Nhìn thấy ngọn núi này, hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời. Hắn thầm nghĩ trên ngọn núi này ắt hẳn có nhiều yêu thú tồn tại, sau đó thân thể lóe lên, lao thẳng tới.
Phía sau hắn, Thượng Quan Tu nhìn ngọn núi thì biến sắc. Tu vi của hắn cao hơn Mạnh Hạo, bước vào tu chân giới cũng lâu hơn nhiều, kiến thức và hiểu biết hơn nên chỉ liếc mắt là hắn nhận ra ngọn núi này có điểm không bình thường.
Thấy Mạnh Hạo không do dự lao thẳng vào trong, hắn cũng đành cắn răng đuổi theo mà không kịp suy nghĩ nhiều.
Trong lúc này, trên vạt đất bằng ở đỉnh núi, Ngô Đinh Thu và Tống lão quái ngồi đối diện nhau.
Hai lão đang đánh cờ nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quan sát diễn biến phía dưới khu rừng và chân núi của đám đệ tử với yêu thú.
Ở trên đỉnh núi, hai lão có thể quan sát rõ ràng.
Ngày hôm nay, toàn bộ đệ tử của Tử Vận Tông đã tiến vào khu rừng nhưng không cách nào tiến sát chân núi vì bị đám yêu thú chèn ép.
- Đệ tử Tử Vận Tông quả nhiên không tầm thường, có thể trụ lại trong khu rừng của lão phu một đêm. Thực không tệ! Ngô Đinh Thu, ngươi có thể tự hào đó.
Tống lão quái cười ha ha, thần sắc đắc ý phi thường.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, lão luôn thấy phấn chấn khi chứng kiến vẻ mặt âm trầm của Ngô Đinh Thu.
Ngô Đinh Thu nhìn đám đệ tử đang chật vật dưới chân núi thì cau mày, lão hừ lạnh.
- Ngô Đinh Thu, lão hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu đó. Lần trước Kim Hàn Tông cũng đến tìm lão phu, muốn đưa đệ tử tới đây tiến hành thí luyện. Kết quả là không có một ai có thể lên núi. Tới cơ hội nhìn thấy bảo vật và yêu thú cường đại trên núi còn không có khiến ta cảm thấy rất thất vọng. Hi vọng đệ tử của Tử Vận Tông các ngươi có thể tiến lên, tranh giành cùng đám yêu thú ấy.
Tống lão quái lên tiếng, giọng nói không giấu sự đắc ý.
Lão nhấc tay lên, nhìn theo hướng lão chỉ hiện ra một con viên hầu có bộ lông trắng.
Toàn thân như có tuyết bao phủ, hai con mắt cũng mang màu trắng, bộ dáng cực kỳ hung tàn.
Móng vuốt sắc bén của nó vừa xé đứt một cánh tay của một tên đệ tử.
Tốc độ công kích của nó cực nhanh, đã có bảy, tám đệ tử của Tử Vận Tông bị thương trong tay nó.
- Đây là Tuyết Viên dị chủng, trong thế gian này cũng rất hiếm thấy. Mười năm trước lão phu ngẫu nhiên thu phục được, cực kỳ quý hiếm. Ngươi nhìn xem, lông của nó phát sáng, màu tuyết trắng ánh lên dưới ánh sáng ban ngày. Một thời gian nữa, nếu bán đi nhất định sẽ rất được giá.
Tống lão quái vừa cười vừa nói.
Ngô Đinh Thu đứng ở bên cạnh càng thêm lạnh lùng.
Lão không ngờ, một thời gian không gặp, Tống lão quái lại tìm được nhiều yêu thú cường đại như vậy.
Đúng lúc này, Tống lão quái đảo mắt ra biên giới của khu rừng thì nhìn thấy Mạnh Hạo và Thượng Quan Tu đang một chạy, một đuổi tiến vào bên trong.
Lão nở nụ cười.
- Lại có người ngoài tiến vào rồi kìa. Ngô Đinh Thu, ngươi nhìn xem.
- Lão phu là người giữ lời, cấm chế nơi này tuyệt sẽ không ngăn trở tu sĩ tiến vào. Hai người đó đã muốn chết, lão phu cũng không ngăn cấm.
Ngô Đinh Thu hừ lạnh.
Lão không đáp ngay, cũng không hề để ý tới hai người Mạnh Hạo và Thượng Quan Tu mà chỉ nhìn chằm chằm vào con khỉ trắng.
Đứng gần nó là một tên đệ tử của Tử Vận Tông, tuổi chừng mười bảy, mười tám.
