Lúc này, đám lão quái Nguyên Anh trên tầng mây đều sáng mắt nhìn xuống. Nếu đây không phải là Tống gia thì bọn họ đã lập tức ra tay rồi, hiện tại có chút kiêng kỵ, nhưng cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Khi bọn họ nhìn xuống, Mạnh Hạo nơi đó cũng giống như cá trong chậu, chắp cánh cũng khó thoát.
Thứ duy nhất mà bọn họ cần để ý chính là thái độ của Tống gia, dù sao, trình độ trọng yếu của Ngưng Khí quyển này khó có thể hình dung. Thậm chí có những điều trong đó bọn họ cũng không thể lý giải, vì sao nhiều năm trước, tông môn lại có thể để kinh văn này tồn tại trong Kháo Sơn Tông mà không cướp lấy…
Giờ phút này, một đám ánh mắt đều lóe sáng nhìn, chỉ cần Mạnh Hạo đi ra, người của từng tông môn cũng đã nhanh tới rồi.
Chỉ có tu sĩ Nguyên Anh của Thanh La Tông lại không nói gì, tuy cũng bóp nát ngọc giản, nhưng nội dung bên trong ngọc giản kia lại khác với những người khác, tin tức truyền lại, ngoài Thái Linh Kinh thì còn có những dấu vết liên quan tới Mạnh Hạo.
Lão tổ trong Thanh La Tông đã hạ lệnh, tìm kiếm người lúc trước cướp đi Cực Yếm, nhưng việc này không truyền ra ngoài, chỉ có thể âm thầm tiến hành. Lúc này Thái Linh Kinh xuất hiện, đối với Thanh La Tông tông mà nói thì không phải là chuyện tốt.
- Một khi kẻ này bị nhiều tông môn chú ý, e là tất cả bí mất đều lộ ra hết, phải bắt được kẻ này trước tất cả mọi người!
Tu sĩ Nguyên Anh của Thanh La Tông cười lạnh nghĩ.
- Phúc địa thượng cổ cũng không thể vây khốn được người này, càng không nói tới nơi này, trên thân người này có Như Ý ấn của Như Ý Tông thượng cổ, thiên hạ to lớn, có thể tùy tiện đi!
Y là kẻ duy nhất trong đám Nguyên Anh biết được ảo ảnh Kiến Mộc này không thể vây khốn được Mạnh Hạo. Nhưng y cũng không lo lắng nhiều, trên thực tế, sau khi Thanh La Tông biết được Như Ý ấn của Mạnh Hạo liền đã có chuẩn bị.
Lúc này, dưới tầng mây xoáy, trong thế giới kim quang vạn trượng, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đứng trên đỉnh tán cây nhìn lão già áo xám cách mình mấy trăm trượng.
Giữa hai người có chín con đường lá cây đã được nhuộm thành màu vàng, dưới ánh sáng như thế làm cho ba con đường bên trong dường như đặc biệt sáng hơn một chút.
- Lựa chọn như thế nào…
Mạnh Hạo đứng ở chỗ này, cũng không trầm mặc quá lâu, khi hắn ngẩng đầu lần nữa thì hai mắt lộ ra hàn mang, chín con đường này, hắn đã lựa chọn hai lần rồi, nhưng cả hai đều thất bại. Bây giờ là lần thứ ba, nếu thất bại nữa, Mạnh Hạo biết mình sẽ vĩnh viễn không có cơ hội tiến hành lần thứ tư.
Trên thực tế, lúc này Mạnh Hạo đã đoán được con đường chính xác rồi, đó là phải liên tục đi trên một con đường duy nhất, giống như một người tu hành, cần có chấp nhất, không thể dễ dàng thay đổi, như thế nhất định sẽ đi qua được chín con đường này.
- Nhưng lựa chọn như vậy, không phải là cách làm của ta…
Hai mắt Mạnh Hạo lóng lánh hàn mang, thân hình hắn mạnh mẽ xông lên trước, hắn vừa lao đi, thân ảnh của hắn đều bị dám lão quái Nguyên Anh trên tầng mây mơ hồ nhìn ra. Dù nơi này bị kim quang tràn ngập, nhưng trong mắt tu sĩ Nguyên Anh, chỉ cần muốn nhìn thì không có khả năng không nhìn được.
Tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, trong khoảnh khắc lao ra, năm tòa Hoàn Mỹ Đạo Đài trong cơ thể hắn đều ầm ầm bộc phát, hơi thở vô địch trong Trúc Cơ từ trên người hắn điên cuồng phóng ra, kim quang càng đậm, tốc độ càng nhanh hơn.
Hắn… không lựa chọn bất kỳ đường nào trong chín con đường lá cây kia, mà cả người bay lên, trực tiếp vọt qua giữa không trung, trực tiếp… lao thẳng tới chỗ lão già áo xám kia.
