Danh tiếng Phương Mộc, triệt để quật khởi ở trong Tử Vận Tông, đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch, dĩ nhiên không người không biết Phương Mộc, đan sư của Đan Đông nhất mạch cũng đồng dạng như vậy, đối với cái tên Phương Mộc vừa mới tấn chức đan sư hơn nửa năm, mấy ngày này như sấm bên tai.
Đệ tử nội môn cùng đan sư còn như thế, thì càng không cần phải nói tới ngoại môn của Tử Khí nhất mạch cùng dược đồng của Đan Đông nhất mạch, bốn chữ ‘Phương Mộc đan sư’, như một cỗ cuồng phong quét ngang, ở trong hàng ngũ đệ tử Tử Vận Tông, danh khí càng ngày càng cao.
Vì vậy đối với con người Phương Mộc, có đủ loại suy đoán, trong đó nhiều nhất là tính cách hắn cổ quái, rất ít nói, không muốn cùng ngoại nhân tiếp xúc, cơ hồ đã trở thành nhận định của đại đa số mọi người. Bởi vì cho dù đã nổi tiếng đến trình độ này, nhưng ngay cả bộ dáng của Phương Mộc như thế nào cũng có rất ít người biết được.
Hết thảy mọi chuyện nhờ luyện đan, đều là Bạch Vân Lai phụ trách, mà Phương Mộc ở đây, tuy ngoại nhân đều biết được kỳ danh, nhưng lại không thể nhìn thấy, hơn nữa Đan Đông nhất mạch có tính đặc thù, nên đệ tử Tử Khí nhất mạch không thể xâm nhập, kể từ đó, Phương Mộc ở trong mắt đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch càng lúc càng thần bí.
Nhất là quy tắc, mỗi ngày ba lô đan, đồng dạng có thể so với cấp bậc chủ lô đan sư, tất cả mọi điều, trong lúc vô hình đều khiến cho cái tên Phương Mộc, ở trong Tử Vận Tông, càng ngày càng thêm thần bí.
Thậm chí lúc trước hắn luyện chế đan dược, bởi vì quy củ mỗi ngày ba lô, rõ ràng sẽ gây ra bên trong đệ tử nội môn một hồi giao dịch, giá cả càng lúc càng bị kéo lên.
Giờ này khắc này, ở chỗ sâu trong Đan Đông nhất mạch, có một ngọn núi Tử Sắc, núi này không cao, ở trong dãy núi, phảng phất như bị ẩn dấu đi, thế nhưng hết lần này tới lần khác ở ngọn núi không cao này, lại tồn tại một cỗ khí thế khó có thể hình dung, rõ ràng thấp bé, nhưng lại là trung tâm của dãy núi.
Giờ phút này bên trên ngọn núi, có một lão giả, đang ngồi ở bên cạnh một cái bàn gỗ, nhìn qua một viên đan dược đặt ở trước mặt, mắt lộ ra kỳ quang. Ở bên người lão giả này, có ba người.
Ba người này niên kỷ cũng cũng không nhỏ, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh. Thế nhưng ở trước mặt lão giả này mà lại không dám thở gấp. Thần sắc cực kỳ cung kính.
Lão giả này, chính là sư phụ của Sở Ngọc Yên, Đan Quỷ đại sư danh chấn thiên hạ.
Lão nhìn qua viên đan dược ở trước mặt đã lâu, cho đến khi trời bắt đầu hoàng hôn, lão mới chậm rãi giơ tay lên, cầm viên đan dược này lên.
- Thú vị.
Sau nửa ngày về sau, Đan Quỷ đại sư nở nụ cười. Tay phải nắm lại, viên đan dược này hóa thành tro bụi, tiêu tán vào không khí.
- Đan lão, ở chỗ Tử Khí nhất mạch đã có chút bất mãn…
Người ngồi chính giữa ở trong ba người sau lưng Đan Quỷ đại sư chần chờ một chút, nhẹ giọng mở miệng.
- Bất mãn cái gì, bảo bọn hắn chịu đựng đi, nếu như nhịn không được, động tới Đan Đông nhất mạch của ta. Lão phu cắt phần đan dược của Tử Khí nhất mạch bọn hắn trong mười năm.
Đan Quỷ nhàn nhạt mở miệng, tay áo hất lên, thân ảnh biến mất.
Ba người kia nhìn nhau một cái, cười khổ hướng về phía Đan Quỷ biến mất cúi đầu thật sâu, lúc này mới quay người rời đi.
