- Nơi này chính là chỗ của chủ nhân ngươi?
Bên trong thiên thạch, Chu Diệp mỉm cười, thần sắc lạnh nhạt, tràn đầy một cỗ cao cao tại thượng, giống như hết thảy sinh linh trong mắt hắn đều chỉ là con sâu cái kiến, có rất ít người có thể được hắn để trong lòng.
Giờ phút này hắn đưa tầm mắt nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên người Cổ Lạp.
- Tư Long cấp bảy? Chắc hẳn chủ nhân của ngươi chính là hắn.
Chu Diệp mỉm cười, dĩ nhiên tới gần Đại Mao, nhìn Bạch Lang suy yếu giống như sắp chết, Chu Diệp lắc đầu cười cười.
Xung quanh hắn, hơn mười ngàn con nhện vờn quanh, phô thiên cái địa, khí thế kinh người, nhất là ba mươi hai con nhện cực lớn, tản mát ra tu vi có thể so với Nguyên Anh sơ kỳ, càng làm cho khí tức bốn phương tám hướng biến hóa.
Cổ Lạp hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn một màn này, khi nhìn thấy Chu Diệp, hắn liền hít sâu một hơn, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy, người này không phải Đại Tư Long, cũng nhất định là cấp chín.
- Đi theo một tên Tư Long cấp bảy như vậy, không bằng đi theo ta.
Chu Diệp ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, vung tay phải lên, lập tức một con nhện trăm trượng bên người hắn liền bay về phía Cổ Lạp mang theo sát cơ mãnh liệt, trong phút chốc đã tới gần.
- Ta sẽ hủy diệt chủ nhân của ngươi trước, sau đó dùng máu tươi của chủ nhân ngươi để cởi bỏ liên hệ giữa các ngươi, từ nay về sau, ngươi hãy đi theo ta.
Chu Diệp ngạo nghễ mở miệng.
Trong lúc lời nói của hắn truyền ra, con nhện trăm trượng đã tới gần Cổ Lạp, sát cơ trong nháy mắt phủ xuống…
Bỗng một tiếng hừ lạnh từ trong sương mù ầm ầm truyền ra hóa thành thiên lôi cuồn cuộn trở thành vô hình âm sóng, trực tiếp đánh về phía con nhện trăm trượng bên người Cổ Lạp.
Con nhện này thân thể mãnh liệt run rẩy, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể bỗng nhiên lui về phía sau, nhưng lui được mấy trượng liền trực tiếp ầm ầm tan vỡ, chia năm xẻ bảy.
Vẻn vẹn một thanh âm, một con nhện trăm trượng liền tan vỡ.
Sắc mặt Chu Diệp triệt để đại biến, mãnh liệt ngẩng đầu, lộ ra vẻ ngưng trọng đồng thời vô cùng hoảng sợ.
Cùng lúc đó, thân ảnh Mạnh Hạo từ trong sương mù cuồn cuộn từng bước đi ra, khí thế của hắn kinh thiên động địa.
Tu vi của Mạnh Hạo sau khi có thêm hai cái đồ đằng, tuy nói có thể đánh chết Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng tuyệt đối không có khả năng hừ lạnh một tiếng liền đem Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ giết chết, sở dĩ trước có thể làm được điểm này là vì con nhện kia không phải tu sĩ, mà là dị yêu!
Mà đối với dị yêu, Mạnh Hạo là Phong Yêu sư, có uy áp tự nhiên, thủ đoạn uy áp này hắn mới lĩnh ngộ được trong một tháng này, sau khi thống lĩnh tất cả dị yêu trong túi trữ vật.
Mạnh Hạo gọi nó là… Yêu uy!
Yêu uy vừa ra, Mạnh Hạo danh xứng với thực, chính là Đại Tư Long!
