Kha Vân Hải đi ở phía trước, Mạnh Hạo đi theo sau, hai người đi ra khỏi sơn cốc, hướng về hư vô xa xôi, từng bước đi tới.
Mạnh Hạo có phần thấp thỏm, với tính cách, định lực của hắn, lẽ ra không nên như vậy. Dù sao nơi này tất cả đều là hư ảo, hắn cũng không lừa gạt Kha Vân Hải, hắn không cần phải thấp thỏm.
Nhưng hắn vẫn cứ thấp thỏm, hắn sợ mất đi thân phận này, nếu lúc ban đầu, hắn là vì tạo hóa, thì hiện giờ, sau khi có được tạo hóa, hắn đáng ra không nên thấp thỏm nữa.
Nhưng hắn, vẫn còn thấp thỏm, hắn sợ mình tỉnh lại khỏi giấc mộng này, sợ đối phương sau khi biết được bản thân không phải Kha Cửu Tư, lúc quay lại, không để hắn tiếp tục chìm đắm trong ánh mắt cưng chiều kia nữa.
Loại cảm giác một giây trước con có thể gọi người là phụ thân, nhưng một giây sau, con lại không thể cất lời, chính là nguồn gốc sự thấp thỏm lúc này của Mạnh Hạo.
Hắn sợ mất đi, vì hắn đã có được.
Đây là tình cha. Trong ký ức của Mạnh Hạo, tình cha đã mơ hồ, trong đoạn thời gian hư ảo này, lại khiến hắn một lần nữa hoảng hốt, quên đi bản thân không phải Kha Cửu Tư.
- Cha…
Trong lòng Mạnh Hạo đau khổ, nhìn về Kha Vân Hải đang đi phía trước, như Kha Vân Hải và hắn càng ngày càng xa, thì thào nói.
Kha Vân Hải hơi dừng bước, lúc quay lại, ánh mắt mỉm cười, còn có phần cưng chiều, vẫn như cũ, nhẹ nhàng xoa đầu Mạnh Hạo.
- Đừng suy nghĩ vẩn vơ.
Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn Kha Vân Hải, trong mắt hắn hơi ướt át. Giờ phút này, hắn không muốn suy đoán liệu đối phương có biết được đáp án và chân tướng thực sự không, hắn không muốn suy nghĩ tất cả, hắn chỉ nghĩ có một điều.
Nếu thực sự có duyên phận, để chúng ta trở thành cha con ở nơi này, vậy ở nơi này, con là con của người.
Nếu thế giới hư ảo này, có thể coi như kiếp trước của con, vậy ở nơi này, người chính là phụ thân kiếp trước của con.
Nếu như đã định sẵn sau khi rời khỏi viễn cổ hư ảo này, từ đây người không còn là cha của con nữa. Vậy thì đoạn tình cảm cha con này, ở nơi này, trong viễn cổ hư ảo này, để con… Cả đời đều không quên đi.
Người, là phụ thân của con.
Con, là con của người.
Mạnh Hạo gật mạnh đầu.
Kha Vân Hải mỉm cười vỗ vai Mạnh Hạo, dẫn hắn lắc mình một cái, hai người liền biến mất trong tầng thứ chín mươi chín này, xuất hiện ở bên ngoài Yêu Tiên tháp.
Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, trong Yêu Tiên Tông, tất cả đệ tử đều lập tức đưa mắt nhìn, trong mắt có ngưỡng mộ, có ghen ghét, có phức tạp, cũng có bất đắc dĩ.
Kha Vân Hải và Mạnh Hạo đi ra, Yêu Tiên tháp lập tức ầm vang, từ từ thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng, trở về trong khe hở trên bầu trời. Đồng thời, cái khe kia khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ trong nháy mắt, trên bầu trời đã không còn khe hở nào.
Chỉ có…
Một cái thang bán trong suốt, không biết từ lúc nào từ trên trời hạ xuống, cuối cùng lơ lửng trên khe nứt giữa núi thứ ba và núi thứ bốn trong Yêu Tiên Tông.
Ánh sáng của cái thang này không tiêu tán, giống như lưu chuyển ở bên trong. Nó thông lên trời, hướng thẳng đến hư vô, nếu nhìn cẩn thận, có thể mơ hồ nhìn ra, ở tận cùng của nó, có một vòng xoáy khổng lồ.
Cái thang này, Mạnh Hạo nhìn thấy liền ngây ra, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, mọi người của Yêu Tiên Tông xung quanh, không hề có biểu hiện gì với sự xuất hiện của cái thang này, dường như… Không nhìn thấy!
Nhưng khi ánh mắt Mạnh Hạo quét qua đám người một lượt, hắn đột nhiên nhìn thấy Quý Tiếu Tiếu, thậm chí từ biểu hiện của Quý Tiếu Tiếu, đoán được nàng, cũng nhìn thấy chiếc thang.
- Lẽ nào, cái thang này chỉ có người từ bên ngoài tới mới có thể nhìn thấy?
Trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện suy nghĩ, lúc này trong những đệ tử Yêu Tiên Tông xung quanh, những tu sĩ đến từ Nam Thiên chi địa, ai nấy cùng lúc Mạnh Hạo xuất hiện đều tự mình tránh né.
Bọn họ không thể không tránh, không thể không né, tuy rằng trước đó bọn họ vô cùng đố kỵ, nhưng lúc này dù sao cũng vẫn còn trong thế giới viễn cổ hư ảo. Ở nơi này, đi đấu với Mạnh Hạo thân là Kha Cửu Tư, cho dù họ có một trăm cái mạng cũng không đủ.
Chỉ có thể né tránh, chỉ có thể cẩn thận, một khi bại lộ thân phận, sẽ phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, ngược lại Mạnh Hạo ở nơi này, căn bản không sợ bại lộ.
Bởi vì… Người của Nam Thiên chi địa ở đây, không ai có thể sinh ra uy hiếp về thân phận đối với hắn.
Nhưng lúc này, cho dù bọn họ tự mình né tránh, nhưng lại đều nhìn thấy cái thang hạ xuống từ trên thiên không trên khe núi kia. Khoảnh khắc nhìn thấy cái thang, mọi người đều chấn động tâm thần.
- Đây là…
Người thanh niên đến từ di mạch Đế tộc ở Bắc Địa lúc này đã một lần nữa còng lưng xuống, nhưng y lại hít thở gấp gáp, đôi mắt xuất hiện tinh mang.
- Lẽ nào là…
Đôi mắt Phương Du nheo lại, hơi trầm ngâm, lập tức mở to mắt.
- Mấu chốt mở ra cảnh giới thứ ba!
Chỉ Hương ở xa xa lúc này cũng hít thở dồn dập, siết chặt nắm tay, trong mắt đầy kích động.
Ở xa hơn nữa, Hô Diên lão tổ vốn rời đi từ sớm lúc này cũng kích động.
Trong lúc mọi người đều có tâm tư riêng, Kha Vân Hải dẫn Mạnh Hạo rời đi, đợt sóng gió Yêu Tiên tháp này, cứ thế tiêu tan. Trừ một số người có hạn thu được một số đạo pháp có hạn ra, Yêu Tiên tháp được đặc biệt mở ra cho Mạnh Hạo này, cuối cùng cũng xác định chỉ có một mình hắn ở bên trong, thu được cơ duyên khó mà hình dung.
Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, Cửu Trọng Thiên Băng, Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, còn có bí pháp Nhục Thân Thành Thánh cuối cùng, tất cả, đều là thu hoạch kinh người của Mạnh Hạo.
Càng không nói đến Kháo Sơn lão tổ ở trong đó, còn rất nhiều chuyện vụn vặt, đối với Mạnh Hạo mà nói, lần đi Yêu Tiên tháp này, có thể nói là cơ duyên trời cho với hắn.
Không hề dừng lại ở nơi này, sau khi trở về núi thứ bốn, Mạnh Hạo lập tức về động phủ. Hứa Thanh đang ngồi nhập định, xung quanh phát quang, trên mặt nở nụ cười, như đang chìm đắm trong minh ngộ đạo pháp.
Mạnh Hạo không quấy rầy Hứa Thanh, sau khi ngồi xuống, cảm nhận được bốn hạt giống đạo pháp tồn tại trong cơ thể.
Cái toàn thân như ngọn lửa, chính là Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo!
Còn có Cửu Trọng Thiên Băng, rồi còn Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, cuối cùng là… Bí thuật Nhục Thân Thành Thánh. Thuật này hiện giờ ở trong đầu Mạnh Hạo, ảm đạm không chút ánh sáng, có thể nhìn thấy, nhưng căn bản không thể cảm nhận được.
Mà ba đạo pháp khác, Mạnh Hạo có dự cảm, một khi không ngừng minh ngộ, hắn sẽ có thể thi triển chúng ra, cho dù là rời khỏi thế giới viễn cổ hư ảo này, cũng sẽ không quên đi.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hạo cảm thấy phấn chấn, trừ đó ra, hắn còn có một thu hoạch, đó chính là… Thôn Sơn Quyết!
Thuật này, hiện giờ Mạnh Hạo gần như đã hoàn toàn nắm giữ. Tuy chỉ là tầng thứ nhất, nhưng dựa theo giới thiệu, một khi tu hành xong tầng thứ nhất, có thể biến thân thể thành núi non.
Từ đó, có thể khiến thân thể mạnh thêm một bậc.
- Khi đạt cực hạn, có thể rút ra sơn hồn, hóa ra sơn ý, từ đó ngàn vạn núi non giáng xuống!
Trong mắt Mạnh Hạo lộ vẻ hài lòng, chuyến đi Yêu Tiên tháp lần này, có thể nói đã khiến cơ duyên của hắn đạt đến cực hạn.