Giờ phút này trời đã hoàng hôn. Ở vùng biên giới của ngọn núi Tử Sắc, có một ngọn núi chính cao vút trong mây, chỗ đó tồn tại một gian lầu các dựng ở giữa sườn núi, tòa lầu các có hơn phân nửa thò ra khỏi ngọn núi, giống như lơ lửng trong mây, ban ngày đứng ở bên trong, có thể bao quát đại địa, ban đêm, nhìn vào trong tinh không, giống như có thể bước đi trong không trung.
Hoàng hôn hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ rọi khắp mặt đất, rơi lên trên thân người, khiến cho người ta có cảm giác lười biếng, ánh chiều tà vàng óng ánh, trong tầng mây cuối chân trời, có một thân hình xinh đẹp.
Ở trong lầu các, gió núi theo trời chiều mà đến, giống như không thể thổi bay Vân Hà, nhưng lại khiến mái tóc đen bay múa. Mái tóc đen nhánh kia chính là của Sở Ngọc Yên.
Sở Ngọc Yên bình tĩnh đứng ở trong lầu các, tóc dài phất phới. Nàng dần dần nhíu mày, ngọc thủ nâng lên, ở bên trong lòng bàn tay của nàng, xuất hiện một viên đan dược.
- Hắn luyện như thế nào… Hẳn là hắn có thiên tư cực cao về đan đạo, giống như thân thể hắn chính là dược thảo. Trong thiên địa này, chẳng lẽ thật sự có loại thiên phú cao đến như thế sao, đủ để hắn kiệt ngạo cả thế hệ…
Sở Ngọc Yên trầm mặc.
Viên đan dược vàng như nến, thoạt nhìn cũng không có gì quý giá, nhưng lại khiến nàng hao tốn một ít linh thạch, từ trong tay đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch mua được, cái này đan dược, tự nhiên là do luyện chế Mạnh Hạo.
Sau khi lấy được đan dược này, Sở Ngọc Yên vốn có chút khinh thường, nhưng sau đó mang nó đi nghiên cứu thoáng qua một chút. Thế nhưng theo quan sát của mình, sắc mặt của nàng không ngừng mà biến hóa, đến cuối cùng dường như phải trợn mắt há hốc mồm, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
Viên đan dược này, nàng phải liên tiếp nghiên cứu bảy ngày, cơ hồ đem viên đan dược này mài nhỏ, mà ngay cả bột thuốc đều không buông tha, sau khi phân tích một chút, cho dù nội tâm nàng rất rất bực bội với Mạnh Hạo, nhưng lại không thể không thừa nhận, viên đan dược này… Cho dù là nàng, cũng cần hết sức chăm chú mới có thể luyện ra.
Sau đó Sở Ngọc Yên dùng phương pháp độc môn của sư phụ nàng Đan Quỷ đại sư, luyện hóa đan dược này lại một lần nữa, đem bột phấn ngưng tụ thành đan. Sau hai lần tôi luyện, khiến cho dược hiệu của viên đan dược này, phát huy được sáu thành dược lực của thảo dược, cái này đã là cực hạn của nàng.
- Nếu như người này cũng học xong phương pháp của sư phụ, không biết có thể luyện ra được đan dược đạt mức độ nào…
Sở Ngọc Yên nhẹ giọng thì thào, nhìn về Vân Hà phía xa, hồi lâu lại cúi đầu nhìn qua đan dược trong tay.
- Sư phụ từng nói, ta có thể từ trên người hắn, tìm được cảm ngộ để luyện hóa Tam Phàm Đan nhưng người này cực kỳ ngạo mạn, lần trước ta đi tìm hán, lại đóng cửa không ra!
Sở Ngọc Yên nghĩ tới đây, càng thêm bực bội, nàng phát hiện mình đối với tên Phương Mộc này, chỉ cần nhắc tới tên thôi thì đã lập tức bực bội, thật sự đáng giận.
- Mức độ chán ghét của tên Phương Mộc này có lẽ đã có thể so sánh với tên Mạnh Hạo chết tiệt!
Sở Ngọc Yên cắn răng nói nhỏ, hiển nhiên trong nội tâm của nàng, người đáng giận nhất chính là Mạnh Hạo, mà người thứ hai là Phương Mộc.
Chỉ là ngay cả chính cô ta cũng không biết, vì sao đối với tên Phương Mộc lại cảm thấy bực bội như thế, nếu như cô ta biết được Mạnh Hạo cùng Phương Mộc là một người, có lẽ sẽ hiểu rõ nguyên nhân.