Giờ phút này thấy Mạnh Hạo chậm rãi đi ra, sắc mặt Chu Diệp lần nữa biến hóa, thân thể theo bản năng liền lui về phía sau vài bước, hơn mười ngàn con nhện xung quanh hắn, giờ phút này cũng run rẩy, tựa hồ trong mắt bọn chúng, Mạnh Hạo là dị yêu cường đại nhất trong thiên địa.
- Đại Tư Long!!
Chu Diệp hô hấp dồn dập, hắn liếc mắt liền thấy được dị yêu bên người khác thường, trong đầu lập tức ô… ô… n… g một tiếng, loại khác thường này chỉ khi gặp được Đại Tư Long trong bộ lạc hắn mới trải qua.
- Coi như là Đại Tư Long thì như thế nào, bên cạnh ngươi chỉ có vài con dị yêu như vậy, ngươi…
Chu Diệp sắc mặt đại biến, mãnh liệt mở miệng.
Nhưng không đợi hắn nói xong, sau lưng Mạnh Hạo bỗng có sương mù cuồn cuộn màu đen trong, âm thanh vù vù thình lình truyền ra, đó là một đám muỗi màu xanh lá số lượng hơn một ngàn con.
Mỗi con đều lớn chừng một trượng, phô thiên cái địa, từ trong sương mù gào thét mà ra, cái vòi sắc bén, toàn thân bộ lông dựng thẳng lên, dữ tợn vô cùng.
- Muỗi yêu!!
Chu Diệp hô hấp ngừng lại, mở to mắt, bên trong dị yêu ở Tây Mạc, loại muỗi yêu này cũng ít khi thấy, đời này hắn cũng chỉ thấy mấy chục đầu mà thôi, những muỗi yêu kinh khủng này ngoại trừ có thể hút khô huyết dịch của một dị yêu thân thể khổng lồ gấp mấy lần chúng ra, thì càng làm cho người kiêng kị hơn, là kịch độc ẩn chứa trong cơ thể chúng!
Loại độc tố này, thậm chí từ phương diện khác mà nói, không phải độc, mà là một loại ôn dịch kinh khủng!
Những thứ muỗi yêu trước mắt này cực kỳ thần võ, càng là đạt đến số lượng kinh khủng hơn một ngàn, lập tức khiến cho Chu Diệp hít vào một ngụm khí lạnh.
Cùng lúc đó, hơn mười ngàn con nhện xung quanh hắn, lập tức phát ra tiếng hi… i… iiii, có không ít con run rẩy nằm rạp trên mặt đất, không dám di động.
Rồi lại có một mảnh hắc quang lao ra, bên trong hắc quang từng con quạ màu đen gào thét, hai mắt màu đỏ như máu, lộ ra hào quang làm cho lòng người kinh hãi.
- Đây là… Quạ yêu!
Trong đầu Chu Diệp âm thanh ô… ô… n… g vang lên lần nữa, loại quạ màu đen này, ở Tây Mạc không có nhiều nhưng là loại kinh khủng nhất. Những thứ quạ yêu này có rất nhiều truyền thuyết, nghe nói âm thanh hi… i… iiii của chúng, có thể làm cho người chết đứng lên!
Những con nhện bên cạnh hắn lại có một bộ phận run rẩy không nghe theo chỉ huy của hắn, nằm rạp trên mặt đất không dám hoạt động chút nào.
Sau lưng Mạnh Hạo xuất hiện đại lượng dị yêu, mỗi một loại xuất hiện đều khiến sắc mặt Chu Diệp không ngừng biến hóa, nhất là lúc con cá sấu màu đỏ xuất hiện, Chu Diệp lại hít vào một ngụm khí lạnh, lộ ra hoảng sợ trước đó chưa từng có.
- Thâm Viêm yêu ngạc, đây là… Thượng cổ dị yêu Thâm Viêm yêu ngạc, ra đời bên trong núi lửa, sinh ra đã là cấp tám!!
