- Mạnh mỗ năm đó chịu ân của Ô Đạt bộ, đạt được đồ đằng Thanh Mộc, đây là ân thứ nhất.
- Rồi sau đó trong thánh địa Ô Thần, được nước Tạo Hóa trì, giúp thuộc tính mộc viên mãn, đây là ân thứ hai!
- Trong thánh địa, ngẫu nhiên gặp Ô Thần, lấy được đồ đằng thuộc tính kim, đây là ân thứ ba.
- Mạnh mỗ làm việc, ân oán rõ ràng, các ngươi đối với ta, thử cũng tốt, khi đối địch thì mặc kệ cũng tốt, liên quan đến an nguy của bộ tộc, tình thế bất đắc dĩ, việc này Mạnh mỗ có thể lý giải.
- Linh thạch của các ngươi, ta không cần, dị yêu của các ngươi, ta sẽ khống chế. Số lượng quả thực có không ít, nhưng sau trận chiến này, nếu ngũ bộ còn tồn tại, những dị yêu này Mạnh mỗ trả lại cho các ngươi.
- Thân phận cũng tốt, cái khác cũng thế, trận chiến này… Mạnh mỗ, sẽ cùng chư vị đạo hữu sóng vai. Không vì cái gì khác, chỉ vì tam ân! Cho nên… Không cần dò xét nữa, cũng đừng để sự việc hôm qua phát sinh thêm lần nữa. Nếu không thì thật sự đành phải ân đoạn nghĩa tuyệt.
Thanh âm Mạnh Hạo đã tràn ngập cảm giác kỳ dị, giống như có vô số mãnh thú mơ hồ, đang cùng nhau gầm nhẹ rít gào.
Nói xong, hắn hướng về nhóm người ngũ bộ, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Người ngũ bộ, một đám trầm mặc, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, dần dần trên mặt đều xuất hiện vẻ xấu hổ. Giờ phút này bọn họ sao có thể không rõ, hết thảy những chuyện này, đều là một cái cảnh cáo của Mạnh Hạo, thực sự không phải là muốn đại giới chân chính gì cả, cái hắn muốn, là một thái độ mà thôi.
Ta là báo ân, giúp các ngươi, các ngươi không cần trả giá thật nhiều, nhưng… Phải tôn trọng ta!
Đây chính là cái Mạnh Hạo muốn, cho nên, lúc trước hắn không có ra mặt, mà là để cho Cổ Lạp ứng đối.
- Mặt khác, đối với Đạp Tiên Kiều mà tộc công Ô Binh bộ nói, Mạnh mỗ xin lắng tai nghe.
Đối mặt với Mạnh Hạo toàn thân đã tràn ngập đồ đằng, phát ra hơi thở cường giả, nghe lời nói rất là chân thành của Mạnh Hạo, tộc công Ô Binh bộ chậm rãi mở miệng.
- Đạp Tiên Kiều là một mảnh phế tích, trong truyền thuyết. Thời viễn cổ, vùng đất Tây Mạc, có chín cây cầu, ai là người xây dựng nên, đã không thể biết được. Nghe đồn, dường như giữa thiên địa, có tinh không chi thổ tự mình ngưng tụ, tự nhiên dựng lên.
- Những cây cầu này là cầu thành Tiên, bước lên ba cầu, có được tiên thân, bước lên sáu cầu, có được tiên hồn, bước lên cả chín cầu, lập tức thành Tiên!
Tộc công Ô Binh bộ nhìn Mạnh Hạo, thanh âm quanh quẩn.
- Nghe nói cầu kết nối với tinh không, một bên cầu tồn tại một ngọn núi, một phiến hải… Đáng tiếc, cầu này bị thiên địa đại kiếp nạn. Trời cao không vui, buông xuống lôi đình diệt thế, nổ vang chín trăm ba mươi bảy năm, cuối cùng đánh sập được cầu này, hóa thành một giới, giới ấy… Hậu thế gọi là, Khư Kiều giới!
- Trong Khư Kiều giới có hài cốt Đạp Tiên Kiều, cũng có tiên thổ tồn tại. Loại tiên thổ này ẩn chứa tiên khí, tiên khí này đối với tu sĩ chúng ta mà nói, là vật bổ hiếm có, nó vượt qua tất cả đan dược, trong thế gian chỉ có cực phẩm linh thạch, mới có thể so sánh với nó.
