Sau khi lão giả áo tím từ trong cửa ánh sáng đi ra, mọi người cũng thấy một tu sĩ lưng còng đi theo sau lưng lão giả áo tím, người này mặt đầy vết sẹo, dường như là tự hành hạ mình, vẻ mặt vô tình.
Một uy hiếp khó mà hình dung, không ngừng tản ra từ trên người lão, uy áp khiến cho trong phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh, chính là từ trên người tu sĩ lưng còng kia phán tán ra.
- Đà Phong lão tổ!
- Là Đà Phong lão tổ, nghe nói người này tu vi đã đạt Nguyên Anh trung kỳ, ba trăm năm trước tự nguyện bỏ qua tất cả, trở thành tùy tùng hộ đan của tử lô đan sư An Tại Hải…
- Đà Phong lão tổ xuất hiện, như vậy lão giả áo tím này, lão chính là một trong tám tử lô đan sư của Tử Vận Tông, An Tại Hải!
Một trăm ngàn tu sĩ ai nấy đều lập tức lộ vẻ cung kính, tử lô đan sư, địa vị trong đan đạo gần như đạt đến cực hạn, trừ đại sư ra, tử lô đã đại biểu cho đỉnh phong của đan đạo.
An Tại Hải vẻ mặt bình tĩnh, lúc đi ra đã gật đầu với mười vị chủ lô đan sư, tay phải giơ lên túm lấy, lập tức Nhập Ma Đan bay thẳng về phía lão, sau khi rơi vào trong tay lão, lão không hề ngửi thử, mà cầm ở trong tay, nắm mắt lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một trăm ngàn tu sĩ bốn phía ai nấy đều ngóng nhìn không chớp mắt, Mạnh Hạo đứng đó yên lặng, nhìn tử lô đan sư An Tại Hải, nhìn xem lão dùng tạo nghệ đan đạo của mình kiểm tra đan dược do bản thân hắn luyện chế.
Sau một tuần hương, tử lô đan sư An Tại Hải chậm rãi mở mắt, vẻ mặt lão có chút cảm khái, nhìn về đan dược trong bàn tay, đôi mắt từ từ lộ ra vẻ kỳ dị.
- Đan này, tên là gì?
Lão chậm rãi mở miệng, giọng có phần khàn khàn.
Nam tử trung niên phụ trách đấu giá đan dược, lúc này vẻ mặt kích động, kèm theo cả cung kính, ôm quyền vái An Tại Hải, rồi mới mở miệng.
- Căn cứ theo ghi chép, đan này tên Nhập Ma.
- Hay cho một Nhập Ma Đan, dung hồn hóa sát. Dùng ý chí cố chấp đi lên cửu tiêu, lấy thiêu hồn để có thể thắng thiêu hồn.
An Tại Hải nhìn đan trong tay rất lâu. Tiếng cảm khái truyền ra, lão thử dùng bí pháp cũng không thể nhận ra đan phương của đan dược này ngay lập tức.
Lời này người ngoài nghe không hiểu, nhưng rơi vào tai Mạnh Hạo, lại khiến con ngươi của hắn co rút lại.
- Không hổ là tử lô đan sư, chỉ liếc mắt đã nhìn ra cốt lõi độc đan của ta.
Mạnh Hạo hơi suy nghĩ, dường như cảm thấy đan dược sau này, nếu đưa ra ngoài tiêu thụ, nên bỏ thêm một ít thủ đoạn hỗn tạp. Không thể để người ta dễ dàng nhìn ra mánh khóe đan dược, mặc dù người đó là tử lô, Mạnh Hạo cũng cảm thấy không thoải mái.
- Không phải đan dược mười thành, mà có chín phần rưỡi dược hiệu. Càng đáng quý hơn, đây là một viên đan dược luyện chế lúc đan ngộ, không có đan phương.
An Tại Hải thì thầm, lúc giọng nói của lão truyền ra, lập tức khiến cả một trăm ngàn tu sĩ của phòng đấu giá, ai nấy đều hít sâu một hơi, đầu óc choáng váng, chỉ còn vang vọng hai chữ ‘đan ngộ’.
- Đan ngộ…
- Đan này lại sáng tạo ra trong đan ngộ, không có đan phương!
- Đan ngộ sáng tạo đan, thiên hạ độc nhất vô nhị. Tìm không được bất cứ đan nào giống vậy… Giá trị của nó, tăng thêm một bậc.
