Ở trước mặt Mạnh Hạo triển khai đệ thất mệnh, thanh niên mặc áo đen này, cho dù là vật thượng cổ, thì cũng không có chút lực phản kích. Nhưng cùng lúc lui ra, thân thể gã lại phịch một tiếng, phân giải ra.
Hóa thành mấy ngàn con dơi màu đen, trong giây lát, tản ra bốn phía, một đám nhanh chóng bỏ chạy.
Ý niệm muốn giết người này của Mạnh Hạo cực kỳ mãnh liệt, giờ phút này hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên bắt vào hư vô, ma thương lập tức xuất hiện.
Mạnh Hạo nâng tay vỗ mạnh lên thanh ma thương này, sau khi lực lượng tu vi ầm ầm dũng mãnh tiến vào, ma thương này trực tiếp nổ tung.
Hóa thành một màn sương đen rộng lớn, nháy mắt khuếch tán. Vô số gương mặt dữ tợn trong đó lập tức rít gào tản ra, cắn nuốt về phía một đám con dơi màu đen kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, tại giữa không trung, không ngừng có tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Cũng chỉ là thời gian mấy hơi thở, mấy ngàn con dơi, chỉ còn lại có mấy trăm.
Mấy trăm con dơi này rất nhanh ngưng tụ lại một chỗ, phịch một tiếng, một lần nữa hóa thành một hình. Nhưng cũng không phải là bộ dạng thanh niên mặc áo đen, mà là trở thành con dơi thật lớn màu đen ban đầu.
Hai mắt con dơi này tràn đầy hoảng sợ, sau khi xuất hiện, thân thể chuẩn bị lui ra phía sau, nhưng Mạnh Hạo đã cất bước, khoảnh khắc liền hiện ra trước mặt con dơi này. Trong tiếng rít mãnh liệt và tuyệt vọng của con dơi này, Mạnh Hạo nâng tay phải lên, nháy mắt đặt tại mi tâm con dơi. Chỉ ra, tiếng nổ vang lên, diệt tuyệt ý ngập trời kéo đen, giống như tầng tầng sóng gợn hủy diệt tất cả, quét ngang toàn thân con dơi màu đen.
Tiếng nổ vang không ngừng, trong tiếng rít thảm thiết của con dơi màu đen này, thân thể nó sụp đổ, trực tiếp trở thành máu thịt, bắn ra bốn phía. Duy chỉ có đầu là coi như còn đầy đủ, bị Mạnh Hạo thu hồi.
Cho đến khi nó hoàn toàn tử vong, bốn phía mới dần dần an tĩnh. Nhưng đồng thời khi con dơi màu đen ở đây tử vong, tại trong Tử Hải Tây Mạc, cách nơi này khoảng một năm lộ trình, phía bắc Tây Mạc, chỗ Tử Hải sâu nhất, ở đáy biển có một cỗ hài cốt.
Hài cốt này khoanh chân ngồi đó, nửa người nửa thú, chính là hài cốt có thanh mộc kiếm thứ ba ở trong thánh địa Ô Thần năm đó, cũng là hài cốt bị mắt phải thanh niên áo đen hấp thu trấn áp.
Nhưng lúc này, hài cốt này rõ ràng có sự khác biệt với năm đó, phần lưng của nó, thế mà lại xuất hiện cánh dơi. Nó ngồi dưới đáy biển vốn vẫn không nhúc nhích, không có sức sống, chỉ có tử khí mênh mông đồng dạng với Tử Hải.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hai hốc mắt của hài cốt này trong giây lát xuất hiện hai luồng u mang. Theo u mang hiển lộ, trên người nó dường như nhiều thêm một luồng hoạt khí, thân thể vang lên tiếng ken két, hoạt động cái cổ.
Sau đó, khóe miệng héo rũ hiện lên một nụ cười lạnh.
- Tu sĩ hèn mọn, chút tâm cơ đó cũng đòi so với bản linh. Chỉ một kế kim thiền thoát xác, di hoa tiếp mộc, cũng đủ để đùa bỡn ngươi trong lòng bàn tay.
