Nhưng ngay sau đó, một người trong đó, đã bị giọt máu tươi kia lập tức đuổi kịp. Nháy mắt khi va chạm, huyết này xuyên thấu qua, thân thể người này ầm ầm nổ bung, sụp đổ.
Về phần người còn lại, tốc độ mặc dù mau, nhưng lại không nhanh bằng ma thương. Khi ma thương gào thét tới, lập tức xuyên thấu qua, màn sương đen bao phủ người này, vô số gương mặt mang theo sự hưng phấn, dữ tợn nhào tới. Trong tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều biến mất, ngay cả xương cốt cũng không thừa lại.
Mọi chuyện nói thì chậm, nhưng trên thực tế, từ lúc ba người bắt đầu bỏ chạy, cho đến tận lúc toàn bộ tử vong, thì chỉ khoảng mười cái hô hấp.
Mạnh Hạo thu hồi cần câu, xoay người nhìn về phía Hô Diên Khánh.
Bị tầm mắt Mạnh Hạo nhìn tới, Hô Diên Khánh lập tức run rẩy, thân thể không ngừng lui về phía sau.
- Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, đáng tiếc.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, đây là Nguyên Anh sơ kỳ yếu nhất mà hắn từng gặp.
- Nói đi, cha ngươi là ai.
Vẻ mặt Mạnh Hạo như thường. Hắn đã sớm vượt qua cái tuổi trẻ kích động, đương nhiên nhìn ra, người này có thể có nhiều hộ vệ như vậy, thân phận nhất định không tầm thường.
Hơn nữa, sợi tơ màu đỏ trên đỉnh đầu những người này, cũng nói lên rất nhiều điều. Vả lại, người này lúc trước từng nói, cha gã tán thưởng trận pháp của lão già Nguyên Anh viên mãn kia. Lời nói đó là vô ý, là kiêu ngạo mà nói ra, nhưng với tâm trí của Mạnh Hạo, nhiều dấu vết như vậy, sao lại không nhìn ra manh mối gì.
Hô Diên Khánh sửng sốt, câu hỏi của Mạnh Hạo, chính là lời nói kế tiếp mà gã muốn lớn tiếng gào rú ra để kinh sợ Mạnh Hạo. Nhưng lại không ngờ rằng, Mạnh Hạo đã chủ động đặt câu hỏi trước.
- Ta…
Hô Diên Khánh run rẩy, cảm thấy có chút không yên, nhưng vẫn hét lớn một tiếng.
- Phụ thân ta là Hô Diên Vân Minh, lão tổ Trảm Linh của Thiên Tòng bộ trong Thiên Đình liên minh Mặc Thổ!
Nếu như ngươi dám giết ta, cha ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù ngươi tới từ trong cái này, cũng đéo cần biết ngươi là ai. Nếu như ngươi dám đả thương ta, ngươi chết chắc rồi!
Hô Diên Khánh gào lên từng câu, mới có thể nói những lời này có thứ tự một chút. Đây vốn là những lời lúc trước gã định hô lên, chỉ là bị Mạnh Hạo chủ động đặt câu hỏi, làm rối loạn tiết tấu.
- Ta không có ý định giết ngươi, ngươi có thể đi rồi!
Mạnh Hạo cười cười, chút việc nhỏ ấy, giết mấy lão già Nguyên Anh rồi thì thôi. Về phần tên này, Mạnh Hạo cũng không có thâm cừu đại hận gì với gã, không đáng để giết người.
Hơn nữa, người này là con nối dòng của lão tổ Trảm Linh, trên người tất có chút pháp bảo bảo mệnh, nếu thật sự muốn giết, phiền toái không nói, còn chắc chắn bị phát hiện.
Mạnh Hạo hiện giờ không phải là kẻ vừa bước vào tu chân giới, trong lòng hắn biết rõ, một khi Hô Diên Khánh này chết, vị Hô Diên lão tổ kia, tất sẽ đuổi giết bản thân. Việc này mình có thể tránh, vừa hay ở nơi này, miễn cưỡng có thể tránh bị tìm ra.
