- Bẩm Vương sư huynh, sư đệ đã âm thầm thăm dò nhiều chỗ, cũng hỏi qua không ít môn đệ, kể cả khu tạp dịch cũng không quên, hơn nữa lưu ý đám người Chu Khải, Hàn Tông, lúc đó tổng cộng có ba mươi bảy người không có mặt ở tông môn. Tất cả sư đệ đều điều tra cẩn thận, loại bỏ được hai mươi chín người. Còn lại sáu người vẫn chưa có cách chứng minh bản thân không ở quanh Hắc sơn, nhưng chắc chắn lúc đó ở gần Hắc sơn, chỉ có hai người là Mạnh Hạo với Hàn Tông.
Thanh niên này vốn là kẻ có thanh danh hiển hách ở Kháo Sơn Tông, nhưng đối diện với Vương Đằng Phi cũng phải tỏ ra cung kính, gã trước giờ chưa thấy Vương Đằng Phi có dáng vẻ như thế, có chút chần chờ, thế mới khom người mở miệng.
Vương Đằng Phi sắc mặt càng thêm khó coi, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sát khí, khiến thanh niên này lạnh xương sống, trong lòng có chút lo lắng.
- Hàn Tông cũng là ở Hắc sơn rồi… còn Mạnh Hạo?
Vương Đằng Phi nhíu mày, cái tên Mạnh Hạo dường như có chút quen thuộc.
- Mạnh Hạo chính là… chính là người đả thương Lục sư đệ.
Thanh niên này vội vàng nói.
Vương Đằng Phi sắc mặt u ám khó coi, trong lòng như phát hỏa. Y trù tính bao nhiêu năm như vậy, hao tốn bao nhiêu là tinh lực, sớm coi chuyện này là vận may trời ban cho mình, lại càng là cho gia tộc sau này có một cuốn thí luyện, nhưng hôm nay lại bị người khác cướp đi. Nghĩ đến thanh kiếm kia tim Vương Đằng Phi run lên, nó là thứ bản thân chuẩn bị để trấn áp mọi vật thiên địa, nghĩ đến kế thừa của Ứng Long thượng cổ, Vương Đằng Phi gần như một lần nữa thổ huyết.
Trước đây y rất tự tin, sớm đã xem đó là vận may của bản thân Vương Đằng Phi y, chỉ có y mới xứng đáng với số mệnh đó, cũng chỉ có Vương Đằng Phi y mới có tư cách hưởng phúc trạch đó, nào ngờ thất bại. Loại đả kích này khiến cho Vương Đằng Phi khó chấp nhận được, khiến y hiện tại có cảm giác giống như tê tâm liệt phế.
Thở dồn dập, Vương Đằng Phi đang định mở miệng thì bỗng nhiên cả thân người run lên bần bật, tay phải bỗng nhiên nóng lên đau nhức. Y lập tức cúi đầu lật tay áo nhìn chằm chằm cánh tay mình, nhìn giọt máu trên cánh tay từ từ tiêu tán cho đến hoàn toàn biến mất. Vương Đằng Phi muốn ngăn cản nhưng bất lực, diện mạo khôi ngô tuấn tú bỗng trở nên khó coi, cái cảm giác thất bại này cùng với huyết nhục kế thừa bị mất đi khiến y bỗng nhiên thổ huyết.
Y hiểu kẻ cướp đi chí bảo của y cho đến thời khắc này đã cướp đi hoàn toàn truyền thừa của y, cũng có nghĩa là y sẽ không cách nào dùng giọt máu này để cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, vì truyền thừa dường như đã lựa chọn người khác.
Thanh niên trước mặt y thấy như vậy lập tức hoảng sợ, đang muốn tiến đến thì Vương Đằng Phi ngẩng đẩu lên, lạnh lùng nói.
- Cút!
Một lời nói mạnh mẽ phát ra, thanh niên kia sắc mặt tái nhợt, những biểu hiện của Vương Đằng Phi gã chưa bao giờ thấy qua, giờ phút này cảm giác thân thể rét lạnh, vội vàng lui ra.
Trong động phủ, Vương Đằng Phi hai mắt đỏ bừng, đầu óc quay cuồng toàn tên của Hàn Tông và Mạnh Hạo, bỗng nhiên nhớ ra ngày đó ở quảng trường cái kẻ mà y chẳng xem ra gì.
Bỗng nhiên Vương Đằng Phi nhướng mày, trên mặt như phủ đầy âm sương, nghĩ đến giọt máu quỷ dị không thể cam ứng được sự kế thừa, giống như bị người khác xóa đi sự kỳ dị, y nghĩ bất luận là Hàn Tông hay là Mạnh Hạo đều không thể làm được.