- Bất quá, hắn quả thật rất mạnh, nếu không phải ta có hai tầng chuẩn bị, cỗ thân thể kia tự có ý thức của bản thân, còn giống y như thật, cũng không biết bản tôn ở nơi nào, thì sợ là đã thật sự bị người này giết chết rồi.
- Tuy nhiên, như bây giờ cũng tốt, hắn đã cho ta ngã xuống. Kế tiếp, ta có thể âm thầm nhìn hắn cùng với vị Hô Diên lão tổ kia tranh đấu.
- Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ta… chính là ngư ông.
Hài cốt khàn khàn mở miệng, tươi cười càng thêm âm trầm.
Nhưng tại lúc hài cốt, hóa ra là con dơi màu đen chân chính, ở đây cười âm trầm, thì tại địa phương thanh niên áo đen bị giết chết, Mạnh Hạo nhíu mày.
Việc này quá thuận lợi rồi, thuận lợi giống như nước chảy thành sông vậy, nhìn thì như không có gì, nhưng tu vi Mạnh Hạo cao thâm, cho nên hết thảy đều biến thành đơn giản.
Nhưng Mạnh Hạo cảm giác có chút không thích hợp.
Giờ phút này, trong lúc trầm ngâm, hai mắt hắn bỗng nhiên chợt lóe, tay phải nhấc lên, lấy cần câu Quý gia ra. Khoảnh khắc hắn nắm lấy cần câu, hai mắt Mạnh Hạo lập tức lóe lên tia kỳ dị, mạnh mẽ nhìn quanh bốn phía. Bỗng nhiên, ở địa phương con dơi màu đen tử vong, chỗ máu thịt đang tiêu tan, hắn dừng một chút.
Mạnh Hạo nhìn thấy, tại trên mảnh máu thịt này, tồn tại vô số nhân quả tuyến. Nhưng những… Nhân quả tuyến này, gần như tuyệt đại đa số đều kéo dài về một phương hướng.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, ngưng thần nhìn lại, theo nhân quả tuyến đó, ý thức của hắn dường như cũng có biến hóa. Trong tối tăm, theo nhân quả tuyến đó, hắn xuyên qua hư không, chìm vào Tử Hải, cho đến khi ở đáy Tử Hải xa xôi phương bắc, thấy được cái hài cốt đang cười lạnh kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy hài cốt này, thì nó cũng nháy mắt biến sắc, mạnh mẽ ngẩng đầu, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Cùng lúc đó, ý thức của Mạnh Hạo và nhân quả tuyến biến mất, sau khi cả người hắn khôi phục lại, thì thu hồi cần câu, sắc mặt âm trầm tới cực hạn.
- Quả nhiên không thích hợp!
Mạnh Hạo nhìn phương bắc Tây Mạc, sát khí trong mắt trở nên mãnh liệt, chậm rãi mở miệng.
Giờ phút này, ở đáy biển phương bắc Tây Mạc, hai mắt con dơi màu đen chớp động ánh sáng âm u, đầu tiên là lộ ra một chút biểu tình hoảng sợ, sau đó là hồ nghi, tiếp đó chính là âm trầm.
- Không thể xem thường người này, như vậy mà cũng bị hắn phát hiện… Vừa rồi hắn là dùng phương pháp gì, thế nhưng lại cho ta một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Hài cốt trầm mặc một lúc, lập tức đứng dậy, chạy như bay đến mặt biển, trong phút chốc, liền lao ra khỏi biển.
- Thôi, nơi này không thể ở lâu, chỉ có thể đi Thiên Hà Hải tạm lánh. Mạnh Hạo này… quá mức quỷ dị!!!
Hài cốt nhoáng một cái, bay về phía xa xa.
Nhưng tại nháy mắt nó lao ra, cách mặt biển nơi này, khoảng một năm lộ trình, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thân thể trầm xuống, trực tiếp chìm vào trong Tử Hải. Khi khoanh chân ngồi ở chỗ sâu trong đáy biển, hai mắt hắn hiện lên sát cơ mãnh liệt.
- Khoảng cách quá xa, nhưng… ta vẫn có biện pháp giết ngươi!