Theo bàn luận tiếp tục của một trăm ngàn tu sĩ, mọi người nhìn về phía Nhập Ma Đan, ngọn lửa trong mắt càng thêm mạnh mẽ, càng thêm điên cuồng.
An Tại Hải nhìn vào Nhập Ma Đan trong tay, rất lâu sau mới xòe bàn tay ra, thả cho Nhập Ma Đan trôi nổi, bản thân lui lại mấy bước, nhắm mắt không nói.
Dường như lần này lão xuất hiện, là để kiểm nghiệm một chút, viên Nhập Ma Đan này có phải là đan ngộ sáng tạo ra.
- Hai mươi triệu linh thạch, viên đan dược này, Lý gia ta tất phải có được!
- Hai mươi năm triệu linh thạch, loại thập tuyệt đan này, còn là đan ngộ sáng tạo ra, thiên hạ độc nhất vô nhị, há có thể Lý gia ngươi nói muốn là muốn!
- Ba mươi triệu!
- Ba mươi hai triệu!
Từng tiếng ra giá vang lên, phòng đấu giá sôi trào, Mạnh Hạo hô hấp cũng dồn dập, hai mắt hắn sáng lên, nghe được những tiếng ra giá, trong lòng hắn cảm thấy kích động, chỉ là hắn cũng hơi chần chừ, nghe được lời của tử lô đan sư, Mạnh Hạo hiểu được trạng thái ngày đó lúc luyện chế Nhập Ma Đan, gọi là đan ngộ, nhưng hắn không hiểu được là, Nhập Ma Đan này cũng không phải độc nhất vô nhị, chiếu theo lời tử lô đan sư thì không thích hợp.
- Trong việc này chẳng lẽ còn tồn tại biến hóa gì ta không biết…
Mạnh Hạo hít sâu, áp chế nghi hoặc trong lòng, kéo theo đó, lại hưng phấn với giá của đan dược, hắn tuy sớm đã biết được đan sư muốn kiếm tiền không phải là chuyện khó, nhưng cũng không ngờ được, viên Nhập Ma Đan này có thể thu được giá cao như thế.
Hắn chợt phát hiện, bản thân lúc đầu lựa chọn vào Tử Vận Tông, quả là cực kỳ anh minh.
Không lâu lắm, giá viên Nhập Ma Đan trong trường đấu giá đã vượt qua bốn mươi triệu linh thạch, kiểu ra giá này, trực tiếp nghiền ép tuyệt đại đa số tông môn, chỉ có tứ tông tam tộc, mới có tư cách tranh đoạt.
- Bốn mươi ba triệu linh thạch!
Bàn Tử đứng lên ghế, gào lên.
- Bốn mươi tám triệu!
Người ra giá này, là người của Thanh La Tông.
- Sáu mươi triệu, bà nhà nó, ngươi dám đoạt của lão tử!
Bàn Tử nổi điên.
Cái giá này, đã khó mà tưởng tượng được, thậm chí trong mắt nhiều người, cho dù là thập tuyệt đan thế gian khó thấy, dường như cũng không đến cái giá đấy, cho dù là đan ngộ, cái giá này cũng quá cao, dù sao dược tính cụ thể của đan dược này, không biết Kết Đan uống vào sẽ thế nào, chỉ nhìn vào công hiệu, nếu chỉ có tác dụng với Trúc Cơ, thì cái giá sáu mươi triệu có phần quá cao.
Nhưng nếu nói Nhập Ma Đan đáng để nghiên cứu, thì lại không thể tính toán, nếu nghiên cứu có sở ngộ, vậy Kết Đan uống vào cũng có tác dụng, thậm chí từ đó luyện ra đan dược cảnh giới cao hơn, thì giá trị gần như vô hạn.
Phải biết đan sư Nam Vực, muốn tấn cấp thành đại sư, cần luyện chế ra cửu tuyệt đan, nhưng lại không chỉ là một viên, mà là Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Trảm Linh, trong năm cảnh giới này, đan dược tất cả các mức, đều phải luyện ra cửu tuyệt đan, như vậy, mới là đại sư đan đạo.
Nhưng tuy nói như vậy, giá trị nghiên cứu của viên Nhập Ma Đan này, cũng khó có thể tưởng tượng, rung động lòng người, dù sao, đây không phải tuyệt đan bình thường, mà là đan ngộ luyện chế, đồn đại là thiên hạ độc nhất vô nhị.