Hắn đang bấm pháp quyết, sau lưng hiện lên một quyển sách cổ tràn ngập khí tức mạnh mẽ trấn áp con khỉ kia.
- Con khỉ trắng dị chủng kia quả nhiên lợi hại, nhưng ngươi nhìn xem, cuối cùng cũng trở thành sủng thú của đệ tử ta mà thôi.
Tên đệ tử đó là Thạch Nham, sau khi nhập tông thì lấy được sách cổ, tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng bảy, chuyên trấn áp yêu thú.
Trong lòng Ngô Đinh Thu chấn động, vẻ mặt lộ ra một tia đắc ý hiếm hoi.
Với thân phận của lão, thông thường sẽ không có biểu hiện thất thố như vậy, nhưng suốt thời gian qua bị Tống lão quái chế giễu, lão không nhịn được cảm giác muốn vượt lên đối phương.
Nhưng lão vừa mới dứt lời, từ phía đó vang lên âm thanh gào thét thảm thiết.
Giữa ngực Thạch Nham bị một vết thương, máu thịt vang tung tóe, ánh mắt hoảng sợ lui lại phía sau.
Thân thể con khỉ trắng lại biến lớn cao tới hơn hai trượng.
Nó không ngừng vuốt ngực, khí tức mạnh mẽ, toàn thân cực kỳ uy vũ.
Tống lão quái không nhịn được cười ha hả, còn lão giả Ngô Đinh Thu nhìn chằm chằm vào con khỉ, muốn giơ tay đập chết nó mà không có cách nào, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đúng lúc này, thân ảnh của Mạnh Hạo luồn lách trong rừng, tiến gần tới vị trí của con khỉ trắng.
Hắn liếc mắt đã nhìn thấy nó, hai mắt sáng ngời.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của tên thiếu niên Thạch Nham kia nhưng không để tâm tới.
Thượng Quan Tu đang đuổi sát phía sau nên Mạnh Hạo không tiện để lộ ra mảnh gương đồng.
Con khỉ trắng nhìn thấy Mạnh Hạo thì gào rú muốn lao tới, Mạnh Hạo nhấc tay phải lên, thanh thiết thương trong ba thanh trường thương mà hắn nhờ phụ thân của Tiểu Bàn Tử làm hiện ra trước ánh mắt ngạc nhiên của Thạch Nham.
Thanh trường thương hiện ra trước ánh mắt mọi người còn mảnh gương đồng được Mạnh Hạo giấu trong ống tay áo rộng nên không bị phát hiện, tất cả đều dồn sự chú ý lên thành trường thương trong tay hắn.
Đây là thanh trường thương làm bằng sắt nhưng có khắc hoa văn phức tạp, được làm dựa theo yêu cầu của Mạnh Hạo, nhìn qua cũng thấy nó không tầm thường.
Hắn nắm chặt trường thương tiến về phía trước, trường thương công kích về phía con khỉ.
Cái miệng lớn của con khỉ chợt nổ tung, huyết nhục văng ra tung tóe.
Nó kêu lên thê lương, cả thân thể bay lên không trung, rơi xuống mặt đất, nó nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt hoảng sợ vô cùng.
- Hẳn là mảnh gương này chiếu rọi lên thân yêu thú, khiến khí tức trong cơ thể chúng hỗn loạn, làm bành chướng lên tìm cách thoát ra ngoài thân thể.
Những yêu thú cường đại đều có thân thể rất cường hãn, cho nên vị trí phát nổ không phải lúc nào cũng diễn ra ở mông chúng, mà có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí xung yếu nào trên thân thể.
Mạnh Hạo liếc con khỉ trắng, thầm suy đoán trong lòng.
Mảnh gương đồng ở bên cạnh hắn đã được ba năm, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình phải chính xác tới tám, chín phần mười.
Lúc này, Mạnh Hạo không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn thân thể thê thảm của con khỉ, cầm trường thương lao thẳng tới rồi vụt qua, biến mất không để lại tăm tích gì.
Lúc Thượng Quan Tu đuổi tới, nhìn thấy con khỉ thì cả kinh.
Con khỉ trắng cũng kinh ngạc không kém.
Nó không nhìn thấy thanh trường thương trong tay Thượng Quan Tu thì phẫn nộ trong lòng bột phát, lao thẳng về hướng hắn.
Trên đỉnh núi, Tống lão quái đang cười cũng phải sững lại.
Ngô Đinh Thu ở bên cạnh cũng ngơ ngác mất một lúc, cẩn thận nhìn về phía Mạnh Hạo đang ẩn hiện bên trong khu rừng, trong mắt ánh lên một tia kinh dị.
