phụ
Gió nhẹ thổi qua, bầu trời xa xăm, trời chiều một rặng mây đỏ, tựa hồ đem trời xanh tách ra đã trở thành hai bộ phân, dưới ánh chiều tà, toàn bộ đại địa đã trở thành màu da cam, mảnh ruộng lúa mì được gió thổi làm ngả nghiêng như sóng biển.
Khung cảnh rất đẹp.
Đây là một mảnh đại lục dồi dào, ở chỗ này, lương thực rất dễ dàng thu hoạch, nhà nào cũng giàu có, nơi đây là thế giới phàm nhân, tuy rằng không có nhiều người nhưng phân tán vô cùng rộng.
Tại một trang viên nọ có phụ tử hai người sinh sống, người con cực kỳ hiếu thuận, cho dù gia cảnh giàu có, nhưng không ăn chơi đàn đúm, đối với phụ thân một lòng phụng dưỡng.
Phụ thân của hắn, trên thực tế tuổi cũng không lớn, khoảng bốn mươi tuổi, là một phú ông, mỗi ngày vào lúc sáng sớm, hắn đều thích ngồi trong sân nhìn bầu trời, ngắm hoa mầu phía xa, cho tới tận lúc hoàng hôn, nhìn xem biển hoa mầu màu da cam.
Ông rất thỏa mãn, bởi vì chỉ cần hoa mầu tươi tốt, liền đại biểu cả nhà bọn họ có lương thực ăn không hết, mà điều làm cho ông càng thỏa mãn, đó là mỗi lần ông nhìn thấy con của mình.
Nhi tử của ông là một hiếu tử, tất cả hàng xóm chung quanh ai cũng biết điểm này. Sự hiếu thuận này tựa hồ từ khi sinh ra đã tồn tại, ở bên trong linh hồn truyền thừa, vô luận lúc nào, vô luận sự tình gì, phụ thân vĩnh viễn là trời trong lòng của hắn.
Ông là Kha Vân Hải, nhi tử của ông, là Kha Cửu Tư!
Hai phụ tử bọn họ, trong quá trình luân hồi, vì sự cố chấp của Kha Cửu Tư, vì được Mạnh Hạo trợ giúp, sau khi chuyển thế vẫn là phụ tử.
Cho dù đối với trí nhớ ở kiếp trước, bọn họ đã mơ hồ, nhưng kiếp này, bất kể là Kha Vân Hải hay là Kha Cửu Tư cũng đều rất vui vẻ.
Không lâu về sau, Kha Cửu Tư rốt cục kết hôn, phụ thân của hắn vì hắn cử hành một cuộc long trọng yến hội, mời tất cả thân bằng hảo hữu, mấy ngày đó, toàn bộ trang viên đều phi thường náo nhiệt.
Theo thời gian trôi qua, ngày qua ngày, năm qua năm.
Theo Kha Cửu Tư dần dần lớn tuổi, theo đời sau sinh ra, Kha Vân Hải dần dần cũng trở nên già nua, bất quá một cỗ cảm giác ấm áp, thủy chung dào dạt bên trong gia đình này, mà sở thích trong sân nhìn bầu trời của Kha Vân Hải vẫn không có cải biến.
- Gia gia, ông đến cùng đang nhìn cái gì thế?
Cháu của Kha Vân Hải ngày nào cũng hỏi vấn đề này, như mọi lần Kha Vân Hải đều là cười lắc đầu, không trả lời, mà phụ thân của hài tử kia, Kha Cửu Tư đứng ở một bên vuốt ve đầu hài tử, ở sâu trong mắt tựa hồ có chỗ hiểu ra.
Cho đến khi hơn hai mươi năm nữa trôi qua, hài tử lớn lên đã trở thành một chàng thanh niên, còn Kha Vân Hải càng thêm già nua, nhưng ánh mắt của hắn, lại không có chút nào đục ngầu, ngược lại càng thêm thanh tịnh, tựa hồ có thể nhìn thấu kiếp trước.
Người thanh niên lại hỏi vấn đề này một lần nữa, Kha Vân Hải nhẹ giọng mở miệng.
- Ta đang đợi ngươi thúc thúc của ngươi.
- Thúc thúc?
Người thanh niên sửng sốt một chút.
- Ta cuối cùng cảm thấy, cha ngươi còn có một đệ đệ, ra ngoài đã cực kỳ lâu, tới giờ còn chưa trở về.
Kha Vân Hải trong mắt tựa hồ có chút hồi ức, nhưng cẩn thận nhìn, lại có thể chứng kiến trong mắt của hắn, tựa hồ có một loại ánh sáng.
Loại ánh sáng này, người thanh niên không hiểu, nhưng phụ thân hắn, Kha Cửu Tư, lại minh bạch loại ánh sáng trong mắt này, đại biểu là… Cố chấp.
