Hai mươi ngàn người, đối kháng hai trăm ngàn người!
Đây là một trận chiến tranh mà hai bên chênh lệch cực lớn, thậm chí trong mắt rất nhiều người, đây sẽ là một trận đồ sát!
Cho dù Hắc Long và Ô Thần bộ, đều là thân trải trăm trận, nhưng đối mặt với những bộ lạc cướp đoạt đông gấp bản thân cả chục lần, thì khả năng chiến thắng cũng rất thấp. Gần như việc duy nhất có thể làm, chính là dùng hết sức lực, giết càng nhiều kẻ cướp đoạt càng tốt.
Dường như, đây là việc duy nhất có thể làm.
Nhưng… Đối với Ô Thần bộ và Hắc Long đại bộ mà nói, còn có một lựa chọn khác… Đó chính là đàn dị yêu do Mạnh Hạo, đồ đằng Thánh Tổ của Ô Thần bộ nắm giữ, chào mời, bao lần chiến đấu, Ô Thần bộ có thể từ hơn một ngàn người ban đầu, trở nên mạnh mẽ như hiện giờ. Có thể nói mỗi trận chiến tranh, đàn dị yêu của Mạnh Hạo đều mang tới tác dụng quyết định trong thắng bại.
Bốn trăm ngàn dị yêu, lực lượng đáng sợ mà bất cứ một bộ lạc nào cũng không thể có được. Lúc này, trở thành lưỡi dao vận mệnh quyết định tất cả trên chiến trường.
Tiếng nổ vang trời xuất hiện, trận chém giết lập tức bắt đầu, tộc nhân của Ô Thần bộ, Hắc Long đại bộ, giống như một mũi đao nhọn, gào thét xông tới liên minh hai mươi bộ lạc cướp đoạt.
Tiếng chém giết, lập tức vang khắp trời đất, tộc nhân Ô Thần bộ có phần khác với những trận chiến trước kia, bọn họ như đang biến hóa vị trí, lúc này thỉnh thoảng lại thay đổi, giống như đang bày trận.
Gió thổi nghẹn ngào, trời đất đổi màu, cả trời đất, trong khoảnh khắc, như hoàn toàn biến đổi.
Đất trời rung chuyển, tiếng gầm thét chấn động bầu trời tối đen, mưa tím vẫn rơi tầm tã, chém giết cứ thế diễn ra trên mặt đất một cách vô tình.
Hắc Long đại bộ, hoàn toàn điên cuồng, hơn mười ngàn tộc nhân hoàn toàn bộc phát, khiến cho nhất thời, không có bất kỳ bộ lạc cướp đoạt nào có thể ngăn cản.
Tộc nhân Ô Thần bộ ai nấy tràn đầy sát khí, đôi mắt đỏ ngầu, đây là trận chiến cuối cùng quyết định sống chết. Nếu không thể sống… Vậy chết có đáng gì!
Sinh cơ duy nhất, đang ở trước mắt. Nếu không thể bước vào Mặc Thổ, thì ở trong Tử Hải mất đi linh khí, khô héo đi giống người bình thường. Không bằng bộc phát toàn bộ ngọn lửa sinh mệnh vào giờ phút này, thiêu đốt trong chiến đấu, chết cũng có thể cười thoải mái.
Tiếng nổ, tiếng pháp thuật tan vỡ, tiếng gào thét thảm thiết, hoàn toàn hòa trộn, thành một khúc nhạc chiến tranh. Giữa trời đất như không còn bất cứ khúc nhạc nào có thể hùng tráng như nó, cũng không có bất cứ lời ca nào, có thể chấn động như nó.
Hứa Bạch ngẩng đầu cười lớn, xông ra, nơi y đi qua, không ai có thể địch, máu tươi trên người y, có của bản thân, nhưng của kẻ địch còn nhiều hơn nhiều. Tiếng cười của y có phần thê lương, có chấp nhất hi vọng, có quyết tâm nếu không thể sống thà rằng chết trận.