Đúng lúc Sở Ngọc Yên nói thầm, Mạnh Hạo cũng đang luyện một lò đan dược, oanh một tiếng nổ tung mạnh quanh quẩn động phủ, lại để cho Mạnh Hạo thở dài, mấy tháng này hắn mỗi ngày đều luyện đan, lúc này mới đem số đan dược trước kia thiếu nợ trả hết cho đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch, cuối cùng khi luyện xong, thì cái lò luyện đan, đã hoàn buông xuôi, giờ phút này đã hoàn toàn báo hỏng.
Mạnh Hạo vuốt vuốt mi tâm, đẩy của động phủ đi ra, nhìn trời chiều phía xa, hít sâu một hơi, gió núi mang theo cảm giác tươi mát, rơi vào trong miệng, lại để cho Mạnh Hạo có cảm giác đau nhức đầu, động tác bị trì hoãn một lát.
- Cuối cùng cũng luyện xong đan dược để trả nợ, kế tiếp ngoại trừ mỗi ngày ba lô, những lúc khác có lẽ ta nên luyện những đan dược cần thiết để tu hành, Linh Đài Đan đã mất hiệu lực, muốn tu luyện thì phải dùng Trúc Cơ Thiên!
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, Trúc Cơ Thiên chính là một loại đan dược dung cho Trúc Cơ hậu kỳ, thế nhưng dược lực cực kỳ bá đạo, là loại dược trân quý nhất dành cho đệ tử có tu vi Trúc Cơ kỳ của Tử Vận Tông phục dùng.
Mấy ngày này Mạnh Hạo đã luyện đan mấy ngàn lô đan dược, đan phương đạt được mấy trăm, trong đó có đan phương của Trúc Cơ Thiên, chính là như vậy, hắn mới có thể nghiên cứu triệt để. Đồng thời có chút cải tiến, chuẩn bị sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, đạt tới trạng thái tốt nhất sẽ luyện chế ít nhất một lò có thể đạt được tám chín thành của dược thảo.
Viên đan dược này, với tư cách dùng để khai mở tòa Đạo Đài thứ sáu, thậm chí trùng kích tòa Đạo Đài thứ bảy.
- Đáng tiếc là không có cuốn Tử Khí Đông Lai. Quyển sách này chỉ có thể đạt đến cấp độ chủ lô mới có thể mượn đọc, bởi vậy ngoài thuật truyền kỳ, những phương pháp không khác cách nào đạt được, xem ra ai cũng bị nghiêm khắc ghi chép.
Mạnh Hạo trầm tư lúc, dứt khoát đi xuống núi, hắn đã có một đoạn thời gian không đi ra ngoài rồi.
- Cho dù là đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch cũng không có tư cách đi xem quyển Tử Khí Đông Lai, chỉ có thể tu hành theo công pháp được suy diễn từ Tử Khí Đông Lai, chỉ có đệ tử hạch tâm của Tử Khí nhất mạch, hoặc là chủ lô đan sư, mới có tư cách, tận mắt nhìn thấy cuốn công pháp này.
Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, Tử Khí Đông Lai, là do tình thế bắt buộc, chỉ có học xong cuốn công pháp này. Chuẩn bị đầy đủ để ngưng tụ Tử Đan, mới xem như xây dựng tốt cho trụ cột Hoàn Mỹ Kim Đan.
- Mặt khác dược thảo cần thiết để ngưng tụ Hoàn Mỹ Kim Đan, tuy ta đã cẩn thận sưu tập, nhưng vẫn là thiếu rất nhiều, cũng chỉ có thể chờ sau khi trở thành chủ lô đan sư mới nghĩ biện pháp thu hoạch.
Mạnh Hạo trầm tư, đi qua chỗ sơn cốc, trên đường gặp không ít dược đồng, trong đó có người nhận thức Mạnh Hạo, nhìn thấy Mạnh Hạo bước chậm trên con đường, thần sắc của bọn họ lập tức trở nên kích động.
Dù sao ngày đó tấn chức đan sư, có hơn ba mươi ngàn dược đồng tận mắt thấy Mạnh Hạo, giờ phút này nhận ra cũng sẽ không cố ý lảng tránh, thế nhưng hiện giờ Mạnh Hạo dù sao cũng là đan sư, những tên dược đồng kia không dám tiến lên trước bắt chuyện, nhao nhao cúi đầu.
Mạnh Hạo muốn tìm một chỗ yên tĩnh để suy tư, nên sau khi mỉm cười ứng đối một cái, thân thể nhoáng lên, dứt khoát đã đi ra khỏi sơn cốc của Đan Đông nhất mạch, nhanh chóng đi vào khu vực của Tử Khí nhất mạch.