Trong thế giới này, rất nhiều thân nhân, bằng hữu của Mạnh Hạo đều đã luân hồi rồi.
Khi cùng Hứa Thanh rời khỏi tinh không này, Mạnh Hạo đi qua mọi chỗ khu vực, đi qua từng tinh cầu, thấy được rất nhiều gương mặt thân quen…
Mang theo Hứa Thanh, hắn đi tới một đại lục trôi nổi trong tinh không.
- Nơi đây cũng có cố nhân sao?
Khi Hứa Thanh và Mạnh Hạo nhìn về phía đại lục này, nàng nhẹ giọng mở miệng.
- Nơi này có một trưởng bối mà cả đời ta sẽ không quên… Ta phải nhìn lão nhân gia một cái rồi mới có thể rời đi.
Mạnh Hạo ngóng nhìn đại lục, hồi lâu sau, mỉm cười mở miệng, trong mắt lộ ra hồi ức, càng lúc càng nhu hòa.
Thân ảnh Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh xuất hiện ở bên ngoài trang viên, khi đó là lúc trời chiều, ánh chiều tà chiếu rọi đại địa, mảnh hoa mầu màu da cam theo gió lung lay, Mạnh Hạo đi vào trong sân, hắn nhìn thấy Kha Vân Hải.
Giờ phút này Kha Vân Hải tựa hồ cùng Mạnh Hạo bị ngăn bởi một lần luân hồi, hắn không nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn vẫn đang nhìn bầu trời, nhìn về phương xa, Kha Cửu Tư ở bên cạnh ông, còn có cả cháu trai của ông cũng ở đây.
Trong sân, Mạnh Hạo nhìn Kha Vân Hải, nhìn Kha Cửu Tư, hắn yên lặng quỳ gối trước mặt Kha Vân Hải.
Mặc dù bọn họ không nhìn thấy hắn, nhưng Mạnh Hạo vẫn quỳ xuống, dập đầu một cái, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, trong cắp mắt kia ẩn chứa vô số hồi ức, từng bức họa, hiện ra rõ ràng trong đầu Mạnh Hạo, trong Yêu Tiên Cổ Tông nhận được tình thương của Kha phụ, cái cảm giác lần đầu cảm nhận được tình thương của cha, ở trong nội tâm Mạnh Hạo không ngừng lắng đọng.
Hắn không quên sự cưng chiều mà Kha phụ dành cho mình, lúc đó hắn tưởng đối phương cho rằng mình là Kha Cửu Tư.
Hắn không quên sự nỗ lực hết thảy mà Kha phụ bỏ ra làm tóc từ từ bạc trắng. Mãi cho đến lúc Kha phụ quy khư, ngóng nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo mới hiểu được, đối phương sớm đã biết được, mình không phải là Kha Cửu Tư.
Hắn càng không quên khi ở ngoài Thương Mang, thanh âm Kha phụ sục sôi cùng với việc tử vì đạo để đánh thức chính mình.
Hết thảy mọi việc như hiện ra trong đầu Mạnh Hạo khi hắn cúi đầu quỳ lạy.
Hứa Thanh đứng ở một bên nhìn Mạnh Hạo, tựa hồ hiểu ra điều gì, cũng cúi đầu quỳ xuống, như là con dâu hành lễ với cha chồng
- Nghĩa phụ, con tới thăm người…
Mạnh Hạo nhẹ giọng mở miệng.
Hầu như ngay khi lời nói của hắn truyền ra, Kha Vân Hải bỗng nhiên cúi đầu, tại thời khắc này, ánh sáng cố chấp trong mắt càng thêm sáng ngời, trên mặt cũng chầm chậm lộ ra nụ cười.
Kha Cửu Tư dường như cũng có cảm ứng, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Chỉ có cháu trai của Kha Vân Hải, hài tử đã trở thành chàng thanh niên kia, khi nhìn xem ông nội và cha của mình bỗng nở nụ cười liền vô cùng kinh ngạc.
- Ta cảm thấy, thúc thúc của ngươi đã trở về rồi…
Kha Vân Hải cười nói.
Ngoại Truyện
Sở Ngọc Yên
Đó là một năm mùa xuân, bốn phía màu đen nhánh, có lẽ màu đen này không phải tới từ ngoại giới, mà là đến từ trong tâm của ta.
Ta lựa chọn bóng đêm, không muốn mở mắt ra, không muốn biết mọi chuyện ở ngoại giới, chỉ muốn ở trong thế giới của chính mình, không muốn thức tỉnh…
Ta còn nhớ rõ trước kia rất lâu rất lâu ở bên trong Kháo Sơn Tông, nhớ lần đầu ta cùng với ngươi gặp nhau, nhưng chắc ngươi đã quên, không bao giờ nhớ tới.