Mạnh Hạo nhìn thấy tất cả, tâm thần hắn chấn động, máu hắn như sôi trào, đôi mắt xuất hiện tơ máu, sinh mệnh của hắn, giờ phút này, được trận chiến cuối cùng này thắp lên hoàn toàn rồi.
- Dưới Mặc môn, giống như một vở kịch… Mà đám người trên tường thành, là kẻ xem kịch, chiến trường này, mới là sàn diễn.
Mạnh Hạo nhìn hơn hai chục bộ lạc đang chém giết phía trước, mấy trăm ngàn tu sĩ, đông nghịt không thấy biên giới, giống như một trận thủy triều hủy diệt, mang theo sát cơ ngập trời cuốn tới.
Mưa tím vẫn rơi, nước mưa rơi trên người mỗi người, không hề dừng lại.
- Đang diễn cũng vậy, xem diễn cũng thế… Một trận chiến này sẽ kết thúc!
Sát cơ xuất hiện trong mắt Mạnh Hạo, tay phải giơ lên, bốn trăm ngàn dị yêu lập tức gầm lên, lao thẳng về phía các bộ lạc cướp đoạt.
Bên bộ lạc cướp đoạt, có hơn trăm Tư Long, đồng thời bay ra, được tầng tầng bảo vệ, dùng tận lực khống chế bốn trăm ngàn dị yêu thuộc về bọn họ, cứng rắn chống lại Mạnh Hạo.
Đúng lúc này, tất cả tu sĩ Nguyên Anh từ hai mươi bộ lạc cướp đoạt, đồng thời bay ra, ai nấy đều có vẻ tàn nhẫn lao thẳng về phía Hắc Long và Ô Thần bộ.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, vừa thấy tàn ảnh, bọn họ đã tới gần, tiếng chém giết, thần thông thuật pháp, lập tức dậy lên. Tu sĩ Nguyên Anh của Ô Thần và Hắc Long đại bộ cộng lại cũng không đến ba mươi người, so với liên minh hai mươi bộ lạc cướp đoạt, hoàn toàn ở vào thế yếu.
Nhưng… Đàn dị yêu của Mạnh Hạo hoàn toàn đủ, phân ra một ít dị yêu mạnh mẽ, lập tức tham gia cuộc chiến, khiến cho chiến loạn diễn ra khắp chiến trường.
Đồ đằng Thánh Tổ của hai mươi bộ lạc cướp đoạt cũng gào thét xông lên, hình dạng bọn chúng khác nhau, nhưng cùng phát ra khí tức kinh người. Lúc xông tới, đồ đằng Thánh Tổ của Hắc Long đại bộ cũng xuất hiện, bên Ô Thần bộ cũng không khác gì, còn có cả Thiên Phương thú gầm thét hỗ trợ chém giết.
Trận chiến này, chỉ vừa mới tiếp xúc, đã rất kinh người.
Còn có bốn đồ đằng Thánh Tổ, mười mấy tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, xuất hiện giữa trận chiến, khóa chặt Mạnh Hạo và Hứa Bạch. Nhất là Mạnh Hạo, có đến ba đồ đằng Thánh Tổ, bảy lão già Nguyên Anh hậu kỳ tấn công. Bọn họ đã nhận ra thân phận của Mạnh Hạo, hiểu rằng chỉ cần Mạnh Hạo chết đi, đàn dị yêu tất tan vỡ, trận chiến này, có thể dễ dàng thắng lợi.
Gần như ngay khi bọn họ tới gần Mạnh Hạo, đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, tay phải giơ lên, trong mặt nạ huyết sắc lập tức xuất hiện lôi quang, trong khoảnh khắc, hồn Lý gia lão tổ, được Mạnh Hạo thả ra ngoài.
Lý gia lão tổ vừa ra, lôi đình hồng mang lập tức vô tận, lấy trung tâm là lão, cuồn cuộn tràn ra bốn phương tám hướng, trong khoảnh khắc, phương viên mấy trăm trượng lập tức hóa thành một lôi trì.
