Chỉ bốn chữ đơn giản, được Mạnh Hạo nói ra, truyền khắp chiến trường, truyền vào tai tộc nhân Thiên Tòng bộ, lại khiến nhiều người hít mạnh. Mà truyền vào tai tộc nhân Ô Thần bộ trong màn sáng, lại khiến họ kích động điên cuồng.
Bốn chữ này, mang theo một phần áy náy, lại còn sát cơ muốn diệt toàn tộc Thiên Tòng bộ, vang vọng, Mạnh Hạo nhìn Đại Mao thân mình tàn tạ, ánh mắt ảm đạm.
Lại nhìn man cự nhân đang run rẩy, nhìn tất cả những khuôn mặt quen thuộc theo hắn trong đợt di chuyển năm đó trong Ô Thần bộ.
Hắn thấy được Ô Trần, thấy được những dị yêu năm đó hắn để lại, còn cả khuôn mặt Kim Quang Giáo, tất cả mọi thứ, đều hiện lên trong mắt Mạnh Hạo, in vào trong đầu hắn. Xa cách hơn một trăm năm, ở một khắc này, trong cảm thụ của Mạnh Hạo cũng không phải là dài dằng dặc, nhưng đối với Ô Thần bộ mà nói, hơn một trăm năm, đã là rất lâu.
- Ta… Trở về rồi!
Mạnh Hạo lẩm bẩm, nhân quả giữa hắn và Ô Thần bộ, từ lâu đã không nỡ dứt bỏ, lúc này nhìn thấy Ô Thần bộ thê thảm, sát khí trên người Mạnh Hạo lập tức trào dâng.
Đồng thời, tộc nhân Thiên Tòng bộ hít thở gấp lên, nhưng rất nhanh, sát cơ liền xuất hiện trong mắt tộc công Thiên Tòng bộ.
- Có thể chạy thoát sự truy sát của lão tổ, quả thực có chút bản lĩnh. Nhưng ngươi đã tự chui đầu vào rọ, hôm nay nhất định sẽ chết ở nơi này.
- Tộc nhân Thiên Tòng bộ, giết chết người này, diệt toàn tộc Ô Thần bộ!
Đại tế tự Thiên Tòng bộ đột nhiên cất lời, giọng nói vang lên, tất cả tộc nhân Thiên Tòng bộ lập tức gầm thét.
Trương Văn Tổ giữa không trung, ánh mắt lộ ra chiến ý nồng đậm cùng chờ mong.
- Ngươi lại xuất hiện rồi… Lần này, ta muốn đấu một trận với ngươi!
Ấn tượng của Trương Văn Tổ với Mạnh Hạo năm đó vô cùng sâu sắc, lúc này chiến ý cũng theo đó bộc phát.
Hơn trăm tu sĩ Nguyên Anh xung quanh, còn cả ba mấy đồ đằng Thánh Tổ, ai nấy đều sát khí đằng đằng. Đúng lúc đang muốn xông lên, đột nhiên, Huyết Ngao dưới chân Mạnh Hạo ngẩng đầu gầm lên, kèm một chút khinh miệt.
Trong tiếng gầm, khí tức Trảm Linh thuộc về Huyết Ngao đột nhiên bộc phát. Khí tức vừa truyền ra, lập tức dẫn tới cuồng phong vô hình lấy Huyết Ngao làm trung tâm, ầm ầm xoay tròn. Tất cả tộc nhân Thiên Tòng bộ tiếp xúc với khí tức này, dù là Nguyên Anh hay đồ đằng Thánh Tổ, cũng đều tái mặt, lộ vẻ kinh hãi, đồng thời không thể tin tưởng.
- Trảm Linh!
- Đây là… Dị yêu Trảm Linh!
Đúng lúc này, mặt đất chấn động mãnh liệt, bảy người khổng lồ ầm ầm lao tới, sải chân rất rộng, tốc độ cực nhanh, thoạt nhìn đã sắp tới gần.
Còn cả mấy trăm ngàn u hồn, mang theo sự lạnh lẽo vô biên, lập tức khiến cả chiến trường như hóa đá.
Nhưng Huyết Ngao dưới chân Mạnh Hạo còn nhanh hơn, ầm ầm lao tới, hóa thành một tia sáng đỏ tươi, từ trên không trung lao thẳng tới màn sáng màu đen đang bao bọc Ô Thần bộ.
Mạnh Hạo lắc mình, lập tức hóa thành làn khói, ẩn trong hắc nguyệt, lúc xuất hiện, đã ở bên cạnh một cây đinh, đồng thời mở ra đệ tam mệnh.
Cùng lúc đó, Anh Vũ và Bì Đống dùng tốc độ cực nhanh, lập tức tiến tới, đậu trên vai Mạnh Hạo, giống như tìm được người tâm phúc, lập tức diễu võ giương oai, đắc ý vô cùng.
- Đến đây, mẹ các ngươi, các ngươi hiện giờ tới đi!
