Mạnh Hạo lúc này, đã không còn là kẻ mới bước vào tu chân giới như năm đó, đối với những đạo tử thiên kiêu của các tông môn gia tộc, hắn càng hiểu rõ hơn một chút. Tuy không thể hoàn toàn chính xác, vụn vặt không biết, nhưng đại khái, cũng hiểu được thế nào là đạo tử, thế nào là thiên kiêu.
Đạo tử và thiên kiêu, chỉ là một cách gọi, là một loại nhận biết thân phận, nhận biết này trong tông môn có thể là chứng minh thực lực, cũng là thể hiện cho bên ngoài biết về tương lai của tông môn.
Một tông môn có nhiều thiên kiêu, không thể nghi ngờ là sự phát triển trong tương lai có thể ước đoán được.
Còn về đạo tử, mà cách gọi vinh quang nhất trong một tông môn với mỗi một cảnh giới. Có thể nói đó là một tiêu chí ở bên ngoài với cả tông môn gia tộc khi tông môn gia tộc đối ngoại.
Đạo tử Nguyên Anh, đạo tử Kết Đan, đạo tử Trúc Cơ, mỗi một tông môn gia tộc, chỉ có ba đạo tử.
Đạo tử trong mỗi cảnh giới, chỉ có một người, đồng thời do thân phận đặc thù, dù là tông môn hay gia tộc, cũng đều phái ra cường giả trở thành người hộ đạo.
Với ngoại giới, đó là vinh quang vô hạn, thanh danh hiển hách, đủ để đại đa số tu sĩ hâm mộ không thôi.
Nhưng giữa các đạo tử, một khi trong một cảnh giới xuất hiện đến hai đạo tử, vậy thì cạnh tranh vô cùng tàn khốc. Bình thường, sau khi tấn thăng đạo tử, trừ khi người trước rút lui, nếu không rất khó tiếp tục giữ được thân phận. Cho nên, bên ngoài bọn họ quang vinh ngạo nghễ, nhưng bên trong, lại như nơm nớp lo sợ.
Muốn luôn giữ được thân phận đạo tử, muốn luôn có được tài nguyên tu hành vượt xa những người khác, thậm chí muốn trong tông môn hoặc gia tộc thu được quyền lực lớn hơn nữa, tất phải khiến bản thân đề cao nhanh hơn nữa, mạnh mẽ nhanh hơn nữa. Hơn nữa còn phải luôn duy trì thế mạnh so với cùng thế hệ, thậm chí là vượt qua cả tiền nhân.
Còn thiên kiêu, thì cạnh tranh càng tàn khốc hơn, bọn họ ở bên ngoài hưởng thụ vinh quang chỉ thấp hơn thân phận đạo tử, tài nguyên thu được từ gia tộc tông môn cũng chỉ thấp hơn một chút. Mà đồng dạng, để không bị đào thải, vì đào thải trong một thời gian nhất định không thể tấn thăng, vì sau khi tấn thăng phải tranh đoạt tài nguyên với cường giả cùng cảnh giới.
Tất cả mọi thứ, khiến cho thiên kiêu của các tông môn gia tộc, lúc ở trong tông môn gia tộc, cũng nơm nớp lo sợ, không thể không khiến bản thân mạnh lên.
Đương nhiên, quy củ của mỗi tông môn gia tộc không giống nhau, nhưng trên tổng thể, nhất định có cạnh tranh, nhưng chém giết lẫn nhau, lại tuyệt đối cấm.
Vương Lệ Hải, chính là đạo tử của Vương gia trong tam đại gia tộc Nam Vực. Gã tính cách ẩn nhẫn, trên đường tu hành thường không lộ tài năng, thậm chí mấy lần truyền ra bên ngoài chuyện chết giả. Trong Vương gia, gã chỉ là đạo tử Trúc Cơ, đến khi Kết Đan, liền mất đi thân phận đạo tử, nhưng sau nhiều năm nhẫn nhịn, gã một lần nữa xuất hiện, một lần đánh bại đạo tử Nguyên Anh của Vương gia, lập tức thế chỗ, chấn động cả Nam Vực.