Mạnh Hạo bỗng nhiên nhắm hai mắt lại. Khoảnh khắc hai mắt khép kín, ý thức của hắn trong giây lát tản ra, một lần nữa dung hợp với Tử Hải này.
Đây là do Mạnh Hạo đã từng hóa yêu, giờ phút này hắn lại hóa thân thành Tử Hải, tuy nhiên sẽ không mất đi ý thức, bởi vì giờ khắc này, bản thân hắn đã sớm thức tỉnh.
Nhưng cũng bởi vì thế, mà không thể triển khai uy lực chân chính của Tử Hải.
Gần như tại nháy mắt ý thức Mạnh Hạo dung hợp cùng Tử Hải, toàn bộ Tử Hải Tây Mạc lập tức nổi lên sóng lớn cuồn cuộn ngập trời, như có tiếng rít gào nổ vang. Phương bắc Tây Mạc, cách nơi này một năm lộ trình, hài cốt kia đang bay nhanh, thân thể dần dần xuất hiện máu thịt, bỗng nhiên, Tử Hải phía dưới nó lập tức rít gào, nhấc lên lốc xoáy. Cảnh tượng này khiến hài cốt biến sắc.
Ngay tại khoảnh khắc sắc mặt nó biến hóa, trong lốc xoáy trên mặt biển này, rõ ràng có một thanh âm trầm thấp chợt truyền ra, quanh quẩn bát phương.
- Dám hãm hại Mạnh mỗ, mà không phải trả giá thật nhiều. Việc này sao có thể.
Thanh âm truyền ra, lập tức hóa thành sấm sét kinh thiên, khiến sắc mặt hài cốt này hoàn toàn đại biến, hít sâu một hơi, thân thể dừng lại giữa không trung một chút, liền gào thét bay về phía xa.
Đồng thời tại khi nó bay nhanh, toàn bộ Tử Hải quay cuồng, tại mặt biển phương bắc Tây Mạc, ngưng tụ vô số nước biển, từ đáy biển, vươn ra một bàn tay lớn. Bàn tay này lao nhanh vào giữa không trung, nhanh chóng lao về hài cốt phía trước, túm một cái.
Ngay tại nháy mắt khi đụng chạm với hài cốt này, nó bỗng nhiên mở miệng, hô lên một từ ngữ phức tạp khó đọc. Khoảnh khắc khi từ đó xuất hiện, một cỗ lực lượng dường như không thuộc về thế giới này, tràn đầy khí tức năm tháng tang thương, giống như lực lượng viễn cổ, chợt xuất hiện.
Ầm!
Khi từ ngữ xuất hiện, cỗ lực lượng quỷ dị kia giáng lâm, trực tiếp khiến bốn phía hài cốt nhấc lên sóng gợn. Trong sóng gợn thế nhưng lại phản chiếu ra một thế giới viễn cổ, không biết là bao nhiêu năm trước. Thế giới mơ hồ này, đột nhiên nổ vang.
Bàn tay Tử Hải lập tức sụp đổ, nhưng khí tức của hài cốt kia, cũng hư nhược đi một chút.
Nó không chút do dự, triển khai tốc độ cao nhất bay nhanh, nhưng ngay sau đó, trong Tử Hải lại có bảy tám cái tay đồng thời xuất hiện, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dài, chộp thẳng tới hài cốt này.
Tiếng nổ vang quanh quẩn trời cao biển rộng. Tại trong tiếng nổ vang, hài cốt phun ra khí tức sinh mạng, vẻ mặt biến hóa, mang theo sự hoảng sợ, hai tay bấm niệm thần chú. Lập tức có từng trận thuật pháp mà Mạnh Hạo chưa bao giờ thấy qua, khoảnh khắc lao ra.
Những thuật pháp này, đều là một đám phù văn cổ quái. Từng cái phù văn dường như đều có thể tạo ra một loại lực lượng đặc thù, khiến cho bàn tay Tử Hải, trong khoảng thời gian ngắn, thế mà lại không có biện pháp ngăn cản.