Mạnh Hạo đang di chuyển cực nhanh trong rừng, hắn nghe rõ tiếng gào thét của con khỉ trắng và tiếng kêu của Thượng Quan Tu.
Tiến thêm một đoạn, hắn nhìn thấy phía trước có bốn, năm tên tu sĩ mặc áo trắng đang chém giết cùng với ba con yêu thú lớn cỡ chừng hai trượng.
Ba con yêu thú này có một con chính là con hổ lớn màu đen, một con khổng tước toàn thân phát ra ánh sáng tím lóng lánh, con thứ ba là một con chuột to lớn, ánh mắt hung tàn, vẻ mặt dữ tợn.
Thấy Mạnh Hạo xuất hiện làm nhiễu loạn trận chiến của chúng, ba con yêu thú trợn mắt, hóa thành một cơn gió lao tới.
Thần sắc Mạnh Hạo không hề biến đổi, bước chân không dừng lại, trường thương trong tay vung lên.
Thân thể con khổng tước run lên bần bật, đầu nó nổ tung không kịp kêu lên đã tử vong, thân thể rơi đánh phịch xuống đất, máu tươi tràn ra đất.
Hai con yêu thú còn lại chấn động, nhìn thân ảnh Mạnh Hạo lướt qua, tinh thần hoàn toàn bị hắn chấn nhiếp.
Bản thân Mạnh Hạo cũng không hề dừng lại một khắc nào, chỉ tiếp tục chạy về phía trước.
Hắn chạy không lâu thì Thượng Quan Tu xuất hiện, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Khóe miệng Mạnh Hạo cười lạnh, tốc độ di chuyển trở nên nhanh hơn.
Trên đường có gặp yêu thú, trường thương trong tay hắn phất lên là không yêu thú nào có thể ngăn cản hắn.
Tất cả đều tránh sang bên, vẻ mặt hoảng sợ thấy rõ.
Ngược lại với Mạnh Hạo, Thượng Quan Tu liên tục bị đám yêu thú chặn lại đánh giết, tiếng gào thét vang lên quanh quẩn.
Khoảng cách giữa hắn và Mạnh Hạo ngày một bị nới rộng.
Trên đường chạy trốn, Mạnh Hạo nhìn thấy không ít tu sĩ mặc áo trắng, tất cả đều đang tiến hành chém giết với đám yêu thú, bộ dạng chật vật vô cùng.
Lúc Mạnh Hạo xuất hiện, xuất ra trường thương khiến đám yêu thú hốt hoảng lùi lại, kêu gào thảm thiết rồi lại biến mất thì ánh mắt đám tu sĩ nhìn hắn như muốn lồi ra.
- Người kia là ai?
- Trường thương trong tay hắn là pháp bảo gì mà có uy lực kinh người như vậy?
- Chết tiệt! Nếu ta có thanh trường thương ấy trong tay thì nhất định có thể hoành hành giữa đám yêu thú này.
Thân ảnh Mạnh Hạo chạy qua, đám tu sĩ của Tử Vận Tông bàn tán ầm ĩ.
Trên đỉnh núi, Ngô Đinh Thu đã hồi phục thần sắc như trước, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười nhìn Tống lão quái.
- Đám thiên địa dị chủng của ngươi quả thực không tệ! Theo lão phu thấy, con thì nổ đầu, con thì toàn thân máu huyết tung tóe, có con còn nổ tung bộ mông. Tống lão quái, chỗ này không hổ là yêu sơn chứa toàn yêu thú cường đại của ngươi, hôm nay thu hoạch không tồi chứ hả?
Sắc mặt Tống lão quái vô cùng khó coi.
Lão nhìn lướt qua Mạnh Hạo đang chạy qua đám yêu thú, đi tới đâu là đám yêu thú gào thét thảm thiết, máu tươi trào ra, nhất là cái chết của con khổng tước làm hắn vô cùng đau lòng.
Đó là con Tuyết Phượng rất hiếm có trên thế gian này, lão đã bỏ ra một cái giá cực lớn mới đổi được, coi nó như trân bảo, nuôi nấng tới tận hôm nay.
Thế mà chỉ một thanh thiết thương của Mạnh Hạo đã khiến đầu nó nổ tung, chết ngay tức khắc.
Trong lòng Tống lão quái rất thương xót, song thần sắc lại làm ra vẻ hời hợt không thèm để ý.
- Chuyện này đã tính là gì? Phần lớn linh thú của lão phu ở tại trên ngọn núi, huống gì người này cũng không phải là đệ tử của Tử Vận Tông các ngươi, ngươi có gì mà đắc ý?