Vang vọng, không chỉ trong yêu thân của Mạnh Hạo đang ở Bát Mạch liên minh, mà cả bản tôn Mạnh Hạo đang lao tới còn cách Bát Mạch liên minh không xa.
Đồng thời vang vọng.
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, quay người đi về phía xa. Trước đây hắn đã dò xét trận pháp này, biến hóa tâm thần, không hề dẫn tới chú ý của những người xung quanh đang quan sát hắn.
Mạnh Hạo rời xa, những thần thức ngưng tụ trên người hắn, mới dần dần mất đi.
Màn đêm, Mạnh Hạo ngồi trong lều trướng, đôi mắt lóe lên, suy tư không nói.
Tôn Đại Hải đã nhập định, đối với nơi này, tuy lão không phải hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng cơ bản tin tưởng đến tám phần, cho rằng Bát Mạch liên minh này, quả thực là chỉ để buôn bán.
Đồng thời, trong vành đai sát với khu trung tâm của phía bắc Tây Mạc, mặt đất rộng lớn, theo bước đi thời gian gần đây của Ô Thần ngũ bộ, yêu linh không thể lẩn trốn, đã lục tục bị bảy bộ lạc xung quanh nhận rõ toàn bộ.
- Đây là…
- Yêu linh! Đây là yêu linh!
- Lại có yêu linh xuất thế, nhất định phải thu được!
Bảy bộ lạc xung quanh, ngoài hai bộ lạc phát hiện yêu linh cực sớm ra, thì năm bộ lạc khác hoàn toàn kinh hãi. Tiếp đó, trong bảy bộ lạc, có năm bộ lạc lập tức phái tộc nhân, tiến tới vị trí đánh dấu có yêu linh trên bản đồ.
Nhất thời, cả khu vực này trời đất biến sắc, gió mây nổi lên.
Trên la bàn mà đại tế tự các bộ lạc nắm giữ, phát tán ra quang mang yêu dị, khiến cho bảy bộ lạc đều kinh hãi, cùng lúc phái ra tộc nhân. Trong Bát Mạch liên minh, hội nghị tập hợp các tộc công và đại tế tự tám bộ lạc, cũng nổ ra tranh luận mạnh mẽ.
- Chết tiệt, lúc này làm sao lại xuất hiện yêu linh chứ!
- Đã điều tra được, các bộ lạc xung quanh đều xuất động, mà theo phương hướng yêu linh di chuyển, chính là vị trí Bát Mạch liên minh chúng ta đây!
Nếu không có gì bất ngờ, hai ngày nữa, yêu linh này sẽ xuất hiện trên Bát Mạch liên minh chúng ta. Khi đó, cũng là lúc tộc nhân các bộ lạc phái ra tranh đoạt lẫn nhau!
- Có cần kéo dài thời gian thu lưới không… Dù sao kế hoạch của chúng ta tuy quan trọng, nhưng yêu linh này… cũng rất quan trọng!
- Nếu có thể trong khi đạt được mục đích thu lưới, vẫn có thể thu được yêu linh này, vậy thì tất cả hoàn mỹ rồi…
Trong khi các cường giả Bát Mạch liên minh thì thầm bàn luận, lão giả mặc trường bào màu đỏ ngồi ở vị trí chủ tọa, vốn đang nhắm mắt, đột nhiên mở to mắt.
- Đủ rồi!
Lão dửng dưng mở miệng, giọng nói truyền ra, giống như sấm sét truyền khắp nơi, khiến cho tất cả mọi người ở đây, lập tức yên tĩnh.
- Yêu linh tuy tốt, nhưng với Bát Mạch liên minh ta mà nói, khôi phục lực lượng đồ đằng mới là trọng điểm. Thực lực của Bát Mạch liên minh chúng ta ở phía đông Tây Mạc bị tổn thương nghiêm trọng, chư vị đạo hữu cũng đều bị thương. Quan trọng hơn là, tu vi của chúng ta không thể vọng động, nếu không vì đồ đằng bị tổn hại, sẽ có nguy cơ tu vi tuột dốc.
