Thông qua Ô Hải, Mạnh Hạo càng hiểu thêm về Ô Đạt bộ, biết trong bộ lạc, có một vị Tư Long cấp bảy, địa vị cao quý, cho dù là tộc công hay tế tự, cũng rất khách khí với y.
Ví dụ như, Ô Binh bộ có lần chiêu mộ một vị Tư Long cấp bảy, đặc biệt là bên cạnh Tư Long này, lại có một man cự nhân, lập tức khiến vị Tư Long này, được Ô Binh bộ coi như thượng khách, làm kinh động những bộ lạc khác.
Mạnh Hạo nghe nói đến đây, vẻ mặt có phần cổ quái, hắn nghĩ đến Cổ Lạp bị mất tích lúc truyền tống tới đây.
Thời gian nửa năm, cứ thế trôi qua, trong Ô Đạt bộ, Mạnh Hạo cảm thấy rất yên tĩnh, loại cảm giác yên tĩnh này, khiến hắn nhớ đến lúc mới vào Tử Vận Tông.
Cũng không ai đến quấy rầy, cũng không nổi bật, cũng có bí mật của bản thân, cũng có mưu đồ của chính mình.
Mạnh Hạo cười cười, cúi đầu nhìn năm con Thanh Mộc lang bên mình, thời gian nửa năm, Mạnh Hạo cảm thấy thu hoạch lớn nhất của bản thân, chính là càng hiểu biết sâu hơn về thân phận Phong Yêu sư.
Hiểu biết này đến từ cảm giác, đến từ phong ấn và phong chính!
Lúc này nếu hắn muốn, hắn có thể lập tức phong ấn Đại Mao, vì trong cơ thể nó có khí, khí này là yêu, ở trong vòng phong.
Cũng tương tự, nếu hắn muốn, hắn có thể khiến mấy con Thanh Mộc lang khác, cũng trở nên giống như Đại Mao.
Cuối cùng chính là phong chính, nửa năm nay Mạnh Hạo nghĩ rất nhiều về nó, hắn có thể xác định, phong chính với tất cả dị yêu mà nói, là một lần kỳ ngộ và thừa nhận.
Giống như sắc phong!
Dị yêu đẳng cấp càng cao, thì khát vọng với phong chính, lại càng mạnh mẽ, không được Phong Yêu sư phong chính, thì không phải là yêu!
Nửa năm nay, trừ hiểu biết thêm về Phong Yêu sư ra, trong sân nhà Mạnh Hạo, đã nở đầy hoa sen, giống như viện nhỏ của hắn ở Thánh Tuyết thành, hoa sen khắp nơi.
Người ngoài không hề để ý đến điều này, đây là tự do của tu sĩ, không ai có thể can thiệp, cũng sẽ không can thiệp. Không ai biết, ý nghĩa của số sen này đối với Mạnh Hạo.
Đó là điểm mấu chốt để hắn sử dụng và lĩnh ngộ Liên Hoa kiếm trận. Từ khi thu được kiếm trận cho đến giờ, hắn không ngừng nhìn ngắm sen nở sen tàn, trong đầu óc hắn, đã trồng một nhành sen rồi.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, đó là khi nhắm mắt, trong lòng liền có thể cảm nhận được hoa sen nở rộ. Trong ý cảnh này, Mạnh Hạo chưa từng thi triển Liên Hoa kiếm trận, nhưng hắn tự tin rằng, khi bản thân thi triển, sẽ hơn xa trước kia.
Nghiên cứu đồ đằng, Mạnh Hạo cũng không tiếp tục, nhưng trong lòng, đã thử nghiệm vô số lần, cảm giác đã sớm ăn sâu bén rễ.
Sắc trời tối dần, hắn nhìn bầu trời mông lung mây đen và màn đêm lẫn lộn, cảm nhận hơi nước tồn tại trong trời đất.
- Lại sắp mưa rồi.
