Anh Vũ trước sau cũng không hề thấy trở về, nhưng đối với nó, Mạnh Hạo cũng không hề có lo lắng gì. Anh Vũ này đã sống không biết bao nhiêu năm, vẫn luôn luôn có một bộ dạng tính cách điếc không sợ súng như thế. Nhưng cho đến nay vẫn không thấy nó chết một lần nào, đối với cái năng lực sinh tồn của Anh Vũ này Mạnh Hạo rất yên tâm.
Huống chi còn có Bì Đống, đã hóa thành lục lạc đang cùng ở một chỗ với nó.
Mạnh Hạo cảm thấy, nếu hắn phải lo lắng thì không phải là Anh Vũ, mà chỉ có thể là con Thiên Phương thú kia mà thôi.
Lại qua mấy ngày nữa, đa số thời gian Mạnh Hạo đều ở trong sân, quan sát mộc đồ đằng của hắn.
Khi đồ đằng Thanh Mộc kia ở mi tâm hắn chớp động, thì từng trận sinh cơ bàng bạc khuếch tán ra toàn thân Mạnh Hạo, khiến cho mỗi lần Mạnh Hạo nhắm mắt ngồi xuống, thì cho dù chỉ là trái tim đập thôi, cũng có thể dẫn động đến trình độ sóng gợn khắp bốn phía thiên địa.
- Đây chỉ mới là mộc đồ đằng, một đồ đằng trong ngũ hành mà thôi. Vậy mà nó đã làm cho tu vi của ta tiếp cận gần hơn với Nguyên Anh.
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm vào rồi mở ra, có tỏa ra những tia sáng lấp lánh.
- Nếu ta có thể đạt được đồ đằng thứ hai trong ngũ hành, như vậy tu vi của ta tuy nói vẫn là Kim Đan viên mãn, nhưng trên thực tế, không cần đến mặt nạ huyết sắc, ta cũng có thể cùng với Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong chiến đấu một trận.
- Thậm chí… Hẳn là ta có thể mượn dùng lực lượng đồ đằng, để triển khai mấy loại thần thông thuật pháp Nguyên Anh của mình.
Sau khi Mạnh Hạo cẩn thận thể hội một chút lực lượng của đồ đằng, trong lòng hắn như chợt hiểu ra.
Cùng lúc đó, trong mấy ngày này, đàn yêu mà Mạnh Hạo đạt được từ chỗ Mặc Phương, cũng được hắn dùng phương thức của mình - Lấy Tự Yêu Đan để nuôi nấng, khi thì thả ra để cho chúng tự đi kiếm ăn. Trong thời gian ngắn ngủn có mấy ngày, những dị yêu này đều tự có biến hóa, hơn nữa còn bộc lộ ra không ít hung hãn. Chẳng qua cũng vì nguyên nhân thời gian, thì vẫn có sự chênh lệch không nhỏ so với Đại Mao cùng với bốn con Thanh Mộc lang.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cho dù là chúng nó không bằng năm con Thanh Mộc lang, nhưng cũng sẽ từ từ lột xác, biến hóa, dần dần trở nên cường đại.
Cho đến một buổi trưa của một ngày, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi, bỗng nhiên một tiếng rít gào lay động phía sau núi Ô Đạt bộ, từ đàng xa rầm rầm truyền đến. Theo tiếng gầm gừ quanh quẩn, một con Cự Mãng màu đen to chừng bảy tám trượng, ở giữa không trung hóa thành một đạo cầu vồng màu đen, lao thẳng đến nơi ở của Mạnh Hạo.
Con hắc xà này toàn thân tràn đầy hơi thở cường hãn, cũng có hiện lên ý hung tàn, cái lưỡi rắn thò ra thụt vào thì giống như những hơi thở rối loạn bốn phía. Hơn nữa ở xung quanh thân thể của nó, có cả một lượng lớn mây mù đen giống như đằng vân giá vụ quay cuồng.
Ở trên thân con hắc xà này có một lão già đứng, lão già này trên thân mặc một cái áo bào màu đen, vẻ mặt âm trầm, trong đôi mắt mang theo cao ngạo cùng với ý nhìn người ta bằng nửa con mắt. Lão theo hắc xà tới gần, khi trôi nổi ở giữa không trung, phía trên sân của Mạnh Hạo thì lão già này cúi đầu xuống, trong khoảnh khắc ánh mắt của lão đã rơi vào trên người Mạnh Hạo.