Trong tay Mạnh Hạo cầm một ngọc giản, từ khi hắn quyết định đến nơi này, đã lấy ra ngọc giản, ghi lại cả quá trình, lúc này ánh mắt quét qua Vương Lệ Hải. Năm đó ngoài miệng giếng thượng cổ, hắn từng khiêu chiến đạo tử Vương gia trước mắt này, lúc này gặp lại, đối phương nhìn như bình thường, nhưng cảm giác năm tháng, đã mơ hồ xuất hiện trên người.
Bị Mạnh Hạo nhìn như vậy, tâm thần Vương Lệ Hải chấn động, thậm chí có phần run sợ, nếu không phải tính cách gã cứng cỏi, sợ rằng lúc này đã thất lễ rồi.
Gã nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong lòng không hề bình tĩnh. Gã nhận ra Mạnh Hạo, cũng nhớ tới trận chiến giữa hai người năm đó, trận chiến đó, gã thất bại.
Cả cuộc đời gã, chỉ có ba lần thất bại, cũng chính là thất bại đó, khiến gã càng thêm kiên định trong tu hành bao năm nay. Vốn dĩ cho rằng bản thân đã mạnh đến mức có thể quét ngang tất cả đồng bối, vốn cho rằng bản thân đã làm được, vượt trên tất cả đạo tử Nam Vực, trở thành đệ nhất nhân trong số đồng bối.
Nhưng hiện giờ, ngay khi nhìn thấy Mạnh Hạo, cảm nhận được tu vi của Mạnh Hạo, Vương Lệ Hải đã chấn động.
Niềm kiêu ngạo của gã như bị bóp vỡ, sự tự tin của gã, như bị nghiền ép, lúc này gã hít sâu một hơi, chắp tay vái Mạnh Hạo một cái.
- Nhiều năm không gặp, Mạnh huynh vẫn phong độ như xưa.
Hàn Bối ở bên cạnh, hít thở gấp gáp, lúc này mới hơi bình tĩnh lại. Nhưng trong đầu nàng, từng hình ảnh năm đó tiếp xúc với Mạnh Hạo, bất giác lại hiện lên, lần gặp đầu tiên, còn có trong Tống gia hai người gần như dán mặt vào nhau, rồi còn đủ sự việc khác, khiến cho Hàn Bối lúc này, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Mạnh Hạo đứng ở đó, trường bào màu xanh, vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn Vương Lệ Hải hơi gật đầu.
- Đã là cố nhân, các ngươi đi đi.
Mạnh Hạo bình tĩnh nói.
Hàn Bối hít sâu một hơi, chắp tay vái chào, nhìn kỹ Mạnh Hạo một cái, đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt có vẻ dụ dỗ.
- Mạnh huynh vừa gặp mặt, đã bảo chúng ta rời đi, lẽ nào không muốn ôn lại chuyện cũ với tiểu muội sao. Cũng được, nếu Mạnh huynh yêu cầu, tiểu muội rời đi là được rồi.
Nàng nói rồi, che miệng cười, không hề nhìn Triệu Phương và Vương Lệ Hải, lắc mình một cái, giống như một con én rực rỡ lập tức rời đi.
- Mạnh huynh, chuyện vị Triệu đạo hữu của bộ lạc này thu được một bộ hài cốt đã lộ ra rồi, cho dù chúng ta có nhường nơi này, nhưng những người khác, khó mà nói được.
Giọng Hàn Bối vang lên, rất dịu dàng, như đã khôi phục khỏi sự kinh hãi lúc trước.
- Ngoài ra, Mạnh huynh, tiểu muội cũng có thể tặng huynh một tin, người Nam Vực đến nơi này có những ai, tiểu muội không rõ lắm. Nhưng tiểu muội biết có một người đi cùng tiểu muội tới đây.