- Mặt khác, bên trong phế tích của Khư Kiều giới còn tồn tại rất nhiều tiên pháp thần thông, còn có một số vật từ thời viễn cổ đến nay đã bị diệt tuyệt. Có thể xưng là một trong hai đại bảo địa của Tây Mạc ta!
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn thế, không hề có biến hóa, bình tĩnh mà nghe.
- Khư Kiều giới, mỗi ngàn năm mở ra một lần, mỗi lần mở ra, toàn bộ Mặc Thổ, Nam Vực cũng tốt, Bắc Mạc cũng thế, cho dù là Đông Thổ, cũng đều không thể bước vào!
- Chỉ có tu sĩ Tây Mạc có được lực lượng đồ đằng, mới có thể đi vào giới ấy, thu hoạch tạo hóa!
- Nhưng cũng không phải tu sĩ Tây Mạc nào cũng đều có thể vào. Căn cứ điển tịch ghi lại, qua các thời kỳ mở ra, chỉ có hai mươi ba danh ngạch. Bởi vì từ xưa đến nay, cả vùng đất Tây Mạc, chân chính được tán thành, tính cả huyết mạch đã xuống dốc nhưng còn không có hoàn toàn diệt tộc, tổng cộng chỉ có hai mươi ba đại bộ!
- Từng đại bộ sẽ ở thời điểm trước khi Khư Kiều giới mở ra, đều sẽ rơi xuống một khối Tiên Kiều thạch, cầm đá này liền có thể đi vào.
- Ô Thần đại bộ ta đã từng là một trong những đại bộ của Tây Mạc, đã được vùng đất Tây Mạc chấp nhận, cho nên các thời kỳ Khư Kiều giới mở ra, đều có danh ngạch đi vào.
- Chỉ cần huyết thống của bộ ta còn, danh ngạch này sẽ còn, đây cũng là lí do vì sao thánh địa Ô Thần vừa vỡ nát, Ngũ Độc đại bộ liền rục rịch.
- Bọn họ muốn nô dịch Ô Thần ngũ bộ ta, nuốt đồ đằng của chúng ta, nuôi nhốt tộc nhân của chúng ta, cho đến khi… Đạt được danh ngạch của Ô Thần đại bộ này.
Tộc công Ô Binh bộ, lúc này đây lại không hề có giấu giếm, đem bí ẩn chỉ có bọn họ mới biết chi tiết nói cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nghe lời nói của đối phương, hai mắt ẩn ẩn lộ ra một chút tinh mang, hắn có thể thấy được lời nói của đối phương, mười phần là thực, đối với tiên thổ kia, sinh ra chút hứng thú.
- Tính ra thì cách thời gian Khư Kiều giới mở ra còn một năm. Một năm sau, trước khi Khư Kiều giới mở ra mới có thể rơi xuống Tiên Kiều thạch, nếu Mạnh đại sư tương trợ, một năm sau, chúng ta sẽ tặng lại thạch này!
Tộc công Ô Binh bộ ôm quyền cúi đầu.
Mạnh Hạo trầm mặc, trong đầu của hắn, đang suy tư về cái gọi là tiên thổ kia. Ở trên người hắn, cũng có tiên thổ, đó là tiên phù chi thổ của Mặc Thổ.
- Ngũ hành đồ đằng của ta còn thiếu ba loại là thủy, hỏa, thổ, cũng phải để chúng đạt tới trình độ hóa thành cổ văn, như thế cuối cùng mới luyện hóa thành ngũ sắc Nguyên Anh.
- Tiên thổ của Khư Kiều giới này… Có thể thỏa mãn một trong các loại đồ đằng của ta không?
Cùng lúc đó, một nơi cách sơn mạch của Ô Thần ngũ bộ, vượt qua sông Thiên Khuyết chừng thời gian một tháng, mới có thể tới. Nơi này tính ra vẫn thuộc phía bắc của vùng đất Tây Mạc, nhưng lại rất gần vị trí trung tâm rồi.