Ngay sau đó, một con tích dịch cực lớn cũng bò ra, ngửa cổ lên trời rống to, thanh âm nổ vang, tất cả sương mù màu đen bốn phía lập tức tụ lại, cuối cùng bị nó trực tiếp hấp thu.
- Đây là… Đây là… Viễn cổ dị yêu, Đồ Thiên tích!!
Thân thể Chu Diệp run rẩy, hắn phát hiện tất cả nhện bên người mình, tại thời khắc này, đều đã bị chấn nhiếp gắt gao, coi như là con nhện trăm trượng kia, cũng đều run rẩy cúi đầu xuống, nằm rạp trên mặt đất không dám di động chút nào.
- Ta… Đến cùng ta trêu chọc phải tồn tại dạng gì…, Đại Tư Long có nhiều dị yêu khủng bố như vậy… Chết tiệt, coi như là Đại Tư Long trong bộ lạc, tại phương diện dị yêu cũng không sánh bằng người này!
- Tại hạ…
Sắc mặt Chu Diệp đã hoàn toàn trắng bệch, đang muốn mở miệng, nhưng Mạnh Hạo mặt không chút thay đổi, thân mình bước đi tiến về phía trước một bước, tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền xuất hiện ở bên người Đại Mao.
Mạnh Hạo căn bản nhìn cũng không nhìn Chu Diệp, mà ngồi xổm người xuống, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve Đại Mao. Theo tay phải của hắn vuốt ve, độc trên người Đại Mao dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến mất. Cũng chỉ là thời gian mấy cái hô hấp, Đại Mao đã hoàn toàn khôi phục, đứng lên, hướng về Mạnh Hạo phát ra tiếng kêu ư ử, cái đầu to không ngừng mà cọ Mạnh Hạo.
- Ta hiểu rồi.
Mạnh Hạo gật gật đầu. Tay phải nâng lên chỉ một cái, cách đó không xa, một con nhện trăm trượng run run, toàn thân lập tức vỡ nát nổ bung. Lại chỉ cái nữa, một con nhện trăm trượng khác hỏng mất.
Mạnh Hạo liên tục chỉ sáu lần, giết chết sáu con nhện trăm trượng. Sáu con này, đều là khiến Đại Mao bị thương lúc trước, giờ phút này đã tan thành tro bụi.
- Còn gã thì sao?
Mạnh Hạo cúi đầu liếc mắt nhìn Đại Mao một cái, Đại Mao lập tức phát ra thanh âm ư ử, gật đầu càng thêm nhiệt tình.
Thấy một màn như vậy, da đầu Chu Diệp run lên, gần như hồn phi phách tán.
- Ta là tộc nhân của Ngũ Độc đại bộ, ta…
Gần như khi gã vừa mới mở miệng, Mạnh Hạo đã ngẩng đầu lên. Hắn cất bước, ngay sau đó đã xuất hiện ở bên ngoài chỗ vẫn thạch mà Chu Diệp đứng, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vỗ một cái.
Dưới cái vỗ này, thiên địa nổ vang, viên vẫn thạch này bật lui, trên mình nó kêu lên ken két, thế mà lại xuất hiện từng khe đứt gãy thật lớn, dù chưa vỡ ra, nhưng trên mình nó đã có một dấu tay rất rõ ràng ấn sâu vào bên trong.
- Hử?
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe.
Tâm thần Chu Diệp nổ vang, phun ra máu tươi. Ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin cùng hoảng sợ triệt triệt để để. Trong lòng y biết rõ, vẫn thạch này của mình, là chí bảo của Tư Long trong tộc, bởi vì Tư Long của vùng đất Tây Mạc nhìn như cường đại, có thể khống chế lượng lớn dị yêu so với bản thân còn cường hãn hơn, nhưng trên thực tế cũng có nhược điểm trí mạng.
Đó chính là bản thân Tư Long, tu vi đều kém!