Vạn vật hồi phục, mùa xuân tựa hồ đi qua, trời đã bắt đầu nóng bức, ta đã nghe được rất nhiều thanh âm, trong đó tựa hồ là thanh âm của sư phụ ta… Lão nhân gia vốn là một viên đan dược biến thành, hắn thở dài, dù mùa xuân hay là mùa hè vẫn ở bên cạnh ta.
Nhớ tới ngươi lại không nhịn được nhớ tới từng màn năm đó lúc ở Tử Vận Tông, vì cái gì ta không quên được, vì cái gì… Vì cái gì…
Ngày hôm nay, ta cảm nhận được một tia giá lạnh, đó không phải là tuyết rơi mùa đông, mà là mưa lạnh mùa thu mang tới. Thế giới của ta vẫn chỉ có một màu đen kịt không có bất kỳ ánh sáng nào, ta cảm thấy ta tựa hồ cũng có thể quên được rồi, ta quên Kháo Sơn Tông, quên Tử Vận Tông, nhưng lại phát hiện ta còn nhớ rõ ở từng màn ở Như Phong Giới.
Muốn quên đi, vì cái gì lại khó như vậy…
Cho đến khi bốn phía giá lạnh mãnh liệt hơn, ta biết, bên ngoài nhất định tuyết đã rơi, bông tuyết kia phiêu bạt ở trong thiên địa giống như ta, nhưng bông tuyết có thể rơi xuống đất, còn ta lại tìm không thấy phương nào để đi.
Một năm, rồi lại một năm trôi qua, không nhớ đã qua bao lâu, ta quên Như Phong Giới, nhưng vẫn còn nhớ rõ Đệ Cửu Tông, nhớ rõ ta có một sư phụ, nhớ rõ Tiểu Bảo…
Năm tháng trôi qua, ta mê mang trong đêm tối, cho đến có một ngày, ta đã nghe được một thanh âm, đó là thanh âm của ngươi, ngươi ở đây bên người của ta, tựa hồ ngóng nhìn ta, ta nhìn không thấy ngươi nhưng cảm thụ được trong lòng của ngươi ẩn chứa phiền muộn.
Ta muốn quên tất cả, nhưng thân ảnh của Tiểu Bảo, dần dần cùng ngươi chồng lên nhau, ta không quên được…
Ta đã khóc, ta không mở mắt ra, nhưng ngươi hẳn là cảm nhận được nước mắt của ta.
Ngày qua ngày, năm qua năm, có lẽ đã qua vạn năm, có lẽ đã qua vô số vạn năm… Thanh âm bên ngoài dần dần dần ít đi, hết thảy chậm rãi trở nên yên tĩnh.
Trong thiên địa tựa hồ chỉ còn lại có chính ta, loại cô độc này cùng đêm tối dung hợp vào một chỗ, đem ta nhấn chìm.
Rất lâu, rất lâu sau, khi ta cảm thấy, ta thật sự tựa hồ quên hết thảy, ta nghe được một thanh âm khàn khàn truyền đến.
- Yên nhi, ngươi thật có thể quên sao?
Thanh âm này trực tiếp truyền vào trong hồn của ta, làm cho hồn của ta ở trong nháy mắt này run rẩy, tất cả trí nhớ ta cho rằng đã quên, tại thời khắc này, ta rốt cuộc phát hiện, nguyên lai, ta cho tới bây giờ đều chưa từng quên, cho dù là một chút xíu cũng không có quên.
Ta càng muốn quên, thì hết lần này tới lần khác lại càng đem chúng khắc sâu đậm ở trong linh hồn.
Ta, là Sở Ngọc Yên!
- Ta… Không có biện pháp quên.
Sở Ngọc Yên mở mắt ra, nước mắt chảy xuống, nhẹ giọng thì thào, trước mắt của nàng, thế giới không còn là màu đen kịt, một lão giả đứng trước mặt của nàng, lão giả này mặt mũi nhăn nheo, rất lạ lẫm, khi Sở Ngọc Yên nhìn thấy lão phảng phất như đã quen thuộc từ kiếp trước, dường như trong chỗ u minh, nàng cùng lão giả này, nhất định sẽ có một lần gặp nhau, nhất định sẽ có duyên.
- Vậy thì đừng quên.
Lão giả than nhẹ, ngôn từ chém đinh chặt sắt.
- Lão phu Diệt Sinh, thành đạo tại vô số kỷ nguyên trước, cả đời này du đãng chỉ vì tìm một cái đáp án, đáp án này ta còn không tìm được, muốn đi vào sâu trong vũ trụ tìm kiếm.
- Yên nhi, ngươi nguyện ý trở thành đệ tử của ta sao?
- Nếu như ngươi nguyện ý, lão phu mang theo ngươi cùng đi vào sâu trong vũ trụ.
