Bỗng nhiên có tiếng nổ kinh thiên động địa từ trên không truyền đến.
Âm thanh này không phải gần mà dường như từ rất xa vang vọng tới, cũng không phải nhắm vào đám người Mạnh Hạo ở đó mà là bao trùm toàn bộ Triệu Quốc. Trong nháy mắt từng tu sĩ của Triệu Quốc thậm chí là phàm nhân cũng nghe được tiếng nổ trên không trung này.
Âm thanh này vang đến bất thình lình khiến cho đám người Nghiêm Tử Quốc cũng sững sờ, khi ngẩng đầu thì từng người đều là thần sắc chấn động.
Trên bầu trời xuất hiện một mảng hồng quang bao trùm rất xa, phóng mắt nhìn đi toàn bộ màu trời đã trở thành màu đỏ khiến mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại chân trời kia khoảng cách tới Triệu Quốc cực kỳ xa xôi, tu sĩ ở Triệu Quốc nhìn không tới trung tâm Nam Vực, bầu trời xuất hiện không biết bao nhiêu là cái khe nứt lan tràn.
Đó là vết nứt của trời!
Tiếng nổ vang càng mãnh liệt hơn, truyền khắp bốn phương, âm thanh này không những bao trùm cả Triệu Quốc mà còn toàn bộ Nam Vực, khiến cả Nam Vực to lớn, bất luận ở nơi nào, bất kỳ tông môn cùng gia tộc nào cũng là lần lượt dần dần nghe được tiếng nổ kinh thiên động địa này.
Mạnh Hạo biến sắc, hắc khí trong cơ thể hắn trong chớp mắt này lại phát ra nhanh hơn, làm cho Mạnh Hạo tâm thần chấn động, không do dự hóa thành dải cầu vồng đẩy nhanh tốc độ đi xa.
Đám người Nghiêm Tử Quốc bị âm thanh này làm cho một phen kinh sợ, từng người đều kinh hãi, tu vi trong cơ thể lúc này dường như cũng không ổn định, giống như muốn thoát ra ngoài.
Giờ phút này trong biên giới Triệu Quốc, Phong Hàn Tông một trong ba đại tông môn, ở giữa quần sơn bao phủ, có sương mù lượn lờ, nhưng thời điểm bầu trời nổ tung thì sương mù nơi này lập tức quay cuồng, núi non xung quanh đều rung chuyển, trong Phong Hàn Tông mấy trăm đệ tử sắc mặt tái nhợt hoảng sợ nhìn về phía bầu trời.
Ngọn núi phía sau tông môn, cường giả mạnh nhất Phong Hàn Tông, hai đại trưởng lão Kết Đan trong mật thất lập tức bừng tỉnh, không chút do dự bay ra ngoài, ở giữa không trung nhìn về phía xa thì tu vi trong cơ thể liền toàn tốc vận chuyển, ngưng tụ ở hai mắt mạnh mẽ nhìn ra xa, lập tức hít vào một hơi sâu, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ. Bọn họ mặc dù không thể nhìn được phía bầu trời xa xôi kia đang xảy ra chuyện gì, nhưng cảm nhận được một luồng uy áp khổng lồ giống như trời cao đang muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh, thậm chí cũng chính vì tu vi hai người không tầm thường nên có thể mơ hồ thấy được bầu trời đang nứt ra.
- Đã xảy ra chuyện gì? Lại có âm thanh từ trung tâm Nam Vực truyền đến, điều này là không thể, từ đây đến trung tâm Nam Vực cực kỳ xa xôi, âm thanh không thể trong thời gian ngắn truyền đến được!
Ở phía sau bọn họ, năm vị trưởng lão Trúc Cơ của Phong Hàn Tông cũng lần lượt bay lên, cả đám sắc mặt đều tái nhợt, thậm chí cả người cũng run lên.
Trong Triệu Quốc, Phương Dạ Tông một trong ba đại tông môn, lúc này hai lão quái Kết Đan cùng bốn trưởng lão Trúc Cơ cũng đang ở giữa không trung, ngơ ngác nhìn về chân trời phía xa. Thời khắc này toàn bộ bầu trời là màu đỏ đậm như bị lửa thiêu nhìn rất đáng sợ.
- Đây đây là cái gì?
Không chỉ có Phong Hàn Tông, Phương Dạ Tông, Khúc Thủy Tông của Triệu Quốc bây giờ cũng như vậy, thanh âm hoảng sợ truyền khắp tông môn, tất cả đệ tử tông môn cũng ngơ ngác nhìn lên bầu trời, thần sắc khó hiểu, thân mình lão quái Kết Đan của Khúc Thủy Tông giờ phút này run lên. Bọn họ tu vi cao thâm có thể nhìn xa hơn, tuy không nhìn tới cái gì, nhưng cảnh tượng toàn bộ bầu trời như đang bị thiêu đốt, không trung trong lúc mơ hồ dường như còn đang nứt ra, khiến bọn hoảng sợ đến cực điểm.
