- Dừng tay!
Lã Đào hoảng hồn, lập tức dồn dập mở miệng, thanh âm trở nên bén nhọn, sắc mặt không còn chút máu, nguy cơ tử vong trong chớp mắt trực tiếp phủ lên tinh thần của gã.
Gã nhớ rõ sau khi bước vào phúc địa thượng cổ này, thấy rất nhiều tu sĩ bị hút đi Đạo Đài, cũng may bản thân gã biết được một loại bí trận, lúc này mới tránh được lần hạo kiếp này, nhưng hôm nay Mạnh Hạo ở bên cạnh gây cho gã một áp lực quá lớn, trước đây chưa từng có.
Nhất là bất luận gã nói cái gì, đối phương cũng đều không tin, điều này khiến cho gã cực kỳ bị động, vả lại dưới nguy cơ sinh tử tất cả mưu mô đều trở thành tro bụi.
- Ta thật sự đã nói thật, tác dụng của Lôi Đình diệp chính là dung nhập vào pháp bảo, giúp cho pháp bảo có được lôi ý bất diệt, vì sao ngươi còn không tin!
Lã Đào vẻ mặt cầu khẩn, thanh âm trở nên khàn khàn, nhìn vẻ mặt lúc này giống như thật sự đã không có cách nào khác, đành phải nói ra toàn bộ sự thật.
- Ta hiểu rồi, không phải ngươi không tin, mà là ngươi muốn giết ta!
Lã Đào ánh mắt lộ ra vẻ chợt hiểu, khàn khàn cười ha hả, trong thần sắc lộ ra sự bất cần.
- Nếu đã như thế, vậy thì ngươi cứ phá hủy trận pháp này đi, Lã mỗ đã nói ra tác dụng của Lôi Đình diệp, ngươi muốn giết cứ giết, nhưng phương pháp ghi trong ngọc giản này, ngươi đừng mơ có được!
Lã Đào cắn răng, gắt gao nắm chặt ngọc giản trong tay, điệu bộ có vẻ như nếu Mạnh Hạo thật phá huỷ trận pháp, gã liền lựa chọn cá chết lưới rách, phá huỷ luôn ngọc giản này.
Mạnh Hạo nhìn Lã Đào, thần sắc bình tĩnh, cũng chỉ là qua mấy lần hô hấp, hắn thở dài, tay phải nhấc lên, lại nhấn một cái, tiếng nổ vang lên, nhưng lúc này đây thứ bị phá hủy không phải là trận pháp, mà là ngọc giản trong tay Lã Đào.
Ngọc giản bị Mạnh Hạo từ bên ngoài trận pháp, phá hủy hóa thành tro bụi.
Một màn này, làm cho sắc mặt Lã Đào lập tức biến hóa, từ đáy lòng lập tức dâng lên một cỗ hàn khí khuếch tán toàn thân, bởi vì Mạnh Hạo dùng hành động này để diễn tả lười muốn nói, Mạnh Hạo không tin gã!
- Nói, hay là không nói, Mạnh mỗ đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, hắn không phải không tin tác dụng có thể trang bị lực lượng lôi đình cho pháp bảo của Lôi Đình diệp, nhưng Lã Đào lại dễ dàng nói ra như vậy, chưa chắc đã là sự thật, huống hồ Mạnh Hạo cảm thấy rằng Lôi Đình thụ có thể được Kháo Sơn lão tổ giữ gìn như thế, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Trên mặt Lã Đào lại lộ ra nụ cười thảm, giống như đã không có lời nào để nói nữa, Mạnh Hạo hơi gật đầu, tay phải giơ lên, sắp sửa đánh tan trận pháp, lúc này đây, có lẽ trận pháp này rất có khả năng bị xé mở.
- Ta nói!
Lã Đào thân mình run run. Trong nháy mắt, tâm thần của gã đã sắp sụp đổ, Đạo Đài trong cơ thể cũng run lên, trong ánh mắt gã hiện lên sự quyết đoán, nhưng trên khóe miệng lại có vẻ chua xót.
- Ta nói, nhưng ngươi phải thề. Ta nói xong, ngươi không được tiếp tục phá huỷ trận pháp.