- Trên con đường này, có lẽ… Ngươi sẽ gặp được người mà ngươi muốn gặp đó…
Thanh âm lão giả quanh quẩn ở bên tai của Sở Ngọc Yên, rất lâu sau đó, hai mắt Sở Ngọc Yên lại nhắm nghiền, khi cặp mắt của nàng mở ra một lần nữa, nàng từ trong quan tài đứng lên, quỳ ở trước mặt của lão giả.
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
Diệt Sinh trong mắt lộ ra vẻ hiền lành, nhìn Sở Ngọc Yên.
Năm đó hắn truy tìm đạo của chính mình, đó là đi đến cuối cùng, chỉ còn lại chính mình, ở trên con đường này, hắn buông tha rất nhiều, hi sinh rất nhiều, hắn mặc dù cố chấp, nhưng tại đáy lòng của hắn, bên trong thế giới đã từng bị hủy diệt của hắn, như trước có thân nhân của hắn, có bằng hữu của hắn, hết thảy của hắn…
Hắn trong mảnh tinh không này, tại niên đại của Mạnh Hạo, thấy được rất nhiều người, nhưng duy chỉ có người con gái trước mắt này, làm cho hắn nhớ tới thân ảnh một vãn bối in sâu trong trí nhớ.
Hắn thấy mọi chuyện giữa Sở Ngọc Yên cùng Mạnh Hạo, cho nên hắn hôm nay, lựa chọn lại tới đây, thành toàn Sở Ngọc Yên.
Sau một lúc lâu, Diệt Sinh nở nụ cười, tay áo hất lên, một con thuyền, vô thanh vô tức xuất hiện ở trên bầu trời, khi hắn cất bước đi lên con thuyền, Sở Ngọc Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua mảnh thế giới này, rồi cất bước, bước lên con thuyền.
Trên con thuyền có một thanh niên mặc áo đen, thần sắc hắn lạnh lùng, sau khi hướng về Sở Ngọc Yên nhẹ gật đầu, hai mắt lại nhắm nghiền, ngồi xếp bằng ở đuôi thuyền, không nhúc nhích.
- Đi thôi, chúng ta đi vào sâu trong vũ trụ.
Diệt Sinh nhẹ giọng mở miệng.
Con thuyền, vô thanh vô tức đi về phía trước, xuyên qua hư vô, chậm rãi đi về phía trước.
Sở Ngọc Yên ngồi trên thuyền, quay đầu nhìn về sau lưng, rất lâu sau đó, trong mắt của nàng lộ ra một vòng thần thái, nàng nghĩ tới lời sư phụ nói, trên đường nàng có lẽ sẽ gặp được người nàng không thể quên.
- Ta… Nếu có một ngày gặp lại hắn, câu thứ nhất nên nói gì đây.
Sở Ngọc Yên bỗng nhiên có chút khẩn trương. Thời gian trên thuyền cùng ngoại giới bất đồng chậm rãi lưu chuyển.
Có lẽ, khi nơi này trôi qua một tháng, thì thế giới Mạnh Hạo đang ở đã trôi qua một kỷ nguyên.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc có một ngày, khi đang ở trong khoang thuyền, Sở Ngọc Yên chợt nghe ngoài khoang thuyền, có thanh âm truyền đến.
- Hai vị đạo hữu, có thể cho hai vợ chồng ta đi nhờ không, chắc chắn thuyền sẽ thuận buồm xuôi gió?
Nghe được cái thanh âm này, thân thể Sở Ngọc Yên run lên, nàng càng thêm khẩn trương.
- Đồ nhi, trên thuyền có khách mới đến, rượu hãy chuẩn bị thêm hai trản.
Sở Ngọc Yên hít sâu một hơi, đều tĩnh tâm tự, cắn môi dưới, mở nắp thuyền ra, thấy được Mạnh Hạo đang ngẩn người, cũng nhìn thấy Hứa Thanh bên người Mạnh Hạo.
- Phương Mộc sư huynh, Hứa Thanh tỷ tỷ, ta cũng không phải muốn quấy rầy, đây là thuyền của sư phụ ta, là… Sư phụ cho ta đi theo.
Bởi vì xinh đẹp, cho nên nụ cười của nàng, có thể dùng cười nói tự nhiên để hình dung.
Bởi vì khẩn trương, cho nên nụ cười của nàng cứng ngắc, xem ra… Tựa hồ là giống như cười mà không phải cười.
Ngoại Truyện
Ngũ Gia Cùng Tam Gia Lần Thứ Nhất Tiếp Xúc Thân Mật
Vũ trụ, đen kịt mà lại sáng chói.
Điều này không mâu thuẫn, nói sáng chói, là bởi vì trong vũ trụ bao la bát ngát, tồn tại vô số hạt giống thế giới. Ánh sáng từ các thế giới này tràn ra, khiến cho mảnh tinh không xa xa sáng chói giống như từng khối minh châu.
