- Có lẽ ở thật lâu thật lâu trước kia, đối với trời cao của cửu đại Sơn Hải, đối với tinh không của toàn bộ thế giới này, mọi người đều không hiểu phương thức tồn tại của chúng nó. Vì thế có một nhóm người, cho rằng cửu đại Sơn Hải là chất dinh dưỡng để bản thân trưởng thành, sau khi cắn nuốt nó thì có thể làm bản thân lớn mạnh không giới hạn, đột phá trình độ sinh mệnh của bản thân, giống như hòa cùng với sinh mệnh của núi, đó là Tiên!
- Rất nhiều người cho rằng như vậy, gần như là toàn bộ. Nhưng vẫn còn có một phần nhỏ người, bọn họ cho rằng cửu đại Sơn Hải là đại yêu thiên không, yêu này đang bị phong ấn, khi mở ra phong ấn của chúng nó, bản thân sẽ trở thành cường giả, lấy điều khiển bọn nó để hoàn thành ý muốn trở thành chúa tể của bản thân.
- Một bộ phận người này, chính là những Phong Yêu sư… sớm nhất!
- Hai bộ phận người này, quan niệm bất đồng, phân ra hai con đường trở thành cường giả khác nhau, không có con đường đúng và sai, chỉ có chính là đạo bất đồng, bất tương vi mưu!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong chớp mắt này hắn đã hiểu rõ.
Từ lúc đạt được Phong Yêu cổ ngọc, sau khi trở thành Phong Yêu sư đời thứ chín, Mạnh Hạo luôn cảm thấy mờ mịt, nhất là về Phong Yêu, theo từng bước một đi tới, hắn càng ngày càng khó hiểu, là thăm dò, giờ khắc này, hắn đã hiểu.
- Để đạt được ngũ sắc Nguyên Anh, ta đã đi vào Tây Mạc, vì dung hợp đồ đằng ngũ hành, dùng phương pháp luyện đan, lấy chính mình làm lô, lấy đồ đằng làm đan phương, luyện ra Hoàn Mỹ Nguyên Anh của bản thân!
- Đây là mục đích chủ yếu khi ta đến Tây Mạc!
- Cuộc đời của ta, đúng là có nhiều biến đổi, lấy ngàn biến đi theo con đường Phong Yêu! Cuối đường này, chính là đại yêu thiên không, phong hết Tiên của thế gian!
- Cũng như vậy, nhưng sắc phong vạn vật thành yêu, sắc phong phàm nhân… thành Tiên!
Đầu óc Mạnh Hạo nổ vang không dứt, lúc hắn hiểu ra, tu vi của hắn tại chớp mắt này cũng sôi trào theo, từ Kim Đan hậu kỳ trực tiếp tiến thêm một bước, đã trở thành Kim Đan viên mãn.
Khoảng cách tới Nguyên Anh kỳ gần hơn từng bước, nếu Mạnh Hạo không phải là vì Hoàn Mỹ ngũ sắc, giờ phút này hắn cũng có thể thử đi ngưng tụ Nguyên Anh. Chính là cửa ải này, đã từng khiến không ít tu sĩ phải dừng bước.
Ngưng tụ Nguyên Anh khó khăn cỡ nào, cho dù Mạnh Hạo không có trải qua, nhưng ở Tử Vận Tông đã nhìn qua mấy điển tịch, nên hắn hiểu rất rõ, khó khăn này cần có được vận may lớn, vả lại còn cần có tư chất nhất định, mới có thể như cá chép vượt long môn, từ nay về sau bước vào cảnh giới siêu phàm thoát tục.
Nguyên Anh… Đó là những người vượt xa Kết Đan, thậm chí thuật pháp thi triển trong tay Nguyên Anh đã không còn là thuật pháp tầm thường nữa, mà thêm vào đó những hiểu biết quy tắc của thiên địa. Thi triển ra đã là nửa thần thông.