- Đây cũng là nguyên nhân chúng ta ở nơi này tu dưỡng, khó mà quét sạch các bộ lạc xung quanh nơi này được.
- Cho nên mới định ra kế hoạch này, hấp dẫn ngày càng nhiều tu sĩ nơi này tới đây, tiếp đó nhờ trận pháp thực hiện huyết tế, khôi phục huy hoàng của đồ đằng. Yêu linh đó tới đây, là một chuyện tốt!
- Lão phu đang suy nghĩ có biện pháp nào tốt hơn, hấp dẫn thêm nhiều người nữa tới không!
Lão giả dửng dưng mở miệng, trong lúc nói, đôi mắt lóe lên một tia hàn mang.
Lão nói xong, tu sĩ Bát Mạch liên minh xung quanh, sau một hồi im lặng, lần lượt gật đầu.
Các phương nổi lên phong vân, sáng sớm hôm sau, hội đấu giá của Bát Mạch liên minh, cứ thế triển khai.
Vì người tham gia hội đấu giá quá nhiều, có đến hơn hai mươi ngàn người, cho nên nơi này không cố định vị trí làm sàn đấu giá, toàn bộ nơi này, là một trường đấu giá khổng lồ.
Sáng sớm, tất cả cửa hàng nơi đây, đều không cánh mà bay, biến mất hoàn toàn, lộ ra một khu vực rộng rãi, xung quanh, lại có rất nhiều lều trại. Trong lều trại, có từng tu sĩ Bát Mạch liên minh đi ra, phân tán khắp nơi, duy trì trật tự.
Mỗi người tham gia đấu giá, trong tay đều có một miếng ngọc giản. Những ngọc giản này liên tục được phát ra trong mấy ngày hôm nay, lúc này mỗi người một cái.
Mạnh Hạo và Tôn Đại Hải ở cùng một chỗ, cũng có hai cái.
- Sắp bắt đầu rồi!
Tôn Đại Hải hít sâu một hơi, trong lòng có hơi kích động. Loại đấu giá cỡ lớn thế này, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh như lão, cũng là lần đầu tiên tham gia.
Mà Mạnh Hạo, hoàn toàn thấy bình thường, đấu giá của Tử Vận Tông năm đó, một trăm ngàn người tham dự, so với nơi này, cho dù là quy mô hay là diện tích, đều cao hơn rất rất nhiều.
Đồng thời, giữa không trung, xuất hiện một màn sáng mờ ảo, trong màn sáng, một người đàn ông trung niên đi ra. Người này mặt mũi trắng trẻo, tướng mạo ưu tú, sau khi xuất hiện thì nở nụ cười, chắp tay chào mấy chục ngàn người dưới mặt đất.
- Lại được gặp chư vị đạo hữu rồi, tại hạ Đông Hàn Tử, có lẽ những đạo hữu ở đây có không ít vị biết tại hạ. Dù sao bốn lần đấu giá trước đây, cũng là do tại hạ chủ trì.
- Hội đấu giá hôm nay, là lần đấu giá cuối cùng Bát Mạch liên minh ta tổ chức ở nơi này, quy củ không đổi, ngọc giản trong tay các vị đạo hữu, có thể đưa ra giá cả, sẽ xuất hiện ở nơi này.
- Lời không cần nói thêm, món hàng đầu tiên của hôm nay…
Giọng Đông Hàn Tử vang vọng, hội đấu giá lập tức mở màn. Món hàng đầu tiên, lập tức khiến không ít người động lòng, ra giá vào ngọc giản, khiến cho giá cả lập tức xuất hiện trên màn sáng giữa không trung, cũng nhanh chóng biến hóa, liên tục tăng cao.
