Giờ phút này hắn hít sâu một hơi, tay phải bỗng nhiên nâng lên, trực tiếp lấy xuống một đóa hoa, dung nhập vào trong lò đan.
Lựa chọn của Mạnh Hạo, người ở đỉnh núi có thể nhìn ra chỉ có tử lô đan sư. Nhưng tám vị tử lô đan sư này cũng là vẻ mặt khác nhau, có người thì nhíu mày, có người thì trầm tư, như đang suy nghĩ điều gì.
- Lựa chọn này của Phương Mộc… cũng có chút ý tứ… Nhưng mà việc này cũng không phải là hắn có thể làm được.
- Tuy nói là như thế, nhưng có được tư tưởng đan đạo như vậy, cũng là đáng quý, chỉ là tuổi trẻ khí thịnh có chút khinh cuồng, lấy đạo tạo nghệ đan của hắn, xác thực vẫn còn làm không được. Ta lại càng xem trọng Diệp Phi Mục, đan đạo của người này mang theo một vẻ cố chấp, cái chấp nhất này mới là trọng điểm của đan tu chúng ta.
Lúc này vài vị đan sư cũng nhìn lẫn nhau, truyền âm trao đổi.
Duy chỉ có An Tại Hải, sau khi ngẩn ra một chút, trong khoảnh khắc, hai mắt lộ ra ánh sao.
- Hắn muốn luyện chế đó là…
Hơi thở của An Tại Hải có chút dồn dập, ông ta không ủng hộ những ý tưởng của người khác, theo bản năng ông ta quay đầu nhìn về phía sư phụ Đan Quỷ, lập tức nhìn thấy Đan Quỷ đại sư đang khoanh chân ngồi ở chỗ kia, giờ phút này trong mắt lại có một chút ánh sáng kỳ dị, trong giây lát thì biến mất.
Thời gian trôi qua, ba ngày sau, Sở Ngọc Yên là người thứ nhất luyện chế được một viên đan dược, sau khi viên đan dược này xuất hiện, bậc thang phía trước mặt nàng lập tức mở ra một ngàn một trăm mười một bậc.
Hơn một ngàn bậc thang hoàn chỉnh, nhất thời làm cho tiếng ồn ào của mọi người trên đỉnh núi truyền ra.
Tiếp theo sau là Diệp Phi Mục, y cũng luyện chế được một viên đan dược, viên đan dược này vừa mới xuất hiện, trong phút chốc bậc thang lập tức xuất hiện hơn hai ngàn bậc. Điều này lập tức làm cho đám đan sư trên đỉnh núi, đem theo vẻ khó tin, mạnh mẽ đứng cả lên.
Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người lại bị chấn động một trận, bởi vì Diệp Phi Mục lại cau mày bóp nát viên đan dược kia, khiến cho hơn hai ngàn bậc thang trong nháy mắt tiêu tan hết.
Chỉ có hơn hai ngàn bậc thang, hiển nhiên là y… không hài lòng.
Cùng nhau luyện đan, ngoại trừ Sở Ngọc Diệp và Diệp Phi Mục cùng với Mạnh Hạo ra, còn có hai người khác, lựa chọn của hai người này cũng có chỗ không đồng nhất, nhưng ở trước mặt hai người Sở, Diệp bọn họ lại ảm đạm thất sắc. Bọn họ đều luyện chế được ba viên đan dược, nhưng tổng cộng chỉ mở ra được bảy trăm bậc thang.
Bọn họ cũng không có dũng khí bóp nát đan dược, lựa chọn của bọn họ là bất kể như thế nào cũng kiếm cho đủ số đan dược, để mở ra tất cả các bậc thang.
Một số đan sư lúc trước tụt lại phía sau, cũng đã đến được nơi này, sau khi cảm nhận được cái khó khăn của lần khảo nghiệm thứ hai, cũng tiếp bước, chìm trong trầm mặc, bắt đầu luyện đan.
Chỉ là trong số đó đã không còn có những lựa chọn mang đến kinh diễm như hai người Sở, Diệp. Phần lớn bọn họ đều lựa chọn tuân theo quy củ. Điều này không thể nói lựa chọn của bọn họ là sai, chỉ có thể nói ở bên trong lựa chọn của bọn họ, không đó đưa vào một chút gì gọi là thuộc về đan đạo của bản thân bọn họ.
Khi thời gian đã trôi qua khoảng một tuần nhang, Mạnh Hạo luyện chế ra một viên phó đan, từ trong lò đan, trong khoảnh khắc luyện chế thành công.
