Lời của Mạnh Hạo, người trong Thánh Tuyết thành không thể nghe hiểu, cũng không rõ nội tình, chỉ là mơ hồ cảm thấy, hình như Mạnh Hạo cùng vị đạo tử Mặc Thổ này từng có một chút quan hệ sâu xa.
Nhưng những lời này rơi vào trong tai La Xung, cũng làm cho đầu gã ong lên một tiếng, vẻ mặt dưới mặt nạ bỗng nhiên đại biến, lộ ra vẻ không thể tin nổi. Đời này gã sợ nhất hai người, một là Phương Mộc ở Nam Vực, một người khác chính là Yêu Chủ Mặc Thổ.
Giờ phút này, đột nhiên nghe Mạnh Hạo nói vậy, một câu này người khác nghe không hiểu, nhưng gã làm sao lại không nghe ra. Trong nháy mắt đó, hai mắt gã mạnh mẽ co rút lại.
- Là hắn, lại là hắn!!!!
- Chỉ có hắn mới biết được chuyện này. Chết tiệt, làm sao lại là hắn chứ!!!!
La Xung hô hấp dồn dập, mở to mắt, từng chuyện cũ lập tức hiện lên trong đầu, hóa thành hoảng sợ trong lòng. Trong trí nhớ gã hiện lên ác mộng sau khi trúng độc, về tới Mặc Thổ Cung, dùng hết tất cả các biện pháp đều không thể giải độc.
Còn có từng tháng đều có vài ngày như vậy, toàn thân đau đớn, làm cho gã khó có thể chịu được, chỉ có thể ngày đêm kêu rên sợ hãi, sư phụ của gã cũng vô năng vô lực, ngay cả vị đan sư đến từ Đông Thổ kia cũng thở dài. Từng chuyện, từng chuyện đó đều bùng nổ ở trong chớp mắt này, lập tức dìm La Xung xuống.
Trong đầu gã ong ong, trống rỗng, ánh mắt lộ ra một tầng hoảng sợ, rồi lại hoảng sợ. Gã vạn vạn lần không nghĩ tới, bản thân vì tránh né đối phương, đã rất lâu rồi không có hiện thân ra ngoài, nhưng ngay lần đầu tiên xuất hiện, tại địa phương hẻo lánh này, cư nhiên lại gặp người trong ác mộng.
Gã đứng ngốc tại chỗ, đáy lòng trong nháy mắt dâng lên một cỗ bi phẫn khó có thể hình dung. Gã muốn rống to là gã vô tội, gã thật sự không biết đối phương ở trong này. Nếu gã có thể sớm biết vị Yêu Chủ đáng sợ này ở trong đó, có đánh chết gã, gã cũng không đến nhìn qua.
Nhất là khi nghĩ đến những lời mình nói lúc trước, nghĩ đến đối phương từng nói, không thể bước vào trong vòng một trăm dặm, trong chớp mắt đó, thân thể La Xung run lên bần bật, sợ hãi không cách nào hình dung được tạo thành một cơn gió lốc trong lòng gã.
Gã nghĩ tới sự đáng sợ của đối phương, nghĩ tới cảm giác đau đớn, sinh tử của mình chỉ là một ý niệm của đối phương. Hết thảy những điều này liền giống như vô số ngọn núi, suy chút nữa là đè chết La Xung.
Cái gì mà đạo tử Mặc Thổ Cung, cái gì mà vinh quang, cái gì mà mặt mũi, toàn bộ những thứ đó, ở trong chớp mắt này đều bị La Xung quăng ra sau đầu. Mạng của gã mới là trọng yếu nhất, chính vì nguyên nhân như vậy, giờ khắc này, La Xung sợ hãi đến cực hạn.
- Chết tiệt, hắn làm sao lại ở nơi như thế này!!!!
Trong đầu La Xung vù vù ong ong, bị sợ hãi bao phủ.
Trong lúc gã đang còn đứng ngốc ở đó, tu sĩ bên người gã lại đều ngạc nhiên, nhưng mà những lời kia của Mạnh Hạo có chút bá đạo, quá phận, nên tu sĩ bảo vệ bên người La Xung sốt ruột, nóng lòng muốn biểu hiện sự trung tâm, nên lập tức có người đứng ra.
- Khẩu khí thật lớn, đạo tử Mặc Thổ Cung chúng ta, cho tới bây giờ, đều là người bên ngoài gặp thì tránh lui trăm dặm. Ngươi chỉ là một tên đan sư, vậy mà lại dám càn rỡ như thế!
Một câu này giống như tia chớp, đánh vào trong lòng La Xung đang đứng dại ra ở bên cạnh, làm cho thân hình gã mạnh mẽ run lên, thần trí lập tức khôi phục. Nhưng vừa khôi phục thì lại lập tức hoảng sợ hơn, thậm chí có một cơn phẫn nộ khó có thể hình dung bùng lên. Nhưng phẫn nộ này còn chưa kịp phát tiết…
- Ngươi là ai, đạo tử đại nhân của chúng ta thân phận cao quý, ngươi nói những lời như thế, đáng bị tru sát!
Bên người La Xung lại có một tu sĩ khác vội vàng muốn biểu hiện bản thân, thanh âm trào dâng, lại tiến thêm vài bước, một bộ dáng trung thành và tận tâm, giận đùng đùng mở miệng.