Nơi đây không có núi non, chỉ có một mảnh bình nguyên được gọi là Huyết Hoang, sở dĩ có tên này, là vì này bùn đất của mảnh bình nguyên này, là màu đỏ.
Trong bùn đất màu đỏ này, sinh trưởng hàng chục ngàn chủng loại độc thảo bất đồng, mỗi khi mùa mưa thì trên bầu trời đều bốc lên lượng lớn khói độc, khiến cho nơi đây trở thành vùng cấm của tu sĩ.
Ở chỗ này, tồn tại số lượng dị yêu cực lớn, bản thân những dị yêu này đều mang theo kịch độc, cho nên mới có thể ở chỗ này sinh tồn sinh sản, toàn bộ bình nguyên, giống như một độc quật thật lớn.
Nơi đây tu sĩ rất khó sinh tồn, trừ bỏ… một trong hai đại bộ lớn nhất phương bắc vùng đất Tây Mạc - Ngũ Độc đại bộ!
Bộ lạc này vô cùng khổng lồ, chiếm cứ khắp bình nguyên, trong bộ lạc chia làm năm mạch, cứ một ngũ độc trở thành nhất mạch, như một đóa màu đen năm cánh, nở rộ bên trên mảnh bình nguyên khủng bố này.
Bất kỳ một mạch nào đều tương đương với một bộ lạc cỡ trung, ngũ mạch kết hợp, chính là Ngũ Độc đại bộ danh chấn phương bắc Tây Mạc.
Khác với Ô Thần ngũ bộ, Ngũ Độc đại bộ này không phải là phân liệt, mà là bởi vì đồ đằng bất đồng, nên hình thành ngũ mạch. Tại trung tâm bình nguyên này, vẫn tồn tại Tự Nghị đoàn, do mười năm vị đại tế tự tạo thành, quyết định mấy đại sự liên quan của Ngũ Độc đại bộ.
Mà trong ngũ mạch, không có tộc công, chỉ có tế tự của các mạch, về phần tộc công… Toàn bộ Ngũ Độc đại bộ, chỉ có một.
Phương bắc Tây Mạc trước kia từng có ba đại bộ, là Ô Thần, Ngũ Độc, Viêm Băng, chỉ là năm tháng trôi qua, Ngũ Độc cùng Viêm Băng vẫn còn, nhưng Ô Thần lại ngã xuống, sau khi phân liệt thành ngũ bộ, lại càng thêm suy yếu, biến thành đoạn kết của trào lưu.
Nếu không phải là thánh địa Ô Thần mấy năm nay vẫn còn thì Ô Thần ngũ bộ đã sớm bị chia cắt, bị cướp đoạt đồ đằng lực, trở thành một bộ phận làm lớn mạnh chính mình của những bộ lạc khác rồi.
Nhưng hôm nay, cùng với việc thánh địa Ô Thần vỡ mất. Việc này không cần truyền bá, giữa các loại đồ đằng Thánh Tổ đều có cảm ứng lẫn nhau, khiến cho trong thánh địa của Ngũ Độc đại bộ, Độc Tổ mà bọn họ vạn năm nay thủy chung cúng bái, lập tức truyền ra ý thức, báo cho bọn họ biết. Thánh địa Ô Thần diệt vong, Ô Thần… Tử vong!
Tuy nói là thế, nhưng Ngũ Độc đại bộ sở dĩ có thể tồn tại dài lâu, cùng sự cẩn thận của bộ này có liên quan rất lớn. Bọn họ không có lập tức phát phát động chiến tranh, mà là tiến hành thăm dò trước, thế nên mới có chuyện Độc Chu nhất mạch, phái ra Tư Long cấp chín - Chu Diệp.
Chớp mắt khi Chu Diệp tử vong, ngọc giản mệnh hồn của gã vỡ vụn, lập tức, Độc Chu nhất mạch đã phát hiện ra ngay. Cùng với tiếng gào phẫn nộ truyền ra vang vọng bát phương, Ngũ Độc đại bộ lập tức triển khai một cuộc họp giữa các tế tự.
Mười năm đại tế tự đến từ năm mạch, trong cuộc họp này, đã quyết định, phái ra Độc Chu nhất mạch đi khai chiến với Ô Thần ngũ bộ.