Mạnh Hạo lẩm bẩm, mấy hôm nay, thường xuyên mưa, không quá lâu, từng giọt mưa san sát, rơi trên mặt đất, rơi vào khe nước, phát ra tiếng động như đất trời tranh chấp.
Có một số giọt mưa rơi trên mặt đất, vỡ tan ra, dường như muốn mượn lực lượng của mặt đất để bay lên, muốn trở lại bầu trời, nhưng trong quá trình, lại tan thành mây khói, trở thành hơi nước.
Nhưng cho dù hóa thành hơi nước, thì cũng vẫn cố chấp!
Mạnh Hạo nhìn, dần dần chìm đắm trong đó, hắn nhìn những giọt mưa vỡ tan đó, rõ ràng có thể cảm nhận được ý chí bất khuất trong đó, mưa hóa thành khí, muốn bay lên!
- An táng nơi mặt đất, lại muốn trở lại tái sinh trên trời cao…
Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn mây đen dày đặc khắp trời, rất lâu, rất lâu sau, mới dần dần nhắm mắt.
- Có lẽ, đây cũng là một con đường của Phong Yêu sư.
Mạnh Hạo lẩm bẩm, tu vi tới cảnh giới của hắn, đã có thể mơ hồ cảm thụ được một chút đạo lý giữa trời đất, mỗi phần minh ngộ, đại biểu cho một lần khai thác tâm linh, hóa thành nhận thức, trở thành lực lượng ngày sau Trảm Linh.
- Chỉ là… Là phong ấn thiên hạ chi yêu, hay là Phong Chính, làm sao để lựa chọn, phải nhìn xem đường ở nơi nào.
Mạnh Hạo im lặng, năm con Thanh Mộc lang bên cạnh hắn nằm đó, rất yêu tĩnh, cùng nhìn trời mưa với Mạnh Hạo.
Mưa kéo dài đến sáng sớm, mới nhỏ dần lại, sáng sớm ở khu vực nuôi dưỡng dị yêu này, rất yên tĩnh, cho dù là dị yêu cũng rất ít phát ra âm thanh.
Lúc này, có một loạt tiếng bước chân, phá đi sự yên tĩnh nơi này, tiếng bước đạp lên vũng nước, còn cả khí tức xa lạ, khiến cho nơi này mất đi vẻ yên bình.
Đó là một thanh niên, hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh mà chỉ có tộc nhân cao quý trong bộ lạc mới được mặc, được ánh mặt trời chiếu rọi, khiến thanh niên này thoạt nhìn, tuy tu vi rất yếu, nhưng lại có vẻ bất tục.
Gã hiện giờ cau mày, cố chịu mùi vị khó ngửi, giương ô, nhanh chóng bước qua từng khoảng sân.
- Ô A Lý thật quá đáng, năm đó cha ta còn sống, nhất mạch bọn chúng, ai nấy nhìn thấy ta đều khách khí, cung kính, nhưng hiện giờ…
Thanh niên này nghiến răng, trong lòng tức giận, cất bước đi tới.
Gã là Ô Trần của Ô Đạt bộ, là một trong ba huyết mạch của Ô Đạt bộ, ba huyết mạch này, đều là do các đời tộc công truyền lại. Đến hiện giờ, mỗi đời tộc công nếu không có gì bất ngờ, đều phải lựa chọn từ trong hậu duệ của ba huyết mạch này.
Ô Trần, chính là một trong những hậu duệ của ba huyết mạch này, phụ thân gã, năm đó danh chấn năm bộ của Ô Thần, đáng tiếc mấy năm trước chết ở bên ngoài, việc này trở thành nghi án. Mà kéo theo đó, nhất mạch của gã cũng mất đi thủ lĩnh mạnh nhất, khiến cho Ô Trần, cũng từ kẻ cao quý trước đây, biến thành kẻ có thân phận hư ảo hiện nay, tinh thần chán nản không giấu được.
