Tay phải Mạnh Hạo lúc này đang nhanh chóng hấp thu lực lượng sương thổ xung quanh, sương thổ gần như biến mất giữa thế gian, giống như vô tận tràn vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến vòng xoáy trên tay phải hắn, đang dần dần ngưng tụ, chữ ‘thổ’ phát tán ánh sáng màu trắng, đang dần dần rõ lên.
Cổ văn chữ ‘thổ’ ngày càng rõ ràng, tu vi của Mạnh Hạo, cũng trào dâng, giống như được truyền vào một cỗ lực lượng mới, khiến cho Mạnh Hạo giờ phút này càng thêm mạnh mẽ.
Mỗi lần tim đập, đều đẩy máu lưu chuyển toàn thân, đến mức cực hạn, ngưng tụ thành tu vi càng mạnh mẽ, hóa thành Kim Đan mạnh mẽ hơn nữa.
- Vẫn chưa đủ… Sương thổ này, khí tức còn mạnh hơn cả tiên thổ!
Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, lộ vẻ quyết đoán, tu vi vận chuyển đến cực hạn, dốc sức hấp thu lực lượng sương thổ xung quanh.
- Đối với ta mà nói, đây là một kỳ ngộ, nếu có thể hấp thu sương thổ này… Ngưng tụ thổ đồ đằng, không biết sẽ mạnh hơn thổ đồ đằng do tiên thổ hóa thành bao nhiêu lần…
Mạnh Hạo lộ vẻ mong chờ.
Cơ thể Mạnh Hạo chấn động, cho dù hắn vẫn còn ở trong tượng băng, nhưng sương thổ đại địa xung quanh tượng băng, lại dần loãng đi. Cho dù loãng đi không nhiều, vì mảng sương thổ đại địa này quá lớn, nhưng nó thực sự có hơi loãng đi, đã thể hiện cho lực lượng sương thổ khổng lồ, tràn vào cơ thể Mạnh Hạo.
Chỉ Hương cách đó không xa, trong một bức tượng băng khác, ánh mắt nàng lúc này, không thể không dời từ người Hàn Sơn và cô gái kia đến trên người Mạnh Hạo.
- Hắn đang làm gì!
Chỉ Hương vừa rồi kinh hãi trước cảnh tượng ở đây, không hề chú ý đến Mạnh Hạo, lúc này khí tức trên người Mạnh Hạo lộ ra, lập tức khiến nàng chú ý.
Vừa liếc qua, Chỉ Hương lập tức trợn tròn mắt, có vẻ không thể tưởng tượng được, còn có phần chấn động với lá gan của Mạnh Hạo.
- Hắn đang hấp thu… Sương thổ nơi này!
- Sương thổ, là vật độc nhất vô nhị của Đệ Cửu Sơn Hải, có lời đồn, rất rất lâu trước kia, từ khi còn chưa có tu sĩ, trong Đệ Cửu Sơn Hải, sinh ra một mảnh thổ địa, có màu trắng ẩn chứa hàn băng vô tận.
- Mảnh thổ địa này, sau vô số năm, sau khi Đệ Cửu Sơn Hải dần dần xuất hiện tu sĩ, nó có được ý thức, lại trải qua rất nhiều năm, phạm vi của nó ngày càng lớn, cho đến một ngày… Mảnh sương thổ này hóa thành một người.
- Người này tung hoành Đệ Cửu Sơn Hải hải vô số năm, tự xưng… Sương Thổ Yêu, sau này được người ta tôn làm Đế, tên là… Sương Thổ Yêu Đế!
- Mạnh Hạo này, hắn lại hấp thu lực lượng sương thổ, cho dù sương thổ nơi này, là do hồn Đạp Tiên Kiều thi triển ra, nhưng rõ ràng nơi này có sự sắp xếp của Sương Thổ Yêu Đế, nếu không, không thể xuất hiện sương thổ!
