Nàng nghe hiểu, nhưng cũng không hiểu. Nàng nhìn Mạnh Hạo, im lặng, cúi đầu nhìn linh quả trong tay, một lúc sau, nàng lui lại mấy bước, dựa vào vách núi, sau khi ăn hết linh quả, lúc ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười.
- Ta không biết kiếp sau ngươi nói có nghĩa là gì, ta chỉ biết, cô gái tên Hứa Thanh kia, rất hạnh phúc.
Nàng cười nói nhỏ, lúc này có gió thổi tới, làm loạn tóc nàng, được nàng nhẹ nhàng vuốt ra sau tai.
Nói rồi, nàng ngồi xuống, hít sâu một hơi, nhắm mắt, không nói chuyện nữa, trong đôi mắt bị che phủ kia, ẩn chứa minh ngộ nàng không muốn để người khác nhìn thấy.
Nàng rất thông minh, thông minh vượt qua tuổi tác của nàng.
Từ trong lời nói của Mạnh Hạo, nàng nghe ra một hàm nghĩa liên quan đến tử vong.
Nàng không xác định, cũng không muốn xác định.
- Nếu ngươi và Hứa Thanh có hẹn ước, gặp gỡ ở nơi này, nếu nàng đã định sẽ thức tỉnh trong thân thể ta. Vậy… Ta chấp nhận tác thành cho nàng, để nàng và ngươi gặp nhau ở nơi này.
Trong lòng nàng, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Giờ phút này, trong Yêu Tiên Cổ Tông, trên người nàng, vì có loại chủ động bằng lòng này, xuất hiện một chút biến hóa hiếm thấy.
Tu sĩ của Nam Thiên chi địa, ký thân dung nhập cảnh giới thứ hai, trở về năm tháng viễn cổ này, chuyện này không phải là chuyện ký thân mong muốn, vì bọn họ đã sớm mất đi, hài cốt ở bên ngoài.
Nhưng… Cho dù đã tử vong nhiều năm, nhưng đặc thù của Yêu Tiên cổ giới, bọn họ rõ ràng có linh. Linh này… Nếu như chấp nhận, nếu như bằng lòng, vậy sẽ dung hợp với tu sĩ Nam Thiên chi địa, nâng đến trình độ lớn nhất thu được cái thuộc về ký thân này.
Ví như, công pháp ký thân tu hành, đã có minh ngộ. Những tu sĩ Nam Thiên chi địa này, sau khi dung hợp ký thân, lúc thức tỉnh, tuy bọn họ có ký ức, nhưng lại mơ hồ, có thể sử dụng ở nơi này, nhưng lại không thể mang đi.
Giống như… Một người ngoài cuộc.
Nhưng hiện giờ, có thể biến thành người có một nửa trong cuộc.
Cô gái nhắm mắt, lại không hề mở ra.
Xung quanh rất yên tĩnh.
Mạnh Hạo cũng không nói nữa, mà ngồi xếp bằng, nhìn bầu trời xa xăm, lặng lẽ đợi thời gian trôi đi, chờ đợi Hứa Thanh thức tỉnh.
Dưới sự bảo vệ của hắn, sẽ không có bất cứ ai, tạo thành một chút thương tổn với việc thức tỉnh của Hứa Thanh. Ngày hôm nay, Mạnh Hạo không đi tu hành công pháp, hắn nhìn ánh nắng trên bầu trời dần dày lên, nhìn thế giới Yêu Tiên Cổ Tông viễn cổ, cái cảm giác như bản thân thực sự dung hợp với nơi này xuất hiện trong lòng hắn.
Hắn đột nhiên rất ngưỡng mộ Kha Cửu Tư.
Hắn ngưỡng mộ Kha Cửu Tư có mái nhà là một tông môn, ngưỡng mộ y có những huynh đệ tỷ muội như vậy, ngưỡng mộ y có những bằng hữu có thể cùng y giết người. Nhưng ngưỡng mộ nhất… Là y có một người cha tốt.
Một người phụ thân vì đứa con của mình, có thể khom lưng cúi người, có thể lặng lẽ lau đi vết nhơ sau lưng hài tử, có thể dùng trái tim bao dung, gánh chịu tất cả sai lầm.
Nhất là những sợi tóc mai bạc trắng, còn có tử khí được cố hết sức ẩn giấu kia. Tất cả đều nói lên, phụ thân của Kha Cửu Tư, vị Chí Tôn của núi thứ bốn này, đã đến cực hạn.
- Đây là một vở kịch… Ta là người xem kịch, nhưng vì sao, ta lại muốn thực sự hòa vào trong vở kịch, trở thành người trong vở kịch.
Mạnh Hạo im lặng.
Hắn nghĩ tới Kha Vân Hải, ánh mắt nhìn như nghiêm khắc, chỉ là sâu trong ánh mắt, Mạnh Hạo có thể nhận ra tình yêu sâu sắc, khiến hắn như bị lạc vào. Hắn nhớ đến Đại Thanh sơn, nhớ đến huyện Vân Kiệt, nhớ đến phụ thân, mẫu thân khi còn là đứa trẻ.