Lã Đào thân mình run run, nụ cười mang theo vẻ thê lương, tất cả những lời lúc trước gã nói, có thật có giả, nhưng đều không phải là điểm mấu chốt, nhưng hôm nay đối mặt với thời khắc sinh tử, gã chỉ có thể nói ra sự thật.
- Ngươi nói đi.
Mạnh Hạo thần sắc như thường, nhưng trong hai mắt đã có một luồng sáng âm u hiện lên.
- Lôi Đình diệp là lá cây của Lôi Đình thụ, nhưng tên thật của loài cây ấy là Tất La Lôi thụ, hay còn được gọi là Tang Lôi thụ!
Lã Đào hít sâu một hơi, trầm mặc một lát sau đó mang theo sự chua xót, chậm rãi nói ra.
Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, không có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên nhìn Lã Đào, nhưng hắn càng như vậy, khiến cho sự uy hiếp mà Lã Đào cảm nhận được lại càng lớn, làm cho trong lòng gã càng khổ sở, hàn khí từ đáy lòng đã tràn ngập toàn thân, thân thể run lên, đối với Mạnh Hạo cực kỳ kiêng kị.
- Chuyện có liên quan đến Tang Lôi thụ này, thì có một truyền thuyết, truyền thuyết kể rằng ở thời xa xưa, trong thiên địa vốn không có loại Tang Lôi thụ này, cho đến khi có một vị thiên địa đại năng, ngồi dưới tán cây Tất La Lôi thụ ngộ đạo, sau đó lôi kiếp giáng xuống, loài cây này bị lây dính lôi kiếp, còn vị đại năng kia cuối cùng cũng phá vỡ lôi kiếp, bước vào tinh không mà đi.
- Y mặc dù rời đi, nhưng Tất La Lôi Thụ hấp thu đạo ngộ của y cùng với lực lượng thiên lôi kiếp, mặc dù bị phá hủy, nhưng trong cây nhiều năm sau nảy sinh ra một mầm mống mới!
- Từ nay về sau, liền xuất hiện một loài cây giống như tang nhưng không phải tang, giống như lôi nhưng không phải lôi, Tất La Tang Lôi thụ!
Thanh âm của Lã Đào truyền ra, Mạnh Hạo hai mắt hơi lóe lên nhưng không nói gì.
- Về phần vị đại năng ngộ đạo dưới tàng cây Tất La Tang Lôi thụ kia, năm đó, ở dưới tàng cây y đã từng nói, nếu ta không thể chứng đạo vô thượng thì thân cây này sẽ dập nát, vĩnh viễn không bao giờ tái sinh!
Lã Đào cúi đầu, ngữ khí ẩn trong lời nói đầy thâm ý, trong mắt hiện lên sự kiên quyết, cố chấp.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quang mang kỳ dị, ngữ khí trong lời nói này làm hắn cảm thấy không có khả năng do Lã Đào nhất thời thêu dệt ra.
- Tất La Lôi Tang thụ vì thế liền xuất hiện ở trong thiên địa, từ đấy về sau vô số năm tháng trôi qua, dần dần rễ cắm xuống địa tâm, khiến cho thế gian sinh ra mầm cây ấy, nhưng đã trải qua niên đại viễn cổ, thượng cổ, bởi vì thiên ý thay đổi, cây ấy dần dần héo rũ, nay đã vô cùng hiếm thấy.
- Tu sĩ sau khi thu được, phần lớn là dùng để dung nhập vào trong pháp bảo, hoặc là hút vào Đạo Đài, luyện hóa lôi ý bất diệt trong Tất La Lôi diệp.
Lã Đào trầm mặc một lát, chậm rãi nói.
- Mà ở Mặc Thổ, tồn tại một loại kỳ tằm, gọi là Hàn Tuyết, sinh trưởng trong gió tuyết, đứng hàng thứ chín mươi bảy trong số kỳ trùng trong thiên hạ, loài tằm này rất kỳ dị, không kể đến sợi tơ, chỉ là hàn khí do nó phun ra, những tu sĩ tìm được, đều xem như trân bảo, đem luyện thành hàn linh, thân hóa hàn bảo.