- Mà Mạnh Hạo, cho dù thứ hắn hấp thu không phải sương thổ thực sự, chỉ là một chỗ bài trí, nhưng cũng vượt xa so với tiên thổ hắn mơ ước, giữa hai thứ, thậm chí căn bản không thể so sánh.
- Vì điển tịch trong tông môn từng bí mật nhắc đến, Tiên Yêu cổ tông trừ Lý Chủ ra, còn có tam đại yêu, chính tam đại yêu này, sáng tạo ra… Đạp Tiên Kiều!
- Hắn cũng không sợ bị ép chết!
Chỉ Hương trước giờ chưa từng nghĩ, bản thân sẽ có một ngày, đố kị một tu sĩ Kết Đan nho nhỏ, cho dù kẻ này có thể trảm Nguyên Anh, có thể khiến một tiên nhân đố kị. Nhưng thấy được Mạnh Hạo hấp thu sương thổ, thì quả là quá kinh người.
Đúng lúc Mạnh Hạo đang dốc sức hấp thu lực lượng sương thổ, Hàn Sơn lại thở dài.
Hàn Sơn lặng lẽ nhìn thê tử, vẻ mặt trở nên dịu dàng, y nghe được lời nói của thê tử, nhìn ra được lúc này thê tử y lại dần dần không còn tỉnh táo, mà có phần mờ mịt, thậm chí ở sâu trong mắt, xuất hiện một đốm u hỏa, giống như lão giả kia.
- Chàng tới cùng với thiếp được chứ?
Cô gái nhẹ nhàng nói, giọng nói có vẻ quỷ dị khó hiểu, nhìn Hàn Sơn.
Hàn Sơn nhắm mắt lại, rồi lập tức mở ra, y mỉm cười, nụ cười càng thêm dịu dàng, y biết, người trước mặt, đã không còn là thê tử của mình, mà hoàn toàn biến thành hồn của Đạp Tiên Kiều.
Y hiểu, cách duy nhất, chính là giết chết thê tử của mình, đối với nàng mà nói, đây là giải thoát, không còn là hồn Đạp Tiên Kiều, không còn cuộc sống vĩnh hằng, từ đây, trở lại thành chính nàng.
Hàn Sơn than nhẹ, dung nhan y lúc này đã trở nên già nua, mặt đầy những nếp nhăn, khí chất trước kia không hề còn nữa, y hiện giờ, dường như là những năm tháng cuối đời, là một lão giả.
Thân hình áo xanh kia, có lẽ vẫn còn cất giấu quá khứ cô đơn, nhưng lại không giấu được vẻ thương tang và mệt mỏi của Hàn Sơn.
Tìm kiếm ba ngàn năm, hổ thẹn ba ngàn năm, nhưng lúc thực sự đối diện, lại thành thế này…
Hàn Sơn lắc đầu vung tay, lập tức tượng băng của Mạnh Hạo và Chỉ Hương liền tan vỡ. Tượng băng tan vỡ, khóe miệng Chỉ Hương cũng trào máu tươi, nhanh chóng lui lại.
Nhưng mỗi một bước đi, vẻ mặt nàng lại tái đi một chút, hàn khí một lần nữa ép tới.
Phía Mạnh Hạo, ngay khi tượng băng tan vỡ, đột nhiên, sương thổ xung quanh tràn về phía Mạnh Hạo, bên ngoài cơ thể hắn lập tức, xuất hiện một vòng xoáy màu trắng khổng lồ.
Vòng xoáy chuyển động, khiến cho sương thổ xung quanh nhanh chóng tiêu tán, bị hấp thu cực nhiều, dung nhập vào cơ thể Mạnh Hạo, hàn khí bức người, khí tức thuộc tính thổ vào giờ phút này lại trào dâng.
Cảnh tượng này, cho dù là người vợ của Hàn Sơn đã trở thành hồn Đạp Tiên Kiều, cũng phải ghé mắt nhìn.