Lúc đó, hắn rất vui vẻ, vô ưu vô lo, nhưng tất cả, đã biến mất khi làn gió tím quét ngang huyện Vân Kiệt.
- Phụ thân của ta, là ai… Liệu có còn ở nhân gian, người liệu có biết, con đang nhớ lại hình bóng của người.
Mạnh Hạo nhìn lên bầu trời, tâm tình hơi sa sút.
Chìm đắm trong hải dương cay đắng, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lấy ra một vò rượu, đặt lên miệng, uống một ngụm lớn.
- Cha, mẹ, hai người có biết, con sắp không còn nhớ rõ hình dạng của hai người nữa rồi… Bao năm rồi, hình ảnh trong ký ức, đã vô cùng mơ hồ rồi.
- Cái này không phải điều con muốn, mà là năm tháng trôi qua, khiến con rất nhiều lúc muốn giữ lại, nhưng lại không giữ được… Con rất hâm mộ Kha Cửu Tư…
Mạnh Hạo lại uống một ngụm rượu lớn, mùi rượu cay nồng, theo yết hầu vào thẳng trong lòng.
Mạnh Hạo rất ít khi chìm vào trong tâm trạng như vậy, từ sau khi cha mẹ mất tích năm đó, hắn không thể không học kiên cường, không thể không học cứng rắn.
Nhưng lần này, vì Hứa Thanh khơi dậy chuyện xưa, nhớ tới Nam Vực, nhớ tới Đại Thanh sơn, vì quan hệ của Kha Cửu Tư và Kha Vân Hải, sinh ra cộng hưởng, hắn không khỏi nhớ đến huyện Vân Kiệt, nhớ đến những năm tháng còn bé thơ, nhớ đến cha mẹ bản thân.
Hắn đột nhiên rất hiểu Kha Cửu Tư, kẻ ác bá chơi bời như vậy, nếu y còn sống, vậy có lẽ là người duy nhất còn lại trong mấy chục ngàn năm sau khi Yêu Tiên Cổ Tông chết đi.
Không hề rời đi, mà bảo vệ trong tông môn, bảo vệ trên núi thứ bốn, nhiều năm qua đi, vĩnh viễn ở nơi này, bảo vệ mảnh đất lành trong lòng y.
Có lẽ, lúc này trong Yêu Tiên Tông, không ai lại tưởng tượng được, Kha Cửu Tư mấy chục ngàn năm sau, lại trở thành như vậy.
- Nhìn thấy phụ thân mình tử vong, nhìn thấy tông môn ngày ngày tuột dốc, nhìn bằng hữu bên cạnh từng người ngã xuống, cho đến cuối cùng, thấy tông môn diệt vong.
- Nếu ta là y, ta sẽ làm thế nào…
Mạnh Hạo im lặng, cầm lấy vò rượu, một lần nữa uống một ngụm lớn. Lúc này trời đã hoàng hôn, thời gian cả một ngày, Mạnh Hạo vẫn đắm chìm trong suy tư, cứ thế trôi đi.
- Kha Cửu Tư đưa ta về đây, về đến thời gian phụ thân y sắp tử vong, yêu cầu của y… Có lẽ ta đã hiểu rồi.
Trong mắt Mạnh Hạo như có minh ngộ, cầm lấy vò rượu, đang muốn uống tiếp, một cánh tay từ sau lưng hắn đã duỗi ra, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay đang giữ vò rượu của hắn.
Mạnh Hạo không quay đầu, hắn cảm nhận được sau lưng, có một cái ôm, ôm rất chặt, giống như cái ôm khi sợ mất đi trong Vãng Sinh động năm đó.
Mạnh Hạo nở nụ cười, không nói gì, để mặc người ngọc sau lưng, ôm lấy mình, tựa đầu lên lưng mình, như đang nghe tiếng tim đập.
Dường như chỉ có tiếng tim đập, mới có thể khiến nàng cảm thấy, tất cả là chân thực, xung quanh là giấc mộng hư ảo, nhưng hai người trong mộng, lại đang có được nhau.
Ta cho rằng thấy được nàng, tức là có được thế giới, mà không hề biết trong giấc mộng của nàng, đã sớm có được ta.
Trong hoàng hôn, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mặt đất, chiếu rọi núi thứ bốn, chiếu ra cái bóng của ngọn núi lên mặt đất, trong cái bóng đó có hai người đang ôm lấy nhau.
Như hi vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại, khiến cho nhớ nhung, khiến ước hẹn, trong khoảnh khắc này, không còn như cát trong gió nữa.
- Nàng tỉnh rồi.
Rất lâu sau, khi sắc trời dần tối đi, Mạnh Hạo quay đầu, nhìn cô gái sau lưng, vẫn dung nhan đó, nhưng lại không còn như cũ nữa.