Tu vi của lão già này không cao, chỉ là Kết Đan sơ kỳ, nhưng hết lần này đến lần khác, trên người của lão lại có không ít đồ đằng chi chít. Những đồ đằng này có sẵn những dao động kinh người, bổ xung cho lão già, tán phát ra khí thế giống như khí thế Nguyên Anh.
- Ngươi chính là Mạnh Hạo?
Âm thanh cuồn cuộn vang lên quanh quẩn. Nó không giống tiếng người, mà giống như là tiếng vô số mãnh thú cùng nhau gào thét phát ra. Tiếng gào thét kinh thiên, thanh âm cùng nhau quay cuồng trong tám phương, khiến cho tâm thần các tu sĩ ở khu vực sau núi này đều bị chấn động, khiến cho gần như tất cả các dị yêu trong một khắc này, thân thể đều run lên, hình như rất sợ hãi.
- Tư Long cấp bảy, Mặc Tử đại sư.
- Đúng là Mặc Tử đại sư, quả nhiên lão đến tìm Mạnh Hạo.
- Mạnh đại sư chiếm đàn yêu Mặc Phương, việc này cho dù đám người tộc công ra mặt, cũng không có quá nhiều tác dụng. Đây là cuộc cạnh tranh vị trí Tư Long đệ nhất trong Ô Đạt bộ, giữa Mặc Tử đại sư và Mạnh đại sư.
Trong khu vực phía sau núi, khi nhìn thấy thấy lão già cùng hắc xà giữa không trung, lập tức có người nhận ra thân phận của lão già mặc hắc y đó.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong sân, hắn từ từ mở mắt ra, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão già mặc hắc y cùng con hắc xà kia.
Đó chỉ là một ánh mắt nhìn bình thường, không có sự sắc bén kinh người, cũng không có lời nói kinh thiên động địa. Nhưng chỉ là ánh mắt này đảo qua, lập tức khiến con hắc xà vốn hung tàn cuồng ngạo kia, trong khoảnh khắc gặp ánh mắt Mạnh Hạo, cả thân mình mạnh mẽ run lên.
Đơn giản là trong tâm thần của nó, giờ phút này đang nổi lên một trận sóng to gió lớn. Cái liếc mắt nhìn thì như tùy ý của Mạnh Hạo, lão già mặc hắc y kia thì không nhìn ra nhiều manh mối, nhưng con hắc xà này, thân là dị yêu thì thân thể lại lập tức run lên. Ở bên trong nó, tâm thần nổ vang, từ thân thể đến linh hồn nhất tề xuất hiện nỗi sợ hãi và kính nể, trước nay chưa từng có.
Dường như là sự nghiền ép trên phương diện sinh mệnh, một loại kính sợ giống như đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn nó. Cho dù là huyết mạch viễn cổ tang thương của tổ tiên nó, gặp phải người trước mắt cũng phải run lên sợ hãi. Giống như trên thân người này có một cỗ hơi thở không thể nào hình dung được, có thể làm cho nó phải kính nể như trời.
Một luồng mục quang, một tiếng gào thét bén nhọn thê lương, thân thể con hắc xà này trong khoảnh khắc liền thoái lui. Mặc cho vẻ mặt lão già mặc hắc y trên thân nó biến hóa, trấn an thế nào, đều không thể làm cho con hắc xà này bình phục trở lại được.
Cũng may Mạnh Hạo chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt trở về, vì thế nên con hắc xà mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nếu Mạnh Hạo nhìn nó thời gian dài hơn, con rắn này nhất định sẽ phải từ trên không trung rơi xuống.
Một màn này, người ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng tâm thần Mặc Tử cũng chấn động mạnh một cái, suýt nữa thì cắn vào lưỡi, mở to mắt. Hôm nay lão vốn muốn hùng hổ trừng phạt Mạnh Hạo này, còn có cả ý niệm thu hồi đàn dị yêu trong đầu cũng thay đổi trong nháy mắt.
- Chết tiệt, chả trách đám người tộc công cùng với đại trưởng lão thấy ta tới đây cũng không ngăn cản, thì ra bọn họ sớm đã nhìn ra người này chính là Tư Long cấp cao.
- Rốt cuộc hắn là Tư Long cấp mấy?