Hàn Sơn quay đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo, đột nhiên mỉm cười.
- Cũng được, ta và ngươi có duyên… Ta sẽ tặng ngươi một phần kỳ ngộ.
Hàn Sơn nói, vung tay lên, ấn mạnh xuống sương thổ đại địa phía dưới. Một ấn này, thân thể Hàn Sơn lập tức run rẩy, một đạo khí tức trong trắng có lam, xuất hiện từ trong cơ thể y, tràn về phía mặt đất.
Khí tức này xuất hiện, khiến Hàn Sơn càng thêm yếu ớt, giống như mất đi bản nguyên, càng thêm già nua.
Khí tức trong trắng có lam này, sau khi nhanh chóng hòa vào mặt đất, lập tức làm cho sương thổ đại địa phạm vi vô tận nhanh chóng biến hóa!
Không còn là màu trắng, mà xuất hiện ánh sáng màu lam, khí tức càng thêm kinh người, hàn khí càng mạnh mẽ, lại có một cỗ khí tức man hoang, trào dâng trên mảnh đất này. Khí tức này có phần thương tang, như ẩn chứa vô vàn năm tháng, dường như đã tồn tại rất rất lâu, nhìn thấu cuộc sống nhân sinh, nhìn tận thói đời ấm lạnh, trải qua sinh sinh tử tử, đi qua đời đời kiếp kiếp. Dường như… Sương thổ đại địa trước kia không phải sương thổ chân chính, mà hiện giờ, mảnh đất này, mới là sương thổ độc nhất vô nhị trong truyền thuyết trên Đệ Cửu Sơn Hải.
Khí tức lẫn giữa trắng lam kia, chính là lực lượng bản nguyên của phân thân duy nhất còn lại trên thế gian hiện giờ của Sương Thổ Yêu Đế là Hàn Sơn. Theo y đẩy ra, giờ phút này, mảnh đất này cũng hoàn toàn trở thành sương thổ chân chính.
Mặt đất nổ mạnh, đồng thời, trên mảnh đất này sương thổ vô tận, cũng đang nhanh chóng ngưng tụ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Càng thu nhỏ, thì càng tinh thuần, tốc độ ngưng tụ cực nhanh chóng, nếu là đứng giữa tinh không, đứng ngoài Đạp Tiên Kiều, thì có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sương thổ vốn che phủ toàn bộ Đạp Tiên Kiều, lúc này nhanh chóng thu nhỏ, chỉ trong mấy nhịp thở.
Mạnh Hạo đã nhìn thấy đường biên của sương thổ ở xa xa.
Hít thêm một hơi, sương thổ vô tận, đã trở thành lam thổ chỉ có trăm trượng!
Không còn màu trắng. Màu lam, mới là sương thổ chân chính năm đó sinh ra Yêu Đế trên Đệ Cửu Sơn Hải.
Trong khoảnh khắc, trăm trượng trở thành mười trượng, rồi mười trượng thành một trượng. Cuối cùng… Sương thổ bích lam sắc một trượng này, lao thẳng vào vòng xoáy trên tay Mạnh Hạo, lập tức dung nhập vào trong.
Trong đầu Mạnh Hạo giờ phút này chấn động, thân thể từ từ bay lên, mái tóc tung bay không cần gió, khí tức càng lúc càng mạnh bộc phát trên người hắn.
Chỉ Hương nhanh chóng lui lại, vẻ mặt chấn động, nàng đã hoàn toàn kinh hãi. Nàng biết rõ ràng, giờ phút này, thứ Mạnh Hạo đang hấp thu là sương thổ thực sự.
Cũng chính giờ phút này, vòng xoáy trên tay phải Mạnh Hạo, lập tức ngưng lại, một chữ ‘thổ’ phát ra ánh sáng màu lam, đột nhiên hiện ra, đồng thời sau lưng Mạnh Hạo, một mảnh sương thổ đại địa khổng lồ đột nhiên biến ảo xuất hiện.
