Ngay vào lúc này, Mạnh Hạo đột nhiên phát hiện, gương đồng trong túi trữ vật của hắn… Chí bảo từ sau khi hắn có được ở Kháo Sơn Tông vẫn luôn có tác dụng rất lớn vào khoảnh khắc này lại… Đột nhiên chấn động.
Chấn động của nó, không phải bộ dạng như khi nhìn thấy thú có lông, mà từ trong đến ngoài, dường như cả tấm gương, đều đang rung động mạnh mẽ.
Cảnh tượng này, khiến Mạnh Hạo sửng sốt, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía yêu binh Hoang Trủng.
Năm đó khi lần đầu Mạnh Hạo gặp phải yêu binh Hoang Trủng, thì thu lấy ma niệm, hóa thành ma thương. Sau đó lại biết được yêu binh Hoang Trủng chân chính bị phong ấn trong một chiến trường viễn cổ.
Trừ những điều đó, Mạnh Hạo còn biết được, chiến trường này có liên quan đến Yêu Tiên Tông, một khi hắn tới Yêu Tiên Tông, dựa vào cảm ứng của ma niệm, có thể tìm được chỗ của Hoang Trủng!
Nhưng trải qua cảnh giới thứ nhất, thứ hai, thứ ba, Mạnh Hạo vẫn không hề tìm được bất cứ tin tức nào có liên quan đến yêu binh Hoang Trủng. Nhưng ở nơi này… Trên mặt đất của cảnh giới thứ tư…
Mạnh Hạo cuối cùng cũng nhìn thấy dấu vết của yêu binh Hoang Trủng.
Người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, có mái tóc nửa trắng nửa đen đó, chính là… Phong Yêu sư đời thứ ba, mà cây thương y cầm trong tay, chính là… Yêu binh Hoang Trủng.
Một người, một thương đứng giữa trời, chia ba thiên hạ!
Loại khí thế này, kinh sợ Yêu tộc, uy áp tu sĩ, như ở giữa trời đất, tuy không phải độc tôn, nhưng cũng là Chí Tôn vô thượng!
Mạnh Hạo chấn động trong lòng, hắn nhìn Phong Yêu sư đời thứ ba, hít thở gấp gáp, đây… Chính là Phong Yêu sư!
Nhìn thấy khí thế Phong Yêu sư đời thứ ba như vậy, Mạnh Hạo đột nhiên vô cùng chờ mong con đường Phong Yêu sư đời thứ chín của bản thân. Hắn chờ mong có một ngày, bản thân cũng có thể như vậy, đứng giữa hư không mà phân thiên hạ.
Từng hình ảnh trên mặt đất trong tấm gương, vừa khiến Mạnh Hạo kinh sợ, vừa chấn động tất cả tu sĩ của Nam Thiên chi địa tới đây. Mọi người ai nấy hít thở gấp gáp, trong đó lão giả gầy gò trước kia vẫn luôn ở phía trước, đột nhiên chớp động đôi mắt, thuấn di một cái, lại nhảy khỏi đoàn người, lao thẳng xuống mặt đất.
Hành động của lão, lập tức thu hút ánh mắt mọi người xung quanh, Mạnh Hạo cũng sáng mắt lên, đưa mắt nhìn tới.
Lão giả gầy gò kia tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đứng trên tấm gương, nhanh chóng lao về phía trước. Người ngoài nhìn vào cảm thấy dường như lão đã bước vào trong chiến trường viễn cổ, nhưng trên thực tế, nơi này vẫn là mặt gương như cũ.
Mấy nhịp thở sau lão dừng phắt lại, đôi tay giơ lên, ấn mạnh xuống đất một cái. Một ấn này, mặt gương như bị vặn vẹo, trong khoảnh khắc đó, trong sự vặn vẹo bên cạnh lão, trên thế giới bên trong tấm gương, có một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp giơ tay phải lên. Một ngọn lửa lơ lửng, bên trong đó, có một con chim màu đỏ tươi.
Vốn tất cả đều là vật ở trong gương, nhưng lúc này khi bị lão giả công kích, lại không biết vì sao, con chim màu đỏ tươi đột nhiên từ bên trong tấm gương bay vọt tới.
Dường như là xông ra khỏi một loại phong ấn nào đó, từ bên trong tấm gương, xuất hiện ở bên ngoài gương!
Bộ dạng thì co rút lại rất nhiều, hỏa diễm cũng ảm đạm không ít, tuy rằng không được như trong tấm gương, nhưng khoảnh khắc nó xuất hiện, cũng vẫn phát tán khí tức mạnh mẽ!
Cũng không phải chỉ có mỗi con chim lửa này bay ra. Sau đó, mặt đất gấp khúc, đột nhiên bốn luồng hào quang, cũng bay ra theo, trong bốn luồng hào quang này, có hai thanh kiếm, một cây quạt, còn cả một tấm phi toa.
Bốn thứ bay sát theo sau con chim lửa, dường như bộc phát, trong khoảnh khắc bay ra, lão giả đó cười lớn, bay thẳng lên, phất tay về phía con chim lửa như muốn bắt lấy nó.