Rõ ràng nhất, chính là phương pháp thuấn di, có thuật ấy, tu sĩ mới có thể được xưng là vĩnh hằng. Bởi vì một khi tu sĩ Nguyên Anh muốn bỏ chạy, trừ phi là bao phủ bằng trận pháp, nếu không thì rất khó để vây khốn, giết chết được họ.
Về phương diện khác, một khi trở thành Nguyên Anh, lại có thể triển khai một loại thuật thần thông gần như là bản năng… Đoạt xá!
Bởi vì một khi trở thành Nguyên Anh rồi thì thân thể đã là thứ yếu, tu luyện đều là một thân Nguyên Anh. Thân thể nếu chết, có thể bỏ qua, đoạt xá thân thể mới mà sống, khiến cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ có trình độ khó chơi hơn hẳn Kim Đan kỳ nhiều lần, nếu cùng trên một đạo một đường, sẽ có khả năng sống sót rất lớn.
Những thứ này, chỉ là một phần nhỏ trong số đủ loại thần thông, mà sau khi trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ sẽ có thôi, như một góc của núi băng, giống như hạt gạo mà so với mặt trăng, đây là những thứ người bên ngoài nói đến. Chỉ có chân chính bước vào Nguyên Anh kỳ, mới thật sự hiểu được mức độ cường hãn của Nguyên Anh kỳ!
Hai mắt Mạnh Hạo sáng lấp lánh, ánh mắt lướt qua bốn phía, thân mình nhoáng lên một cái, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, trong khoảnh khắc đi xa, bay thẳng đến sân của hắn ở sau núi. Ngay lúc Mạnh Hạo gào thét mà đi, trên núi có vài luồng thần thức đảo qua, sau khi đã nhận ra Mạnh Hạo vài luồng thần thức này có chút dừng lại, nhìn theo Mạnh Hạo rời đi.
- Xem ra lúc cảm ngộ tổ thụ Thanh Mộc của tộc này, trên người của ta đã phát sinh những biến hóa khiến cho ta ở nơi này có địa vị đặc thù…
Lấy tâm trí của Mạnh Hạo, khi những thần thức này nhìn theo hắn rời đi, lập tức khiến cho hắn nghĩ đến rất nhiều điều, mặc dù không có đoán ra đáp án chân chính, nhưng cũng phân tích ra được bảy tám phần.
Sau khi về tới sân, đàn dị yêu của Mạnh Hạo lập tức nhảy nhót, nhất là Đại Mao còn trực tiếp nhào tới, vòng quanh Mạnh Hạo mà phát ra tiếng gào cao hứng không ngừng.
Mạnh Hạo cười vỗ vỗ đầu Đại Mao, sau khi đàn yêu an tĩnh lại, hắn mới khoanh chân ngồi ở trong viện, hai mắt chớp động, lộ ra vẻ trầm tư, một lát sau bỗng nhiên hai mắt hắn chợt lóe.
- Trước khi ta thức tỉnh thì trong cơ thể mọc lan ra phần lớn là cành cây mang theo thuộc tính mộc…
Mạnh Hạo nhắm mắt suy nghĩ, vận chuyển lực lượng trong cơ thể, cũng chỉ là mấy nhịp hô hấp, thân thể của hắn lập tức chấn động, trên làn da nổi lên gân xanh, hơn nữa từ trên thân thể của hắn, chậm rãi chui ra từng cành cây. Những cành cây này lay động chui vào dưới nền đất, khuếch tán khắp nơi, khiến cho ngay lúc này, trên thân thể Mạnh Hạo phát ra hơi thở của thuộc tính mộc nồng đậm đến cực điểm, toàn thân lóng lánh ánh sáng, giống như hóa thành một cây Thanh Mộc viễn cổ.
Trong sân, đàn yêu lập tức chấn động, đều ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, trên mặt đều lộ ra vẻ nghi hoặc. Đối với chúng nó, Mạnh Hạo giờ phút này so với trước kia thì thân thiết hơn, chúng đều lần lượt vờn quanh bên người Mạnh Hạo vài con nằm úp sấp xuống, cũng có con chơi đùa, bộ dáng giống như rất vui vẻ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai thì Mạnh Hạo mở mắt ra, giống như tỉnh dậy từ trong thiền định, ngay lúc mở mắt ra, trên thân thể của hắn bỗng nhiên lấp lánh thanh quang, hào quang rực rỡ.