- Loài tằm này mặc dù hiếm thấy, nhưng không phải quá hãn hữu, đôi khi sẽ vẫn xuất hiện một con.
Lã Đào nói tới chỗ này, dừng lại một chút, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cũng nhìn Lã Đào, hai người ánh mắt giao nhau một lát, Lã Đào thầm than một tiếng, tiếp tục mở miệng.
- Nhưng gần như không ai biết rằng này loài tằm này có quan hệ rất lớn với Tất La Tang Lôi thụ, một khi loài tằm này nuốt vào Tất La Lôi diệp sẽ có biến hóa cực kỳ kỳ dị, có xác suất lột xác trở thành Vô Mục Tằm, kỳ trùng xếp hạng thứ tư trong thiên hạ!
- Vô Mục Tằm hoá kén, cả đời chỉ phun một sợi tơ, tơ này không đứt, thì thân bất diệt, thân bất diệt, thì tơ không đứt, trở thành một vòng tuần hoàn khó giải, cũng khiến cho sợi tơ này trở thành chí bảo không thể bị phá hủy.
- Trên thế gian, Vô Mục Tằm đã từng xuất hiện hai lần, mỗi một lần sợi tơ do nó nhả ra, đều khiến cho tu chân giới, thậm chí bao gồm cả Đông Thổ cùng lao vào tranh đoạt, nhưng cho đến hôm nay, không có ai biết được hai lần đó Vô Mục Tằm xuất hiện rồi cuối cùng đã chết đi như thế nào.
Lã Đào thầm than một tiếng, sau khi nói xong ngẩng đầu nhìn thật sâu vào trong mắt Mạnh Hạo rồi trực tiếp nhắm lại hai mắt.
Mạnh Hạo trầm ngâm, nhìn hai mắt nhắm chặt của Lã Đào, chợt cười cười, xoay người nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng rời đi.
Cho đến khi Mạnh Hạo đã rời đi rất lâu, Lã Đào mới mở mắt ra, kinh ngạc nhìn bốn phía bên ngoài trận pháp trống trơn, thở dài một hơi, nhưng rất nhanh trong mắt liền lộ ra hàn mang.
- Những lời ta nói lúc trước, chín thật một giả, cho dù người này tâm trí cực cao, cũng rất khó phân biệt được, ngày sau chắc chắn sẽ đi tìm Hàn Tuyết Tằm, một khi hắn thật sự cho loài tằm này nuốt Tất La Lôi diệp, thì cũng chính là lúc tử vong giáng xuống đầu hắn!
- Mà ta ở chỗ này chịu dày vò chút ít thời gian, chỉ chờ việc của Thanh La Tông chấm dứt, sau đó ra khỏi nơi này, dựa theo manh mối sẽ tìm được thứ ta cần!
Lã Đào thần sắc âm lãnh, hít sâu một hơi, nhắm mắt, nhanh chóng gia cố lại trận pháp.
Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, đi giữa không trung, những lời của Lã Đào, Mạnh Hạo tất nhiên sẽ không tin tưởng toàn bộ, nhưng việc này nếu nói là giả thì cũng không hoàn toàn, nếu thật kể chuyện xưa, thì rất khó để bịa đặt lung tung, thời gian ngắn như thế sợ là nửa thật nửa giả.
- Người có ham muốn, sẽ có sơ hở, nếu như ta không quan tâm đến chuyện này, thì tất cả rắc rối sẽ không quấn vào người.
Mạnh Hạo mỉm cười, cất bước khi thẳng đến phía xa, trên đường hắn đi qua, cực kỳ hoang vắng, tán tu Trúc Cơ kỳ không có một ai, duy chỉ có Bách Linh Đài ở phía xa xa đang phát ra ra ánh sáng mãnh liệt, bao phủ bốn phía.
Ở dưới Bách Linh Đài, từng vòng đệ tử Thanh La Tông đang khoanh chân ngồi, những đệ tử này cả đám đều mang thần sắc ngưng trọng, triển khai toàn bộ tu vi thúc dục Bách Linh Đài trên không trung.