Trên mặt đất có một gốc đại thụ chọc trời, trên thân cây, biển lửa ngập tràn khuếch tán, mà ở khoảng giữa bầu trời và mặt đất, lại có kim loại lỏng hóa thành thiên hà, bày ra một bức tranh kim mộc thổ hỏa.
Tu vi của Mạnh Hạo, cũng gia tăng trong khoảnh khắc, tu vi đã hoàn toàn vượt qua Kim Đan, khiến cho khí tức Mạnh Hạo lúc này, dung hợp cùng với bức tranh hư ảo sau lưng, mạnh mẽ đến mức không thể hình dung. Nhưng có thể tưởng tượng, nếu hiện giờ hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ là Hứa Bạch hoặc Trần Mặc gặp phải Mạnh Hạo, vậy ai sống ai chết còn chưa biết được!
- Mang theo truyền thừa của ta, kiếm của ta, bầu rượu của ta, rời khỏi nơi này đi. Nếu có một này, ngươi có được tu vi có thể lay động cây cầu này, nếu còn nhớ báo ân, có thể đến nơi này, nếu phu thê ta vẫn còn sống, thì cứu chúng ta ra.
Hàn Sơn cười lớn, cho dù già nua tang thương, nhưng ý chí ngạo nghễ trời đất lại trào dâng, y vung tay một cái, thanh kiếm bất ly thân ba ngàn năm nay hóa thành một cầu vồng xanh, bay về phía Mạnh Hạo.
Lại vung tay, bầu rượu chứa kiếm ý vô cùng, cũng theo đó bay đi, lúc tất cả rơi vào trong tay Mạnh Hạo, thì trong lòng Mạnh Hạo xúc động, hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Sơn.
Hắn nhìn bóng lưng của Hàn Sơn, bóng lưng giống hệt như lần đầu hai người gặp nhau trong hư vô, lẻ loi, lạc lõng, lại có phần cô độc…
Hàn Sơn vung tay, một cơn gió lạnh, cuốn lấy Mạnh Hạo và Chỉ Hương còn đang kinh hãi bay về phía xa.
Cơn gió mạnh mẽ này, không cho phép Mạnh Hạo và Chỉ Hương có chút phản kháng nào. Trong cơn gió, hai người ngay lập tức bị cuốn ra xa, nhưng Mạnh Hạo trong cơn gió vẫn cố gắng quay đầu lại, cố nhìn lần cuối.
Hàn Sơn, đi về phía thê tử y tìm kiếm đã ba ngàn năm, ôm lấy nàng, nhắm mắt lại.
- Vì ta, ba ngàn năm trước, nàng cam tâm trở thành kiều nô, ba ngàn năm sau, ta vì nàng, trở thành kiều nô bầu bạn với nàng cả đời, thì có đáng gì…
- Mất đi ý thức, không thể quay đầu, nhưng có thể ở cùng một chỗ với nàng, sinh tử có là gì…
- Ba ngàn năm nay, ta đã nghĩ rất nhiều, truyền thừa cũng được, tu vi cũng xong, cho dù là giấc mơ… Nhưng nếu bên cạnh không có nàng, ta cũng không có thế giới gì.
- Nàng là tất cả của ta.
- Ta cam lòng, tình nguyện tin thờ.
Hàn Sơn lẩm bẩm, khi mở mắt ra, trong mắt có vẻ mơ hồ, nhưng sự cô độc, lạc lõng, lẻ loi, lại cũng biến mất.
Bên cạnh y, trong mắt thê tử y cũng có vẻ mờ mịt, hai người đứng bên nhau, quay người rời đi, sau lưng bọn họ, mấy triệu kiều nô lần lượt đi theo, một đoàn u hồn… Càng đi, càng xa.
- Đạp Tiên Kiều lúc nào lại xuất hiện… Hỏi chàng ngày nào lại gặp nhau…