Một khi tìm ra, vì chút việc nhỏ ấy, ảnh hưởng tới an toàn của Kim Ô bộ, Mạnh Hạo sẽ không làm.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn cho đám Ngô lão rời đi. Nhưng đối phương lại không biết phải trái, ỷ vào có cường nhân bảo hộ, cố ý ra tay, Mạnh Hạo liền trực tiếp chém chết chỗ dựa của Hô Diên Khánh này, chỉ đến khi còn lại một mình, có lẽ đối phương mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.
Biết được, có vài người, không thể trêu chọc.
Mặt khác, cho dù là không giết người này, Mạnh Hạo cũng chắc chắn, người này sẽ không có oán khí đối với hắn. Bởi vì, gã đã bị hành vi lúc trước của mình, kinh sợ triệt để.
Hơn nữa, Mạnh Hạo cũng lưu lại trên người Hô Diên Khánh một tia thần thức, khi đối phương gặp mặt Hô Diên lão tổ, sẽ giúp Hô Diên lão tổ hiểu hết mọi việc.
Có thể trở thành lão tổ Trảm Linh, tâm trí tuyệt không thể tầm thường.
Mạnh Hạo có thể kết luận, vị lão tổ Trảm Linh kia chỉ biết trầm mặc, chứ không nổi giận.
- Ngươi không giết ta?
Hô Diên Khánh nghe vậy lại hơi sửng sốt, gã mơ hồ cảm thấy, đối phương dường như không phải là e ngại cha gã. Giờ phút này, gã nghĩ mãi mà không rõ, nhưng thân thể lại không chút do dự, lui về phía sau, cắn răng bay nhanh bỏ chạy, còn lấy ngọc giản ra, khẩn trương triệu tập người của Thiên Tòng bộ ở phụ cận.
Mạnh Hạo không quan tâm Hô Diên Khánh rời đi, khoanh chân ngồi xuống, lại nhập định, yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua, chờ tới thời gian ước định đi Yêu Tiên cổ giới với Chỉ Hương.
Cùng lúc đó, hắn cũng đang quan sát bảy tên Nguyên Anh trong cơ thể mình. Thời gian dần qua, một cái ý niệm to gan xuất hiện trong đầu hắn.
- Hiện giờ ta đã có bảy cái Nguyên Anh, thần thức đạt tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng. Mười ngàn trượng là Trảm Linh… như vậy, nếu ta có thể ngưng tụ ra Nguyên Anh thứ tám, thậm chí Nguyên Anh thứ chín… lúc đó, thần thức của ta có thể đột phá, có thể so với Trảm Linh hay không… Có thể trợ giúp ta cảm ngộ Trảm Linh hay không?
Mạnh Hạo nghĩ đến đó, liền hô hấp dồn dập, hai mắt hiện lên tinh mang, nhưng rất nhanh liền cảm thấy không thực tế.
- Việc này còn cần cẩn thận cân nhắc, sau khi thử nghiệm, mới có thể biết được khả thi hay không. Tuy nhiên Nhất Sắc Nạp Anh Đan có chút ý tứ, dựa theo hiểu biết của ta về viên đan dược này, trong truyền thuyết rõ ràng là chỉ hữu hiệu một lần, nhưng đối với ta, hai lần cũng thành công.
Việc này lúc trước hắn đã âm thầm suy tư, hiện giờ cũng có một chút đáp án.
Dù sao nền tảng của hắn, cho dù thả ở thời kỳ thượng cổ, cũng là cực kỳ hiếm thấy. Ngưng Khí mười ba tầng, Hoàn Mỹ Trúc Cơ mười tòa Đạo Đài, Hoàn Mỹ Kim Đan viên mãn, từ nay về sau lại là ngũ hành quy nhất, nói là trước đó chưa từng có, cũng không sai biệt nhiều lắm.
- Mặt khác, nguyên nhân tam đại kỳ dược hiếm thấy, là vì thời cổ, người được nuốt nhiều đan dược không nhiều lắm. Vả lại một viên Nhất Sắc Nạp Anh Đan quả thật là nuốt ba viên, thì viên tiếp theo cũng không có hiệu quả gì nhiều nữa, chỉ có thể nuốt vào càng nhiều, mới có thể hậu tích bạc phát. Cổ tu không có cách nào tiêu xài như vậy, cho rằng chỉ có một lần hữu hiệu cũng có thể hiểu được.
- Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết.
Mạnh Hạo như thoáng suy nghĩ.