Hồn khác biệt, khiến cho dung nhan vào giờ phút này, cũng hơi có biến hóa tinh tế. Dường như có thêm một chút thanh lãnh, ít đi một chút khẩn trương, thêm một chút giản đơn, bớt một chút xa lạ.
Nàng là Hứa Thanh.
Nàng không có sự thông minh của Hàn Bối, không tươi đẹp như Sở Ngọc Yên. Nàng là Hứa Thanh, đơn giản, thanh thanh lãnh lãnh, như trái tim của nàng, nếu thích một người, không có nguyên nhân, chỉ là bất tri bất giác, trong mắt đã có chàng.
Hứa sư tỷ… Trong trang phục đệ tử ngoại môn, mái tóc đẹp, khuôn mặt vô cùng mịn màng, tuy không phải tuyệt mỹ, nhưng lại khiến Mạnh Hạo ghi nhớ trong lòng.
Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, nở một nụ cười vui vẻ, ánh mắt dịu dàng, mang theo nhớ nhung, mang theo hồi ức hơn trăm năm, nhìn Mạnh Hạo, nhìn khuôn mặt trong ký ức kia.
Có thêm sự tang thương, bớt đi ngây thơ.
Hứa Thanh ngóng nhìn Mạnh Hạo, không hỏi Mạnh Hạo vì sao ở đây, cũng không hề kinh hãi vì sao bản thân khi tỉnh táo lại nhìn thấy Mạnh Hạo.
Dường như trong lòng nàng, cho dù là lúc nào, cho dù là nơi nào, cảnh gặp mặt với Mạnh Hạo, đều hiện lên trong đầu nàng, rất tự nhiên, rất bình tĩnh.
Trong đoàn người hối hả, thiếp nhìn chàng, chàng nhìn thiếp, nở nụ cười.
Dường như gặp gỡ thế này, trong thế giới của nàng, đã xuất hiện hàng ngàn vạn lần, dường như từ đầu đến cuối, cho dù năm đó trên Tử Hải, cũng vô cùng tin tưởng, hai người, nhất định sẽ có ngày gặp gỡ.
- Không kinh ngạc ư?
Mạnh Hạo mỉm cười nói.
- Vì sao phải kinh ngạc? Chàng đã hứa, chúng ta từng có ước hẹn, sẽ còn gặp gỡ.
Hứa Thanh vẫn nở nụ cười, lắc đầu.
Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, nỗi cay đắng trong lòng lúc trước, lúc này đã tiêu tan rất nhiều, nụ cười trên mặt hắn càng nhiều hơn. Câu trả lời như vậy, mới là Hứa Thanh, Hứa Thanh đơn giản.
Nàng tin tưởng, nhất định sẽ gặp lại, vì có ước hẹn, cho nên trong cả cuộc đời, dù là lúc nào, dù là nơi đâu, nàng cũng đều không kinh ngạc, nàng luôn kiên trì tin tưởng.
- Bao năm nay… Chàng khỏe chứ.
Hứa Thanh dịu dàng nói, nàng nhìn bóng hình nhỏ hơn mình mấy tuổi, lại luôn ở trong lòng mình, hơn trăm năm nay, không làm sao quên được bóng dáng trước mắt.
Nàng không quên được, ở Đại Thanh sơn, trước mặt mình có một cái mông vểnh lên, theo dây thừng, trêu chọc đám người Vương Hữu Tài ở phía dưới.
Nàng không quên được, trong thượng cổ phúc địa, lúc bản thân bất lực, bóng lưng đó ngăn trước mặt mình.
Nàng càng không quên được, trong Thanh La Tông, trong khi mình dung hợp với Phượng Tổ, lúc bản ngã thức tỉnh, Mạnh Hạo ra khỏi tông môn, quay đầu mỉm cười.
Nàng cả đời cũng không quên được, tất cả những gì xảy ra trong Vãng Sinh động.
Nếu nói bí mật, ví dụ tình cảm hai bên tích lũy, vậy giữa nàng và Mạnh Hạo, có quá nhiều bí mật mà chỉ bọn họ mới hiểu.
- Ta đi Mặc Thổ, đi Tây Mạc.
Mạnh Hạo cười nói. Lúc này gió đêm thổi tới, thổi tung vài sợi tóc của Hứa Thanh, Mạnh Hạo đưa tay lên, nhẹ nhàng vén nó lên.
Hứa Thanh cúi đầu, khóe miệng mỉm cười.
- Thiếp cũng đi Mặc Thổ, cũng đi Tây Mạc.
Rất nhanh, nàng lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.
- Ta biết.
Mạnh Hạo cười nói.
Dưới ánh trăng, ánh trăng dịu dàng chiếu lên hai người, giống như một lớp áo bạc, một cơn gió đẹp thổi lay mái tóc của hai người.
Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, nhìn một lúc, đột nhiên sững sờ, như nghĩ đến gì đó, mở to mắt, lộ vẻ kỳ lạ.
- Không đúng… Chàng… Làm sao lại vẫn còn hình dạng của mình?