Mà nói đen kịt, là bởi vì vũ trụ thật sự quá lớn quá lớn, khoảng cách giữ hai thế giới có thể nói là vô tận, mà ở trong vô tận này, không phải sáng chói, mà là hắc ám yên tĩnh cùng đen kịt.
Dường như thời gian ở chỗ này cũng không tồn tại, cường giả Tổ Cảnh tựa hồ cũng khó có thể đem toàn bộ vũ trụ bao phủ.
Không biết qua bao lâu, một ngày nọ, một đạo cầu vồng có tốc độ kinh người, từ sâu trong vũ trụ, gào thét bay đi, trong chốc lát liền đảo qua bốn phương, bay thẳng về phương xa.
Nhìn kỹ có thể thấy, ở bên trong cầu vồng, có một thân ảnh, thân ảnh ấy là một nam tử trung niên, thần hồn của hắn vô cùng suy yếu.
Nam tử này mặc trường bào màu xanh, sắc mặt trắng xám, dường như đang trốn tránh cái gì đó, ánh mắt âm trầm, nhưng sâu trong mắt, lại cất giấu một tia xảo trá.
Phía sau của hắn xuất hiện đạo cầu vồng thứ hai, đó là một nữ tử, nữ tử này sắc mặt trắng xám, đang triển khai tốc độ cao nhất, cùng nam tử kia một trước một sau, đều đang bỏ chạy.
Hai người này hiển nhiên là có quen biết, nhưng quan hệ giữa hai người tựa hồ không phải hữu hảo, mà là đối địch. Trong quá trình bỏ chạy, bọn họ tấn công lẫn nhau, như muốn làm cho tốc độ đối phương chậm lại. Nữ tử nhiều lần ở vào thế hạ phong, tuy rằng như vậy, nhưng nếu nam tử trung niên muốn triệt để ngăn cản tốc độ của nàng, tựa hồ cũng là không thể nào.
Tiếng thét phá vỡ vũ trụ yên tĩnh, phía sau hai đạo cầu vồng này, thình lình lại xuất hiện đạo cầu vồng thứ ba, đạo cầu vồng này khí thế bàng bạc, nó mới vừa xuất hiện lập tức làm cho tinh không nổ vang, đó là một con chim…
Anh Vũ!
Con chim Anh Vũ này bộ lông bóng loáng, như có lưu quang du tẩu, khí thế như cầu vồng, giống như một tuyệt thế chiến binh, giờ phút này gào thét, muốn đuổi giết hai người nam nữ kia.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt, Anh Vũ đã đuổi tới gần, hào quang lóe lên, tốc độ của nó bạo tăng, lao thẳng về phía hai người nam nữ, nháy mắt nó tới gần, tinh không nổ mạnh ngập trời, một lần tùy ý va chạm, lập tức làm cho nàng kia máu tươi phun ra, mà trung niên nam tử kia khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.
- Ngũ Đạo, ngươi đừng khinh người quá đáng, Đế Quân chủ nhân ngươi cùng bản thể của ta hôm nay chiến một trận, chưa hẳn là hắn có thể thắng, ta là Tiên, Vũ Trụ Chi Tiên!
Nam tử trung niên hai mắt lóe lên tia xảo trá, nhưng bộ mặt lại tỏ ra cuồng loạn.
Về phần nàng kia, sắc mặt trắng xám, trong mắt lộ ra đắng chát, cắn răng bay đi.
Rất nhanh phía trước bọn họ xuất hiện một thế giới, đây là một thế giới sơ khai trong vũ trụ, trong đó ý chí vẫn còn đang phát triển, mà chúng sinh trong thế giới đó hẳn là cũng chưa khai hóa.
Cùng lúc đó, ở đằng kia nam nữ hai người sau lưng truy kích mà đến Anh Vũ, giờ phút này thanh âm lạnh lùng vang vọng.
- Chủ nhân nhà ta nhất định sẽ chém giết được bổn tôn của ngươi, mà ta phụng mệnh chủ nhân, chém giết ngươi - một phân thân bị chém ra với ý đồ đông sơn tái khởi, ta cũng nhất định sẽ chém giết được ngươi, còn ngươi nữa, Cổ Tiên Linh, hôm nay hai người các ngươi trốn không thoát đâu!
Anh Vũ thần sắc lạnh lùng, lời nói băng hàn truyền ra bốn phía.
Theo lời nói truyền ra, một trận pháp vô cùng to lớn xuất hiện đem hai người nam nữ bao trùm ở bên trong. Không đợi hai người này sắc mặt biến hóa, trận pháp lập tức bộc phát ra hào quang năm màu rực rỡ, hóa thành vô số phù văn, trong đó âm thanh tụng kinh vang vọng, trận pháp vận chuyển, truyền ra sát ý ngập trời, thanh âm oanh oanh vang vọng, nguyên một đám phù văn đồng thời nổ tung, hình thành hủy diệt chi lực, muốn tuyệt sát hai người nam nữ.