Đây không phải âm thanh bình thường, nếu không tuyệt đối không thể nhanh như vậy đến Triệu Quốc, tốc độ âm thanh này có thể trấn áp tất cả âm thanh còn lại!
Triệu Quốc đã vậy, tu sĩ các tông môn những quốc gia lân cận cũng đều thế, nhất là năm đại tông môn và ba đại gia tộc Nam Vực, khoảng cách bọn họ gần nhất, trong đó có lão tổ tu vi cao thâm. Thời khắc này toàn bộ đều cảm nhận được một luồng uy áp khó hình dung được từ trên không giáng xuống. Hơn nữa bởi vì tông môn bọn họ ở trung tâm Nam Vực, cho nên bọn họ thấy được một cảnh tượng mà người ngoài không thể thấy được.
Bọn họ thấy được trên bầu trời kia rõ ràng tồn tại khe nứt cực lớn, cả đám sắc mặt đều trắng bệch như không tin thể vào mắt mình.
Một ngày này, một khắc này, trong nháy mắt cả Nam Vực chấn động, vô số tu sĩ bay lên, vô số cường giả hoảng sợ, toàn bộ Nam Vực bị sự dị thường của bầu trời kia làm cho khiếp sợ.
Mạnh Hạo đẩy nhanh tốc độ, hắc khí toàn thân phát ra càng nhiều hơn so với ngày thường, giống như nhận được sự chỉ dẫn triệu hồi nào đó, khiến hắn kinh hãi run rẩy, thêm vào đó là sự quỷ dị của bầu trời làm cho Mạnh Hạo tâm thần không yên. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đỉnh núi cao nhất gần đó, đứng trên đỉnh núi hắn ngẩng đầu nhìn về chân trời phía xa.
Không biết chân trời kia cách nơi này bao xa, giờ phút này như từ từ nứt ra, cùng lúc đó một luồng hắc quang khuếch tán, toàn bộ trời đất nháy mắt chìm trong tối đen.
Không bao lâu sau, toàn bộ mặt đất Nam Vực bắt đầu quá trình chấn động, phảng phất một cỗ lực lượng lớn từ trung tâm Nam Vực truyền ra, nháy mắt khuếch tán toàn bộ mặt đất Nam Vực, những nơi đi qua núi non vỡ vụn mặt đất quay cuồng.
Bởi vì Nam Vực quá lớn cho nên sự khuếch tán này cần có thời gian, bắt đầu là trung tâm Nam Vực, sau đó lan dần ra bốn phía, cuối cùng là lân cận. Những ngọn núi lớn bắt đầu sụp đổ, cũng may cách Triệu Quốc cách rất xa, giờ phút này còn không cảm giác được nhiều, cho đến bảy ngày sau mới xuất hiện chấn động nhẹ.
Nhưng chấn động rất nhỏ đó cũng khiến những lão quái của Triệu Quốc hoảng sợ đến cực điểm. Trong bọn họ có người từng đi qua trung tâm Nam Vực, biết được nơi đó cùng Triệu Quốc khoảng cách xa khó hình dung, cho dù là nơi đó sụp đổ, cũng tuyệt đối không có khả năng chỉ mới bảy ngày đã có thể lan đến gần Triệu Quốc được.
Cùng lúc đó, trong bảy ngày này, một lời đồn giống như cuồng phong quét ngang toàn bộ Nam Vực, khiến cho toàn bộ những người nghe được đều kinh hãi hoảng sợ.
Trên trời rơi xuống một cỗ thi thể!
Thi thể này rơi xuống một trong ba đại hiểm địa của Nam Vực, Vãng Sinh động!
Tin tức này lập tức oanh động toàn bộ Nam Vực, khiến cho Nam Vực gió nổi mây phun, nghe nói ở nơi đó của Tây Mạc cũng có cường giả Nam Vực tụ tập.
Thế thi thể cường giả đó là sao? Đúng là từ trên trời rơi xuống trên trời… Đó là khu vực trong truyền thuyết chỉ có sau khi thành Tiên mới có thể bước vào!
Chả trách âm thanh chấn động kia có thể nhanh chóng truyền ra, trong đó có tàn niệm của thi thể kia trước khi chết!
Thành Tiên? Nói thì dễ, từ xưa đến nay toàn bộ Nam Vực, sách cổ xưa ghi lại cũng chỉ có bảy tám người mà thôi, nhưng thi thể này Cũng không tránh khỏi khiến người khác kinh hãi, nghe nói chỉ lớn cỡ thường nhân, nhưng sau khi rơi xuống lại khiến cả mặt đất chấn động bảy ngày.
Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo, từng bước thăng Tiên, tổng cộng có thất đại cảnh, muốn đạt đến Tiên cảnh, đạp toái hư không, khó khó khó!
Tin đồn như vậy đã truyền ra rất nhiều nơi ở khắp Nam Vực, nhưng Triệu Quốc dù sao cũng là nơi hẻo lánh, tin tức không nhạy, chỉ có trưởng lão mấy đại tông môn mới mơ hồ biết được chuyện này.
Lúc này Mạnh Hạo đang cau mày, đi sâu vào trong núi, bảy ngày trước trời đất đại biến, ngay cả tử khí trên người hắn cũng nhiều lên. Cũng may mấy hôm nay bắt đầu tiêu tán, ước chừng chỉ tầm hai mươi ngày nữa có thể tiêu tán đi toàn bộ.
Tử khí này thật phiền nhiễu, nếu không phải thứ tử khí này tồn tại như chỉ dẫn, há gì ta phải bôn ba thế này. Mạnh Hạo mấy hôm nay tâm trạng cực kỳ phiền chán. Bảy ngày trước đại biến khiến cho tu sĩ Triệu Quốc đều lũ lượt đổ ra ngoài, làm cho Mạnh Hạo không thể không cẩn thận trốn, có vài lần hiểm, tí nữa bị phát hiện.
Nhưng cứ thế này không phải là biện pháp tốt, Mạnh Hạo mặc dù không muốn giết người, nhưng hôm nay cũng dần dần có sát cơ.
Thật sự không được, chỉ có thể ra tay giết người, tuy là sẽ thêm phiền toái nhưng cũng dễ chịu hơn kiểu trốn chui trốn lủi thế này. Mạnh Hạo đang trầm ngâm thì bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn về phía trước. Nơi đây dãy núi bao quanh, bốn bề yên tĩnh, Mạnh Hạo dừng lại, sau khi nhìn mọi nơi một lúc lâu cũng không tìm ra manh mối nào.
Nhưng trong lòng luôn có chút cảm giác nguy hiểm khiến Mạnh Hạo nhíu mày, tay phải bỗng nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức một mảnh lông chim từ bảo phiến bay ra, hướng thẳng về phía cây cối phía trước.
Oanh một tiếng, có gió đảo qua bốn phía, khiến lá cây rung lên, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại, không một chút lạ thường, nhưng sắc mặt Mạnh Hạo lại biến đổi. Mặc dù bảy ngày trước trời đất dị biến, nhưng hôm nay lại trở nên bình thường, chim thú cũng không có con nào chết, dựa theo đạo lý, nơi này là thâm sơn, tiếng nổ vang ra tất nhiên sẽ có chút chim thú phân tán bốn phía, nhưng đằng này lại rất yên tĩnh.
Mạnh Hạo không chút do dự, xoay người vỗ túi trữ vật, bảo phiến bay ra nâng cơ thể hắn lập tức bay lên, thay đổi phương hướng. Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền ra, dãy núi bốn phía xuất hiện không ít hắc quang, những thứ hắc quang này liên tiếp sáng lên cùng một chỗ nhưng lại trực tiếp bao phủ bốn phía, giống như đang phong ấn.
Mà vị trí của Mạnh Hạo tuy rằng cũng là trong phong ấn nhưng lại không phải trung tâm, mà là khu vực bên cạnh. Nếu lúc trước hắn không cẩn thận mà cứ tiếp tục tiến về phía trước thì giờ đây đã đi vào khu vực trung tâm phong ấn này rồi.
Cùng lúc đó có tám bóng người từ bốn phía xuất hiện, thân thể của họ lúc mới xuất hiện còn mơ hồ, nhưng rất nhanh rõ dần, giống như có một tầng hơi nước vô hình bao trùm thân thể khiến cho Mạnh Hạo lúc trước không thể phát giác ra được.
Trong tám người sáu nam hai nữ này, có một nữ tử mặc váy dài màu trắng, sắc mặt tái nhợt, hai tay giơ cao một viên châu màu thủy lam. Viên châu này phát ra từng đợt sóng gợn lăn tăn, chính bảo vật để nữ tử này ẩn giấu tung tích của nhóm người, lúc này viên châu xuất hiện từng khe nứt như muốn vỡ ra, hiển nhiên là pháp bảo dùng một lần.
Nàng không tới gần mà bất động ở xa, mấy người khác rất nhanh tiếp cận bao vây Mạnh Hạo, một trong số đó chính là Nghiêm Tử Quốc.
