Mạnh Hạo biết những người khác, trừ mình ra, lúc trước không có một ai thức tỉnh, nhưng lúc này nếu chỉ phán đoán thì sẽ không tốt. Hắn không chút chần chờ, thần thức đột nhiên tản ra muốn quan sát xung quanh.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Mạnh Hạo liền chìm xuống. Thần thức của hắn ở thế giới bên ngoài, có thể đạt tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, nhưng ở trong này, thì chỉ còn chín mươi chín trượng, bị áp chế gấp trăm lần.
- Yêu Tiên cổ giới này, ngàn năm mở một lần, thiên kiêu các tông môn khác, nắm chắc nội tình bên trong, cho nên đối với nơi này hẳn là hiểu rất rõ. Duy chỉ có ta, đối với chỗ này hiểu biết quá ít.
- Lúc này, việc trước tiên cần làm là tìm hiểu tình huống nơi này, sau đó mới tìm tạo hóa.
Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, ngẩng đầu nhìn hư không, không có hành động thiếu suy nghĩ rồi bay lên, mà là ở trên mặt đất, cẩn thận đi về phía trước.
Gạch đá bốn phía đều đã nứt ra, mọc rêu xanh, còn có một vài chỗ, có dấu vết máu tươi, không biết đã khô cạn bao nhiêu năm, vô số bộ hài cốt, Mạnh Hạo nhìn mà thấy ghê người.
Còn có ốc xá sụp xuống khắp nơi, cột nhà gãy đổ mọi chỗ, trên mặt đất thỉnh thoảng sẽ có hố sâu. Nơi đây thoạt nhìn không cách đỉnh thứ hai quá xa, nhưng trên thực tế, khi đi lên phía trước, Mạnh Hạo mới cảm nhận được khoảng cách thật lớn.
Chỉ một canh giờ ngắn ngủi, Mạnh Hạo liền thấy được mấy ngàn bộ hài cốt, có lớn có nhỏ, có đầy đủ, có rải rác, có cái như tu sĩ, cũng có cái lại là yêu.
Về phần túi trữ vật, hắn cũng nhìn thấy hơn mười cái, nhưng thần thức đảo qua, những túi trữ vật này liền tan thành tro bụi. Hiển nhiên là năm tháng trôi qua quá lâu, nên đã mục hết, tính cả vật phẩm trong đó cũng đã trở thành bụi bặm.
- Túi trữ vật cũng đã trở thành tro bụi, có thể thấy được niên đại mà Yêu Tiên Cổ Tông này tồn tại, cách bây giờ đã lâu đến cực hạn. Nhưng mà những thi thể này, tuy rằng đều là hài cốt, thế mà lại có thể miễn cưỡng bảo tồn. Chẳng lẽ, bản thân những hài cốt này không tầm thường?
Mạnh Hạo như thoáng có chút suy nghĩ, ngồi xổm xuống, lấy lên một khối hài cốt nửa người nửa thú trước mặt. Cho dù người này đã chết không biết bao lâu, nhưng Mạnh Hạo vẫn từ hài cốt này, cảm nhận được lực lượng thân thể dũng mãnh kia.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, tay phải bỗng nhiên nâng lên, bắt lấy cánh tay của bộ hài cốt này, hơi hơi dùng sức. Nhưng cho đến khi Mạnh Hạo dùng toàn lực của trạng thái đệ nhất mệnh, cánh tay của hài cốt này cũng không hư hao chút nào.
Cảnh tượng này, khiến sắc mặt Mạnh Hạo biến đổi, hai mắt hắn hơi hơi lóe lên, lập tức mở ra đệ tứ mệnh, lại nắm lại, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tạo ra một vết nứt nhỏ.
Mạnh Hạo trầm mặc, giải phóng trạng thái đệ tứ mệnh, sắc mặt âm tình bất định, đứng lên, nhanh chóng đi thẳng về phía trước. Một đường này, phàm là gặp phải hài cốt, hắn đều cúi đầu xem xét.