- Dựa theo tin tức Ô Trần đưa cho ta về đồ đằng thuộc tính mộc để phán đoán, giờ phút này ta… rõ ràng đã hoàn thành bước mấu chốt nhất, cùng thuộc tính mộc hòa hợp, tuy hai mà một…
Mạnh Hạo nhìn thân thể giống như Thanh Mộc trên người hắn, trong đầu hiểu ra, điều này hiển nhiên là một lần tạo hóa do cây Thanh Mộc viễn cổ kia, hoá làm thụ nhân cho hắn.
Có thể nơi này từng có liên quan đến vị kia lão tổ Phong Yêu sư đời thứ năm, nhưng dù thế nào thì việc này đối với Mạnh Hạo mà nói là cực kỳ trọng yếu.
Hắn tới Ô Đạt bộ này chính là vì đồ đằng thuộc tính mộc, giờ phút này chẳng những đã đạt được, lại còn không phải là thuộc tính mộc bình thường, mà là Thanh Mộc viễn cổ. Đây đối với Mạnh Hạo, chẳng khác gì là bước được bước đầu tiên, trên con đường đi tới ngũ sắc Nguyên Anh!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, dựa theo tin tức cùng phương thức Ô Trần cho hắn, chậm rãi vận chuyển lực lượng trong cơ thể, hoàn thành một bước cuối cùng của đồ đằng thuộc tính mộc… Khắc đồ đằng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau nửa giờ, trên thân thể Mạnh Hạo lại xuất hiện thanh quang lấp lánh. Lúc này ở bên trong ánh sáng, hai tay của hắn nâng lên, rất nhanh bấm tay niệm thần chú, khi đẩy mạnh về phía trước thì hai mắt lại mở, lúc này đây, trong mắt hắn lộ ra tinh mang.
Ngay trước khi tay phải Mạnh Hạo đẩy về phía trước, thân thể của hắn lập tức nổ vang, ánh sáng chậm rãi từ bên trong thân thể của hắn bay ra, cũng dần dần ngưng tụ bên người hắn. Một cành cây lay động, cũng mọc ra, dường như ở trên người Mạnh Hạo, xuất hiện một cái ảo ảnh đại thụ trọng điệp. Mà giờ khắc này, điều Mạnh Hạo phải làm, chính là tách ảo ảnh đại thụ này ra khỏi cơ thể mình.
Trước tiên phải tách ra, lại chia nhỏ, rồi sau đó khắc, phương thức của các bộ lạc không giống nhau, nhưng trên nguyên lý, ở cả vùng đất Tây Mạc này, khắc đồ đằng cũng không thay đổi phương pháp.
Theo ánh sáng chậm rãi từ trên người Mạnh Hạo tách ra, những cành cây này cũng đều tiêu tán, giống như theo ánh sáng rời đi. Cùng lúc đó, tại bên trong ánh sáng, một cái ảo ảnh đại thụ dần dần biến ảo, sau khi hiện ra càng ngày càng chân thật, thì hình thành một cây xanh cực lớn.
Cây ấy mặc dù hư ảo, nhưng lại phát ra khí tức thuộc tính mộc nồng đậm đến cực điểm, khuếch tán khắp nơi, quay cuồng trong trời đất, khiến xung quanh bên ngoài sân của Mạnh Hạo, tại lúc này, tất cả dị yêu đều an tĩnh lại. Nhưng cỏ xanh trên mặt đất, núi rừng chung quanh đều điên cuồng lay động sinh trưởng trong nháy mắt này. Một cỗ sinh cơ nồng đậm đến cực điểm, rất khó hình dung ở một khắc này tràn đầy, từ trong hư ảo đại thụ ở trước người Mạnh Hạo cuồn cuộn ngập trời.