- Cô ấy tên Hứa Thanh.
Giọng Hàn Bối, có một lực lượng kỳ dị, khi truyền thẳng vào trong đầu Mạnh Hạo, thì nàng đã mang theo tiếng cười rộ lên rời đi.
Đôi mắt Mạnh Hạo nheo lại, không hề nói gì, mà nhìn về phía Vương Lệ Hải.
Vương Lệ Hải nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, trong đôi mắt Vương Lệ Hải đột nhiên bộc lộ chiến ý nồng đậm.
Gã bước tới một bước, khí thế đột nhiên tăng vọt, nhìn về phía Mạnh Hạo, Vương Lệ Hải hít sâu một hơi, một lần nữa chắp tay vái.
- Mạnh huynh đã mở lời, nơi này Vương mỗ tất nhiên sẽ không tranh nữa. Nhưng Mạnh huynh năm đó từ biệt, đã qua mấy giáp, hôm nay gặp lại, tại hạ muốn xin Mạnh Hạo chỉ giáo một chút!
Gã vừa dứt lời, khí thế càng thêm mạnh mẽ.
Mạnh Hạo cau mày, thời gian hắn rất gấp rút, không có dư hơi ở đây quá lâu. Gần như ngay khi Vương Lệ Hải cất lời, Mạnh Hạo liền phất tay áo, bước tới nửa bước, uy áp của Nguyên Anh viên mãn, lập tức ép về phía Vương Lệ Hải.
Ầm!
Thân thể Vương Lệ Hải chấn động, vẻ mặt trắng bệch, lui lại bảy tám bước, nhìn kỹ Mạnh Hạo một cái, rồi quay mình rời đi.
Mạnh Hạo lúc này mới ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Vương Lệ Hải. Ấn tượng của đạo tử này của Vương gia để lại cho Mạnh Hạo càng sâu hơn một chút.
- Bản thân gã là Nguyên Anh hậu kỳ, đối mặt với đệ nhất mệnh của ta, về cảnh giới vốn đã chênh lệch một tầng, lại chỉ tái mặt đi, không hề đổ máu. Sức chiến đấu thực sự của Vương Lệ Hải, sợ là đã có thể sánh với Nguyên Anh viên mãn bình thường rồi.
Mạnh Hạo hơi suy tư, quay đầu nhìn Triệu Phương một cái.
Triệu Phương lập tức căng thẳng, gã biến rõ sự đáng sợ của Mạnh Hạo trước mắt. Hắn có thể chiến đấu với Hô Diên lão tổ, là nhân vật cấp bậc lão tổ đó, lúc này trong lòng gã lo lắng sau khi dùng hổ đuổi sói, lại bị hổ ăn thịt.
- Đa tạ Mạnh tiền bối cứu giúp, chuyện này vãn bối nhất định bẩm báo lão tổ như thực tế, với ân huệ của tiền bối, nhất định sẽ có hậu tạ.
Triệu Phương lui lại mấy bước, cẩn thận cất lời, không dám gọi Mạnh Hạo là huynh, mà cực kỳ cung kính.
- Ta đã hứa với Vân Thiên lão tổ, ở nơi này để ý đến ngươi một chút, đã tận nghĩa vụ, nơi này không phải đất lành, ngươi nếu đã lựa chọn, vậy phải chuẩn bị tốt sinh tử.
Tâm tư của Triệu Phương, Mạnh Hạo hiểu được, nhưng ngay cả thân phận đệ tử nội môn mà Phương Du cho hắn, hắn cũng bỏ qua, tất cũng sẽ không lựa chọn ký thân nơi này. Tuy rằng thân phận có cao hơn một chút.
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, chuyện này vãn bối tự có chừng mực, gia tổ cũng đã giúp vãn bối chuẩn bị một chút thủ đoạn…
Triệu Phương hơi chần chừ, vẫn cứng đầu nói.