Trong lúc sấm vang chớp giật, bảy lão già Nguyên Anh, bốn đồ đằng Thánh Tổ muốn giết chết Mạnh Hạo, không khỏi dừng lại một chút. Đây không phải là sấm sét bình thường, đây là thiên kiếp chi lôi do Lý gia lão tổ thân là lôi hồn hấp thu.
Trong tiếng nổ vang, bọn họ dừng lại trong khoảnh khắc, Mạnh Hạo hóa thành khói xanh, ngưng tụ hắc nguyệt, nhanh chóng chạy xa, lao thẳng vào những tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ trong bộ lạc cướp đoạt. Tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới, ma thương trong tay xuất động, ma vụ cuộn trào, vô số khuôn mặt trong đó dữ tợn xông ra.
Tiếng gào thảm thiết vang lên, ma thương của Mạnh Hạo xuyên qua ngực một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, màn sương bao phủ gã, lúc những khuôn mặt dữ tợn kia cắn nuốt gã, Mạnh Hạo đã một lần nữa biến mất.
Tiếng gầm vang lên, bảy lão già Nguyên Anh hậu kỳ, bốn đồ đằng Thánh Tổ truy sát Mạnh Hạo nhanh chóng lao tới.
Ngay khi bọn họ tới gần, bên mình Mạnh Hạo lập tức ảo hóa ra khuôn mặt màu máu, thi triển thần thông của Huyết Tiên. Tiếng nổ vang vọng, mưa máu khắp nơi, hai bên lần đầu va chạm, Mạnh Hạo chấn động, phun máu tươi, nhanh chóng lui lại, tiếp tục phun máu tươi. Mà mấy người đối phương, cũng hơi dừng lại, vẻ mặt ai nấy đều hơi tái đi, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, không kịp lau đi vệt máu nơi khóe miệng, hóa thành một làn khói xanh, lại một Huyết Băng Thiểm, lúc xuất hiện, đã ở sau lưng một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Tay phải nắm lại, đấm tới, ầm một tiếng, tất cả bảo vật phòng ngự hoàn toàn tan vỡ, bị Mạnh Hạo xuyên qua cơ thể, đánh tan cả Nguyên Anh.
- Mạnh Hạo! Ngươi có dám chiến một trận với chúng ta!
Bảy lão già Nguyên Anh hậu kỳ truy sát Mạnh Hạo lập tức gào lên, sát cơ trong mắt càng nồng.
- Mạnh mỗ cũng không phải kẻ ngu ngốc, các ngươi bảy Nguyên Anh hậu kỳ đánh một mình ta, còn hỏi ta có dám chiến không? Đám người các ngươi, ngăn được Mạnh mỗ rồi hãy nói.
Đôi mắt Mạnh Hạo hơi lóe lên một tia có chút khinh miệt khó mà phát hiện, từ từ trả lời, lại một lần nữa thi triển Huyết Băng Thiểm biến mất.
Ngay khi hắn biến mất, hai đồ đằng Thánh Tổ khác đã xuất hiện, đánh vào nơi Mạnh Hạo vừa biến mất. Nhìn thấy Mạnh Hạo bỏ chạy, hai đồ đằng Thánh Tổ vừa gia nhập chiến trường này lập tức đuổi theo.
Đảo mắt, Mạnh Hạo không ngừng qua lại trên chiến trường, né tránh từng đợt sát cơ, cho dù cũng có mấy lần va chạm, lần nào hắn cũng phun máu tươi, nhưng được đan dược trợ giúp, tốc độ của hắn không hề giảm bớt.
Chỉ cần có Nguyên Anh sơ kỳ riêng lẻ bị Mạnh Hạo nhìn thấy, người đó nhất định sẽ phải chết.
Dần dần, càng nhiều tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tham gia đội ngũ truy sát Mạnh Hạo. Lúc này có mười chín Nguyên Anh hậu kỳ, chín đồ đằng Thánh Tổ lao về phía Mạnh Hạo từ bốn phương tám hướng. Thậm chí nơi xa xa, còn có một số cường giả đỉnh phong cũng lao tới đầy sát khí.