Nguy cơ trước mắt, nam tử trung niên kia hét lớn một tiếng, toàn thân bành trướng, không biết triển khai thần thông gì, mà hóa thành một cự nhân, trong tay xuất hiện một thanh chiến phủ khổng lồ, hướng về phía hủy diệt chi lực, dốc sức liều mạng chém tới.
Thanh âm oanh oanh ngập trời, cự nhân do nam tử trung niên hóa thành, máu tươi phun ra, toàn thân không ngừng tan vỡ, nhưng lại nhe răng cười rống to.
- Ngũ Đạo, ngươi khinh người quá đáng!!
Từ trong thân thể không ngừng tan vỡ, bay ra mười giọt huyết dịch màu vàng, mười giọt huyết dịch này mới vừa xuất hiện, lập tức ngưng tụ ở một chỗ, thình lình hóa thành một bàn tay màu máu cực lớn.
Trong lòng bàn tay này tản mát ra khí tức kinh khủng, khí tức này khiến cho Anh Vũ vô cùng ngưng trọng, nó lập tức nhận ra, mười giọt huyết dịch màu vàng này, đúng là vũ trụ chi huyết, thứ mà chủ nhân nhà mình lần này ý đồ chém giết bổn tôn La Thiên để chiếm lấy!
Cùng lúc đó, trong mắt La Thiên tia xảo trá lần nữa lóe lên, cười ha hả.
- Cổ Tiên Linh, theo ước định của chúng ta lúc trước, đến lúc ngươi phải chấp hành rồi, sau chuyện lần này, ngươi liền tự do!
Nàng kia sau một lúc trầm mặc liền trở nên quyết đoán, sắc mặt nàng trắng xám, nhưng lại hung hăng cắn răng một cái, thân thể của nàng lập tức xuất hiện vô số lân phiến, hai chân như thoái hoá, hóa thành nửa rắn nửa người, không bỏ chạy nữa mà hai tay nâng lên, lập tức toàn thân nàng khô quắt lại, dùng sinh mệnh làm đại giới để thần thông đạo pháp.
Từng trận khí tức nồng đậm, ầm ầm bộc phát, khí tức này rất kỳ quái, mang theo tang thương, ẩn chứa tuế nguyệt, sau khi xuất hiện liền mãnh liệt khuếch tán, không chỉ lao thẳng về phía Anh Vũ mà còn áp chế trận pháp bốn phía.
Trận pháp trong nháy mắt xuất hiện dấu hiệu héo rũ, thân thể Anh Vũ cũng bị ngừng lại. Hai mắt Anh Vũ lộ ra hàng mang, toàn thân khí thế bùng nổ, cưỡng ép lao ra.
Nam tử trung niên hai tay bấm niệm pháp quyết, lập tức bàn tay màu máu không ngừng biến lớn, đến cuối cùng hầu như hóa thành một cái biển máu, ầm ầm lao về phía Anh Vũ.
Còn nữ kia tử, giờ phút này suy yếu, sau khi thi triển thần thông liền nhanh chóng lui về phía sau.
- Ngũ Đạo, ngươi thật sự cho là bản Tiên Tôn không có bất kỳ chuẩn bị nào sao, ngươi thật sự cho là ngươi đang đuổi giết ta sao, lần này dụ ngươi đến chỗ này, là một trong những kế hoạch của bản tôn, chỉ cần xóa đi sự hiện hữu của ngươi, Đế Quân sẽ giống như gãy mất một cánh tay!
La Thiên ngửa mặt lên trời cười to, theo tiếng cười truyền ra, vẻ suy yếu của hắn tại thời khắc này lập tức cải biến, dường như tất cả thương thế của hắn đều là giả, mục đích của hắn chính là muốn dẫn đối phương đuổi giết đến nơi này, một khu vực cực kỳ xa xôi trong vũ trụ, ở chỗ này hợp tác cùng nàng kia giết chết đối phương.
Mắt thấy biển máu muốn bao phủ Anh Vũ, nhưng trong mắt Anh Vũ rõ ràng không có một tia bối rối nào, mà vẫn bình tĩnh như nước.
- Ngươi thiết lập ván cục dẫn ta đến đây, nhưng lại không biết ta vì để cho chủ nhân nhà ta có thể thuận lợi chém giết bổn tôn của ngươi mà nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào, không biết là ngươi đang tính toán ta, hay là ta đang tính toán ngươi.