Liên tiếp mấy ngày, Hô Diên Khánh bỏ chạy không ngừng lại chút nào. Giờ phút này gã đã nhận được hồi đáp của tộc nhân Thiên Tòng bộ, bọn họ cũng đang bay nhanh về phía gã, ước chừng một nén nhang sau sẽ đến.
Đến lúc này, Hô Diên Khánh mới thả ra được tảng đá lớn trong lòng, xác định là Mạnh Hạo thật sự muốn thả mình đi. Nghĩ đến sự khủng bố của Mạnh Hạo, gã cười khổ, trận sinh tử kinh tâm này, khiến gã bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều. Nội tâm cũng có oán khí, nhưng vừa nghĩ tới Mạnh Hạo khủng bố, gã thở dài.
- Thôi, nói đi nói lại, quả thật cũng là do ta trêu chọc hắn trước. Hắn có thể thả ta đi, nhưng nếu ta còn như vậy, luôn luôn giết người bừa bãi, thì cho dù là phụ thân có thể báo thù cho ta, cũng có lợi ích gì nữa… Việc này coi như là kịch biến gặp một lần trong đời Hô Diên Khánh ta! Về sau, ta không muốn như vậy nữa, ta muốn quật khởi!
Trong mắt Hô Diên Khánh hiện lên vẻ chấp nhất, gã đã quyết định, sau khi trở lại bộ lạc, lập tức bế quan, thay đổi tích cách kiêu căng càn quấy, phải liều lĩnh đề cao tu vi. Cuối cùng không để cho bản thân gặp lại sợ hãi của mấy ngày trước nữa.
Nhưng tại khoảnh khắc Hô Diên Khánh thì thào quyết định, bỗng nhiên, phía sau gã truyền đến một tiếng cười lạnh.
Hô Diên Khánh biến sắc, chợt xoay người, liếc mắt nhìn phía sau thì thấy được, một thanh niên mặc áo đen. Sau khi nhìn thấy gương mặt thanh niên này và sát khí trong đôi mắt kia, Hô Diên Khánh thất thanh hô lớn.
- Ngươi… Ngươi không phải nói buông tha cho ta rồi sao!
Lời gã vừa mới nói xong, tay phải thanh niên áo đen lập tức bắt được cổ Hô Diên Khánh, hung hăng bóp một cái.
Răng rắc một tiếng, Hô Diên Khánh mở to mắt, trong mắt hiện lên sự không cam lòng mãnh liệt, cũng có khó hiểu. Gã không hiểu, vì sao đối phương rõ ràng đã nói là không giết mình, nhưng hôm nay lại ra tay.
Gã không hiểu, trên người mình có pháp bảo bảo mệnh của phụ thân cho, mà vì sao không có một cái nào tự động mở ra…
Cho đến khi cặp mắt của gã ảm đạm, cho đến nháy mắt khi gã sắp chết, bỗng nhiên như hồi quang phản chiếu, trong giây lát, gã đã nhận ra, người trước mắt cùng tu sĩ khủng bố đã buông tha cho mình có sự khác nhau.
Nhìn như tương tự, nhưng trên thực tế, còn có chút khác nhau.
Nhưng gã không nói ra được. Ầm một tiếng, thân thể gã trực tiếp sụp đổ, máu thịt văng khắp nơi.
Thanh niên mặc áo đen khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ ra một chút hồng quang, đang muốn ly khai, thì bỗng nhiên, Tử Hải phía dưới, bất chợt nhấc lên một cơn sóng ngập trời, một tiếng rống giận mơ hồ bỗng nhiên từ trong Tử Hải này, tiếng rít gào truyền khắp bát phương.
- Đáng chết, khoảng cách xa như vậy, hắn còn có thể phát hiện. Lúc trước hắn quả nhiên là đang hóa yêu!
Thanh niên biến sắc, hết hồn, thân thể khoảnh khắc biến mất. Nhưng tại nháy mắt gã biến mất, cách nơi đó ba ngày lộ trình, trên mặt biển, Mạnh Hạo mang theo tức giận mãnh liệt, đang khoanh chân lập tức bay nhanh, lực lượng Côn Bằng trên người hắn gào thét, tốc độ cực nhanh, nhấc lên âm bạo liên tiếp, lao thẳng đến thanh niên mặc áo đen mà hắn đã khóa chặt.
- Ngươi dám hãm hại ta!!!