Khi viên đan dược này được luyện chế ra, thì đây là một viên đan dược có màu xanh, giống như khi luyện chế nó, Mạnh Hạo đã lựa chọn đóa hoa màu xanh trong chín đóa Cửu Bảo Châu Liêm hoa.
Lò luyện đan này là hư ảo, Cửu Bảo Châu Liên hoa cũng là hư ảo, cho nên luyện chế ra viên đan dược này cũng không phải là viên đan dược thật. Có thể nói rằng viên đan dược này là không thật, nhưng lại vẫn có thể cầm được nó trong tay, lại cũng có thể bóp nát được.
Điểm huyền diệu này, chính là một đặc điểm kỳ lạ của mảnh tiên thổ này, nó giống như là bịa đặt, lại cũng giống như là thuật pháp của tiên gia.
Mạnh Hạo nhìn viên đan dược màu xanh ở trong tay mình, khi hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phía trước mặt truyền đến tiếng động rầm rầm. Chỉ nhìn thấy trong hư không, con đường bị đứt đoạn vốn đang trống rỗng, giờ phút này xuất hiện đúng một cái bậc thang.
Chỉ có một bậc thang!
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình thường, không hề có một chút biến hóa nào, giống như hắn đã sớm đoán trước được điều này. Cúi đầu, hắn tiếp tục hái xuống đóa hoa màu đỏ của Cửu Bảo Châu Liêm hoa, lại bắt đầu luyện chế viên đan dược thứ hai.
Nhưng cảnh tượng này hiện ra ở trước mắt mọi người trên đỉnh núi, cũng là lúc nổi lên tiếng ồn ào. Tử lô đan sư đương nhiên sẽ không tham dự vào trong sự ồn ào đó, các tu sĩ cấp lão tổ ở các tông môn khác, khi thấy được cảnh tượng này thì có suy nghĩ gì? Định lực của bọn họ, tuổi tác của bọn họ, cả cuộc đời từng trải của bọn họ, khiến cho ái ố hỉ nộ của những lão quái này cũng sẽ không dễ dàng thể hiện ra.
Nhưng đi cùng với bọn họ đến đây xem lễ là các đệ tử của của tông môn gia tộc, lại hiển nhiên không làm được điều này. Nay nhìn thấy một cảnh tượng rõ ràng như vậy, bọn họ đều kinh ngạc thấp giọng, cùng nhau thảo luận.
- Phương Mộc đan sư này, chỉ mở được có một bậc thang… Đây cũng quá ít rồi đi… Vậy mà người này cũng là chủ lô à?
- Những người khác, một viên đan dược ít nhất cũng có thể mở ra được mấy trăm bậc thang, nhiều nhất như Diệp chủ lô, cũng là mở ra hơn hai ngàn bậc thang, vậy mà vẫn còn không vừa lòng. Thế mà Phương Mộc này… Cứ nhìn ánh mắt của hắn mà xem, giống như là hắn cũng không có chút xấu hổ nào?
- Có lẽ là người này có ý định khác…
Việc mọi người bàn tán là điều không thể tránh được, thật sự là đan dược của Mạnh Hạo mở ra số bậc thang có tính xung kích quá mạnh. Hơn nữa, hình ảnh trong tám quầng sáng mọi người đều có thể dễ dàng nhìn thấy, tự nhiên cũng sinh ra sự so sánh. Kể từ đó, cao thấp rõ ràng cũng có thể thấy được.
Đôi mi thanh tú của Hàn Bối nhăn lại, nàng mới không tin tạo nghệ đan đạo của Mạnh Hạo chỉ là những thứ đang nhìn thấy ở đây. Thông qua tiếp xúc ở Thanh La Tông, nay nàng nhìn lại, thì Phương Mộc này cực kỳ giảo hoạt, sử xuất khác thường, nhất định có quỷ quái gì đó ở bên trong.
Vẻ mặt Chu Kiệt vẫn như thường, không dậy lên một gợn sóng nào, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể làm thay đổi đến suy nghĩ của y.
Bàn Tử ở nơi đó âm thầm nắm chặt hai tay, gã đã biết thân phận Mạnh Hạo, giờ phút này nội tâm gã có chút khẩn trương, chỉ tiếc rằng không thể nhảy vào trong tấm hình để nhắc nhở Mạnh Hạo.