Nhất mạch không có cường giả, trong tu chân giới cá lớn nuốt cá bé này, thân phận càng cao quý, thì sẽ dẫn đến càng nhiều rình mò từ bốn phía, điểm này cho dù là Ô Đạt bộ, thì cũng luôn luôn tồn tại.
Mấy năm nay, Ô Trần rơi xuống từ vị trí cao, tự tôn của gã khiến gã không thể thừa nhận, nhưng lại không còn cách nào. Chịu đựng đối thủ cạnh tranh chế nhạo, chịu đựng những tộc nhân bình thường trong tộc ngày càng không tôn trọng, gã không có phương pháp giải quyết, chỉ có thể làm theo yêu cầu của chị gã, cố sức ẩn nhẫn.
Nhưng gã không cam tâm, gã càng cảm thấy lựa chọn của chị gã là sai lầm. Lần này tu vi của gã cuối cùng cũng đột phá, sau khi trở thành Ngưng Khí tầng bảy, gã không tiếc mọi giá, thậm chí âm thầm mượn một lượng lớn linh tinh ở bộ lạc khác, quyết định đổi lấy một con dị yêu cấp ba.
- Có dị yêu cấp ba rồi, ta ở trong bộ lạc, trong đám đồng bối cũng được coi trọng. Những người khác đều là cấp ba, ta không thể thua kém chúng nó được!
Ô Trần nghiến răng, nhịn đau, không thèm nghĩ đến phải trả lại món nợ này thế nào, cúi đầu đi về phía trước.
Gã muốn tìm Thủy Mộc Tư Long cấp ba, chỉ có ở chỗ đó, bản thân mới có thể thu được dị yêu cấp ba rẻ nhất.
Thân là tộc nhân của Ô Đạt bộ, chỉ cần tu vi đạt đến trình độ nhất định, thì có thể dùng cống hiến với bộ lạc, thu lấy một con dị yêu cấp một. Mà tu vi càng mạnh, cống hiến với bộ lạc càng nhiều, đãi ngộ sẽ càng tốt hơn.
Hơn nữa tộc nhân của ba huyết mạch, thì còn đặc thù hơn một chút. Bọn họ có thể thu được dị yêu cấp một mà không cần điều kiện ràng buộc, cũng chính là, nếu tu vi đầy đủ, dị yêu luôn cung cấp miễn phí cho họ.
Chỉ cần bọn họ có thể mạnh mẽ lên, tất cả đều có khả năng, chỉ có một điểm duy nhất, nếu muốn vượt giai thu được dị yêu, thì phải bỏ ra cống hiến mới được.
Ví như Ô Trần vào lúc này, dị yêu cấp một, bộ lạc có thể cho gã miễn phí, nhưng nếu là cấp ba, thì gã phải bỏ linh tinh ra đổi.
Mà kể cả Mạnh Hạo, tất cả những dị yêu có người nuôi dưỡng ở đây, đều thuộc quyền sở hữu của Ô Đạt bộ.
Mạnh Hạo và những người khác, đều chỉ nuôi dưỡng, mà không có quyền có được.
Trên nguyên tắc, chỉ cần có người mang đến đủ lệnh bài, thì có thể đem dị yêu đi, nhưng đây chỉ là nguyên tắc. Trên thực tế, có một quy định bất thành văn, vì tu sĩ nuôi dưỡng dị yêu, bản thân là thuộc Tư Long cấp thấp, dựa vào nuôi dưỡng ra dị yêu cao cấp nhất, để phân cấp địa vị bản thân.
Chính vì như thế, cho nên để tôn trọng và không đắc tội với Tư Long, tất cả bộ lạc ở Tây Mạc, đều không hẹn mà cùng cho Tư Long cấp thấp một quyền, có thể quyết định có giao dị yêu mình nuôi cho người ta không.
