Mạnh Hạo đi trong màn sương, hững hờ nói.
- Không thành vấn đề, Nhân Tiên trận của Ngũ gia, trong cửu đại Sơn Hải có một không hai. Trận pháp lấy người làm gốc, số lượng hơn ngàn, tuy giết không chết được Nguyên Anh, nhưng vây khốn ở trong đó, thì lại dễ dàng.
Anh Vũ dùng đôi cánh đập lên ngực, ngạo nghễ nói, bộ dạng như Ngũ gia ra tay là đỉnh nhất vậy.
- Trận pháp có thể di động không?
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, bước chân dừng lại, ánh mắt dừng lại trong màn sương cách không xa, nhìn về phía một tu sĩ của Đông Lạc gia tộc trong đó. Tu sĩ này có tu vi Kết Đan sơ kỳ, lúc này đang điên cuồng công kích xung quanh, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.
Gã không nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại nhìn rõ gã, cất bước đi tới, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh người này, tay phải nhẹ đưa lên, sương khói xung quanh lập tức nhanh chóng ngưng tụ, trực tiếp bao lấy thân thể tu sĩ của Đông Lạc gia tộc này. Khi sương mù tiêu tán, Mạnh Hạo đi xa, mà tu sĩ của Đông Lạc gia tộc kia, thì đã hôn mê nằm đó.
- Đương nhiên có thể di động, trận pháp của Ngũ gia, chỉ cần để người của chúng ta chạy đi, thì có thể đưa những người bị vây trong trận pháp đi theo.
Anh Vũ hất cằm, vẻ mặt ngạo nghễ xen lẫn tự hào.
Mạnh Hạo gật đầu, tiếp tục đi tới, thời gian không dài, hắn nhìn thấy Đông Lạc Hàn. Đông Lạc Hàn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cảnh giác, nhìn sương khói xung quanh, bên người có đan khí biến hóa, lúc nào cũng lưu ý tất cả biến hóa quanh mình.
Mạnh Hạo nhìn y, im lặng một chút, liền đi tới, sương khói liền chuyển động, vẻ mặt Đông Lạc Hàn biến đổi, nhưng y chưa kịp có bất cứ hành động nào, trong màn sương sau lưng y, đã mọc ra một cánh tay, đặt lên trên lưng y.
Một cỗ lực lượng lớn tràn vào, trực tiếp phong ấn tu vi của Đông Lạc Hàn. Đông Lạc Hàn ngay cả sức lực quay đầu cũng không còn, trực tiếp hôn mê ngã xuống.
Trong sương mù, Mạnh Hạo đi ra, cúi đầu nhìn Đông Lạc Hàn. Hắn không giết người, chỉ là làm những người này hôn mê mà thôi.
Lúc này quay người, tiếp tục đi tới. Theo bước đi của Mạnh Hạo, phàm là tu sĩ của Đông Lạc gia tộc bị hắn gặp phải, ai nấy đều mất đi sức chống cự, hôn mê trong trận pháp.
Còn có một số vào lúc vận chuyển trận pháp, vừa vặn gặp thân ảnh đang chạy phía trước, theo trận pháp triển khai, ngã xuống trong một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Khoảng tàn một nén hương, Mạnh Hạo đi trong trận pháp, nhìn thấy Đông Lạc Linh. Lúc này Đông Lạc Linh tóc tai rũ rượi, dung mạo mỹ lệ bây giờ đã có phần tuyệt vọng, còn cả khẩn trương. Nàng ta không thể không tuyệt vọng, bị vây ở nơi này, nàng ta đã dùng tất cả biện pháp có thể nghĩ ra, nhưng làm sao cũng không thoát ra được.
Không nhìn thấy tộc nhân, dường như cả thế giới này trừ sương mù, thì chỉ còn lại bản thân mình, đặc biệt là lúc bóng dáng to cao gào thét chạy qua, theo bước chạy của họ, dẫn tới uy áp, khiến nàng ta kinh hãi.
Nàng ta không thể nào ngờ được, người khiến nàng ta cảm thấy chán ghét, lại có trận pháp đáng sợ đến vậy. Nàng ta không dám tới gần những bóng người đang chạy kia, vì nàng ta tận mắt nhìn thấy, trong tộc nhân có không ít người vào lúc thử giao chiến với những bóng người đang chạy kia, thì bị đạp chết tươi.
Thậm chí lúc này nàng ta vẫn còn có thể ngửi được, mùi máu tanh tràn ngập không gian.