Cho đến khi Mạnh Hạo đã xem xét ước chừng hơn một ngàn hài cốt, hắn mới hít sâu rồi thở ra một hơi, trong mắt lóe lên tia kỳ dị.
- Một bộ hài cốt dũng mãnh có lẽ chỉ là trường hợp đặc biệt. Nhưng đoạn đường này, một ngàn bộ hài cốt, cái nào cũng như vậy, thì cũng không phải là đặc biệt nữa rồi!
- Tông môn viễn cổ này trên phương diện tu hành, hiển nhiên là không cùng một dạng với bây giờ, tu không chỉ là trong cơ thể, còn có ngoài thân thể. Vả lại bọn họ đã chết lâu lắm rồi, nhưng hài cốt vẫn có thể khiến ta mở ra đệ tứ mệnh, thậm chí có một vài bộ, đoán chừng, cho dù ta mở ra đệ lục mệnh, cũng không thể tổn thương họ chút nào.
- Nếu bọn họ còn sống… cho dù ta mở ra đệ thất mệnh, cũng tuyệt không phải là đối thủ. Tồn tại mạnh mẽ như vậy, nơi đây lại có mấy ngàn, thậm chí mấy chục ngàn, hơn một trăm ngàn…
Miệng Mạnh Hạo có chút đắng nghét, hắn coi như là chân chính thấy được sự khủng bố của đệ tử tông môn viễn cổ.
Quan trọng nhất là, những người này tử vong, phần lớn là bị một kích giết chết, vả lại rất nhiều người là bị chia năm xẻ bảy. Thoạt nhìn, không giống như đệ tử nội môn, khả năng rất lớn… bọn họ chỉ là đệ tử bình thường.
Hai mắt Mạnh Hạo hiện lên tia sáng mãnh liệt, hứng thú đối với cái Yêu Tiên Cổ Tông này nhanh chóng dâng cao. Hắn tới nơi này, vốn chỉ là vì Chỉ Hương, vì yêu binh Hoang Trủng.
Nhưng lúc này, hứng thú của Mạnh Hạo đã nhiều thêm một cái, hắn muốn biết đệ tử Yêu Tiên Tông này tu luyện công pháp gì, nơi đây có thể còn có một chút truyền thừa tồn tại hay không.
- Nếu có thể đạt được truyền thừa viễn cổ…
Tim Mạnh Hạo đập thình thịch, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng bay nhanh về phía trước. Thời gian chậm rãi trôi qua, khi Mạnh Hạo rơi xuống nơi đây là buổi trưa, lúc này, bầu trời đã là hoàng hôn.
Không trung nơi này, ở trong mắt Mạnh Hạo, tìm không ra điểm khác nhau với Nam Thiên chi địa, dường như cũng là một thế giới. Mà hiển nhiên, thế giới này thuộc về Yêu Tiên Cổ Tông.
- Sơn môn của một tông, chính là một cái thế giới, mà tông môn mênh mông như thế, không biết trong thiên địa, trong tinh không có mấy cái…
Mạnh Hạo nhìn hoàng hôn sắp buông xuống, sắc trời tối dần, vừa đi về phía trước, vừa quan sát bốn phía.
Có lẽ là do Yêu Tiên Cổ Tông này quá lớn, cũng có thể do nguyên nhân khác. Từ buổi trưa Mạnh Hạo tới nơi này, thì không đụng phải bất kỳ một tu sĩ Nam Thiên chi địa nào. Thứ nhìn thấy, ngoài những đại điện bị phá hủy sụp xuống, thì chính là vô số bộ hài cốt. Điêu lan ngọc thế này, đã sớm trở thành quá khứ, từng đại điện tinh mỹ xa hoa này, giờ phút này cũng đã là một đống đá vụn hoang tàn.
Còn có một vài khu vực, Mạnh Hạo rõ ràng nhìn thấy có tồn tại một tầng cấm chế. Tuy rằng thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng uy lực của cấm chế, vẫn khiến Mạnh Hạo sau khi cảm thụ một chút, thì kinh hãi không ngừng.