Một màn này, nói thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt, Mạnh Hạo đã chạy ra khỏi chín đường kia, xuất hiện trước mặt lão già, tay phải bỗng nhiên nhấc lên, tu vi trong cơ thể khuếch tán, lập tức hóa thành một cái hỏa long gần hai trăm trượng, phô thiên cái địa, nháy mắt đã bao trùm lấy lão già áo xám.
Đồng thời, Mạnh Hạo vung tay phải, chụp lấy Tứ Phương châu trong tay lão già áo xám lại. Từ đầu đến cuối, lão già áo xám không chút phản kháng cùng giãy giụa. Hơn nữa, ngay khi bị hỏa long bao phủ, hạt châu bị cướp lấy, trong mắt lão già lộ ra chút u quang, khóe miệng còn lộ ra chút mỉm cười.
- Ngươi rõ ràng đã biết được con đường chính xác, vì sao lại lựa chọn con đường này?
Lão già áo xám mỉm cười, phát ra âm thanh tang thương, quanh quẩn bốn phía. Khi thanh âm vừa ra lại có thể áp chế thế giới kim quang. Cùng lúc đó, một lần hành động này của Mạnh Hạo cũng được đám thiên kiêu các tông bên dưới nhìn rõ ràng.
Tại trong nháy mắt, tất cả đều chấn động tâm thần, lộ ra vẻ mặt khó tin, bọn họ thấy được thân thể lão già trong ngọn lửa, thấy được Mạnh Hạo đang ở giữa không trung. Lấy nhãn lực của bọn họ, há còn có thể không nhìn ra, Mạnh Hạo lại không lựa chọn bất kỳ con đường nào, mà trực tiếp giết tới.
- Hắn lại dám ra tay!?
- Cái tên… tên Mạnh Hạo này làm sao lại không chọn một con đường, mà trực tiếp ra tay!?
- Lão già kia sâu không lường được, liếc mắt vừa nhìn đã biết là bất phàm rồi, nơi này vô cùng quỷ dị, vậy mà Mạnh Hạo lại dám ra tay… Chết tiệt, tại sao ta không nghĩ tới chứ…
Tại dưới tán cây, trong lúc một đám thiên kiêu đều bị một màn này chấn động, thì đám quái vật Nguyên Anh trên kia cũng mạnh mẽ bật dậy, nhất tề nhìn về phía Mạnh Hạo.
Nhất là lão tổ Tống gia Tống Thiên, hai mắt lộ ra quang mang khó tin, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, hít sâu một hơi, thần sắc hiện rõ ngưng trọng mãnh liệt.
Không chỉ là lão, Tống lão quái, Hàn Bối, Lý Thi Kỳ, Lý Đạo Nhất, còn có đạo tử của Tống gia Tống Vân Thư… Tất cả đều nhìn xuống, trong mắt mang theo khó tin.
Nhất là đạo tử Tống gia, Tống Vân Thư, y nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, hơi thở dồn dập, y hai lần thành công xông qua cửa ải này, đi là cùng một con đường, nhưng hắn chưa từng nghĩ qua sẽ ra tay diệt sát lão già áo xám kia!
- Sao hắn lại có thể như thế, đó là Linh của Kiến Mộc nơi đây.
Tống Vân Thư thất thanh hô lớn.
Giờ phút nầy, tất cả mọi người đều nghe rõ vấn đề mà lão già áo xám sắp tiêu tán hỏi lên, vấn đề này, mặc dù là lão già áo xám hỏi ra, nhưng cũng là nghi vấn chung của tất cả mọi người.
Hắn, vì cái gì lại lựa chọn con đường này!!!
- Nhất thiết phải cứ theo khuôn phép cũ sao!? Thuận thiên ý cũng tốt, chấp niệm khôn cùng cũng được, nhưng đều không phải là lựa chọn của ta!
Mạnh Hạo bình tĩnh nói, cầm Tứ Phương châu trong tay, sau khi hắn nói xong thì quay người nhảy lên, đây chính là lựa chọn của hắn!
Không tuân thủ quy tắc nơi đây, mà tạo ra đạo lý riêng của hắn, giống như Hoàn Mỹ Trúc Cơ vậy, bị thiên địa chối bỏ, lôi kiếp muốn tiêu diệt… Nhưng hắn vẫn kiên trì đi tới, con đường này, bản thân hắn khác với tất cả mọi người. Con đường này, bản thân hắn không theo khuôn phép cũ… Một khi đã như vậy, Mạnh Hạo hắn vì sao phải tuân theo quy tắc tuần hoàn của nơi này, đi theo con đường chính xác của chín con đường kia!
Nếu như thế, hắn đơn giản trực tiếp lao tới, chém giết mà đoạt châu!