Mạnh Hạo khoảng cách hơi xa, ánh mắt đảo qua, nhưng không thể tìm ra Hứa Thanh trong đám người, giờ phút này trầm mặc lấy ra Như Ý ấn, linh lực lập tức dũng mãnh tuôn vào trong đó, trong phút chốc liền cảm nhận được một cỗ truyền tống lực.
Nhưng không cách nào có thể lập tức truyền tống đi, mà cần phải có một ít thời gian súc tích, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thân mình nhoáng lên một cái đi thẳng đến một tòa núi cao phía trước, tại đỉnh núi, hắn khoanh chân ngồi xuống, không để ý đến xung quanh, linh lực trong cơ thể không ngừng dũng mãnh tiến vào Như Ý ấn, khiến cho này truyền tống lực càng ngày càng mãnh liệt.
- Ước chừng cần thời gian nửa nén nhang.
Mạnh Hạo chưa bao giờ sử dụng Như Ý ấn, giờ phút này là lần đầu tiên triển khai, lập tức đã nhận ra nhược điểm của nó.
May là chỗ này cũng coi như an toàn, bốn phía không có người, duy chỉ có Bách Linh Đài ở xa xa đang tỏa hào quang, nhưng Mạnh Hạo là Hoàn Mỹ Trúc Cơ, giờ phút này còn có thể chống cự được, nhưng nếu thời gian quá dài, cuối cùng cũng khó có thể áp chế, cho nên hắn mới ngưng thần mở ra Như Ý ấn vào lúc này.
- Không biết sau khi truyền tống đưa ra ngoài sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, cảm thụ được truyền tống lực trong Như Ý ấn càng ngày càng mạnh, tay phải nâng lên ấn trên mặt đất, một lát sau chung quanh hắn bùn đất quay cuồng, một cành cây nhỏ bay lên, cho đến khi hóa thành một viên tử kim lớn bằng nắm tay, bị Mạnh Hạo cầm lấy, thu vào trong túi trữ vật.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, trên bầu trời xa xăm, bên ngoài Bách Linh Đài, trong giây lát có một đạo tàn ảnh xuất hiện, đạo tàn ảnh này không lớn, rõ ràng đúng là thứ mà Mạnh Hạo đã thấy trong đỉnh vuông, mượn truyền tống lực của Hàn Bối để lao ra, miếng mỡ đông kia.
Nó phiêu phù ở giữa không trung, lộ ra dung nhan của một lão giả, giờ phút này đang tò mò nhìn về phía Bách Linh Đài.
Vừa nhìn, nó bỗng nhiên phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, kinh thiên động địa, khiến cho bầu trời trong phút chốc gió nổi mây phun, mặt đất lại càng run rẩy, Bách Linh Đài chấn động, dường như muốn vỡ nát, mấy trăm thân ảnh tàn hồn mơ hồ ở xung quanh nhất tề phát ra thét chói tai, nhưng trên người bọn họ, chậm rãi xuất hiện từng đạo tia chớp.
Gần như ngay khi nó vừa xuất hiện trong nháy mắt, trong khoảnh khắc thiên địa biến đổi, phía dưới Bách Linh Đài, tám tu sĩ Kết Đan kỳ ngồi ở trung tâm vòng tròn do gần một ngàn đệ tử Thanh La Tông vờn quanh tạo thành, hai mắt đột nhiên mở ra, nhất tề nhìn hướng lên bầu trời.
- Xuất hiện!
- Vật ấy chính là Cực Yếm?
Tám người này lập tức kích động, tâm thần phấn chấn, hai tay bấm niệm pháp quyết vỗ lên người bên cạnh, lập tức dưới mặt đất chỗ tám người đang ngồi, nhất thời có ánh sáng chợt lóe, thân ảnh của Tử La lão tổ cùng với trung niên mỹ phu kia, hai vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đột ngột xuất hiện.
- Nó quả nhiên đã bị dẫn ra!
- Vật ấy hôm nay lão phu bắt buộc phải có được.
Tử La lão tổ hô hấp dồn dập, ánh mắt đọng lại trên miếng mỡ đông ở giữa không trung kia, hai mắt lộ ra khát vọng mãnh liệt.