Mọi người xung quanh ai nấy chấn động, lúc này không hề chần chừ, lập tức có mấy chục người đồng thời bay ra, lao về phía bốn thứ pháp bảo trong hào quang đang bay văng đi khắp nơi.
Mạnh Hạo tốc độ nhanh nhất, gần như ngay khi lão giả dốc sức bắt lấy con chim, hắn đã vượt qua mọi người, chụp thẳng lấy tấm phi toa màu xanh.
Vật này như một cây chùy, trên đó có những mũi nhọn sắc bén và cả hàn khí bức người.
Mạnh Hạo vừa mới chạm vào, lập tức như rơi vào rét mướt, đôi mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo, trực tiếp mở ra đệ tam mệnh, chụp lấy phi toa vào trong tay.
Sau đó Mạnh Hạo lắc mình, tay trái vung mạnh về phía trước, cuồng phong gào thét, cuốn lấy mấy người Quý gia và tu sĩ Bắc Địa muốn bắt lấy cây quạt kia, khiến bóng dáng bọn họ hơi khựng lại, Mạnh Hạo lập tức tới gần, đưa tay quét qua, chộp thẳng lấy cái quạt.
Khoảng khắc tiếp xúc với cái quạt, một luồng nhiệt độ khó mà hình dung lập tức bộc phát, xông thẳng vào trong cơ thể Mạnh Hạo, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, không hề chần chừ, mở ra đệ ngũ mệnh!
Thân thể mạnh mẽ, tu vi kinh người trong khoảnh khắc này lập tức trấn áp phi toa và cây quạt, khiến bọn nó giãy giụa mà không thể bay ra khỏi cánh tay của Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo để vào trong túi trữ vật.
Cùng lúc đó, hai thanh phi kiếm kia cũng bị người khác đoạt đi, Phương Du đoạt được một thanh, một thanh khác thì bị Quý Minh Không cướp được. Còn những người khác, ai nấy đều mang sắc mặt khó coi, ánh mắt quét qua ba người đã đoạt được bảo vật, rồi lại nhìn lão giả gầy gò kia.
Lúc này, lão giả gầy gò kia, cuối cùng cũng thu con chim lửa lại, thu hoạch của lão không thể nghi ngờ là lớn nhất, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, con chim lửa kia, mới là trọng bảo, còn về những cái khác, tuy cũng không tầm thường, nhưng còn kém nhiều lắm.
Lão giả cười khàn khàn, ánh mắt quét qua mọi người, dừng ở phía Mạnh Hạo một chút, trong mắt lộ chút cẩn thận và e dè, sau đó lại nhìn về phía mọi người.
- Chư vị đạo hữu, nơi này không ít cơ duyên, không cần thiết phải nhìn chằm chằm vào thu hoạch của lão đầu ta chứ.
Lão giả cười hà hà, lui lại mấy bước, tay phải như tùy ý giơ lên, nhưng lại có những vòng sáng quấn quanh.
- Cơ duyên có nhiều hơn nữa, cũng không nhiều bằng hiểu biết của đạo hữu.
Trong đoàn người Quý gia, Quý Minh Không có địa vị chỉ thấp hơn Quý Minh Phong đã chết đi, trầm giọng nói.
Y vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức sáng mắt lên, rõ ràng đều vô cùng hứng thú với việc trước đó lão giả có thể dẫn được vật ở trong gương ra ngoài.
- Đâu có, bất cứ ai trong mọi người cũng đều có thể làm được. Nơi này là cảnh giới thứ tư, người có thể đi tới đây quá ít, cho nên hiểu biết của bên ngoài đối với nơi này, cũng quá ít ỏi.
- Mặt đất như tấm gương này, trên thực tế là một đạo phong ấn, phong ấn một chiến trường, cũng có thể coi như là phong ấn một phương thế giới.
- Trong phong ấn này, thời gian là vĩnh hằng, nếu có thể tấn công từ bên ngoài, trong khoảnh khắc mở ra một lỗ hổng, vậy sẽ khiến thời gian vĩnh hằng bên trong đó xuất hiện biến động trong khoảnh khắc.
- Giống như một lỗ đen nghịch chuyển, hút ra vật phẩm ở trong đó, phát tán ra bên ngoài. Chỉ là trong quá trình này, pháp bảo, sẽ bị suy yếu.
Lão già gầy gò cười ha ha, từ từ nói.
- Về việc làm như thế nào, thì không cần lão hủ nói tỉ mỉ nữa chứ, chiến trường mặt đất nơi này cực lớn, có thể thu được cái gì ở đây, hoàn toàn là cơ duyên của các vị.
Lão giả nói xong, không nhìn mọi người nữa, lắc mình một cái, chạy về phương xa.
Mọi người xung quanh ai nấy đều sáng mắt lên, nhìn mặt đất như gương kia, đối với lời nói của lão giả, đều có phán đoán của bản thân. Nhưng cho dù phán đoán như thế nào, sự thực trước đó đã nói rõ, lời nói của lão giả, có mười phần thì chín phần là thật.