Tôn Đại Hải mở to mắt, chăm chú quan sát giá cả trên màn sáng, mà Mạnh Hạo, lại không hề để ý tới hội đấu giá này, ánh mắt hắn quét qua khắp nơi, hơi có suy nghĩ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, kích thích trong hội đấu giá vẫn duy trì tăng lên, cho đến hai canh giờ sau, sắp tới chính ngọ, khi Đông Hàn Tử bắt đầu đấu giá một đồ đằng Thánh Tổ, hội đấu giá này, gần như đạt đến đỉnh cao.
Bất luận là ngôn từ, hay là lạc ấn ngọc giản, đủ loại thanh âm ra giá kinh thiên động địa, nhìn có vẻ tán loạn, nhưng trên thực tế lại rất có trình tự. Tôn Đại Hải hoàn toàn kích động, thậm chí lấy ngọc giản ra, cũng tham gia ra giá.
Mấy chục ngàn người trên mặt đất như điên cuồng, chỉ có Mạnh Hạo, mặc đồ đen, người ngoài không nhận ra biểu cảm, mà trong mấy chục ngàn người, sợ rằng chỉ có một mình hắn tỉnh táo, cũng vẫn không hề nổi bật.
- Hay cho một trận pháp yêu khí!
Hàn quang lóe lên trong mắt Mạnh Hạo. Trước đó hắn đã nhìn ra trận pháp của nơi này, sáng sớm nay, lúc hội đấu giá bắt đầu, trận pháp cũng từ từ vận chuyển. Lúc này tốc độ vận chuyển đã nhanh hơn không ít, yêu khí ngưng tụ ngày càng nhiều, đồng thời còn phát tán ra những dao động vô hình, có thể ảnh hưởng đến tình cảm.
Chính loại dao động này, khiến cho mấy chục ngàn người nơi này, ai nấy đều như phát cuồng.
Hoàn toàn ngược lại với mấy chục ngàn người này, là tu sĩ của Bát Mạch liên minh xung quanh. Những người này có người từng là chủ các cửa hàng, hoặc là người làm thuê, cũng có thể là thủ vệ, lúc này xuất hiện khắp nơi, ai nấy đều mang vẻ mặt trào phúng, còn có cả nụ cười lạnh nơi khóe miệng.
Ở xa xa, Mạnh Hạo nhìn thấy một làn sương mỏng, không biết xuất hiện từ lúc nào, ngay khi nó bao bọc khắp nơi, thì trên bầu trời, có mười sáu tu sĩ lơ lửng, lạnh lùng nhìn mọi người phía dưới.
Mười sáu người này có một nửa là Nguyên Anh sơ kỳ, bốn người Nguyên Anh trung kỳ, còn có hai người Nguyên Anh hậu kỳ.
Âu Vân Tử và vị văn sĩ trung niên kia, còn cả vị nữ tử mặc cung trang cũng ở trong đó.
Mười sáu người này phát tán tu vi, nhưng trong mắt Mạnh Hạo, tu vi những người này đều có phần bất ổn, giống như miễn cưỡng ngưng đọng lại vậy. Ngoài ra trong đó còn có mấy người, trong khí tức có yêu khí nhàn nhạt.
Vẻ mặt Mạnh Hạo lãnh đạm, sau khi ánh mắt quét qua, nhìn Tôn Đại Hải một cái, dửng dưng mở miệng gọi tên lão. Tiếng nói phát ra, rơi vào trong tai Tôn Đại Hải, khiến Tôn Đại Hải chấn động, vẻ điên cuồng trong mắt biến mất, trở nên mờ mịt, nhưng nhanh chóng trở nên kinh hãi. Lão ý thức được trạng thái bản thân trước đó, rất không ổn.
Hô hấp gấp gáp, Tôn Đại Hải cẩn thận nhìn mọi người xung quanh, khi nhìn thấy gần như tất cả mọi người đều có vẻ điên cuồng, không ngừng ra giá, trán Tôn Đại Hải ướt đẫm mồ hôi.