Trong lòng Mạnh Hạo càng kích động, hắn hận không thể khiến giá đan dược tăng thêm một chút, thậm chí nếu không phải bản thân tu vi không đủ, lo lắng hậu quả khôn lường, hắn còn muốn đưa ra viên Nhập Ma Đan thứ hai, lại đấu giá một lần nữa.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, đan dược bán ra như Nhập Ma Đan, nên xử lý như thế nào, thậm chí cũng suy nghĩ làm sao sau khi đấu giá kết thúc, thu lấy từng ấy linh thạch kiểu gì, dù sao thu hồi một số lượng lớn linh thạch như thế, cũng là một vấn đề.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên, An Tại Hải vẫn nhắm mắt, lại chậm rãi mở mắt ra.
Một ức!
Lời này vừa nói ra, tu sĩ xung quanh ai nấy đều ngây ra, đám người Bàn Tử, cũng đều nhìn về phía An Tại Hải, ai nấy cũng hơi lộ vẻ tức giận.
Phải biết đấu giá đan dược của Tử Vận Tông, có một quy định bất thành văn. Tu sĩ của Tử Vận Tông sẽ không tham dự trong đó, Trúc Cơ Thiên quý giá trước đó, Đan Đông nhất mạch cũng không để vào mắt, bất cứ đan dược nào cũng tùy ý để người ta mua đi nghiên cứu.
Nhưng hiện giờ thập tuyệt đan này… Lại có người tham gia vào, hơn nữa người tham dự, lại là tử lô đan sư An Tại Hải, chuyện này giống như tranh đoạt giữa người bán với người mua, ai có thể so sánh được.
Làm sao có thể tiếp tục mua…
- Một trăm mười triệu!
Bàn Tử đỏ mắt, gã không quan tâm linh thạch, gã để ý mặt mũi, cho dù đối phương là tử lô đan sư, gã cũng đưa ra giá cao, nếu bị người ta dẫm dưới chân, thì gã vô cùng mất hứng, đây không phải đấu võ, cũng không phải đấu đan, mà là đấu linh thạch. Trong mắt Bàn Tử, linh thạch của gã rất nhiều.
- Hai trăm triệu!
Vẻ mặt An Tại Hải vẫn bình thường, dửng dưng mở miệng, lời vừa nói ra, lập tức khiến một trăm ngàn tu sĩ có mặt đều hít một hơi. Cái giá này, đã không thể hình dung, cho dù là thập tuyệt đan, cho dù là đan ngộ, cũng còn xa mới đạt tới cái giá đấy.
Dù sao hai trăm triệu linh thạch… Có thể khiến một đại tông môn, duy trì nhu cầu trong mười năm.
- Hai…
Bàn Tử nổi cơn tam bành, đúng lúc đang muốn ra giá, thì giọng nói dửng dưng của An Tại Hải truyền tới.
- Đan này không phải An mỗ cần mua, mà là Đan Quỷ đại sư dặn dò, để An mỗ mua thay.
Lời này vừa ra, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ, loại đan dược này xuất hiện, Tử Vận Tông nói thế nào cũng không để người khác mua mất, cho dù là phá hủy truyền thống Đan Phách, cũng nhất định phải giữ lại viên đan dược này.
- Hai…
Bàn Tử mặc kệ tất cả, đang muốn ra giá, lập tức bị một đệ tử tông môn bên cạnh vội vã ngăn lại, rồi thì thầm vào tai mấy câu, Bàn Tử vẻ mặt ấm ức, mới không tình nguyện hừ một tiếng, không ra giá nữa.
Mắt thấy không còn ai ra giá, tay phải An Tại Hải giơ lên túm lấy, viên Nhập Ma Đan kia lập tức bị lão nắm trong tay, quay người không nói một lời, dẫn theo Đà Phong lão tổ, đi vào trong cửa ánh sáng, biến mất không thấy nữa.
Mạnh Hạo nhìn thấy cảnh này, mở to mắt, trong lòng cảm thấy không ổn.
- Đan Quỷ đại sư mua đi, với uy danh của ngài ấy, hẳn là… Hẳn là sẽ không giao tiền cho ta đâu…
Mạnh Hạo chần chừ, nghĩ đến địa vị của Đan Quỷ đại sư, trong lòng bất an, nhìn thấy hội đấu giá đã đến mức này, sau khi An Tại Hải rời đi, cũng không thể tiếp tục tiến hành, Mạnh Hạo mới kéo Bạch Vân Lai mất hồn từ đầu tới cuối, vội vã rời đi.