Kể từ đó, nơi này… Đối với tất cả mọi người mà nói, là một cơ duyên cực lớn trong cuộc đời!
Tiếp đó ánh mắt đảo qua lẫn nhau, người của Quý gia lập tức bay tản ra, tu sĩ Bắc Địa, Nam Vực, Tây Mạc cũng lần lượt tản ra, Mạnh Hạo nhìn về Hứa Thanh.
- Thiếp không sao.
Hứa Thanh mỉm cười, quay người lắc mình, cũng lập tức rời đi, tìm kiếm cơ duyên thuộc về bản thân.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn nhìn thế giới trong tấm gương, đôi mắt lấp loáng trong im lặng, nhanh chóng bay về một phía.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là nơi của Phong Yêu sư đời thứ ba!
Về những thứ khác, Mạnh Hạo cho dù rất hứng thú, nhưng so với Phong Yêu nhất mạch, thì tất cả chỉ là thứ yếu.
Trên đường đi tới, khoảng chừng nửa nén hương, Mạnh Hạo cau mày lại. Nơi này rất kỳ lạ, đặc biệt là ba vị tối cường giả kia, bọn họ ở giữa không trung trong tấm gương, ở bên ngoài tấm gương, có thể nhìn thấy, nhưng cho dù có đi tới thế nào cũng đều không thể tới gần!
Nhưng ở bên ngoài tấm gương, thoạt nhìn thế giới này tuy không thấy được biên giới, nhưng cũng có thể mơ hồ thấy được rất xa. Nhưng lúc thực sự bước đi trên mặt đất, lại dường như vô biên vô hạn, Mạnh Hạo đi rất lâu, nhưng khoảng cách đến vị trí Phong Yêu sư đời thứ ba vẫn rất xa xôi.
Đang im lặng, Mạnh Hạo đột nhiên quay đầu, đôi mắt lóe lên, vị trí hắn nhìn thấy lúc này trong thế giới trong tấm gương dưới chân, chính là một nơi đấu pháp.
Hai tu sĩ, đang đấu với một đám sương mù màu đen, thuật pháp khuếch tán, pháp bảo va chạm, trong đó có một loại pháp bảo, Mạnh Hạo vừa nhìn thấy liền sáng mắt lên.
Đó là một mảnh lá vàng kim, vốn dĩ sẽ không khiến Mạnh Hạo để ý, nhưng Mạnh Hạo lại phát hiện, phía trên phiến lá, có một đồ án, đồ án hình hoa sen.
Là đồ án hoa sen do mười thanh kiếm tạo thành.
Bộ dáng này chính là Liên Hoa kiếm trận của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo kinh ngạc kêu lên, sau khi quan sát cẩn thận, tay phải hắn đột nhiên đưa lên, đấm xuống mặt đất. Một quyền này đấm xuống, mặt đất chấn động, khu vực này trong tấm gương, lập tức vặn vẹo một chút, dường như có một vòng xoáy sắp hình thành, nhưng trong khoảnh khắc liền tan đi.
Vẻ mặt Mạnh Hạo bình thường, lập tức mở ra đệ ngũ mệnh, thân thể ầm vang lên, lại thêm một quyền nữa. Trong khoảnh khắc, vòng xoáy ngưng tụ, lỗ đen xuất hiện, một lực hút khổng lồ xuất hiện trong thế giới trong tấm gương, có ba pháp bảo lập tức bị hút đi.
Tiếp đó, dưới chân Mạnh Hạo, ba pháp bảo này lập tức bay ra, nhưng trong quá trình này, có một món bị tan vỡ, còn hai món tốc độ cực nhanh, vừa mới bay ra, liền bay thẳng về hai hướng khác nhau, cực kỳ linh động bay đi.
Thân thể Mạnh Hạo thuấn di, thanh yên hắc nguyệt, trong khoảnh khắc xuất hiện giữa không trung, chộp lấy mảnh lá cây kia. Chiếc lá âm vang, phát ra mũi nhọn sắc bén, dường như chỉ cần Mạnh Hạo chạm phải, thì sẽ lập tức cắt lấy bàn tay kia.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, sau khi cuốn lấy chiếc lá, hai ngón tay liền kẹp lại, mặc cho chiếc lá có giãy giụa thế nào, cũng không thể bay ra khỏi tay hắn.
Cầm ngay trước mặt, Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, trong mắt có vẻ vui mừng, lập tức thu lại, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống thế giới trong tấm gương, Mạnh Hạo đột nhiên chấn động.
Hắn phát hiện, trong thế giới trong tấm gương, chiếc lá bị bản thân thu được, còn cả món pháp bảo bị tan nát và cả món pháp bảo đã bay đi kia, lại vẫn… Còn nhìn thấy trong tấm gương.
- Là tàn ảnh? Hay là, thứ bay ra không phải là thực sự?
Mạnh Hạo cau mày, hắn nghĩ tới tấm gương của bản thân, rồi chấn động.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Hạo đột nhiên chấn động, cúi đầu nhìn xuống mặt đất như tấm gương kia.