Đồng thời, đối với dị yêu bản thân nuôi dưỡng, Tư Long có quyền mua ưu tiên.
Lúc này là sáng sớm, Ô Trần mặt tối sầm, vội vã đi tới, đi thẳng đến cái sân gã muốn tới, mùi vị nơi này khiến gã cảm thấy rất không thoải mái. Chỉ là khi đi về phía trước, thì gã đã làm cho nơi này không còn yên tĩnh, từng con dị yêu gào thét từ trong các sân nhà truyền ra.
Ô Trần nghe thấy có phần buồn bực, bước nhanh hơn một chút, muốn đi qua khu vực dị yêu cấp một cấp hai, bước vào khu vực mấy dị yêu cấp ba, đi qua cổng sân của Mạnh Hạo.
Nhưng ngay khi gã đi qua, trong sân của Mạnh Hạo, mấy con Thanh Mộc lang bên cạnh Mạnh Hạo, cũng kêu lên mấy tiếng, đua theo đám dị yêu xung quanh.
Tiếng kêu nghe như bình thường, nhưng rơi vào trong tai Ô Trần vừa đi qua cổng, lại khiến gã run rẩy, sắc mặt biến đổi. Tiếng kêu đó không cao, nhưng gã ở quá gần, nên khi tiếng kêu kia vang vọng trong đầu, khiến thân thể gã đột nhiên run rẩy, lại có cảm giác bị trấn áp.
Ô Trần hít sâu một hơi, nhìn về phía sân nhà của Mạnh Hạo. Gã từng nghe tiếng kêu của dị yêu cấp hai, nhưng chưa từng bị chấn nhiếp tinh thần như ngày hôm nay, lúc này gã không hề chần chừ, tiến tới đẩy cửa sân nhà. Ngay khi cánh cửa bị đẩy ra, Ô Trần nhìn thấy trong sân, một thanh niên gầy gò đang ngồi xếp bằng, như rất thấu triệt, đôi mắt như bầu trời đêm nhìn về phía bản thân.
Đồng thời, xung quanh thanh niên, có năm con Thanh Mộc lang, ánh mắt cũng ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, có chút hung tàn, nhìn về phía bản thân. Đặc biệt là con Thanh Mộc lang gầy còm, lúc nó nhìn gã, thân thể Ô Trần bất giác run rẩy, sắc mặt biến đổi, một trận uy áp mãnh liệt tràn tới, khiến gã hô hấp gấp gáp, tim đập nhanh hơn, giống như tử vong giáng lâm.
- Đạo hữu có chuyện gì.
Trong sân chỉ có mấy con Thanh Mộc lang đang chăm chú, lại trở thành uy áp mà Ô Trần không thể chịu đựng, lúc gã sắp muốn tan vỡ, Mạnh Hạo lại nhẹ nhàng mở miệng.
Hắn vừa nói, tuy có hời hợt, lại làm tất cả uy áp tiêu tán, khiến cho Ô Trần mềm nhũn người, suýt chút nữa ngã ra, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại cao ngạo ngẩng đầu, trên mặt có vẻ cường ngạnh ngạo nghễ.
- Ta là Ô Trần, tộc nhân của một trong ba huyết mạch nồng đậm nhất của bộ lạc, Thanh Mộc lang ngươi nuôi, con kia, sẽ thuộc về ta.
Ô Trần cố nén kích động và căng thẳng trong lòng, lúc này cũng không suy xét cấp ba cấp bốn gì nữa, mà thầm vui mừng trong lòng. Gã nhìn ra mấy con Thanh Mộc lang này bất phàm, tuy là theo cảm giác của gã, thì chưa đến cấp ba, nhưng trong cấp hai, cũng là cực phẩm.
Chỉ là Đại Mao lại quá gầy gò, nên gã chần chừ một chút, cảm thấy một con khác có vẻ thần vũ hơn, vì vậy chỉ tới.