Ba ngày sau khi quyết định này được đưa ra, toàn bộ Độc Chu nhất mạch đều chuẩn bị chiến tranh. Ba ngày sau, hơn ba ngàn tu sĩ đồ đằng của Độc Chu nhất mạch, còn có ba Tư Long cấp chín, mang theo lượng lớn dị yêu, từ truyền tống trận trên bình nguyên Huyết Hoang, thẳng đến sơn mạch Ô Thần.
Lợi dụng truyền tống trận, có thể giảm bớt lượng lớn thời gian, giúp cho lộ trình một tháng, ngắn lại còn bảy ngày!
Chiến tranh, cứ vậy bắt đầu!
Chính lúc này, trận chiến này cũng khiến cho những bộ lạc khác ở phương bắc Tây Mạc chú ý, ánh mắt đều tập trung vào đấy. Đối với phương bắc Tây Mạc mà nói, chiến tranh giữa các bộ lạc diễn ra thường xuyên, nhưng… Ô Thần ngũ bộ dù sao cũng là đại bộ năm đó, do vậy, lực hấp dẫn của trận chiến này, cũng theo đó mà gia tăng không ít.
Nhất là một đại bộ khác, Viêm Băng đại bộ, đối với trận chiến này, lại càng chú ý. Nếu không phải là bọn họ khoảng cách quá xa, không có ưu thế như Ngũ Độc đại bộ, thì trận chiến này, bọn họ cũng sẽ tham dự. Dù sao người ngoài nhìn không thấu nguyên nhân thực sự, tưởng rằng vì lớn mạnh bản thân bộ lạc, nhưng Viêm Băng đại bộ biết được, Ngũ Độc đại bộ sở dĩ khai chiến, mục đích… Chính là vì danh ngạch đi Khư Kiều giới.
Chiến tranh, ở bảy ngày sau, buông xuống sơn mạch của Ô Thần ngũ bộ.
Một ngày này, Mạnh Hạo đang đả tọa ở trong sân sau núi, trước mặt hắn có ba cái đồ đằng sáng tối bất định, một là Hỏa Điểu, một là Thủy Châu, một còn lại là Thạch Nhân.
Chủng loại của ba cái đồ đằng này đến từ ba bộ lạc Ô Viêm, Ô Đấu và Ô Ảm.
So sánh ra thì chúng thua xa, không thể so sánh được với Thanh Mộc mà Mạnh Hạo đã đạt được đầu tiên, cũng không bằng kim đồ đằng mà Kim Ô cho lúc trước. Đây cũng là nguyên nhân mà Mạnh Hạo vẫn chần chờ, không biết có nên dung hợp hay không.
Căn cơ, quyết định khả năng phát triển đồ đằng khi lột xác, khiến cho Mạnh Hạo không thể không cẩn thận khi lựa chọn.
Hồi lâu, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra một chút quyết đoán, thu hồi ba cái đồ đằng sơ kỳ này, nếu ngày sau vẫn không thể có đồ đằng tốt hơn, như vậy lại lựa chọn ba cái đồ đằng sơ kỳ này.
Gần như ngay tại khoảnh khắc Mạnh Hạo đem ba cái đồ đằng sơ kỳ này thu hồi, hai mắt hắn bỗng nhiên chợt lóe, mạnh mẽ ngẩng đầu. Ở trong ánh mắt của hắn, tinh không vạn dặm vốn là bầu trời bao la, đột nhiên, ở chân trời cực xa, xuất hiện một mảnh sương mù quay cuồng mà đến. Sương mù khổng lồ này, khí thế phô thiên cái địa, đang lấy tốc độ cực nhanh, lan tràn mà đến.
Ở rất xa nhìn lại thì thấy sương mù mênh mông này rõ ràng hợp thành bộ dạng một con nhện, dữ tợn vô cùng.
Cùng lúc đó, tiếng gầm rú dữ dội, cũng từ trên bầu trời, bỗng nhiên truyền đến, kinh thiên động địa, làm cho cả núi non đều run run. Mặt đất cỏ cây, phàm là bị hắc vụ này quét ngang qua, đều héo rũ tử vong trong nháy mắt.
- Đến nhanh thế!
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn mang.