Sắc mặt Mặc Tử biến hóa, ở giữa không trung nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, trong nháy mắt trong đầu lão hiện lên thật nhiều suy nghĩ.
- Ngươi có việc gì?
Mạnh Hạo thản nhiên cất tiếng hỏi, giọng nói bình tĩnh, hai mắt của hắn lạnh lùng nhìn về phía Tư Long cấp bảy - Mặc tử đang ở giữa không trung. Đối với đám đồ đằng chi chít trên thân người này, Mạnh Hạo nổi lên rất nhiều hứng thú.
- Lão phu là Mặc Tử, Mạnh đạo hữu, khuyển tử học nghệ không tinh, đàn yêu tâm huyết sưu tầm nửa đời, bị ngươi đoạt mất. Việc này ngươi nói thế nào?
- Nhưng mà, nể mặt ta và ngươi đều là Tư Long, một tháng sau, chính là ngày năm đại bộ lạc Ô Thần tế bái tổ tiên. Đến lúc đó, để lấy được danh ngạch thứ tự bước vào tổ địa, sẽ tiến hành một hồi tỷ thí giữa năm đại bộ lạc.
- Đến ngày tỷ thí, lão phu muốn biết một chút về bí thuật Tư Long của Mạnh đạo hữu.
Mặc Tử nhất thời đắn đo, không thể nắm bắt rõ được cấp bậc Tư Long của Mạnh Hạo, nhưng lão đã đến đây tự nhiên không thể vội vàng rời đi. Giờ phút này sau khi kiên trì nói ra những lời này, lão xoay người hóa thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt đã mang theo hắc xà rời đi.
- Nhất định phải biết rõ người này là Tư Long cấp mấy, không thể làm việc lỗ mãng. Vừa lúc mượn cuộc tỷ thí của năm đại bộ lạc, để nhìn xem người này hư thật như thế nào.
Khi Mặc Tử rời đi thì hai mắt chợt lóe lên, trong lòng đã hạ quyết tâm, trong nháy mắt liền đi xa.
Đến nhanh, đi gấp, cảnh tượng này làm cho mọi người ở bốn phía đều sửng sốt.
Mạnh Hạo cũng giật mình một cái, hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu được nguyên nhân vì sao vị Tư Long cấp bảy - Mặc Tử kia lại trước sau không đồng nhất như vậy.
Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, nhưng hai mắt lại hơi hơi lóe sáng.
- Rốt cục chờ được đến ngày năm đại bộ lạc cúng bái tổ tiên rồi sao… Cúng bái tổ tiên cần tiến vào thánh địa Ô Thần, đó cũng chính là địa điểm ước định tụ họp cùng mấy người khác.
- Nhưng mà mộc đồ đằng của ta đã thu hoạch được, bây giờ có tiến vào thánh địa này hay không cũng không có liên quan gì nhiều. Vả lại Ô Đạt bộ này đối với ta cũng không tệ lắm.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, một lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục đi sâu vào trình tự nghiên cứu mộc đồ đằng trên người hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng Mạnh Hạo đã tỉnh dậy từ trong nhập định, hắn nhìn thoáng qua đàn yêu đang yên tĩnh. Hơn mười con dị yêu này giờ phút này đã chia làm ba bộ phận, một bộ phận lấy Đại Mao làm đầu, nhóm Thanh Mộc lang.
Một bộ phận khác là Hắc Bức cùng đàn Thanh Mộc bức. Về mặt số lượng tuy đàn Thanh Mộc lang nhiều hơn chúng nó một ít, nhưng trong Thanh Mộc bức lại có nhiều con cấp bậc cao. Đôi bên không tính là thế lực ngang nhau, nhưng vẫn có giới hạn rõ ràng, không lai vãng, còn có chút địch ý.
Bộ phận thứ ba còn lại là Thanh Mộc xà, số lượng của chúng không nhiều lắm, ở vào khoảng giữa của Thanh Mộc lang và Thanh Mộc bức. Xét về phương diện thực lực cá thể thì thua xa hai nhóm kia, nên bọn này thuộc loại cuối cùng, trong ngày thường đối với Đại Mao cùng với Hắc Bức đều tràn đầy bộ dạng kính sợ.