- Thánh…
Lão bất giác nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Đi theo ta.
Mạnh Hạo bình tĩnh nói, đi về phía sau, Tôn Đại Hải vội vã đi theo, hai người xuyên qua giữa đám người, cũng không dẫn tới quá nhiều chú ý. Khi xuất hiện ở một vị trí khác, Mạnh Hạo dừng lại.
- Nơi này tạm coi là an toàn, lát nữa nếu có biến cố gì, ngươi nhớ kỹ phải đả tọa ở nơi này, không thể bước ra.
Tôn Đại Hải cũng là hạng mưu kế thâm sâu, trước đó là bị ảnh hưởng, hiện giờ sau khi khôi phục tâm trí, sớm đã phát giác ra sự quỷ dị xung quanh, nghe vậy liền gật đầu nói vâng, thầm tự quyết định, bản thân cho dù thế nào, cũng sẽ không rời khỏi khu vực này.
Đồng thời, càng thêm kính cẩn với Mạnh Hạo từ đáy lòng. Lúc nhìn Mạnh Hạo, lão không nhìn thấy mặt mũi Mạnh Hạo trong bộ đồ đen, nhưng lại có thể cảm nhận được, ánh mắt của Mạnh Hạo, giống như đang nhìn về trung tâm nơi này.
Linh thức của Mạnh Hạo dung hợp với yêu khí đã phát tán, dung nhập vào mặt đất, quan sát trận pháp ở nơi này. Trận pháp này vận chuyển càng lúc càng nhanh, sương mù xung quanh cũng càng thêm nồng đậm.
- Lúc chính ngọ, là khoảnh khắc thiên địa chí dương, nhưng vật cực tất phản… Khoảnh khắc này, là chí dương chí cương, nhưng cũng đồng thời là chí âm chí nhu!
- Mà yêu khí, cho dù là loại khí tức nào, cương cũng được, nhu cũng xong, đều sẽ xuất hiện ngay lúc chính ngọ!
Mạnh Hạo yên lặng tính toán thời gian.
- Còn ba nhịp thở… Ba, hai, một…
Đôi mắt Mạnh Hạo trong khoảnh khắc lộ ra u mang. Chính vào lúc này, đột nhiên, trận pháp trên mặt đất ầm ầm vận chuyển, sương mù xung quanh lập tức cuộn trào. Cùng lúc đó, mặt đất đột nhiên biến thành màu đỏ, giống như máu tươi.
Từng đợt khí tức yêu dị lập tức bộc phát, giữa trời đất, yêu khí tung hoành, kinh thiên động địa. Cỗ yêu khí này hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy này xuất hiện giữa bầu trời, ầm ầm chuyển động.
Nhưng cảnh tượng này, Tôn Đại Hải cũng có ngẩng đầu, nhưng lại không thể nhìn thấy. Lão nhìn thấy tất cả đều bình thường, bầu trời vẫn là bầu trời, không hề có biến hóa.
Nhưng trong mắt Mạnh Hạo, lại kinh thiên động địa!
Mười sáu tu sĩ giữa không trung, lúc này toàn bộ bắt quyết, đồng loạt gầm lên, mười sáu phù văn lập tức phân tán, lao thẳng lên vòng xoáy giữa trời.
Tiếng vòng xoáy vang vọng ầm ầm, người ngoài không nghe được, chỉ có mình Mạnh Hạo có thể nghe thấy. Hắn nhìn vòng xoáy, hơi có cảm giác quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Vòng xoáy ầm ầm chuyển động, dần dần xuất hiện một hắc động, trong hắc động này… lại xuất hiện một thế giới!
Ngay khoảnh khắc nhìn rõ thế giới đó, Mạnh Hạo liền chấn động, lộ vẻ không thể tin tưởng. Hắn cuối cùng cũng nghĩ ra, tại sao lại cảm thấy quen thuộc!