Hai tròng mắt Lý Thi Kỳ hơi hơi chớp động, mắt nhìn Mạnh Hạo trong tấm hình, lại nhìn nhìn Diệp Phi Mục, cuối cùng nhíu mày một cái, nàng cũng có chút không hiểu rõ biến hóa của cái cảnh tượng này.
Những xôn xao bàn luận của ngoại giới, Mạnh Hạo không nghe được, cũng không rảnh đi chú ý. Giờ phút này toàn bộ tâm thần của hắn đều đắm chìm trong việc luyện chế viên đan dược thứ hai, trạng thái trong giờ phút này so với vẻ lười biếng tùy ý ở khu vực thí luyện thứ hai hoàn toàn bất đồng.
Nhưng hắn càng thật tình nỗ lực, người ở bên ngoài nhìn vào lại càng thêm trào phúng hắn.
Cho đến một ngày sau, Sở Ngọc Yên luyện chế ra viên đan dược thứ hai, không nhiều không ít lại mở ra một ngàn một trăm mười một bậc thang. Lần luyện đan thứ hai của Diệp Phi Mục cũng đã chấm dứt, lúc này đây theo viên đan dược của y luyện ra, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra.
- Bốn ngàn bậc thang! Đây… Đây đúng là không hổ là Diệp chủ lô, lần tấn thăng tử lô này, chắc chắn không có ai khác ngoài y.
Trong đám tử lô đan sư, Diệp Vân Thiên giờ phút này mỉm cười nhìn Diệp Phi Mục, vẻ tán thưởng trên mặt cực kỳ nồng đậm. Mặt khác cũng có mấy tử lô đều cực kỳ xem trọng Diệp Phi Mục, giờ phút này tất cả đều mỉm cười gật đầu.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Diệp Phi Mục lại một lần nữa bóp nát viên đan dược, sau khi hơn bốn ngàn bậc thang tiêu tan đi, ý tán thưởng trong mắt mọi người lại càng rõ ràng.
- Cực kỳ nghiêm khắc, cầu sự hoàn mỹ, đây không phải là khuyết điểm của Phi Mục, mà đây chính là ưu điểm nổi bật của y.
Diệp Vân Thiên cười, lên tiếng.
- Đứa nhỏ này thật chấp nhất, chấp nhất này không thấy nhiều ở trên những người khác. Hi vọng lần này sau khi nó trở thành tử lô đan sư, nếu có thể tiếp tục kiên định với đức tính chấp nhất này, có lẽ nó có thể đi đến cảnh giới mà chúng ta không thể đi tới.
Tại đây khi mọi người còn đang thảo luận, thì An Tại Hải lại không nói một tiếng nào, ánh mắt của ông không nhìn vào những người khác, mà chỉ nhìn Mạnh Hạo, dần dần sự rung động trong mắt càng ngày càng mãnh liệt.
Còn Bàn Tử ở nơi đó thì lại âm thầm thở dài lắc đầu, nhìn Mạnh Hạo trong quầng sáng, gã âm thầm nói.
- Bây giờ thì không có cách nào so sánh được nữa rồi.
- Mạnh Hạo a Mạnh Hạo!! Ngươi nói xem, làm sao ngươi lại gặp phải một cái yêu nghiệt như thế này, làm sao ngươi có thể so với cái tên họ Diệp kia nữa chứ…
Tại trong lúc ngoại giới còn đang bàn tán, thì cũng là lúc các đan sư khác trên Tử Đông sơn, đều đã lần lượt luyện chế ra đan dược của chính mình, Mạnh Hạo ở nơi này cũng như thế. Theo viên đan dược thứ hai của hắn xuất hiện, một tiếng nổ vang vọng lại, cái bậc thang thứ hai cũng theo đó xuất hiện. Lập tức có mấy tu sĩ ngoại giới cất tiếng cười nhẹ, giống như cái biểu cảm nỗ lực chân thật của Mạnh Hạo, rồi cái con đường chỉ mở ra hai bậc thang, làm cho bọn họ thấy buồn cười.
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, hắn lập tức bắt đầu luyện chế viên phó đan thứ ba.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần Mạnh Hạo đã hoàn toàn bị tụt lại phía sau. Giờ phút này ở trong khu vực thứ ba, xếp hạng thứ nhất là Sở Ngọc Yến, nàng đã luyện chế được tám viên đan dược, đang luyện chế viên thứ chín.
Ở núi đá phía trước mặt nàng, đã có tám ngàn tám trăm tám mươi tám bậc thang, rõ ràng hiện ra. Xét dưới cái nhìn của những người ngoại giới tham gia xem lễ, thì lần này, nàng cùng với Diệp Phi Mục là hai người có khả năng lớn nhất tấn thăng tử lô.