Mạnh Hạo nhìn Đông Lạc Linh, ánh mắt lạnh lùng, cánh tay giơ lên, sương mù xung quanh lập tức cuộn trào, trực tiếp tràn về phía đông Lạc Linh, trong nháy mắt bao bọc lấy nàng ta. Khi Mạnh Hạo đi xa, sương mù bên ngoài thân thể Đông Lạc Linh dần dần tản ra, để lại nàng ta đã hôn mê, không hề nhúc nhích.
Trong cả trận pháp sương mù, trừ lão giả Nguyên Anh của Đông Lạc gia tộc ra, những tộc nhân khác có khoảng bảy mươi mấy người, nhưng hiện giờ, sau khi Mạnh Hạo xử lý, đã có quá nửa mất đi sức chống cự.
Lại tàn thêm nửa nén hương nữa, tay phải Mạnh Hạo lại chậm rãi giơ lên, đặt lên lưng một tu sĩ khác của Đông Lạc gia tộc không hề phát giác bản thân phía trước, tu vi tràn ra, người này lập tức phun máu tươi, ngã xuống hôn mê.
- Đây là người cuối cùng rồi.
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía sương mù dày đặc, ánh mắt hắn như có thể xuyên thấu sương mù, nhìn về phía xa. Lão giả Nguyên Anh của Đông Lạc gia tộc đang bị vây khốn, lúc này đang thi triển thần thông, không ngừng đánh phá xung quanh, lúc thì thuấn di, có lẽ trong phán đoán của lão giả, đường đi của lão là đường thẳng, nhưng từ phía Mạnh Hạo nhìn lại, thì thấy lão đang đi lòng vòng.
Không ngừng lòng vòng, không chạy ra khỏi màn sương được.
- Di động trận pháp, nếu Đông Lạc gia tộc đã không có ý tốt, vậy thì phải cho bọn chúng một bài học.
Mạnh Hạo mở miệng, Anh Vũ trên vai hắn lập tức ngẩng đầu lên trời, hét lên một tiếng sắc bén.
Trong tiếng gào thét, sương mù xung quanh nhất thời cuộn trào, trong đó một ngàn người đang chạy, không còn chạy vòng quanh nữa. Mà ai nấy đều nhắm mắt, giống như là dung hợp ý thức với Anh Vũ vậy, theo ý niệm của Anh Vũ, thay đổi phương hướng, tiến thẳng tới Đông Lạc thành.
Bên ngoài sương mù, có thể thấy rõ ràng biển sương tràn ngập thung lũng, lúc này đang sôi trào cuồn cuộn, chậm rãi di động, dần dần đi ra khỏi thung lũng, tiến về nơi xa.
Biển sương rất lớn, rộng đến cả vạn trượng, nơi nó đi qua, giống như một con thú bằng sương mù giữa trời đất, cắn nuốt tất cả mặt đất.
Theo biển sương đi tới, theo những bóng người chạy trong đó, ở trong màn sương có thể mơ hồ thấy được những bóng dáng cao lớn chạy nhanh, còn cả tiếng gầm mơ hồ không ngừng lan ra.
- Tin Ngũ gia, được vĩnh sinh - Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong.
Thanh âm cuồn cuộn, càng lúc càng vang dội, đến cuối cùng, gần như kinh thiên động địa, dẫn tới sự chú ý của tán tu xung quanh Đông Lạc thành bên ngoài màn sương, dần dần có người trợn tròn mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi, nhìn thẳng vào màn sương cuồn cuộn tiến tới.
Càng ngày càng nhiều người, bắt đầu chú ý đến đoàn sương mù nhìn như di động chậm rãi, mà thực tế lại cực kỳ nhanh này, những người này bay trên trời, hô hấp dồn dập, ngây ngốc nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt.
Trên mặt đất, cách Đông Lạc thành ngàn dặm, màn sương vạn trượng di chuyển tới, đang không ngừng đến gần Đông Lạc thành. Lúc này người ở bên ngoài, đa phần đều không biết màn sương này là cái gì, nhưng thanh âm từ trong đó truyền ra, mơ hồ truyền khắp bốn phương, lại khiến người ta sau khi nghe được, cảm thấy kinh hãi.
- Đây là thứ đồ chơi gì?
- Sương mù thật rộng lớn, trong màn sương này có người, ta nhìn thấy có người đang di chuyển…
- Không đúng, trong đó tuy nói là có người, nhưng ai nấy đều vô cùng to lớn, cao đến mười mấy trượng, màn sương mù này, rốt cuộc là thứ gì?