Loại yếu kém này rất dễ khiến người chém đầu, cho nên ở vùng đất Tây Mạc, gần như tất cả Tư Long, chú ý nhất chính là bảo hộ bản thân, mà vẫn thạch chính là một món đồ chí bảo như vậy. Nó có thể chịu được một kích của Nguyên Anh sơ kỳ, mà không chút ảnh hưởng nào.
Nhưng… Vừa rồi một nháy mắt kia, Chu Diệp rõ ràng cảm nhận được, kiện chí bảo này của mình, xuất hiện khe nứt. Điều này chỉ đại biểu một việc, Đại Tư Long trước mắt này, tu vi là Nguyên Anh!
- Đại Tư Long của bộ lạc cũng chỉ là Kết Đan viên mãn mà thôi, Đại Tư Long có tu vi đạt tới Nguyên Anh, đây… Đây đã gần như là vô địch!! Tây Mạc hiếm thấy, bởi vì hắn có thể dùng bí thuật Tư Long, triệu hồi dị yêu Trảm Linh!!
Chu Diệp bị dọa cho thân thể run run, giờ phút này hét lên một tiếng, không chút do dự thôi phát vẫn thạch, chính là muốn bỏ chạy.
Lúc này tộc nhân của liên minh ngũ bộ cùng đám lão quái Nguyên Anh cũng đều đang kéo đến. Sau khi thấy một màn này, người nào người nấy như ngừng thở, bọn họ vốn tưởng rằng Mạnh Hạo đã rất cường đại, nhưng vẫn thấy dựa vào sự liên hợp của bản thân, còn có thể áp chế. Nhưng nay nhìn thấy cái đàn dị yêu phía sau Mạnh Hạo, thì sắc mặt bọn họ lập tức đại biến, một đám lại càng thầm hô không ổn trong lòng. Bởi vì đúng là chính vì lúc trước bọn họ mặc kệ, mới dẫn tới việc Bạch Lang vương cùng với man cự nhân bị thương.
Lúc này không đợi bọn họ kịp nghĩ xem phải làm sao để đền bù lại, thì thân mình Mạnh Hạo đã nhảy lên, lao thẳng về hướng Chu Diệp, tay phải nâng lên, một quyền hạ xuống, tiếng nổ vang quanh quẩn, vết nứt gãy trên vẫn thạch càng nhiều.
- Tiền bối tha mạng, tại hạ vô tâm, đây là hiểu lầm…
Tiếng động lại nổ vang kinh thiên, Mạnh Hạo liên tục đánh ra ba quyền, cuối cùng vẫn thạch này phịch một tiếng, trực tiếp chia năm xẻ bảy mà tan tành. Sắc mặt Chu Diệp trắng bệch, căn bản là vô lực đào tẩu, nháy mắt đã bị Mạnh Hạo trực tiếp nắm được cổ.
- Là cái tay này sao?
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía Đại Mao.
Đại Mao lập tức gật đầu, tiếng ư ử giống như kể ra ấm ức lúc trước.
Mạnh Hạo gật đầu, cầm lấy Chu Diệp đang run lên, Chu Diệp lập tức kêu thảm thiết, cả cánh tay, trực tiếp vỡ ra, đã trở thành huyết nhục. Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn luôn như thường, giờ phút này đứng ở giữa không trung, đang muốn buông Chu Diệp ra, bỗng nhiên ánh mắt của hắn đảo qua, thấy được trên mặt đất, man cự nhân cùng với đám Nhị Mao bị một tấm lưới nhện cực to trói buộc, con nào con nấy đều có thương thế.
Nhìn đến đây, trong mắt Mạnh Hạo lạnh lùng, tay phải siết mạnh. Răng rắc một tiếng, cổ Chu Diệp trực tiếp dập nát, gã mở to mắt, khí tuyệt bỏ mình.
- Các ngươi được lắm.
Mạnh Hạo buông tay ra, xoay người nhìn về phía vài lão quái Nguyên Anh của liên minh ngũ bộ.