Từ xa nhìn lại, dáng người Mạnh Hạo so với ngón tay do tia chớp bảy màu tạo thành kia, quả là không đáng nhắc đến, chỉ giống như con sâu cái kiến mà thôi.
Nhưng vậy thì đã sao!
Một quyền đấm tới, va chạm với ngón tay, tạo thành tiếng nổ kinh thiên, chấn động cả bầu trời, rung động Tử Hải, khiến cho Tử Hải tung bọt trắng xóa. Trong khu vực này chỉ có một mình Mạnh Hạo, người khác không thể nhìn được cảnh tượng này, nếu không nhất định sẽ kinh hãi cả đời.
Trong tiếng nổ, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, liên tục lui lại, nhưng tiếng cười của hắn, lại vang vọng khắp bốn phương.
Hắn cười lớn, nhìn ngón tay bảy màu giữa không trung đang tan vỡ, tạo thành một lôi trì bảy màu rộng đến ngàn trượng. Vô số tia chớp hình cung bảy màu khuếch tán ra khắp nơi, không ít trong số đó tiến vào trong cơ thể Mạnh Hạo. Trong tiếng cười của Mạnh Hạo, lôi kiếp này…
Hoàn toàn tan vỡ!
Tiếng vọng không ngừng, trừ đó ra, kiếp vân trên trời đã bắt đầu mỏng đi, như sắp tiêu tán. Lần thiên kiếp này, với Mạnh Hạo mà nói, có vẻ đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng trên thực tế, thiên kiếp lần này không chỉ không đơn giản, mà còn vô cùng mạnh. Sở dĩ Mạnh Hạo có cảm giác như vậy, là vì sau hơn trăm năm bế quan, hắn quật khởi, đã gần như đạt tới đỉnh phong trong Phàm cảnh!
Mạnh Hạo lau đi vết máu nơi khóe miệng, mở ra đệ lục mệnh, là trạng thái mạnh nhất của hắn, lúc này hắn đứng giữa không trung, đạp mạnh vào hư không. Ầm một tiếng, Mạnh Hạo lập tức bay lên, lao về phía kiếp vân giữa không trung đang sắp tiêu tan.
Vì Mạnh Hạo vô cùng rõ ràng, kiếp vân này, càng là lúc sắp tiêu tán, thì lực lượng hủy diệt càng mạnh mẽ, nhìn như sắp tan, nhưng trên thực tế… Nếu thực sự coi thường, nhất định sẽ ngã xuống.
Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo xông tới, kiếp vân mỏng manh đột nhiên có tiếng gầm thét trầm thấp. Cả kiếp vân nhanh chóng co rút, đột nhiên hóa thành một nắm đấm khổng lồ.
Nắm đấm này, hoàn toàn là kiếp vân tạo thành, trong đó có vô số tia chớp chạy loạn, bảy màu lấp loáng. Đây đã không còn là tia chớp… Đây là lực lượng của chính kiếp vân!
Dùng cả kiếp vân hóa thành thiên kiếp, để đánh giết tất cả tồn tại.
Mạnh Hạo bay giữa không trung, nhìn thấy kiếp vân cuộn lại, tạo thành nắm đấm khổng lồ, cảm nhận được ý chí hủy diệt tràn đầy bên trong.
Đôi mắt hắn lộ ra tinh quang, giơ tay trái, chộp xuống mặt biển phía dưới.
- Tử Hải! Tử Hải là hắn, hắn chính là Tử Hải!
Theo Mạnh Hạo cất lời, Tử Hải hóa thành từ hạo kiếp trên cả Tây Mạc, ngay sau đó đột nhiên cuộn trào, vòng xoáy không ngừng chuyển động, dẫn tới sóng thần quét khắp cả vùng Tây Mạc.
Đồng thời, phía dưới Mạnh Hạo, vòng xoáy đang chuyển động, đột nhiên bay lên, một cột nước khổng lồ, lớn đến mấy ngàn trượng, lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, lao thẳng lên trời.
Khi cột nước này bay lên, mặt biển lập tức thấp xuống rất nhiều. Đồng thời, tay phải Mạnh Hạo đưa lên, chỉ xuống phía dưới.
- U hồn!
Tất cả dị yêu, tu sĩ chết trong hạo kiếp, sau khi chết hóa thành u hồn ký sinh trong Tử Hải, lúc này được Mạnh Hạo kêu gọi, lập tức xuất hiện toàn bộ, từ khắp mọi nơi, xông vào trong cột nước giữa trời, khiến cho cột nước này, có được linh hồn!
Hồn này, là phân tán, mà linh hồn chân chính… Là Mạnh Hạo!
Ầm!
Cột nước mấy ngàn trượng bay lên, lập tức đi qua chỗ Mạnh Hạo, bao bọc lấy hắn. Mà cột nước khổng lồ này, đột nhiên biến thành một cánh tay khổng lồ.
Nơi gần với bầu trời, có một bàn tay nắm lại.
Nắm tay màu tím, cánh tay màu tím, giống như… Tay của Tử Hải!
Khoảnh khắc này, cảnh tượng này, nếu nhìn từ phía xa, đủ để khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều chấn động tâm thần, cả đời khắc ghi.
Bởi vì có thể nhìn thấy cảnh tượng này, kiếp vân hóa thành nắm đấm, đại biểu cho thiên ý, mà nắm đấm từ biển lớn, lại đại biểu cho hạo kiếp chi tâm. Hai nắm đấm khổng lồ lúc này, một từ trên trời giáng xuống, một từ trong biển bay lên, va chạm trực tiếp giữa không trung…
Tiếng nổ ầm vang, vang động bốn phương, kinh thiên động địa, chấn động cả Tử Hải, rung chuyển cả bầu trời, không thể hình dung được cũng không thể miêu tả được cảnh tượng này kinh thế hãi tục đến mức nào.
Loại độ kiếp thế này, trước nay chưa từng có!
Trước Mạnh Hạo, không ai có thể làm được, sau Mạnh Hạo, cũng chưa chắc đã có ai có thể làm.
Hóa thành Tử Hải, sử dụng ý chí Tử Hải, ngưng tụ cánh tay Tử Hải, diệt tuyệt thiên kiếp!
Cánh tay này, ẩn chứa diệt tuyệt cực hạn, là lực lượng của đại yêu thiên địa, nếu không phải trước đây từng hóa yêu, Mạnh Hạo không thể làm được điểm này.
Tiếng nổ ầm vang, kiếp vân bộc phát lôi bạo kinh thiên, tất cả sấm chớp trong kiếp vân, hoàn toàn bộc phát, hình thành tiếng nổ, cho dù là mười phường thị trên đại hải Tây Mạc, cũng đều nghe thấy rõ ràng.
Trong tiếng nổ này, vô số tia chớp va chạm với lực lượng diệt tuyệt rồi tan vỡ, hình thành càng nhiều tia chớp hình cung. Những tia chớp này, đại đa số đều dung nhập vào Tử Hải, di chuyển trong đó, khiến cho một lượng lớn u hồn tiêu tan, khiến cho Mạnh Hạo ở trong đó vào lúc này, giống như đắm chìm trong lôi điện, vô số tia chớp tràn vào trong cơ thể hắn, không ngừng lan tràn khắp toàn thân.
Lực lượng lôi đình cuối cùng bộc phát, rồi dần dần tan đi, không còn tạo thành nắm đấm, mà nhanh chóng biến mất. Giống như trận thiên kiếp này, sau khi không thể diệt sát Mạnh Hạo, đã lựa chọn rút lui.
Mà cánh tay Tử Hải có chứa Mạnh Hạo, lúc này dường như mất đi linh hồn, mất đi ý chí, tất cả chỗ nước rơi xuống, đập vào mặt biển, một lần nữa khiến mặt biển dậy sóng, Tử Hải một lần nữa dâng cao.
Mạnh Hạo ở giữa không trung, tia chớp không ngừng chạy khắp người, phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bay thẳng về phía mặt biển, cho đến khi sắp chạm mặt biển, mới đột ngột dừng lại.
Mạnh Hạo đứng trên mặt biển, điện quang vẫn chạy khắp người, sắc mặt hắn trắng bệch, ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy kiếp vân đang biến mất giữa không trung, đột nhiên dừng lại một chút.
Dường như thiên kiếp sắp tiêu tan này, vẫn còn dư lực, muốn phóng thích đạo lôi kiếp cuối cùng!
Đôi mắt Mạnh Hạo co rụt lại, tu vi trong cơ thể vừa vận chuyển, toàn thân lập tức đau đớn, lại phun thêm một ngụm máu tươi. Nhưng vừa phun máu tươi ra, Mạnh Hạo đột nhiên chấn động tâm thần.
Hắn nhìn trong máu tươi bản thân phun ra, lại cũng có rất nhiều tia chớp hình cung, hắn có thể tưởng tượng được, bản thân lúc này… Gần như chính là tia chớp hình người.
- Lôi đình, thiểm điện…
Mạnh Hạo chấn động, bỏ qua kiếp vân trên trời, bỏ qua tất cả những gì xung quanh, chỉ còn chấn động trong đầu, dường như xé rách hỗn độn. Trong đầu hắn, xuất hiện một ý niệm mạnh mẽ thậm chí có phần kinh người.
- Lôi điện cũng là một loại lực lượng, thậm chí cũng có thể trở thành đồ đằng… Nếu đã vậy, nó nhất định cũng có thể trở thành… Nguyên Anh!
- Nguyên Anh thứ bảy của ta… Lôi Anh!
- Một khi có thể thực sự ngưng tụ ra Nguyên Anh thứ bảy, nếu ta mở ra đệ thất mệnh, sức chiến đấu của ta, sẽ là 64 lần Nguyên Anh viên mãn!
- Không đúng, không phải Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, rất có thể, là Nguyên Anh viên mãn!
Mạnh Hạo thở gấp, hắn không hề chần chừ, lấy tất cả Nhất Sắc Nạp Anh Đan còn dư trong túi trữ vật, trừ để lại một viên dự bị, còn lại đều nuốt hết vào bụng.
Khoảnh khắc uống đan dược vào, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được loại thần thức rất đặc biệt kia trong cơ thể. Thần thức này quét qua cơ thể Mạnh Hạo, đột nhiên, Mạnh Hạo cảm nhận được cơn đau hiện lên trên khắp cơ thể.
Cơn đau kịch liệt, kéo theo những tia chớp trong cơ thể ra ngoài, những tia chớp này có cái là của thiên kiếp lần này, có cái tàn lưu từ lúc Hoàn Mỹ Kim Đan, cũng có cái là từ lúc Hoàn Mỹ Trúc Cơ, lúc này bị ép ra toàn bộ. Những tia chớp này còn chưa kịp biến mất, lập tức bị đan điền Mạnh Hạo nhanh chóng hấp thu.
Trong nháy mắt, tất cả lôi đình thiểm điện, đều chạy về phía đan điền của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo lập tức xếp bằng trên mặt biển, không để ý đến kiếp vân trên trời, toàn tâm đả tọa, tia chớp trong đan điền của hắn càng lúc càng nhiều.
Thậm chí điện quang chạy xung quanh, cũng lập tức dừng lại, rồi lao thẳng về phía Mạnh Hạo. Trong hư không, trong Tử Hải, tất cả điện quang tự do trong khu vực này, đều chạy vào trong người Mạnh Hạo, nhắm thẳng tới đan điền của hắn.
Lấy thân thể làm đan lô, lấy tâm ý làm đan phương, dùng sinh mệnh làm hỏa, bắt đầu luyện đan!
Quá trình này cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu Mạnh Hạo đã ầm vang, trong đan điền của hắn, tất cả tia chớp ngưng tụ thành một lôi cầu khổng lồ. Lôi cầu này không ngừng vặn vẹo, đột nhiên vỡ vụn, rồi đồng thời, đột nhiên một hình người lớn cỡ bảy tấc xuất hiện.
Nó giống hệt Mạnh Hạo, chính là Nguyên Anh thứ bảy… Lôi Anh mà Mạnh Hạo luyện ra trong sự tình cờ!
Khoảnh khắc Lôi Anh xuất hiện, tu vi của Mạnh Hạo lập tức bộc phát, không còn là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong nữa, mà đã đột phá, trở thành Nguyên Anh viên mãn!
Mái tóc Mạnh Hạo xõa tung, từ giờ phút này, hắn chính là Nguyên Anh cực hạn!
Đồng thời, kiếp vân mỏng manh trên bầu trời, như bị kích thích mạnh mẽ, dường như không một ai dám trong thiên kiếp lại đột phá tu vi, thậm chí còn hấp thu lực lượng thiên kiếp, khiến cho kiếp vân này ngay khi đang tiêu tán, lại giáng xuống một tia chớp hình người!
Tia chớp này rõ ràng vẫn chưa hoàn chỉnh, lúc xuất hiện cũng còn hơi mơ hồ, nhưng uy áp đáng sợ, vẫn khuếch tán ra. Sau khi xuất hiện, tia chớp hình người này, không nhìn rõ bộ dạng, đã lao thẳng về phía Mạnh Hạo!
- Thất Mệnh Anh Biến!
Đôi mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng hủy diệt, Lôi Anh trong cơ thể hắn, lại xếp chồng lên sáu Nguyên Anh khác, dung hợp làm một, mở ra… Đệ thất mệnh!
Ầm!
Thân thể Mạnh Hạo vốn mạnh mẽ, nhưng vào lúc này, lại một lần nữa biến đổi, hắn càng thêm cao lớn, càng thêm mạnh mẽ, không còn yêu tà, mà giống như tiên ma!
Tóc dài tung bay, toàn thân tràn đầy khí tức đáng sợ hủy diệt tất cả. Đây là lực lượng 64 lần Nguyên Anh viên mãn bộc phát, sau khi triển khai đệ thất mệnh!
Mạnh Hạo lúc này… Đã không còn là người số một dưới Trảm Linh nữa, bởi vì kể cả khi hắn đối mặt với Trảm Linh… Cho dù vẫn sẽ thua, nhưng cũng không phải không thể đấu một trận.