Ngắm nhìn ba nhóm dị yêu này, sau một lát trầm ngâm, Mạnh Hạo đứng dậy, nhoáng lên một cái đi ra khỏi sân. Ở phía sau hắn, Đại Mao ngẩng đầu nhổm dậy đi theo, đàn Thanh Mộc lang đều theo sát ở phía sau. Hai mắt Hắc Bức chợt lóe lên, nó cũng đồng thời bay vọt lên, mang theo đàn Thanh Mộc bức trên không trung gào thét mà đi.
Cuối cùng mới đến Thanh Mộc xà, một đám dị yêu đi theo Mạnh Hạo, tất cả dần dần đi về phía sau núi. Dọc theo đường đi, những người của Ô Đạt bộ phàm là gặp Mạnh Hạo, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, trên mặt đều lộ ra vẻ kính sợ, cúi đầu né tránh.
Sau khi ra khỏi Ô Đạt bộ, ở trong nơi bốn phía là núi rừng, Mạnh Hạo giống như lúc trước, cho bầy dị yêu này tản ra, để chúng nó tự mình kiếm ăn. Còn hắn lại khoanh chân ngồi dưới một cây đại thụ, đả tọa.
Đại Mao không rời đi mà ghé vào bên người Mạnh Hạo, nhìn thì có vẻ như lười nhác, nhưng trên thực tế trong mắt đã có một chút cảnh giác, lạnh lùng nhìn khắp bốn phía.
Trong hơn nửa năm Mạnh Hạo đi vào Ô Đạt bộ, hắn thường xuyên mang theo mấy con Thanh Mộc lang ra ngoài, những lần đó Đại Mao đều không rời khỏi bên người Mạnh Hạo một bước, cho dù là kiếm ăn cũng là do mấy con Thanh Mộc lang khác mang về. Trừ khi Mạnh Hạo yêu cầu, nếu không thì nó rất ít khi rời đi.
Đến nay cho dù là đàn yêu đã lớn mạnh, nhưng Đại Mao vẫn như thế.
Mạnh Hạo vuốt ve cái đầu Đại Mao một chút, hắn nghĩ tới Huyết Ngao, tâm thần chìm vào trong mặt nạ huyết sắc, cảm thụ được Huyết Ngao ngủ say, Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng.
- Không biết khi nào thì nó mới có thể thức tỉnh.
Mạnh Hạo thu hồi linh thức nhìn núi rừng chung quanh, giờ phút này đã có gió thổi tới, làm cho núi rừng phát ra thanh âm sàn sạt.
Phóng mắt nhìn đi, giống như là ở Nam Vực, nhưng trong cảm giác thì nơi này xa lạ, nơi này không phải là quê hương.
- Sau khi rời đi khỏi Mặc Thổ, có lẽ lực quấy nhiễu Quý gia tìm kiếm của tiên phù đã sớm biến mất. Kế tiếp… ta muốn chuẩn bị thật tốt, Quý gia có thể tùy thời mà đến.
- Nhưng mà cho dù không có lực lượng tiên phù của Mặc Thổ, thì ở bên cạnh ta cũng có đầy đủ lực lượng tiên phù, có thể gây nhiều một chút.
Mạnh Hạo đang nhìn bầu trời, trước khi rời khỏi Mặc Thổ trong đáy lòng hắn đã nghĩ đến mấy vấn đề này. Giờ phút này đã hơn nửa năm trôi qua, vẫn còn không nhìn thấy người của Quý gia, làm cho Mạnh Hạo lờ mờ đoán được, tờ giấy tiên phù và cảm ngộ tiên phù mà hắn đạt được, đã có tác dụng nhất định, ngăn cản các phương tiện tìm kiếm của Quý gia.
- Quý gia.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra những tia sáng lạnh lùng.
- Sớm muộn gì cũng có một ngày… Ta sẽ cường đại, cho Quý gia các ngươi ngưỡng mộ.
Mạnh Hạo hít sâu vào một cái, trong mắt lộ ra vẻ chấp nhất.
Đúng lúc này, tâm thần của Mạnh Hạo bỗng nhiên kích động, hắn quay đầu nhìn về phía xa xa, bên tai hắn đang có một thanh âm cao ngạo, lờ mờ từ phiến rừng này truyền ra phía ngoài.
- Ta bất kể cái con Thiết Ô xà này có phải là các ngươi phát hiện trước hay không. Sư phụ ta là Tư Long cấp bảy - Cổ Lạp, các ngươi có dám cùng ta tranh đoạt không?