Mạnh Hạo nhìn Triệu Phương một cái, cái nhìn này, khiến Triệu Phương lập tức càng thêm khẩn trương.
- Ta không thể ở chỗ này lâu, ngươi nếu đã lựa chọn, vậy tự thu xếp.
Mạnh Hạo gật đầu, thu lại ngọc giản trong tay, trong này có tất cả hành động, lời nói cũng như quá trình, cũng coi như là cho Vân Thiên lão tổ một chứng cứ xác đáng.
Mạnh Hạo không nhìn Triệu Phương nữa, lắc mình một cái, lập tức rời xa.
Cho đến khi thấy Mạnh Hạo hoàn toàn biến mất, Triệu Phương mới thở phào một hơi, cẩn thận nhìn xung quanh, có hơi chần chừ, sau một lát thì nghiến chặt răng, cũng không rời đi, mà dựa theo phương pháp mở ra, tiến vào nơi giấu hài cốt, thấp thỏm ở trong đó, chờ đợi thời gian trôi đi.
Mạnh Hạo cũng không còn dừng lại chút nào, lao thẳng về phía ngọn núi thứ tư, trên đường đi trong đầu hắn lại hiện lên lời nói của Hàn Bối lúc rời đi, trong mắt từ từ có chút dịu dàng.
- Hứa Thanh cũng ở nơi này sao…
Mạnh Hạo nhìn Yêu Tiên Tông xung quanh, im lặng, tốc độ càng nhanh hơn.
Mấy canh giờ sau, khi ngày thứ ba đã sắp kết thúc, chỉ còn lại hai canh giờ trước khi kết thúc cảnh giới đầu tiên, Mạnh Hạo đã xuất hiện dưới chân ngọn núi thứ tư.
Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi nguy nga trước mắt. Ngọn núi quá lớn, nhìn không thấy cuối, nếu so sánh, Mạnh Hạo chỉ như con sâu cái kiến, không hề bắt mắt. Nhưng trong đôi mắt hắn, lại lóe lên tinh quang, hít sâu một hơi, không hề chần chừ, lựa chọn lên núi.
Cũng may khi cảnh giới đầu tiên của Yêu Tiên Tông mở ra, đại đa số khu vực đều bị cấm chế bao bọc, chỉ cần không tiếp xúc, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì. Trong quá trình lên núi, Mạnh Hạo nhìn thấy vô số khu vực cấm chế, hắn quanh quẩn qua lại, cố gắng né tránh, sau khi hết hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đã nhìn thấy đỉnh núi.
- Còn lại nửa canh giờ…
Mạnh Hạo đứng trên một khối đá lớn nhô ra trên ngọn núi thứ tư, nhìn về đỉnh núi, hắn đột nhiên có hơi chần chừ. Lúc này đã sắp hết thời gian, hắn không biết lựa chọn của mình, liệu có chính xác hay không.
Nếu không chính xác, tất cả đều tan thành bọt nước. Lúc Mạnh Hạo tới đây, cũng từng nghĩ có nên mang theo hài cốt Từ Long không, nhưng khi hắn muốn hành động, mới phát hiện, bộ hài cốt như sinh trưởng ở nơi đó, hắn không thể lay động chút nào.
- Là của ta, cuối cùng cũng sẽ thuộc về ta, nếu không phải của ta, thì là ta cưỡng cầu, cho dù có không được, ít nhất, ta cũng không hối hận.
Mạnh Hạo đột nhiên cười thoải mái, không còn lo được lo mất, mà trong nửa canh giờ cuối cùng, giảm chậm tốc độ, đi trên đường núi, nhìn phế khu xung quanh, cảm nhận nơi từng là Yêu Tiên Tông mênh mông, từ từ đi tới.
Hắn đã nhìn ra được mất, cũng không còn căng thẳng vì thời gian, trong thong dong, khi thời gian chỉ còn lại một trăm lần hô hấp, hắn đã lên đến đỉnh ngọn núi thứ tư.