Ở chỗ này, người nhận ra Mạnh Hạo cơ hồ không có, Mạnh Hạo đi ở bên trong Tử Khí nhất mạch, ăn mặc đạo bào đan sư, nhưng không có người đến hỏi thăm, hắn cũng vui vẻ yên tĩnh.
Hành tẩu một lúc, Mạnh Hạo nhìn xem phong cảnh bốn phía, hắn đã đến Tử Vận Tông được hơn ba năm, tuy nói quen thuộc rất nhiều, nhưng trên thực tế bởi vì tông môn quá lớn, không ít địa phương Mạnh Hạo đều không đi qua. Giờ phút này đi tới nơi đây, chợt nghe phía trước truyền đến hồi ồn ào, hơn nữa tên của hắn cũng bị người ta lôi vào cuộc khẩu chiến.
- Tên Phương Mộc căn bản chỉ là một gã thích mua danh chuộc tiếng, cho là mình luyện đan không tệ, càng ngày càng làm khó dễ chúng ta, việc này không thể nhẫn! Ta đã bẩm báo trưởng lão, đi liên hệ với người của Đan Đông nhất mạch, muốn người này phải luyện chế dược liệu cho tất cả mọi người!
- Còn ngươi nữa, chỉ là một tên dược đồng nho nhỏ, còn không tạ tội!
- Lưu sư huynh bớt giận, việc này là ta không đúng, thế nhưng trong hơn mười ngày này danh sách ba lô đan dược mỗi ngày đã được định…
Mọi người lập tức huyên nào, còn có tiếng cười truyền ra, Mạnh Hạo nghe xong vài câu, trong đó có giọng nói của Bạch Vân Lai liền đi đến chỗ có thanh âm cãi nhau, vượt qua một hòn non bộ, đã thấy được sau hòn non bộ còn có một quảng trường, bốn phía cũng có các loại đình các.
Ở bên trong đình các đằng kia, có một ít thanh niên nam nữ ngồi ngay ngắn, đang nhìn về phía trong quảng trường, nơi đó đã có vài chục đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch đứng chật chỗ.
Những đệ tử có thể ở trong đình các trong, tự nhiên người khác không thể so sánh, đây chính là nhưng thiên kiêu chi tử của Tử Khí nhất mạch, giờ phút này bên trong bốn cái đình, đã có bốn vị thiên kiêu chi tử chiếm lấy. Bên cạnh bọn hắn, đều những đồng môn thường ngày hay giao hảo của mình, giờ phút này khi bọn họ nhìn cảnh tượng trong quảng trường, miệng mỉm cười đại đô, khí chất toát ra như kẻ chỉ đi xem náo nhiệt.
Quảng trường có hơn mười người, đứng tứ tán ra bốn phía, duy chỉ có Bạch Vân Lai đứng chính giữa, ở trước mặt hắn có một gã mặc thanh niên áo lam, chính là kẻ vừa buông lời chửi bới.
- Chỉ bằng một câu nói kia Lưu mỗ ở trong tông môn, không dám nói là quy củ, nhưng đối với ngươi mà nói, thì chính là quy củ, ta bảo ngươi tự phế đi hai bàn tay để tạ tội, ngươi nhất định phải phế.
Sắc mặt của Bạch Vân Lai trở nên tái nhợt, thân thể run rẩy, tu vi hắn vốn rất yếu ớt, dáng vẻ nhìn như bách sự thông, nhưng trên thực tế trong mắt rất nhiều người địa vị của hắn lại rất ti tiện. Chuyện như vậy, mấy ngày này đã không phải là lần đầu tiên rồi, hắn không nới với Mạnh Hạo, không muốn khiến cho Mạnh Hạo phân tâm, mà luôn âm thầm giải quyết, vì thế khó tránh khỏi việc đắc tội với không ít người.
Như thanh niên họ Lưu ở trước mắt chẳng hạn, ỷ vào việc mình ở trong tông môn có chút địa vị, nên đến đây tìm Mạnh Hạo luyện đan, thế nhưng mỗi ngày chỉ có ba lô đan dược, lại bị nhưng người khác chiếm mất. Bạch Vân Lai cũng trêu chọc không nổi, y còn muốn nói tốt mấy câu, thế nhưng tên thanh niên họ Lưu lại lập tức trở mặt.
Người có thể ti tiện, nhưng luôn có tôn nghiêm, thân thể Bạch Vân Lai run rẩy, nhìn chằm chằm vào tên thanh niên họ Lưu ở trước mắt, đắng chát ở bên trong, hắn giơ tay lên, cười thảm, đang chuẩn bị phế đi đôi tay.
- Bạch Vân Lai.