Sức mạnh vừa rồi đi đâu rồi? Mẹ các ngươi, dám chọc Ngũ gia, Tiểu Hạo tử, đi, đánh bọn chúng!
- Hừ hừ, Tam gia lần này không độ hóa các ngươi, Tam gia muốn đùa các ngươi đến chết, Tiểu Hạo tử, đi, chơi chúng nó!
Vẻ mặt Mạnh Hạo hơi đen lại, không để ý đến Anh Vũ và Bì Đống, ra tay dùng đệ tam mệnh, sức chiến đấu bốn lần Nguyên Anh viên mãn, lập tức dẫn tới gợn sóng giữa trời đất.
Ầm!
Tu vi của Mạnh Hạo bộc phát, sức chiến đấu bốn lần Nguyên Anh viên mãn lan ra xung quanh, tay phải hắn đưa lên chỉ xuống dưới. Một chỉ này nhìn thì bình thường, nhưng lại có khí tím truyền ra, chính là Tử Khí Trảm của Mạnh Hạo.
Khí tím kia biến thành lưỡi đao, chém thẳng xuống, đi qua người một tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Tòng bộ. Khoảnh khắc sau, tu sĩ Nguyên Anh này trợn tròn mắt, nổ ầm một tiếng, liền chia thành hai nửa.
- Giết! Giết chết bọn chúng!
Anh Vũ hưng phấn kêu lên, nó cảm thấy cơn giận của nó, cuối cùng cũng được giải phóng một chút.
Tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, đánh tới, đồng thời toàn thân Huyết Ngao lấp lánh ánh đỏ, từng sợi lông màu đỏ hóa thành hư ảnh, xoay chuyển xung quanh người nó, hình thành một lốc xoáy màu đỏ. Nơi nó đi qua, như vào chốn không ngươi, quét sạch mọi thứ, cho dù là đồ đằng hay Nguyên Anh, chỉ cần va chạm, lập tức gào lên thảm thiết, thân thể tan vỡ, hình thần câu diệt.
Đây không phải là chiến tranh, đây là đồ sát.
Mấy trăm ngàn u hồn kia, lạnh lẽo, vô tình, tràn tới đâu, tất cả tộc nhân bình thường của Thiên Tòng bộ run rẩy, sinh cơ tắt ngấm.
Kinh người nhất là, bảy người khổng lồ kia, sau khi tới gần, lập tức sử dụng thân thể, liên tục đấm xuống, mặt đất liền xuất hiện những khe nứt sâu. Khiến người ta chấn động là, lực lượng diệt tuyệt trên người chúng, chỉ cần gặp phải sinh mệnh, liền diệt sạch.
Cả chiến trường, lập tức đại loạn.
Cảnh tượng này xuất hiện, lập tức khiến tộc công và đại tế tự của Thiên Tòng bộ hít sâu, không thể tin tưởng, Trương Văn Tổ trợn tròn mắt, hoàn toàn ngây ra. Gã vốn còn định đấu một trận với Mạnh Hạo, nhưng lúc này nhìn nơi nào Mạnh Hạo đi qua, tu sĩ Nguyên Anh không ai có thể giao thủ với hắn quá một lần hít thở. Đặc biệt là khi nhìn thấy một trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ hiển hách trong tộc, yếu ớt đến mức đối diện Mạnh Hạo, chỉ một chỉ thôi đã hoàn toàn tan vỡ. Tiếng gào thảm thiết của ông ta còn vang vọng bên tai gã, khiến cơ thể gã run lên, hoàn toàn mất đi ý niệm chiến đấu với Mạnh Hạo trong đầu.
- Ngăn cản bọn họ rút Diệt Linh Đinh!
Ngay lúc bọn họ kinh hãi, tộc công Thiên Tòng bộ đột nhiên nheo mắt lại, gầm lên, tiến tới trước một bước, lao về phía Mạnh Hạo. Đồng thời, xung quanh Mạnh Hạo, có ba mấy tu sĩ Nguyên Anh, còn bảy tám đồ đằng Thánh Tổ, đồng thời ngăn cản, cản trở Mạnh Hạo tiếp cận Diệt Linh Đinh.
- Cút!
Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo rất mạnh, tay phải vung về phía trước, cuồng phong lập tức nổi lên. Lực lượng bốn lần Nguyên Anh viên mãn, lập tức ầm ầm phóng ra, khiến bảy tám tu sĩ Nguyên Anh ngăn cản trước mặt hắn đồng loạt phun máu, bay ngược trở lại, sắc mặt trắng bệch, trong đó có hai người lập tức tan vỡ chết đi.
Đồng thời, Mạnh Hạo chộp vào hư không, ma thương xuất hiện, đâm ngược về phía sau lưng. Ma thương hóa thành làn sương đen, có vẻ dữ tợn, cắn nuốt bảy tám người đã lao tới sau lưng Mạnh Hạo. Đi đến đâu, nơi đó nổ vang liên tục.