- Rốt cuộc là ai chứ!
Ánh mắt Vương Đằng Phi đỏ rực, tay phải nâng lên túi đồ, từ trong túi lấy ra một mảnh ngân quang hóa thành một trận pháp bát giác màu bạc, trôi nổi trước mặt y.
Nhìn chằm chằm trận pháp này, ánh mắt y lộ vẻ quyết đoán. Đây là trận pháp y bố trí ở vài ngọn núi xung quanh Hắc sơn, trận này nếu đã dùng xong mà muốn nghịch chuyển cần phải mấy canh giờ, nếu không sẽ không có tác dụng gì, thời gian này đã qua thời gian có thể vận chuyển rồi.
Vương Đằng Phi quyết định, không sợ nghịch chuyển trận pháp, cái giá phải trả cho tu vi quá lớn, thậm chí ý thức đều bị tổn thương, cũng muốn cảm nhận được, hôm đó xung quanh Hắc sơn rốt cuộc còn sự tồn tại của ai.
Trận pháp màu bạc ở trước mắt, Vương Đằng Phi cắn lưỡi phun ra một ngụm máu, máu rơi xuống trận pháp này, tay phải nâng lên bấm niệm thần chú, điểm mạnh một cái lên trên. Trong nháy mắt trong đầu óc y vang lên một tiếng, cả người hỗn loạn, trong lúc mơ hồ cảm nhận được sự dao động hơi khí từ trong trận pháp này.
- Một, hai… chín người này là ta mời đến tương trợ ngươi, luồng khí tức này là của ta…
Vương Đằng Phi sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, trận pháp màu bạc trước người kia rung rung, có tiếng cót két xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, nhưng y vẫn không từ bỏ tiếp tục cảm thụ.
Trong đầu y dần dần xuất hiện một hình dáng mơ hồ. Trong trận pháp này có mấy quang điểm bất động, trong đó mười quang điểm y biết là ai, ngoài ra có một quang điểm Vương Đằng Phi cảm nhận được khí tức của Mạnh Hạo.
Ngoại trừ những thứ này, còn có một quang điểm, Vương Đằng Phi cảm nhận một chút có thể xác định được đó là Hàn Tông. Nhưng trận pháp này chỉ có thể ghi lại những người bước vào trong phạm vi bảy tám ngọn núi gần Hắc sơn, không thể xác định rõ cụ thể vị trí của từng người.
Vương Đằng Phi nhíu mày, bỗng nhiên y thấy hình dáng Mạnh Hạo trong đầu, lại… còn có một quang điểm!
Quang điểm này rất ảm đảm, nếu không nhìn cẩn thận không thể nhận ra, thậm chí nếu không phải là Vương Đằng Phi ép chi lực trận pháp đến cuối cùng khiến trận pháp nứt ra, y cũng không thể phát hiện ra quang điểm ảm đạm này.
- Đây là…
Vương Đằng Phi chấn động mạnh, nhất thời nhìn lại, nhưng ngay khi y định thần nhìn về phía quang điểm ảm đạm này, sắc mặt y bỗng nhiên đại biến, cứng đơ cả người, trực tiếp thổ huyết, trận pháp vỡ ra, va vào y khiến y bị bật va vào vách tường của động phủ.
Vương Đằng Phi sắc mặt tái nhợt, lại hộc ra một ngụm máu, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ trước giờ chưa bao giờ có. Quang điểm kia cho y cảm giác khiến y tâm thần run rẩy tựa như đối phương là một ý niệm có thể khiến bản thân y tử vong.
Nên biết cảm ứng trận pháp của Vương Đằng Phi chỉ có thể phát hiện hơi thở, không thể nhìn ra cụ thể tu vi, nhưng chỉ mới có hơi khí đã có thể làm cho y như thế này, điều này làm cho Vương Đằng Phi sợ hãi đến cực điểm.
- Là ai chứ!!
Vương Đằng Phi run run, ánh mắt hoảng sợ khiến y lập tức khẳng định kẻ đó lấy đi chí bảo của y, điều này làm cho y sợ hãi, cũng chỉ có người này mới có thể dễ dàng chặn đứng cảm ứng huyết dịch của bản thân.
Nội tâm y bỗng chốc trống rỗng, ngẩng đầu hơi thở dồn dập, rất lâu mới hồi phục lại, có thể thấy quang điểm ảm đạm kia có sức ép đáng sợ thế nào đối với y.