Dựa theo suy đoán của hắn, những cấm chế này, cho dù là Hô Diên lão tổ, đụng chạm một chút, chỉ cần một chút… cũng chết chắc luôn!
- Yêu Tiên Tông… mang theo một chữ ‘Tiên’. Chẳng lẽ là nói, tông môn nơi đây, đều là Tiên!!
Mạnh Hạo bị chính ý tưởng này của mình dọa sợ một chút, ánh mắt chợt lóe, khi đi về phía trước thì cẩn thận hơn. Đoạn đường này, hắn nhìn thấy quá nhiều nơi có tồn tại cấm chế, những cấm chế đó có mạnh có yếu, nhưng cho dù là yếu nhất, cũng làm cho Mạnh Hạo không thể không buông tha.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy một động phủ, dường như được bảo tồn hoàn hảo, giờ phút này, cấm chế dũng mãnh đó, cho Mạnh Hạo cảm giác, giống như gặp phải tám tiên khi đi Khư Kiều giới trước kia, mà còn khủng bố hơn.
Nhìn hoàng hôn sắp tiêu tan, thiên địa dần dần có chút tối đen, bóng dáng Mạnh Hạo đi về phía trước đột ngột ngừng một chút. Khi ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, ở phía trước hắn, là một cung điện đã sụp đổ, mà ở hai bên cung điện hoang tàn này có đứng hai vị nữ tử.
Một người trong đó, chính là cô gái mặc váy dài màu lam lúc trước dán ngực lên mặt Mạnh Hạo, giúp Mạnh Hạo cảm nhận được một mảnh mềm mại. Cô gái này so với khi nhắm mắt còn lạnh băng hơn, trong hai mắt mang theo lãnh ý, cũng có một chút sát khí.
Bị nàng ngóng nhìn là một cô gái khác, sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy lập tức nhíu mày. Nếu nói trên đời này, nữ tử nào mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, ngoại trừ Chỉ Hương ra, thì chỉ có một người.
Phương Du!
Nữ tử cực kỳ bạo lực năm đó, cho Mạnh Hạo một ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Một quyền kia đánh lên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu, cùng chiến ý nồng đậm trong mắt năm đó, khiến Mạnh Hạo giờ phút này hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy có chút không lạnh mà run.
Đây là nữ tử bạo lực nhất đời này hắn gặp phải!
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, theo bản năng lui về phía sau. Hai cô gái này, ai hắn cũng không nguyện ý đối mặt. Một người là băng sơn lúc trước cản trở tầm mắt bản thân, khiến Mạnh Hạo cảm giác vô cùng quá phận. Còn người kia, lại là nữ tử một lời không hợp liền trực tiếp hóa thân thành bạo long khủng bố.
Nhưng đồng thời khi Mạnh Hạo đang nhìn về phía các nàng, hai người này cũng đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.
Nữ tử mặc váy dài màu lam lạnh như băng đảo mắt qua Mạnh Hạo, khi nhận thấy tu vi của Mạnh Hạo chỉ là Nguyên Anh viên mãn, thì mang theo một chút khinh thường, trực tiếp thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Phương Du.
Theo nàng, Nguyên Anh viên mãn cho dù không tầm thường, nhưng đối với Quý gia mà nói, tu vi như vậy, tuy rằng cũng có thể đứng trong danh sách Quý tử, nhưng cũng chỉ là hạng chót. Mà nàng, cho dù không phải Trảm Linh chân chính, nhưng cũng là Trảm nửa đao, là một trong chín người có hi vọng lớn nhất tấn công Tiên Cảnh, của Quý gia Nam Thiên chi địa ngàn năm qua.
Mà đối thủ của nàng, ngoài tám người khác trong cùng gia tộc ra, thì chính là thiên kiêu Phương gia trước mắt này.
Phương Du cũng nhìn thấy Mạnh Hạo. Trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn, nàng cũng hơi sửng sốt, hiển nhiên là làm sao cũng không ngờ tới, thế mà lại ở chỗ này, nhìn thấy Mạnh Hạo.