Còn về những thủ đoạn nho nhỏ như thuật pháp cấm chế, hắn cũng thu hoạch không ít, hiện giờ đều nằm trong đầu. Chỉ là nếu không thể minh ngộ, vậy sau khi rời khỏi thế giới này, sẽ tự biến mất.
Mà Mạnh Hạo cũng thử lạc ấn những thứ đó lên ngọc giản, nhưng không thể nào làm được, chỉ có thể bỏ qua.
- Sơn Hải Kinh… Chắc là không thể lấy được.
Đôi mắt Mạnh Hạo xuất hiện tinh mang, sau một chút trầm ngâm, bỏ qua đáp án này, nhưng trong đầu hắn, vẫn luôn nghe được âm thanh ở tầng thứ tám mươi kia.
Thời gian trôi đi, đã qua nửa tháng. Nửa tháng này, Mạnh Hạo vẫn luôn ngồi trong động phủ, minh ngộ đạo pháp, dần dần ổn định lại một số thuật pháp trong đầu.
Hứa Thanh cũng thức tỉnh mấy lần, hai người nhìn nhau cười, biết được thời gian ngắn ngủi, lúc này cần khẩn trương cảm ngộ đạo pháp, nên không có quá nhiều thời gian trao đổi.
Cho đến sáng sớm một ngày, Mạnh Hạo ngồi ngoài động phủ, quan sát núi thứ bốn, minh ngộ Thôn Sơn Quyết, dần dần lạc ấn vào trong đầu, thậm chí tầng thứ nhất của hắn, cũng sắp tu thành, thì có một người nằm ngoài dự đoán của hắn, đến.
Người này là một nữ đệ tử hạch tâm trên một sơn phong khác, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt vô cùng linh động, thân thể thướt tha động lòng người, đi tới xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, dẫn tới sự chú ý của không ít đệ tử của núi thứ bốn.
- Cửu Tư ca ca, tiểu muội có chút vấn đề về tu đạo, có thể nhờ Cửu Tư ca ca giải đáp được không.
Trong sự chú ý của các đệ tử trên núi thứ bốn, cô gái này đỏ mặt. Dường như sự e dè bản năng bị dũng khí trào dâng đánh bại, ở trước mặt Mạnh Hạo, ngượng ngùng xấu hổ nói cực kỳ nhỏ.
Dung nhan này, giọng nói này, lập tức hình thành sự dụ dỗ kinh người, đủ để khiến người ta nhìn thấy lập tức động lòng. Lúc này những đệ tử núi thứ bốn quan sát nơi này, đều coi nàng như người trời vậy.
Dung nhan tuyệt mỹ, thân thể hoàn mỹ, làn da vô cùng mịn màng, còn cả vẻ ngoài trong sáng mang theo chút cám dỗ kia, tất cả đều đưa sự hình dung về cô gái này đến với từ, vưu vật.
- Không có thời gian.
Mạnh Hạo vừa nhìn là đã nhận ra cô gái này là ai, nghe được lời nói của đối phương, Mạnh Hạo cảm thấy nổi hết da gà lên.
- Vậy ở nơi này cũng được…
Cô gái cắn môi, có vẻ vô cùng đáng thương, dường như vừa bị đả kích, nhưng vì cố chấp, lại cố lại lấy dũng khí, bộ dạng động lòng người đó, nhưng khiến người ta cảm thấy từ chối nàng là một loại tội lỗi.
Mạnh Hạo đang muốn từ chối, lại nhìn thấy một tia bất thiện trong ánh mắt cô gái, vì thế ho khan một tiếng, đứng dậy, đi về phía trước.
Cô gái này, chính là Chỉ Hương, nàng cúi thấp đầu, đi theo sau lưng Mạnh Hạo, theo Mạnh Hạo đi về phía xa trong sự ao ước, hâm mộ của đệ tử của núi thứ bốn.
Trên đường đi, tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông nhìn thấy hai người họ, đều trợn tròn mắt, trong lòng tức giận.
- Lại một nữ đệ tử như vậy, rơi vào trong tay của hắn rồi!
- Chết tiệt, người thứ mấy rồi, lúc nào loại chuyện như thế này có thể đến phiên ta.
Hai người đi tới gần núi thứ hai, Mạnh Hạo có hơi mất kiên nhẫn nhìn Chỉ Hương một cái.
- Nói đi, giúp ngươi như thế nào.
- Sảng khoái, ngươi cũng coi như đàn ông, biết chịu trách nhiệm với người ta. Nhưng ta càng tò mò, ngươi ở trong tầng tám mươi đã gặp được cái gì, lại có thể khiến Lý Chủ mở lời thưởng đạo pháp!
Chỉ Hương mỉm cười nói, lúc nói câu cuối cùng, nhìn có vẻ nàng đang cười, nhưng ánh mắt lại cẩn thận.
Mạnh Hạo nghe được, đôi mắt liền nheo lại, lúc nhìn về phía Chỉ Hương, trong lòng hắn rung động.