Cho đến khi trong Tử Hải, có tiếng hừ lạnh của Mạnh Hạo truyền ra, khi hài cốt do con dơi màu đen biến thành kia đã rất suy yếu bỏ chạy, thì một cái gương mặt thật lớn, nhô lên khỏi mặt biển.
Gương mặt này, chính là Mạnh Hạo!
Giờ khắc này, khi bản thể của Mạnh Hạo chìm vào đáy biển, ý thức hóa thân thành Tử Hải, chiến một trận với hài cốt kia một trận, thì ở Mặc Thổ, trong sơn môn của Thiên Tòng bộ, tại trên một thung lũng nở đầy hoa đào, đột nhiên có một tiếng nổ vang kinh thiên.
Bên trong thung lũng, chim hót líu lo, giống như tiên cảnh, trong đó có một đình nghỉ mát, trong đình có hai nam tử trung niên, một người ngồi, một người đứng.
Hai người này, một mặc áo đen, một mặc áo trắng, nhưng thoạt nhìn, bộ dáng của bọn họ lại giống nhau như đúc!
Trung niên áo bào trắng khoanh chân ngồi xuống, không hề nhúc nhích, dường như ý thức trên thế gian này của lão đã lâm vào vĩnh hằng. Trừ phi là Thiên Tòng bộ xảy ra đại sự long trời lở đất, bằng không, lão sẽ không thức tỉnh.
Toàn tâm đắm chìm trong bế quan tu hành, dùng rất nhiều năm tháng, để củng cố hao tổn của bản thân, do năm đó lão chém xuống đao thứ nhất.
Ngày bình thường, những chuyện khác, là phân thần của lão phụ trách. Phân thần của lão chính là người đứng trước mặt, mặc áo đen bây giờ.
Giờ phút này, trung niên áo đen sắc mặt cực kỳ âm trầm, cúi đầu nhìn một miếng ngọc giản vỡ nát trong lòng bàn tay, trong mắt dần dần lộ ra một cỗ bi thương, theo sau đó chính là một cỗ ác khí ngập trời!
- Dám giết chết con trai độc nhất của ta… Cho dù nó làm việc có chút tự đại, cho dù rất nhiều chuyện nó xử sự sai, nhưng… nó là con trai của Hô Diên Vân Minh ta. Cho dù nó như thế nào, người bên ngoài cũng không có tư cách để giáo huấn, càng không thể đi giết nó!
Trung niên áo bào trắng đang ngồi khoanh chân chính là phụ thân của Hô Diên Khánh, Trảm Linh duy nhất của Thiên Tòng bộ, Hô Diên lão tổ. Còn người mặc áo bào đen kia là phân thần của lão.
Thậm chí, bóng dáng hơi mờ đuổi giết Mạnh Hạo, muốn đoạt yêu linh, ngoài Mặc môn năm đó, cũng chính là áo đen phân thần của Hô Diên Vân Minh làm ra.
- Ai trảm hậu nhân của Hô Diên Vân Minh ta, ta liền chặt đứt toàn tộc tên đó!
Tay phải trung niên áo bào đen vung lên, thân thể khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện thì đã ở giữa không trung Mặc Thổ. Thân thể nháy mắt biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở ngoài Mặc môn, lại một lần nữa thuấn di, thì đã ở trên không Tử Hải Tây Mạc.
Thần trí của lão bỗng nhiên tản ra, quét ngang bát phương, tìm kiếm người giết chết Hô Diên Khánh, tìm kiếm nơi Hô Diên Khánh tử vong.
Sau vài canh giờ, lão hiện ra ở nơi Hô Diên Khánh tử vong, ở trong này, lão yên lặng trôi nổi giữa không trung, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Khi tay phải vung lên, mệnh giản vỡ vụn của Hô Diên Khánh mà lão vẫn luôn nắm trong tay tan thành tro bụi, sau khi bay tán ra bốn phía, thì lập tức xuất hiện một màn sáng.
Hào quang dịu dàng, đan vào nhau, sau đó hóa thành một chân dung. Khuôn mặt này, chính là thanh niên mặc áo đen!