Khí tức này kinh thiên động địa, đưa tới sự chú ý của không ít tu sĩ, bọn họ đều ngưng thần từ bốn phương tám hướng nhìn tới.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, giờ khắc này cho dù là chấn động lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ không để tâm. Hắn chỉ quan tâm một chuyện duy nhất, chính là bước đầu tiên của ngũ sắc Nguyên Anh, khắc đồ đằng thuộc tính mộc.
- Ngưng!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, hai tay bấm tay niệm thần chú, chỉ về phía cây xanh hư ảo. Dưới một chỉ này, cây ấy lập tức chấn động mạnh một cái, rồi dùng mắt thường có thể thấy được nó đang thu nhỏ lại.
Tốc độ thu nhỏ lại này rất thong thả, mỗi lần chỉ thu nhỏ lại một chút, lại nhấc lên biến hóa trong trời đất cùng với sinh cơ tràn đầy, rõ ràng hơn, truyền khắp bốn phía, khiến cho toàn bộ tộc nhân Ô Đạt bộ chấn động.
Bọn họ thấy rõ ràng, có một luồng thanh quang giống như muốn nối đến trời cao, từ khu vực sau núi phóng lên cao. Theo hào quang xuất hiện, có một ảo ảnh Thanh Mộc thật lớn hiện ra, sinh cơ nồng đậm, làm cho núi rừng bốn phía này điên cuồng sinh trưởng.
Đúng lúc này, có bốn cầu vồng từ bên trong ngọn núi gào thét mà ra, người dẫn đầu chính là tộc công Ô Đạt bộ, lão giả đầu bạc trắng. Vẻ mặt lão ngưng trọng, cấp tốc mà đến nhưng lại không có tới gần, mà là khoanh chân ngồi ở giữa không trung.
- Mạnh đạo hữu không nên hiểu lầm, lão phu là tộc công Ô Đạt bộ, đến đây hộ pháp cho ngươi!
Lời nói vừa truyền ra thì có hai đạo cầu vồng khác, lần lượt hóa thành tế tự đại địa cùng tế tự thiên không. Hai người cũng giống như tộc công khoanh chân ngồi ở giữa không trung, canh giữ bát phương, hộ pháp giúp Mạnh Hạo.
Người cuối cùng là vị đại trưởng lão kia, mặc dù trong lòng gã có chút không muốn, nhưng giờ phút này gã vẫn khoanh chân ngồi ở một phương hướng khác, vì Mạnh Hạo đang khắc đồ đằng hộ pháp.
Trên thực tế, ngay từ lúc Mạnh Hạo được Thanh Mộc ban thưởng, mấy người bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Mạnh Hạo sau khi tỉnh dậy, khắc đồ đằng, hộ pháp cho Mạnh Hạo.
Đồ đằng Thanh Mộc không phải là mộc bình thường, như vậy khi khắc đồ đằng sẽ khiến cho trời đất biến hóa, thậm chí có khả năng dẫn tới dị thú rình mò, cho nên nhất định phải có người hộ pháp, mới có thể bảo đảm không có gì xảy ra.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, thấy được xung quanh có chừng bốn tu sĩ Nguyên Anh của Ô Đạt bộ, hắn trầm mặc, sau một lúc lâu hắn thở dài một tiếng. Mặc kệ Ô Đạt bộ này có mục đích gì bên trong hay không, nhưng hành động mấy ngày này liên tiếp đều biểu lộ thành ý rất lớn, những thứ này Mạnh Hạo xem thấy được.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không hề nhìn về phía không trung nữa, mà phần lớn sức lực đều đặt trên việc khắc đồ đằng Thanh Mộc. Lực lượng vận chuyển, không ngừng mà bấm tay niệm thần chú, trước mặt hắn ảo ảnh Thanh Mộc cực lớn này chậm rãi thu nhỏ lại, hơi thở cũng càng ngày càng mạnh. Cho đến khi Thanh Mộc này hóa nhỏ còn khoảng bảy tám mét, thì sinh cơ tràn ra vậy mà lại mãnh liệt đến mức kinh thiên động địa, dẫn tới sự chú ý của những bộ tộc khác ở trong dải núi non này.