Khóe miệng Mạnh Hạo vẫn lộ vẻ khinh miệt, trong chớp mắt đã lại biến mất, lúc xuất hiện, đã ở bên cạnh một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ của bộ lạc cướp đoạt. Tu sĩ này tái mặt, vừa muốn chạy trốn, tay phải Mạnh Hạo đã đưa lên, Tam Vĩ phiên ầm ầm xuất hiện, cuốn lấy người này, chớp mắt rời đi xa.
Lúc lá cờ mở ra, gã đã chia năm xẻ bảy!
Bị Mạnh Hạo trêu chọc như vậy, đặc biệt là bốn trăm ngàn dị yêu của hắn, tạo thành ảnh hưởng cực lớn với cả chiến trường, kẻ xông tới muốn giết Mạnh Hạo càng lúc càng nhiều.
Đồng thời, vì sức chiến đấu đỉnh cao đa phần đều bị Mạnh Hạo thu hút, khiến cho áp lực của Ô Thần bộ và Hắc Long đại bộ lập tức giảm đáng kể. Mới chỉ vừa tiếp xúc một phen, hai bộ lạc đã tổn thất hơn ba phần, thậm chí đã có trưởng lão Nguyên Anh ngã xuống.
Nhưng mà, bộ lạc cướp đoạt cũng phải trả giá đắt, gần ba mươi ngàn tộc nhân tử vong.
Hơn nữa, tộc nhân Ô Thần bộ, dấu hiệu bố trận lúc này càng thêm rõ ràng, giữa bọn họ, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện sương mù mơ hồ!
- Mạnh Hạo, lẽ nào ngươi chỉ biết bỏ chạy thôi sao! Ngươi có thể đánh chết tộc nhân chúng ta, nếu còn tiếp tục chạy như vậy, vậy chúng ta sẽ ra tay, đánh chết tộc nhân bình thường của Ô Thần bộ các ngươi.
- Không sai, chém giết như vậy, chúng ta cũng biết!
Khi những lời này vang lên từ miệng đám tu sĩ truy sát Mạnh Hạo, Mạnh Hạo vẫn như không hay biết, nhanh chóng lao đi.
Giờ phút này, trên tường thành Mặc môn, Thiên Đình liên minh và tu sĩ các đại bộ nhìn thấy cảnh này, đều bắt đầu bàn luận.
- Kẻ có thể khống chế bốn trăm ngàn dị yêu này, là một nhân tài, đáng tiếc ý đồ một mình kiềm chế tất cả, ngu tới cực điểm.
- Không bao lâu nữa, kẻ này tất sẽ chết.
Nghe những lời bàn luận này, La Xung siết chặt nắm tay, gã thấy rất phức tạp khi phải đối mặt với Mạnh Hạo…
Đóa Lan cau mày, im lặng không nói, Trương Văn Tổ ở bên cạnh, trên mặt luôn nở nụ cười, như tất cả mọi người trong chiến trường bên dưới, trong mắt y đều là con sâu cái kiến mà thôi.
Nhưng ngay khi đám cường giả Nguyên Anh hậu kỳ của liên minh cướp đoạt truy sát Mạnh Hạo, nhìn thấy Mạnh Hạo không thèm để ý đến bọn họ, tức giận không thôi, chuẩn bị phân tán giết chóc tộc nhân bình thường của Ô Thần bộ, ép Mạnh Hạo phải chiến đấu với bọn họ.
Hơn bảy ngàn tộc nhân của Ô Thần bộ còn sót lại lúc này, cuối cùng cũng bày trận xong, cả đám không còn giết chóc nữa, mà bắt đầu chạy. Theo bước chạy của họ, sương mù xuất hiện, tràn ra bốn phía.
Cũng chính lúc này, Anh Vũ xông ra, bay giữa không trung, vẻ mặt cuồng vọng đắc ý, cao giọng hét.
- Nào nào nào, cùng đọc với Ngũ gia…
- Tin Ngũ gia, được vĩnh sinh - Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong.