Trong trạng thái đệ thất mệnh, Mạnh Hạo mạnh mẽ trước giờ chưa từng có, cơ thể cường hãn đến mức kinh người, bờ vai rộng rãi, thân thể thon dài, cao đến gần một trượng, khiến hắn thoạt nhìn, giống như tiên ma.
Một loại khí tức khiến người ta sợ hãi bộc phát ra trên người hắn, dẫn tới một vòng xoáy vô hình, quét khắp bốn phương, chấn động bầu trời, khiến cho Tử Hải cuộn dâng, khiến cho trời đất biến sắc.
Giữa không trung, kiếp vân sau khi tiêu tán, lại ép ra một tia chớp hình người lao về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, mái tóc dài tung bay, dáng vẻ hắn tràn đầy sức hấp dẫn, mà tất cả sinh mệnh đều không thể kháng cự, lúc nhìn về phía thiểm điện hình người, hắn đạp nhẹ một cái.
Ầm!
Cả Tử Hải lập tức bùng nổ, dưới chân Mạnh Hạo, xuất hiện một hố sâu thật lớn cỡ ngàn trượng, khiến cho nước biển nhanh chóng dồn ra bốn phía, Mạnh Hạo thì mượn lực nhảy lên.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt lộ tia sáng băng hàn, giờ phút này, hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ chưa từng có, cũng cảm nhận được sức chiến đấu 64 lần Nguyên Anh viên mãn trong cơ thể.
Đây không phải là đẳng cấp mà 64 lần Nguyên Anh viên mãn có thể sánh được, nó đã vượt lên hoàn toàn… Có thể nói… Cả Nam Thiên chi địa, hắn là người số một dưới Trảm Linh trong tất cả tông môn, tất cả gia tộc, tất cả thiên kiêu.
Thậm chí… Có thể xưng là nửa bước Trảm Linh.
- Thất mệnh hợp nhất, thất anh quy nhất…
Vẻ mặt Mạnh Hạo lạnh lùng, cất bước lao tới, giữa không trung, va chạm với tia chớp hình người kia, không thể hiện bất cứ thần thông gì, cũng không có thuật pháp nào, dường như mỗi một cử động của Mạnh Hạo, đều ẩn chứa quy tắc. Khoảnh khắc hai bên tới gần nhau, Mạnh Hạo đưa tay phải lên, chỉ về phía trước.
Một chỉ này, lập tức tạo thành tiếng nổ kinh thiên, tia chớp hình người kia, như bị một lực lượng khổng lồ xung kích, lập tức bay ngược lại, lui ra sau đến bảy tám trượng, rồi đột nhiên tan vỡ. Lúc đến ngoài mấy chục trượng, thì một lần nữa ngưng tụ lại, bộ dạng càng thêm mơ hồ.
Đồng dạng, cũng có vô số lôi điện đánh lên người Mạnh Hạo, không ngừng di chuyển bên ngoài cơ thể hắn.
Mạnh Hạo đột nhiên cười.
- Chỉ có thế này?
Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, đệ thất mệnh, lực lượng sáu mươi bốn Nguyên Anh viên mãn, làm Mạnh Hạo mạnh mẽ, không phải một chút điện quang này có thể thương tổn.
Trong lúc nói, thấy tia chớp hình người đã ngưng tụ, nhưng ngay khi nó một lần nữa xuất hiện, Mạnh Hạo bước tới một bước. Ầm một tiếng, thân hình biến mất, lúc xuất hiện, đã ở trước mặt tia chớp hình người, tốc độ cực nhanh, hành động xảy ra trong nháy mắt.
Đôi mắt hắn lạnh lùng, tay phải nắm chặt lại, một quyền đánh lên ngực tia chớp hình người.
Ầm!
Tia chớp đó một lần nữa tan vỡ, nhưng ngay khi sắp vỡ tan, tay phải của tia chớp đã giơ lên, giống như nanh vuốt, trảo một cái trước ngực Mạnh Hạo.
Một trảo này, phát ra âm thanh như kim loại va chạm, xé rách y phục của Mạnh Hạo, nhưng lại chỉ có thể xé rách thêm lớp da của Mạnh Hạo mà không thể vào sâu thêm được.
Sau đó, tia chớp này rõ ràng sửng sốt, trong tiếng nổ, thân thể một lần nữa vỡ tan, vô số lôi quang quay cuồng, một lần nữa ngưng tụ lại ở ngoài mấy chục trượng.
Mạnh Hạo cũng không thèm nhìn vết thương, chút thương tổn này đối với hắn, có thể coi như không có, thân hình lóe lên, lúc xuất hiện, đã ở phía trên tia chớp hình người.
- Nên kết thúc thôi!
Mạnh Hạo dửng dưng nói, đưa tay phải lên, chém xuống phía dưới.
Tử Khí Trảm!
Một thức thuật pháp đơn giản, nhưng khí tím xuất hiện, lại dài đến mấy trăm trượng, giống như một thanh loan đao màu tím khổng lồ. Một đao chém xuống, tia chớp hình người như cảm nhận được nguy cơ sinh tử, điện quang toàn thân đột nhiên bộc phát, bên ngoài cơ thể, đột nhiên ngưng tụ ra một lôi cầu khổng lồ.
Lôi cầu này vừa xuất hiện, lập tức đã bị Tử Khí Trảm chém xuống. Lôi cầu truyền ra tiếng răng rắc, dường như có vô số thiểm điện lôi đình đang gầm thét, nhưng lại không thể ngăn cản xu thế bị chém đôi.
Chỉ mấy nhịp thở, ầm một tiếng, lôi cầu khổng lồ hoàn toàn tan vỡ, lộ ra tia chớp hình người bên trong đang nhanh chóng mờ đi. Nó còn chưa kịp làm gì, Tử Khí Trảm đã chém tới, sau những tiếng nổ, liền bị chém làm đôi.
Ầm một tiếng, tia chớp hình người bị chẻ làm đôi lập tức tan vỡ, hóa thành vô số lôi quang, khuếch tán ra bốn phương, dần dần biến mất.
Cùng với nó biến mất, kiếp vân cũng biến mất giữa không trung, trở lại bình thường.
Thân thể Mạnh Hạo, cũng thoát khỏi trạng thái đệ thất mệnh, trở lại trạng thái đệ nhất mệnh bình thường. Sắc mặt hắn hơi tái, có vẻ uể oải.
- Đệ thất mệnh, tiêu hao thân thể, tuổi thọ, thậm chí là tu vi quá lớn đi, không thể giữ trạng thái này lâu dài được.
Mạnh Hạo rơi xuống, ngồi trên mặt biển, hít sâu một hơi, tu dưỡng thân thể.
- So với đệ thất mệnh, đệ lục mệnh vẫn tốt hơn một chút, dung hợp quy nhất càng ít, thì tiêu hao có thể bỏ qua được.
- Đây chính là Thất Mệnh Anh Biến của ta!
Đôi mắt Mạnh Hạo lấp lánh, từ khi bắt đầu bế quan, rồi tranh đấu với Bỉ Ngạn hoa, chiến đấu với thiên kiếp, tự sáng tạo Thất Mệnh Anh Biến, tất cả với Mạnh Hạo mà nói, giống như chứng kiến hắn bước lên con đường cường giả.
- Từ đây về sau, Nam Thiên chi địa, đất trời rộng lớn, nơi đó… Mạnh Hạo ta có thể đi một phen!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía đông, nhìn về Đông Thổ Đại Đường.
Hắn chưa từng quên mơ ước đi Đông Thổ Đại Đường một chuyến.
Lúc này, cuối cùng hắn đã có tư cách có thể vượt qua Thiên Hà Hải, tới Đông Thổ Đại Đường rồi.
Đúng lúc này, tâm thần Mạnh Hạo khẽ động, thần thức chìm vào trong mặt nạ màu máu, ngưng tụ quanh Huyết Ngao. Hắn vui mừng phát hiện, tu vi bản thân gia tăng, Huyết Ngao ở đây, cũng gần như sắp tỉnh rồi.
Thậm chí Mạnh Hạo phán đoán, không lâu nữa, Huyết Ngao sẽ chân chính đi ra từ trong thế giới trong mặt nạ màu máu, xuất hiện trong Nam Thiên chi địa này.
Mạnh Hạo thu hồi thần thức, nở nụ cười, sau đó hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu điều chỉnh tu vi, bình phục những vết thương của hắn sau thiên kiếp.
Ngay lúc này, vùng đất Tây Mạc, có lẽ vì thiên kiếp trước đó, bầu trời u ám hơn trăm năm, lần đầu tiên trong xanh đến thế.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu lên mặt Tử Hải, giao với màu sắc nước biển, tạo thành cảnh đẹp không thể hình dung. Trong bức tranh xinh đẹp này, Mạnh Hạo ngồi trên mặt biển, thân thể không còn mạnh mẽ đáng sợ, mà một lần nữa khôi phục khí chất thư sinh, nhắm mắt lại, rất yên tĩnh.
Cả thế giới, lúc này cũng như chìm vào trong tươi đẹp và yên tĩnh, chỉ có sóng biển vẫn nhấp nhô.
Chỉ là, mấy ngày sau, một đoàn khách không mời, đã phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này.
Đó là một chiếc kiệu do bốn người áo đen thân thể có hơi vặn vẹo, giống như bị vây giữa hư ảo và chân thực gánh. Trong kiệu, chiếc rèm đã được vén lên, để lộ một người đàn ông trung niên quần áo rực rỡ.
Người này đang uống rượu, bên người có một thi thể héo rũ. Thi thể này trần truồng, già nua như vừa mới đào từ trong mộ ra, nhưng nhìn lại cẩn thận, thì thi thể này nếu không héo rũ, lúc còn sống nhất định là một mỹ nhân.
Nhưng hiện giờ, sinh cơ tiêu tán, vết thương trí mệnh của nàng, là vết máu trên cổ họng, cổ nàng ta, lúc này gấp khúc một cách kỳ lạ, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Mà người giết chết nàng ta, lúc này đang dựa vào thi thể đó, vừa uống rượu, vừa nhẹ nhàng vuốt ve thân xác khô héo của nàng ta.
- Kỳ quái, rõ ràng phải ở quanh đây chứ, kỳ lôi ngưng tụ ở chỗ này, hiện giờ tuy đã tiêu tán, nhưng cũng chỉ mấy ngày mà thôi, làm sao có thể không có cái gì?
Người đàn ông này chính là người đàn ông xuất hiện tại phường thị thứ hai hôm đó - Hô Diên Khánh, đứa con trai hiếm muộn của lão tổ Trảm Linh duy nhất của Thiên Tòng bộ Hô Diên Vân Minh, một trong ba bộ lạc đứng đầu Thiên Đình liên minh Mặc Thổ.
Xung quanh chiếc kiệu, có bảy lão già im lặng đi theo, trong bảy người, lão già họ Ngô tu vi mạnh nhất, là Nguyên Anh viên mãn. Tu vi như vậy, ở bất cứ nơi nào, cũng là cường giả một phương, cho dù là lão tổ Trảm Linh nhìn thấy, cũng vô cùng coi trọng, dốc sức chào mời.
- Thiếu chủ đừng sốt ruột, hải vực xung quanh không có người sống, nếu quả thực có chí bảo gì đó xuất thế, cũng nhất định thuộc về thiếu chủ.
- Không sai, huống hồ lúc chúng ta đến, cũng đã xem xét bốn phía cẩn thận, lại bố trí trận pháp, cho đến khi cảm nhận được dao động lôi kiếp biến mất, chúng ta mới tiến tới, hẳn là nơi này có điểm kỳ dị, hiện giờ chúng ta cứ đi dò xét một lượt đã.
Bảy tu sĩ Nguyên Anh, nghe được lời của Hô Diên Khánh, đều cười cất lời, chỉ có Ngô lão không nói, mà cau mày, hơi ngưng trọng nhìn bốn phía. Không biết vì sao, vừa bước vào khu vực này, lão liền cảm thấy tim đập chân run, dường như bước vào một nơi cực kỳ nguy hiểm, giống như nơi này có ẩn chứa thứ gì đó khiến lão sợ hãi.
Loại cảm giác này, như có như không, nhưng lại khiến Ngô lão vô cùng chú ý, lúc này cùng với mọi người tiến lên, một lát sau, tất cả mọi người đột nhiên dừng hết lại.
Ánh mắt của mọi người, dừng lại trên người một thanh niên mặc trường bào màu xanh đang xếp bằng trên mặt biển cách đó không xa.
Thanh niên này thoạt nhìn có vẻ vô hại, rất sạch sẽ, rất văn nhược, khí tức thư sinh rất rõ ràng, khoanh chân ngồi đó, không hề nhúc nhích.
Tu vi của hắn, người khác không nhìn thấu, thoạt nhìn thì như Nguyên Anh sơ kỳ, nhìn cái nữa thì giống như Nguyên Anh trung kỳ, lại nhìn thêm, giống như đã trở thành Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí có những lúc, khiến người ta cảm giác như là Nguyên Anh viên mãn.
Cảnh tượng này, lập tức khiến Ngô lão vô cùng cảnh giác, thậm chí. Trong chớp mắt khi nhìn thấy Mạnh Hạo, lão đã có cảm giác như bị châm đâm sống lưng, cảm giác này khiến mắt lão lấp lánh tinh mang.
Ngoài ra, lão luôn cảm thấy, đối phương dường như có gì đó không đúng.
Sáu tu sĩ Nguyên Anh khác, cũng đều có biểu tình quái dị, vẻ mặt có hơi ngưng trọng. Dù sao ở nơi kỳ dị thế này, xuất hiện một tu sĩ có hơi quỷ dị, không thể không khiến bọn họ cẩn thận.