Trở về trong sơn môn, Mạnh Hạo cẩn thận dặn dò Bạch Vân Lai một hồi, nói rất lâu, Bạch Vân Lai lúc này mới hít sâu một hơi, đôi mắt vẫn còn thất thần, lúc nhìn Mạnh Hạo, trong mắt mang theo vẻ kính nể hơn trước rất nhiều.
Nhìn bóng dáng Bạch Vân Lai vẫn còn ngơ ngẩn rời đi, Mạnh Hạo cười khổ, lại hơi trầm ngâm, thầm nhủ cho dù bị người ta phát hiện là bản thân luyện chế, cũng không có quan hệ quá lớn, không nên suy nghĩ thêm, quay người đi vào trong động phủ.
- Hai trăm triệu linh thạch, sợ rằng chỉ chia cho ta tám thành, cũng còn đến một trăm sáu mươi triệu!
Mạnh Hạo ngồi trong động phủ, nghĩ đến linh thạch, hai mắt lấp lánh.
Tử Vận Tông, sâu trong Đan Đông nhất mạch, trong một tòa chủ phong, An Tại Hải cung kính đứng bên cạnh một lão giả, lão giả đó chính là Đan Quỷ, lúc này trong tay lão cầm một viên đan dược màu đen, đan dược này… Chính là Nhập Ma Đan.
Đan Quỷ nhìn chằm chằm viên đan dược, cái nhìn này, nhìn đến cả một canh giờ, dần dần khóe miệng lão lộ một nụ cười, càng lúc càng thân thiên, lại có vẻ tán thường mãnh liệt.
- Sư phụ, người luyện chế đan này, đệ tử đã tra ra, hơn nữa người này lai lịch cũng có vấn đề, hắn là…
An Tại Hải nhìn Đan Quỷ, vẻ mặt có vẻ tôn kính, sư phụ trước mắt, là người lão tôn kính nhất cuộc đời, cho dù lão thân là tử lô, nhưng chính vì bản thân là tử lô, lão mới thấm thía được khoảng cách giữa bản thân và sư phụ.
Mỗi lần đối mặt với Đan Quỷ đại sư, An Tại Hải đều như đối mặt với biển đan đạo mênh mông, mà bản thân lại chỉ là một con cá trong lòng biển.
- Không thể nói, không cần nói, cũng không phải nói.
Lão giả dửng dưng nói, tay phải vung lên, thu Nhập Ma Đan trong tay lại.
An Tại Hải ngây ra, cung kính vâng lời.
- Đừng đi quấy rầy hắn, cứ để vị tiểu Đan Đỉnh đại sư này, ở trong tông môn tiếp tục thần bí là được.
Đan Quỷ cười mở miệng, nụ cười đó có phần sung sướng, càng có sự vui vẻ khó mà diễn tả, lúc quay đi, bóng dáng lão dần dần biến mất, từ đầu tới cuối, lão không hề nhắc tới linh thạch.
- Sư phụ, linh thạch ở đâu…
An Tại Hải chần chừ một chút.
- Linh thạch gì? Đó là phí bái sư!
Từ nơi xa, truyền đến tiếng cười của Đan Quỷ.
An Tại Hải nhìn sư phụ đi xa, cười cười, rồi mới quay người bỏ đi, trên đường đi trong đầu hiện lên cái tên lão tra được.
- Phương Mộc…
An Tại Hải hơi suy tư.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa tháng nhanh chóng kết thúc, ngày hôm nay Mạnh Hạo vô cùng chờ mong, để Bạch Vân Lai đi dò xét xem có thể lấy được số linh thạch bán đan dược thu về hay không. Nhưng lúc hoàng hôn, Bạch Vân Lai mang theo khuôn mặt đau khổ đến trước mặt Mạnh Hạo, nói ra những lời như sét đánh ngang tai với Mạnh Hạo.
- Ta dùng rất nhiều cách để thăm dò, cuối cùng có được đáp án… Khụ khụ, viên đan dược đó sau khi được mua, không có linh thạch trả về… Ngươi cũng biết, người của phòng đấu giá, làm sao dám đi tìm Đan Quỷ đại sư đòi linh thạch…
Bạch Vân Lai thận trọng mở miệng.
Mạnh Hạo ngây ra, như sét đánh ngang tai, hắn trợn tròn mắt, nổi cơn tam bành.
- Linh thạch của ta, hai trăm triệu linh thạch của ta, Đan Quỷ, ngươi mua đan dược của ta, không trả linh thạch cho ta!
Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng lại thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể rầu rĩ mà thôi.