Mạnh Hạo sắc mặt trầm lặng, lạnh lùng nhìn những tu sĩ xung quanh, trong mắt đám người Nghiêm Tử Quốc này tràn đầy sát khí. Trong số mọi người, tu vi Nghiêm Tử Quốc không phải cao nhất, người cao nhất lúc này cũng không ở trên mặt đất mà là một nam tử lơ lửng trên không giống như Mạnh Hạo. Người này đạp trên một thanh phi kiếm, mặc đạo bào xanh da trời, thần sắc lạnh nhạt hai mắt bình tĩnh, nhưng có một loại khí chất cao cao tại thượng khó tả phát ra từ trên thân người này.
Tu vi y dĩ nhiên là Ngưng Khí tầng chín!
Thân là tu sĩ Ngưng Khí tầng chín địa vị trong tông môn ở Triệu Quốc rất đặc biệt. Nếu trong một giáp có thể thành công đạt tới Trúc Cơ kỳ thì sẽ trở thành trưởng lão trong tông môn. Còn nếu qua một giáp chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ cũng không thể xem là đệ tử nội môn, mà là nghi trượng trong tông môn. Chấp sự, dưới trưởng lão.
Như Thượng Quan Tu của Kháo Sơn Tông, trên thực tế, nếu vào lúc Kháo Sơn Tông cường đại, gã không phải là trưởng lão mà chỉ là nghi trượng.
Nam tử trung niên này đạt tới Ngưng Khí tầng chín chưa tới hai năm, có thể nói tương lai vô cùng xán lạn, một khi thành công đạt tới Trúc Cơ kỳ, thân phận lập tức hoàn toàn khác biệt.
Cũng là người gian xảo, chả trách có thể lừa được người của Tử Vận Tông, nhưng cho dù ngươi chưa đi vào trung tâm, chỉ cần bước vào trong trận pháp này, có Lưu sư huynh ở đây, hôm nay ngươi nhất định phải chết. Khôn hồn thì lấy chí bảo chân chính ra đây, còn có thể cho ngươi toàn thây. Nghiêm Tử Quốc lạnh lùng nói, nhìn về phía bảo phiến dưới chân Mạnh Hạo với ý tham lam cực kỳ rõ ràng. Mấy ngày nay gã đã điều tra không ít chuyện về Mạnh Hạo, lại từ Tôn Hoa biết được giao dịch giữa Mạnh Hạo cùng Tử Vận Tông, lòng tham đối với bảo vật của Mạnh Hạo càng mãnh liệt hơn.
Mạnh Hạo thần sắc âm lãnh, không để ý gì đến Nghiêm Tử Quốc, mà nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên Ngưng Khí tầng chín kia.
Người này chính là Lưu sư huynh trong miệng Nghiêm Tử Quốc. Y thần sắc bình thản, căn bản là không nói lời nào, chắp tay sau lưng đứng trên phi kiếm, một luồng khí tức cường hãn từ trên cơ thể người này tỏa ra, khí tức này rất mạnh khiến hai mắt Mạnh Hạo có chút nheo lại.
- Muốn lấy chí bảo của Mạnh mỗ cần phải trả giá rất nhiều.
Mạnh Hạo thản nhiên nói, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức ngân quang sáng lên, một trường thương màu bạc lóng lánh bất ngờ xuất hiện trong tay Mạnh Hạo, bị hắn đâm thẳng vào bảo phiến dưới chân, ghim cố định tại đó.
Trường thương màu bạc này vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh, kể cả Lưu sư huynh cũng ghé mắt chăm chú nhìn.
Ngay lúc bọn họ nhìn về phía trường thương, hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, tay phải vung mạnh lên, lập tức cuộn tranh xuất hiện mở ra, từng tiếng rít gào từ trong truyền ra, sương mù tạo thành mãnh thú ba đầu gào thét lao thẳng về phía mọi người.
Nhân lúc loạn, Mạnh Hạo rất nhanh bấm tay niệm thần chú chỉ một cái, lập tức một đạo hắc quang bay ra với tốc độ nhanh đến khó có thể hình dung. Trong nháy mắt khi Nghiêm Tử Quốc tâm thần chấn động, hắc quang đó xé rách hào quang pháp bảo bao phủ bên ngoài thân thể gã. Mặc cho thân thể gã lui về phía sau, dưới vẻ mặt hoảng sợ của Nghiêm Tử Quốc, hắc quang như tia chớp xuyên thẳng nhập vào mi tâm gã.
Vật đó chính là Đoạt Hồn đinh.
Tính cách của Mạnh Hạo không ra tay thì thôi ra tay nhất định phải ra tay trước!
Nếu Nghiêm Tử Quốc này muốn chết, Mạnh Hạo hắn sẽ tiễn gã xuống hoàng tuyền!