Anh Vũ than nhẹ, trong mắt lộ ra vẻ không muốn, nhưng lại rất nhanh bị vẻ quả quyết thay thế, hầu như khi biển máu lao tới, trong cơ thể của nó bạo phát ra một chấn động kinh khủng, đó là… chấn động tự bạo.
Nó lựa chọn cho dù tự bạo cũng muốn đem đối phương tuyệt sát ở chỗ này.
Nếu là tự bạo bình thường, có lẽ không có cách nào tràn ra khí tức kinh khủng như thế, hiển nhiên khi Anh Vũ đuổi giết tới đây, đã có quyết định, triển khai thủ đoạn bá đạo nào đó, khiến cho khi bản thân tự bạo, có thể phóng xuất ra lực lượng siêu việt bản thân.
Nam tử trung niên hai mắt co rút lại, nhưng vẫn như trước cười lạnh một tiếng.
- Ngươi quả nhiên là lựa chọn như vậy, bất quá, chuẩn bị của bổn tôn không chỉ có chừng này thôi đâu.
Hắn vừa nói, hai tay vừa bấm niệm pháp quyết. Nữ tử kia bỗng run lên bần bật, trong cơ thể như có cấm chế nào đó bộc phát xuất hiện chấn động tự bạo, cùng lúc đó, biển máu cuồn cuộn kia cũng đem nàng cũng bao phủ ở bên trong.
Rõ ràng là nam tử trung niên điều khiển nữ tử kia tự bạo, ý đồ ngăn cản Anh Vũ, đổi lấy một sợi sinh cơ cho bản thân, mà hắn bản thân, giờ phút này dùng tốc độ cực nhanh lui về phía sau.
Nữ tử kia phẫn nộ, mãnh liệt nhìn về phía nam tử trung niên, đối phương không tuân thủ ước định, tại thời khắc mấu chốt này lựa chọn hi sinh nàng, việc này làm cho nàng trong mắt tơ máu tràn ngập.
Lúc này thanh âm Anh Vũ vẫn lạnh lùng như trước, vang vọng bát phương.
- Cổ Tiên Linh, ngươi còn chần chờ cái gì, kết quả lúc trước ta nói cùng ngươi đã hiện tại đã xuất hiện, ngươi không ra tay đi còn đợi khi nào! Ngươi muốn tự do, thì chỉ có chính ngươi đi tranh thủ, mới có thể đạt được.
Khi lời nói của Anh Vũ truyền ra, thần sắc nam tử trung niên lần đầu đại biến.
Còn nữ tử kia thì cười thảm, trước trận chiến này, La Thiên đối với nàng có hứa hẹn, mà Anh Vũ cũng âm thầm cùng nàng tiếp xúc, giờ phút này nàng tận mắt thấy hết thảy sự tình phát sinh, không còn chần chờ nữa, phát ra nụ cười thê lương.
- Ngươi nói rất đúng, tự do, chỉ có chính mình đến tranh thủ, bỏ đi một thân Cổ Tiên Vị, đổi lấy vĩnh sinh tự do!
Nam tử trung niên sắc mặt biến hóa, mơ hồ bất an, đang muốn mở miệng thì đã không còn kịp rồi. Sau khi lời nói của nữ tử kia truyền ra, thân thể của nàng rõ ràng tại một cái chớp mắt này, ầm ầm tan rã!
Đây không phải là tự bạo, mà là tan rã, vô số huyết nhục, tại thời khắc này từ trong thân thể khô quắt của nàng, oanh oanh vỡ vụn, hướng về bốn phía khuếch tán, khiến cho một mảnh tinh này như trở thành huyết hồng.
- Niết Bàn Chú, sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, để cho bụi về với bụi, đất về với đất, để cho ý thức trầm luân, để cho thần trí phai mờ, để cho hết thảy hết thảy, từ nay về sau… Một lần nữa lại đến!
- Từ nay về sau thế gian không còn Cổ Tiên…
Sau khi thanh âm nữ tử kia truyền ra, một tiếng nổ chấn động bát phương tinh không vang lên.
Một cỗ nghiền ép chi lực lập tức hàng lâm, trực tiếp đem Anh Vũ nghiền thành tro bụi, đồng thời cũng đem biển máu hủy diệt, về phần nam tử trung niên kia, hắn phát ra kêu thê lương thảm thiết, thân thể ý đồ đào tẩu, nhưng lại không làm được, trong chớp mắt, cũng bị nghiền ép.
Đạo pháp cuối cùng mà nữ tử kia thi triển, đó là khai sáng một cái kỷ nguyên, đó là nát bấy hết thảy, đó là hủy diệt hết thảy, đó là đẩy ngã lặp lại.
Mà hạt giống thế giới sơ cạnh chiến trường cũng bị nghiền ép chi lực làm ảnh hưởng đến, ý chí trong đó lập tức run rẩy, trực tiếp bị xóa đi hơn phân nửa, mà hạt giống thế giới này cũng bị mở ra một cái lỗ hổng.