Những lời này, rơi vào trong tai La Xung, lại làm cho thân thể La Xung càng run rẩy kịch liệt hơn, phẫn nộ ngập trời cùng với một cỗ sợ hãi thật sâu mới sinh ra bao phủ lấy gã, bởi vì gã thấy được, trong hai mắt Mạnh Hạo, xuất hiện vẻ âm lãnh.
Trong đầu gã ong lên một tiếng.
- Ngươi…
Bên cạnh gã lại có thêm một tu sĩ, chuẩn bị muốn mở miệng, nhưng đúng lúc này, La Xung ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa.
- Câm miệng! Chết tiệt, ngươi muốn hại bản đạo tử sao!!!!!!!!
Trong tiếng rống giận này, gã đột nhiên nhảy lên, tay phải không chút do dự, liền tát thẳng về phía tên tu sĩ đang chuẩn bị mở miệng kia.
Ầm một tiếng, tên tu sĩ này phun ra máu tươi, mang theo vẻ mặt mờ mịt, thân thể như diều đứt dây, trực tiếp bay ra xa. Ngay sau đó, gương mặt dưới mặt nạ của La Xung mang theo vẻ dữ tợn, mạnh mẽ xoay người, tay phải nâng lên bấm niệm quyết, một luồng tinh quang nháy mắt hạ xuống, trực tiếp bao phủ lấy thân thể một tên tu sĩ khác, vừa mở miệng nói lúc trước.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, người này giống như trở thành cừu nhân của La Xung, bị La Xung trực tiếp vọt tới, giống như liều mạng, đánh chết!
- Ngươi, đồ nô tài chết tiệt, vậy mà lại dám mưu hại bản đạo tử như thế. Ta giết chết ngươi!
La Xung phát cuồng rống to, hai tay bấm niệm quyết, vung ra phía ngoài, tiếng nổ vang quanh quẩn trong không trung. Thân thể tên tu sĩ kia trong tiếng kêu thảm thiết thì nổ tung, bị La Xung giết chết.
- Bất kính với bản đạo tử cũng thôi đi. Nhưng các ngươi là tội ác tày trời, vậy mà dám bất kính với Yêu Chủ đại nhân. Các ngươi đều đáng chết! Trong thiên địa này, bất kính với ai cũng tuyệt đối không thể bất kính với Yêu Chủ đại nhân!!!!
La Xung hét lớn một tiếng, đánh về phía tên tu sĩ lên tiếng đầu tiên. Tên tu sĩ đó hoàn toàn ngốc tại chỗ, giờ phút này sắc mặt gã tái nhợt, đang muốn giải thích. Nhưng La Xung há có thể nghe gã giải thích, lúc này đây, gã là hận không thể lập tức đập chết đối phương, sợ Mạnh Hạo bên kia có chút hiểu lầm nào đó.
Trong lòng gã cũng thật sự là hận ba người này thấu xương, thầm nghĩ trong lòng, đó là một Yêu Chủ khủng bố, các ngươi nói như vậy, là làm cho ta rơi vào nguy hiểm, là muốn hại chết ta!
Tiếng nổ vang quanh quẩn, La Xung trước này chừng từng bộc phát ra toàn bộ tiềm lực, lấy tốc độ sét đánh, diệt sát tên tu sĩ đang muốn giải thích kia. Sau đó tóc tai bù xù, ánh mắt cũng đỏ, thân thể run run, nhìn Mạnh Hạo trực tiếp ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
- Vãn bối bái kiến Yêu Chủ đại nhân, lúc trước có vài tên nô tài không thể cản miệng. Vãn bối đã diệt sát bọn chúng, thỉnh Yêu Chủ… Yêu Chủ thứ tội.
La Xung thân thể run run, lời nói tuy lưu loát, nhưng ngữ khí cầu xin cùng sợ hãi trong đó, mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng.
Toàn bộ thành trì, từ trong ra ngoài, một mảnh im lặng.
Tứ đại trưởng lão sửng sốt, Hàn Tuyết San sửng sốt, toàn bộ tu sĩ trong thành cũng sửng sốt.
Ngoài thành, tu sĩ bốn phía xung quanh La Xung đứng ngốc tại chỗ, còn có toàn bộ tu sĩ của Mặc Thổ Cung ở phía xa xa, toàn bộ đều lộ ra biểu tình cổ quái. Một màn nghịch chuyển này, làm cho bọn họ nhất thời không phản ứng kịp.
Năm lão giả Nguyên Anh kia cũng mở to mắt, biến hóa của La Xung thật sự quá mức đảo điên…
- Vãn bối thực sự không biết Yêu Chủ đại nhân đang ở nơi này, thật sự là không biết. Ta… ta…
Trong lòng La Xung run rẩy, giờ phút này, gã cảm nhận được một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt. Nguy cơ sinh tử này, là bất luận kẻ nào cũng thể cứu được, sư phụ của gã không được, đan sư Đông Thổ cũng không được, năm lão giả Nguyên Anh nơi đây lại càng không được.
Trong nội tâm La Xung thật sự hối hận, gã cảm thấy, bản thân ngàn không nên, vạn không nên đi ra khỏi Mặc Thổ Cung…