Mạnh Hạo không hề dừng lại, lắc mình, xuất hiện trước mặt một đồ đằng Thánh Tổ, sát cơ trong mắt lóe lên, tay phải đấm tới.
Ầm!
Đồ đằng Thánh Tổ có bộ dạng giống bò tót kia, mang theo biểu tình không thể tin nổi, thân thể chia năm xẻ bảy, máu thịt tung tóe, tạo thành sương máu, Mạnh Hạo xuyên thẳng qua, dẫn tới tiếng hít mạnh xung quanh, ngay cả bảy tám tu sĩ Nguyên Anh khác đang định ngăn cản Mạnh Hạo, cũng đều chấn động, mạnh mẽ dừng lại, không dám cản trở.
Một đường thẳng tiến, Mạnh Hạo xuất hiện trên cây Diệt Linh Đinh kia, tay phải đưa lên, ấn lên cây đinh, nhổ mạnh ném lên.
Chỉ một động tác, cây đinh khổng lồ lập tức từ từ bị nhổ lên. Nhưng đúng lúc này, tộc công Thiên Tòng bộ tới nơi, nhìn thấy cảnh này, sát cơ trong mắt tộc công mãnh liệt. Ông ta biết rõ không thể để Diệt Linh Đinh bị rút ra, nếu không, tộc nhân Ô Thần bộ lao ra, đối với Thiên Tòng bộ bọn họ mà nói, quả là họa vô đơn chí.
- Bằng bất cứ giá nào, ngăn cản hắn!
Tộc công Thiên Tòng bộ gào lên, tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Tòng bộ xung quanh nghiến răng, mười mấy người và bảy tám đồ đằng Thánh Tổ đồng thời lao tới Mạnh Hạo.
Nhìn thấy những người này sắp tới gần, khóe miệng Mạnh Hạo lộ nụ cười lạnh.
- Đệ tứ mệnh!
Hắn lập tức mở ra đệ tứ mệnh, ầm một tiếng, sức chiến đấu tám lần Nguyên Anh viên mãn bộc phát, ngay khi mọi người tới gần, liền va chạm với khí thế vô hình Mạnh Hạo phát ra.
Trong tiếng nổ, tất cả tu sĩ Nguyên Anh xung quanh Mạnh Hạo, kể cả đồ đằng Thánh Tổ, đều phun máu tươi, ngay cả tộc công Thiên Tòng bộ, cũng phun máu lui lại, lộ vẻ hoảng sợ chưa từng có.
Lặng nhìn Mạnh Hạo vung lên, cây đinh khổng lồ kia bị rút ra khỏi mặt đất, bị Mạnh Hạo nhổ ra, ở giữa không trung, nhanh chóng thu nhỏ, lớn cỡ bàn tay, rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
Ba cây đinh thiếu mất một, màn sáng bao phủ Ô Thần bộ lập tức vặn vẹo, sinh cơ bị tước đoạt trong đó từ từ trở lại, tất cả tộc nhân Ô Thần bộ đều có vẻ phấn chấn.
Cảnh tượng này, một lần nữa chấn động tất cả mọi người.
- Hắn… Hắn có tu vi thế nào?
- Đây không phải Nguyên Anh viên mãn, đây là… Nửa bước Trảm Linh!
Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, lại có tiếng nổ vang, truyền ra từ vị trí cây đinh thứ hai. Mặt đất chấn động, cây đinh thứ hai, bị Huyết Ngao, sau khi giết chết tất cả tu sĩ Nguyên Anh và đồ đằng Thánh Tổ cản đường, vỗ cho bay đi. Thậm chí lực lượng của nó lớn đến mức, khi cây đinh bị đánh bay, trên mặt đất còn lưu lại một vết nứt lớn.
Mất đi hai cây đinh, màn sáng vặn vẹo rất mạnh, trong đó không còn bất cứ sinh cơ nào đã cướp đoạt, ngược lại còn đảo ngược, tất cả sinh cơ bị cướp đi, một lần nữa trở lại.
Cây đinh bị Huyết Ngao đánh bay lên không trung, Mạnh Hạo lắc mình, tay phải chỉ vào hư không, cây Diệt Linh Đinh bị đánh bay này lập tức chấn động, nhanh chóng thu nhỏ, lại rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
Hắn không hề dừng lại, lao thẳng về phía cây đinh thứ ba, tất cả những người ngăn cản, còn chưa tới gần, đã thấy ánh sáng đỏ lóe lên, bị Huyết Ngao lao tới, tát bay ra ngoài.
Tất cả những ai bị nó đánh, đều máu thịt tung bay, tan xương nát thịt.
Ầm!
Mạnh Hạo đưa tay lên, đánh lên cây đinh thứ ba, Diệt Linh Đinh chấn động, ầm một tiếng, bay ra khỏi mặt đất.
Màn sáng tan nát, tộc nhân Ô Thần bộ nhanh chóng khôi phục, sát khí ngập trời lao ra.
- Giết!