Dù lựa chọn một con đường cũng thành công, nhưng trên thực tế, phần chấp nhất này vẫn nằm trong quy tắc, không phải là tự tại thật sự!
Tiếng cười dài của lão già áo xám từ trong ngọn lửa truyền ra, tiếng cười mang theo tang thương, còn mang theo chút vui vẻ, lại có chút mong đợi. Lão nhìn sâu vào Mạnh Hạo một cái, tùy ý để hỏa diễm thiêu đốt, thân hình dần tiêu tán.
Gần như ngay khi lão già áo xám tiêu tán, thân hình Mạnh Hạo mạnh mẽ vọt lên, đám thiên kiêu ở dưới, đều kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo. Trong lòng bọn họ như biển gầm sóng dữ, không thể bình tĩnh. Lựa chọn của Mạnh Hạo rất đơn giản, nhưng đơn giản như vậy, lại không phải ai cũng có thể lựa chọn.
Bởi vì bọn họ sinh hoạt trong quy tắc, nếu nơi đây có quy tắc, bọn họ sẽ theo bản năng mà tìm kiếm đường ra trong vòng quy tắc đó, sẽ không nghĩ tới phá vỡ quy tắc để tìm đường ra.
Mà Mạnh Hạo, lại không phải như vậy!
Vương Đằng Phi thì sắc mặt tái nhợt, Vương Hữu Tài trầm mặc không nói, Bàn Tử thì dần dần lộ ra thần sắc kính nể, càng lúc càng đậm. Giờ khắc này, thân ảnh của Mạnh Hạo, lời nói của Mạnh Hạo như trở thành vĩnh hằng trong lòng mọi người.
Đồng dạng, khi Mạnh Hạo làm ra lựa chọn, khi hắn giải thích, đám lão quái Nguyên Anh trên tầng mây đều hít sâu một hơi, trong lúc nhìn Mạnh Hạo thì trong đầu cũng hiện lên một cái ý nghĩ.
- Nếu kẻ này không chết sớm… thì ngày sau hắn chắc chắn sẽ trở thành vị trí đứng đầu mới ở Nam Vực!
Tính tình như thế, tâm tính như thế, thủ đoạn như thế, tất cả đều khiến đám lão quái Nguyên Anh, dù là để ý tới Thái Linh Kinh trên người Mạnh Hạo đều có chút tâm tư khác rồi, tỷ như, sẽ không còn tùy ý để Mạnh Hạo chết đi sau khi sưu hồn lấy được Thái Linh Kinh!
Nếu có thể mang kẻ này vào trong tông môn, dùng sức đào tạo, có lẽ, trong tương lai, trong tông môn sẽ xuất hiện thêm một cường giả!
Hai mắt Lý Đạo Nhất lộ ra quang mang sắc bén, như có chiến ý nổi lên. Lý Thi Kỳ thì lộ hào quang, nhìn Mạnh Hạo trong tầng mây, trong lòng cũng nổi lên chiến ý.
Hàn Bối nhìn Mạnh Hạo, như có điều suy nghĩ, trong hai mắt không khỏi lộ ra chút tán thưởng bội phục. Nàng tự hỏi, dù đổi lại là mình, tối đa mình cũng chỉ lựa chọn một con đường trong đó mà đi tới, không quyết đoán bằng Mạnh Hạo. Việc này, sau khi nhìn người ta làm rồi thì thấy không có gì, nhưng trọng điểm trong đó, ai có thể nghĩ ra đầu tiên.
Tống Vân Thư trầm mặc, Tống Giai bên cạnh thì nhìn Mạnh Hạo, như khắc sâu vào trong ký ức.
- Hay cho câu ‘Nhất thiết phải theo khuôn phép cũ sao!?’.
Giờ phút này, lão tổ Tống gia Tống Thiên đứng lên, thanh âm quanh quẩn.
Thanh âm của lão xuất hiện bốn phía, một đám lão quái Nguyên Anh đột nhiên biến đổi sắc mặt, thầm nghĩ không hay!
- Kẻ này là người thứ nhất lấy được Tứ Phương châu, không để ý hắn là thân phận gì, vô luận bên ngoài hắn trêu chọc bao nhiêu phiền toái, khuê nữ Tống gia ta chính là người của hắn!
- Lão phu muốn nhìn, kẻ nào dám động đến hắn?
Những lời này vừa ra, trong lòng mọi người đều có tính toán riêng, nhưng không ai phát hiện được, hàm nghĩa trong câu nói này của lão tổ Tống gia không bình thường như thế, đó không phải là ở rể, mà là có ẩn chứa thâm ý.
Đúng lúc này, bên ngoài sơn mạch Tống gia, tại trong một trận pháp bỗng nhiên lộ ra quang mang kinh thiên, hơi thở cường đại ầm ầm xuất hiện, từng thân ảnh vụt lao ra.
Năm tông hai tộc, nghe tin mà đến!