Hầu như ngay khi lỗ hổng xuất hiện, tro bụi khí huyết của Anh Vũ, nam tử trung niên cùng nữ tử kia như bị hấp thụ, trong nháy mắt liền theo lỗ hổng, trực tiếp dung nhập vào trong hạt giống thế giới này.
Vô số năm sau, trong hạt giống thế giới này, trong hư vô ngưng tụ ra Anh Vũ chi hồn ở trong thế giới mờ mịt du đãng. Cho đến vô số kỷ nguyên về sau Anh Vũ gặp một người, người đó vì nó mà tạo ra một pháp khí, đó là gương đồng.
Đồng thời, cũng xuất hiện một ý chí dần dần thay thế ý chí nguyên bản của hạt giống thế giới. Đó là ý chí của La Thiên, hắn đã quên mất quá khứ của mình, chỉ còn lại có bản năng.
Còn nữ tử kia ở bên trong chúng sinh cũng chuyển thế luân hồi, nàng không biết kiếp trước của mình, ở trong tinh không này, một lần lại một lần chuyển thế, đã trải qua vô số nhân sinh.
Nữ tử kia ở trong một thế giới có tên Chí Tôn Tiên Giới trong vô số tiểu thế giới, gặp một người. Người kia tên là… Lôi Đế, chồng của nàng.
Lôi Đế cả đời này đã yêu một nữ tử, đó là vợ của hắn, trong trận chiến hạ giới làm phản Chí Tôn Tiên Giới, hắn vì thủ hộ gia viên, vì thủ hộ vợ của hắn mà chết trận.
Sau khi tử vong, hắn hóa thành vô số lôi đình, oanh minh bát phương.
Sau khi hắn tử vong, nữ tử kia ngơ ngác nhìn thi thể của hắn, phát ra bi thương đến mức hồn bi, trong sự đau thương, trí nhớ bị phong ấn vô số năm của nàng thức tỉnh. Nàng yên lặng nhìn qua Lôi Đế rơi lệ, nước mắt rơi trên khải giáp của Lôi Đế, rất lâu sau đó, nước mắt trên mặt nàng biến mất, dường như tình cảm của nàng đối với Lôi Đế, theo giọt nước mắt kia tách ra khỏi cơ thể, trong mắt của nàng lộ ra vẻ lạnh lùng, còn có tuyệt nhiên.
- Chúng ta cuối cùng không phải là người cùng một thế giới, nơi đây chỉ là một địa phương nghỉ chân ngắn ngủi của ta, hiện tại, ta thức tỉnh, cuối cùng cũng nên rời đi rồi, ta hiện tại… Tự do.
Nữ tử thì thào, mang theo lạnh lùng, quay người rời đi, đi khỏi tinh không, đi vào sâu trong vũ trụ.
Nơi đây có ý chí La Thiên, nơi đây có Anh Vũ, nàng không muốn gặp lại, cũng không muốn nhìn thấy họ nữa.
Khi nàng đi rồi, thi thể Lôi Đế trôi lơ lửng ở trong tinh không Chí Tôn Tiên Giới dần dần héo rũ, khải giáp trên người hắn dần dần phong hoá, nhưng nhờ có giọt nước mắt khi thức tỉnh trí nhớ dung hợp kiếp trước kiếp này chi lực đến từ nữ kia khiến cho khải giáp tựa hồ ngưng tụ hồn, ngưng tụ một sợi linh hồn của Lôi Đế.
Lúc thi thể Lôi Đế triệt để trở thành tro bụi, khải giáp này dung hợp lại với nhau, tại vô số năm sau, ra đời ý thức. Ngay khi ý thức ra đời, nó liền minh bạch, chính mình cả đời, bất tử bất diệt, nhưng lại cũng không phải là tuyệt đối, nó cũng đã không thể biến thành áo giáp, hoặc là nói, cũng đã không thể liều mình bảo hộ người nào.
Bởi vì một khi hắn làm như vậy, bất tử bất diệt chi lực sẽ tiêu tán.
Ngoại trừ những thứ này, nó không nhớ rõ tất cả ký ức, bên trong Sơn Hải Giới du đãng, dần dần phát hiện mình ưa thích nói đâu đâu, dần dần phát hiện mình ưa thích giáo hóa ác bá, dần dần phát hiện mình chỉ có thể đếm đến ba…
Cho đến có một ngày, nó gặp một con chim Anh Vũ từ trong gương đồng bay ra…
- Ôi ơ, một cái áo giáp thật quái dị, đến đến đến, để cho Ngũ gia nhìn kỹ một chút, như thế nào lại không có lông?
- Cút cút cút, ngươi tên ác bá này, lão phu sẽ độ hóa ngươi!