Khi thấy Mạnh Hạo lui về phía sau, Phương Du lập tức lên tiếng.
- Ngươi đừng đi!
Phương Du không mở miệng thì thôi, nàng vừa mới nói xong, Mạnh Hạo lập tức xoay người bỏ chạy.
- Ngươi không nghe ta nói hả!
Phương Du lập tức trừng to mắt, trong mắt hiện lên sự tức giận, thân thể nhoáng lên một cái muốn đuổi theo. Cảnh tượng này, khiến nữ tử lạnh như băng kia nhìn mà sửng sốt, lập tức cười lạnh, thân thể trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện, thì đã ngăn cản trước mặt Phương Du.
- Quý Tiếu Tiếu, tiện nhân ngươi, cút ngay cho ta!
Tay phải Phương Du nâng lên, trực tiếp đánh một quyền xuống mặt đất. Tiếng nổ kinh thiên lập tức vang lên, mặt đất tầng tầng sụp đổ, một cỗ xung kích mãnh liệt, trực tiếp ầm ầm khuếch tán ra bát phương.
Khi Mạnh Hạo bay nhanh, thì cảm nhận được phía sau truyền đến lực lượng mạnh mẽ, tốc độ càng nhanh hơn. Hắn cũng không nguyện ý vô duyên vô cớ đánh một chầu với bạo long này. Đây không phải do ai mạnh ai yếu, mà là giữa hai người không có cừu oán. Nếu thực đánh nhau, Mạnh Hạo cảm thấy bất lợi cho hành động sau này của mình ở chỗ này.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, xung kích khuếch tán, mặt đất tầng tầng vỡ vụn, nhấc lên sóng gợn. Tại trong lúc nữ tử lạnh như băng kia phất tay chống cự, Phương Du thấy Mạnh Hạo đã chạy nhanh hơn, lập tức giận dữ, cắn răng, thế mà lại từ trong túi trữ vật, lấy ra một bộ găng tay, mang lên tay phải, bước về phía trước, hung hăng đánh một quyền tới.
Nàng vừa đi về phía trước, vừa đánh ra, hư vô lập tức chấn động, thiên địa hồng mang. Nữ tử lạnh như băng kia sắc mặt đại biến, thân thể không ngừng lui về phía sau. Cho đến khi liên tục chống cự bảy tám quyền, thì thân thể nàng ta lập tức biến mất, khi xuất hiện, đã ở phía xa, khóe miệng tràn ra máu tươi.
- Phương Du, ngươi điên rồi. Cho dù ta và ngươi xem nhau không vừa mắt. Cho dù ta ở Trường An đoạt ngọc bội ngươi nhìn trúng, ngươi cũng không cần đến nỗi, vừa thấy ta, liền không tiếc toàn lực chứ!
- Ngươi cút cho ta!
Phương Du lửa giận ngút trời, thân thể nhoáng lên một cái, đuổi theo Mạnh Hạo, đối với Quý Tiếu Tiếu kia, căn bản là không thèm để ý tới.
Quý Tiếu Tiếu lại hơi sửng sốt, nhìn theo phương hướng Mạnh Hạo bỏ chạy, bỗng nhiên mỉm cười. Nàng vốn là mỹ nhân tuyệt mỹ lạnh như băng, nhưng nụ cười giờ phút này, như là bách mị sinh, tản ra vẻ đẹp kinh người.
- Phương Du này luôn tâm cao khí ngạo, tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cho tới bây giờ, cũng chưa thấy nàng ta tức giận như thế đối với một nam tử nào. Giữa hai người bọn họ, có chút vấn đề…
- Hừ, từ nhỏ tới lớn, ngươi và ta đều nhìn trúng đồ tốt giống nhau, không ngừng tranh đoạt. Lần này ta muốn đoạt với ngươi!
Hai mắt Quý Tiếu Tiếu cong như trăng lưỡi liềm, hiện lên quang mang rực rỡ, thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, lao thẳng về phía trước, đuổi theo.