Nhất là đan sư Đan Đông nhất mạch, lại càng có không ít người yêu quý Sở Ngọc Yên, giờ phút này bọn họ đang mang theo ánh mắt nóng bỏng, cũng mang theo vẻ chờ mong, cầu chúc.
Tiếp theo sau, trừ Mạnh Hạo cùng với Diệp Phi Mục thì còn mấy người khác, trong mấy người này còn có một lão già. Lão luyện ra hơn ba mươi viên đan dược, mạnh mẽ đem số bậc thang mở ra đến hơn tám ngàn ba trăm bậc. Nguyên bản cũng không có chút thần kỳ nào, nhưng cũng dần dần dẫn đến sự chú ý của những người ở ngoại giới.
Đan dược của lão tuy nhiều, nhưng những thứ này cũng chưa hẳn thuộc về đan đạo của lão.
Về phần những người khác, bọn họ đều từ hơn năm ngàn đến hơn bảy ngàn… vậy mà Mạnh Hạo ở đây lại chỉ có… tám bậc.
Hắn luyện chế được tám viên phó đan, mỗi một viên đan dược hắn luyện chế ra tăng thêm được một bậc thang, nhưng Mạnh Hạo cũng còn chưa phải là người xếp hạng cuối cùng. Người xếp hạng cuối cùng là Diệp Phi Mục.
Nhưng lại không ai cho Diệp Phi Mục là xếp cuối cùng, mặc dù hiện nay Diệp Phi Mục đang ở lần luyện chế đan dược lần thứ chín, nhưng lần trước, ở lần luyện thứ tám, trong một cái chớp mắt khi đan dược của y được luyện thành, trực tiếp mở ra hơn chín ngàn ba trăm bậc thang. Một khắc này đã oanh động tất cả mọi người ở ngoại giới trên đỉnh núi, ngay cả mấy lão tổ ngoại môn cũng đều kinh ngạc, ghé mắt nhìn.
Mọi người ngoại giới trên đỉnh núi dần dần an tĩnh lại, định khí ngưng thần nhìn về tám con đường trong tám quầng sáng trước mặt. Bởi vì bọn họ dĩ nhiên nhìn được ra, ở khu vực thi luyện thứ ba này, đã đến thời khắc quan trọng nhất, tức là sẽ xuất hiện người thông qua.
Sau khi tàn hai nén hương, là khoảnh khắc đan dược của Sở Ngọc Yên được luyện chế ra, đó là viên đan dược thứ chín. Ở trong một chớp mắt, khi viên đan dược này xuất hiện, lò luyện đan trước mặt nàng lại lập tức có một đám mây đen bằng lòng bàn tay biến ảo ra, từng trận rất nhỏ điện quang chạy ở phía trên lò luyện đan. Cho đến sau khi lò luyện đan ầm ầm mở ra, viên đan dược thứ chín bay ra, thì số bậc thang phía trước mặt Sở Ngọc Yên ầm ầm tăng lên.
Từ tám ngàn tám trăm tám mươi tám bậc thang, trực tiếp đạt đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Số bậc thang cực hạn trong khu vực thứ ba này là mười ngàn. Sở Ngọc Yên ở nơi này đã mở ra một cực hạn, thành tích như vậy, nếu đặt vào bất kỳ một lần thí luyện thăng chức tử lô nào, cũng đều có thể gọi là nhân tài kiệt xuất, tất nhiên sẽ là tấn thăng tử lô.
- Lại có đan vân biến ảo, duy chỉ có loại đan dược cực kỳ khó luyện chế, khi nó xuất hiện mới biến ảo ra loại đan vân này. Sở Ngọc Yên thật không hổ là đệ tử của Đan Quỷ đại sư, đây là nàng muốn hướng về mọi người để chứng minh, nàng hoàn toàn có tư cách trở thành tử lô.
- Chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, tạo nghệ đan đạo của Sở Ngọc Yên thật là kinh người.
Tiếng ồn ào bàn tán ở ngoại giới lập tức vang lên, mọi ánh mắt đều dừng cả ở trên người Sở Ngọc Yên. Đan sư cũng vậy, chủ lô cũng thế, lại còn có cả tử lô, còn có các lão tổ của các tông môn ở bốn phía, tất cả đều ngóng nhìn về phía Sở Ngọc Yên.