- Người này làm sao biết được việc của Hắc sơn… chẳng lẽ hắn lần theo dấu vết của ta tìm đến nơi này… như vậy, người đó rốt cuộc là ai…
Hồi lâu sau, giấc mộng mới chấm dứt, Mạnh Hạo mở hai mắt. Hắn không biết thời gian đã trôi qua mấy ngày, cũng không biến tu vi bản thân đã biến hóa, chỉ cảm thấy giấc mơ rất dài rất dài.
Giấc mơ dù đã hết nhưng trong đầu Mạnh Hạo dường như vẫn còn một chút ký ức, chỉ là những ký ức này rất mơ hồ, có chút gì đó hắn không nghĩ ra được, nhưng khát vọng bay trên bầu trời cũng là trong chốc lát hiện ra trong trí nhớ Mạnh Hạo một cách vô cùng mạnh liệt.
Hắn thậm chí còn cảm nhận rõ rệt, nếu như có một ngày bản thân có thể bay giữa trời cao thì những trí nhớ mơ hồ trong đầu đương nhiên có thể xuất hiện ra một cách rõ ràng.
Sau một hồi lâu, Mạnh Hạo hít một hơi thật sâu, hai mắt dần dần bình thường lại, thần thái ổn định, hắn ngẩn người cảm nhận được tu vi.
- Ngưng Khí… tầng sáu?
Mạnh Hạo thở dồn dập, hai mắt bừng tỉnh, sau khi lĩnh hội tỉ mỉ tu vi, thì mừng như phát điên. Hắn cảm nhận được Đan Hồ trong cơ thể, thậm chí còn có thể cảm nhận được yêu đan trong hồ, cảm giác máu mủ tình thâm tràn ngập trái tim hắn.
- Ta đã đạt tới… Ngưng Khí tầng sáu rồi!
Mạnh Hạo toàn thân run run đứng lên, cười ha hả, tiếng cười vang vọng trong động phủ, tạo ra vô số tiếng vang.
Cùng với trạng thái kích động, Mạnh Hạo một lần nữa khoanh chân ngồi, mắt nhắm lại tai không nghe gì, thậm chí cảm quan giống như sự vật tứ phía đều bất động. Loại hưng phấn khó thể hình dung khiến tinh thần Mạnh Hạo sung sướng, cho đến khi hắn nghe tiếng Bàn Tử ở bên ngoài động phủ.
- Mạnh Hạo ơi, ngươi mạng khổ, là chính ngươi muốn lấy đan được đi, không phải ta hại ngươi, ngươi đừng về hại ta…
- Người đáng thương như ta số còn khổ hơn ngươi, chuyện buôn bán ở quầy tạp hóa mấy hôm nay không còn nữa, bị người khác đoạt rồi.
Bàn Tử đang ở nơi nào đó ngoài động phủ, vẻ mặt ủ rũ đốt giấy vàng mã.
- Mạnh Hạo, ngươi có biến thành quỷ cũng phải giúp ta một chút, người xem ta đốt cho ngươi nhiều giấy như vậy.
Bàn Tử vừa khóc sướt mướt vừa đốt giấy.
- Nhà ngươi nghèo, nhưng ngươi có ta là bạn, Mạnh Hạo ngươi yên tâm, ta mỗi ngày sẽ đốt vàng mã cho ngươi, cho ngươi ở dưới kia có thể đạt được ước nguyện có tiền, cưới được vợ.
- Mạnh Hạo, ngươi sao có thể như thế mà đi chứ…
Bàn Tử càng lúc càng khóc to, vẻ mặt thương tâm.
Những âm thanh này truyền đến tai Mạnh Hạo, nhất thời thần sắc hắn kỳ quái, khoanh chân nghĩ, đây là lần đầu có người hóa vàng mã cho mình, dở khóc dở cười đứng dậy tay phải ấn cửa động phủ, cửa lập tức mở ra, hắn chậm rãi bước ra.
Vừa ra khỏi, tiếng khóc thê lương của Bàn Tử đến tai, bỗng chốc không còn. Bàn Tử kinh ngạc quay đầu, chớp mắt nhìn Mạnh Hạo bỗng nhiên dựng tóc gáy, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, lập tức nhảy lên, ngẩn người nhận ra Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nét mặt cổ quái, liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái, chưa vội nói chỉ ho lên một tiếng, đi đến bên con sông nhỏ, tắm rửa cơ thể. Dần dần những vết dơ bẩn được tẩy sạch, lại lấy ra một bộ quần áo thay trên người, dùng kiếm cắt bỏ một ít tóc dài, sau khi khôi phục nguyên bản bộ dạng, tinh thần phấn chấn, xoay người cười tủm tỉm nhìn Bàn Tử.