Tiếng nổ vang vọng, các tu sĩ Nam Thiên chi địa bay về phía năm cây cầu vồng, bắt đầu tranh đoạt, thuật pháp thần thông liên tục, tiếng gào thét trộn lẫn, trong khoảnh khắc, năm món trọng bảo lập tức bị phân chia.
- Chư vị đạo hữu, năm món trọng bảo này, là lão phu và Mạnh đạo hữu hợp lực mở ra phóng thích, chư vị làm như vậy, có phần không ổn…
Hàn Đan Tử ngẩng đầu nhìn trời, truyền ra âm thanh.
Lúc này trên bầu trời, tu sĩ Nam Thiên chi địa cũng đều chú ý tới Mạnh Hạo và Hàn Đan Tử ở vị trí trung tâm.
- Nếu chư vị có hứng thú, chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, cùng mở ra bảo tàng lớn nhất ở nơi này, lấy ra chí bảo thực sự, không biết ý chư vị thế nào?
Hàn Đan Tử một lần nữa nói, nở nụ cười, đôi mắt thấp thoáng ánh sáng kỳ dị khó mà phát hiện, khóe mắt lão luôn cảnh giác Mạnh Hạo.
Vì cách làm này của lão không hề nói trước với Mạnh Hạo, thậm chí không hề khớp với những gì trước đó nói với Mạnh Hạo. Đây rõ ràng là không cần một mình Mạnh Hạo trợ giúp, cái lão cần, là tập hợp gần như tất cả mọi tu sĩ của Nam Thiên chi địa ở nơi này trợ giúp.
Nhưng khiến Hàn Đan Tử nhìn không thấu là, ánh mắt của Mạnh Hạo, từ đầu tới cuối không hề biến hóa một chút nào.
Mạnh Hạo càng như vậy, Hàn Đan Tử càng cảm thấy không chắc chắn.
Lão sở dĩ tìm Mạnh Hạo trước, là vì tu vi của Mạnh Hạo. Chẳng những lão nhìn ra, những người khác cũng sớm đã phát giác, thậm chí cho dù không muốn thừa nhận, nhưng đa phần đều coi Mạnh Hạo là người có tu vi mạnh nhất trong số mọi người ở nơi này.
Có hắn bên cạnh, sẽ khiến cho lời nói của Hàn Đan Tử càng có sức thuyết phục. Dù sao nơi có cường giả, nếu không có mưu đồ thì thôi, nhưng một khi đã có, thì nhất định sẽ không nhỏ.
Giữa không trung ánh mắt mọi người chớp động, không hề nói gì. Những người này tuy trước đây bị Mạnh Hạo hãm hại, nhưng ở nhân thế, bị kích thích tình cảm, cũng không có cách nào, trên thực tế ở bên ngoài, bất cứ một ai, đều có tâm trí bất phàm, đối với lời của Hàn Đan Tử, chỉ nghe ba phần mà thôi.
- Nếu lấy ra chí bảo thì phân chia thế nào?
Phương Du giữa không trung đột nhiên nói.
- Đạo thệ làm chứng, lấy tu hành chi âm để thề, một khi lấy được chí bảo, cho dù nhiều hay ít, lão phu cũng chỉ cần một đoàn hỏa diễm!
Hàn Đan Tử nói chém đinh chặt sắt.
- Huống hồ, nếu lão phu vi phạm lời thề, phải bội lại đạo, không chỉ tự chặt con đường tu hành của bản thân, mà e rằng ở Nam Thiên chi địa, với tông môn gia tộc của chư vị đạo hữu, cũng không có chỗ cho lão phu dung thân.
Hàn Đan Tử trịnh trọng nói, từng chữ từng chữ hùng hồn.
Các tu sĩ Nam Thiên chi địa giữa không trung, ai nấy đều trầm tư, quả đúng như Hàn Đan Tử nói, bọn họ cho dù không phải tu vi cao nhất, nhưng tông môn gia tộc sau lưng, lại có thể xưng là quái vật khổng lồ, ở một số phương diện, thực sự không sợ Hàn Đan Tử đổi ý.
Mọi người đều nhìn nhau, ai nấy đều có suy nghĩ riêng, nhưng đều không hề để lộ ra cho người khác thấy, dần dần đưa ánh mắt lên người Mạnh Hạo.
- Đạo thệ làm chứng, ta cũng chỉ cần một món.
Mạnh Hạo dửng dưng nói.
Xung quanh im lặng, một lát sau, mấy người Quý gia, trong khoảnh khắc hạ xuống mặt đất, tiếp đó Phương Du, còn cả tu sĩ Bắc Địa và Nam Vực, cũng mang ánh mắt lấp lánh, trong khoảnh khắc xông tới.
Nhưng cũng không phải tất cả tu sĩ Nam Thiên chi địa đều tới, Hứa Thanh và một số người khác, không hề tới nơi này.
Hàn Đan Tử nở nụ cười, lập tức cất tiếng, nói cho mọi người phương pháp đi tới khu vực trung tâm. Tiếp đó trong khi đợi những người khác tới, lão nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ vẻ xin lỗi, chắp tay vái một cái.
- Mạnh đạo hữu, không phải lão phu thay đổi chủ ý, đạo hữu cũng thấy đó, dựa vào sức của chúng ta, rất khó khiến cho chí bảo xuất hiện, chỉ có tập hợp mọi người, mới có thể làm được.
- Chuyện này vẫn xin Mạnh đạo hữu lượng thứ.
Hàn Đan Tử chắp tay, vái sâu một cái, lời nói thành khẩn, tay phải đưa lên, lấy ra một miếng ngọc bội hình rồng.
- Vật này trước đây lão phu lấy được ở nơi này, cũng coi như một trọng bảo không tệ, có thể ảo hóa ra một con rồng phun ra biển, xin Mạnh đạo hữu thu lấy, coi như lão phu bồi tội.
Hàn Đan Tử nói, đưa ngọc bội trong tay ra, lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không hề đổi sắc, nhìn ngọc bội một cái, thần thức lập tức quét qua, xác nhận trên đó không có trò quỷ gì, lúc này mới từ từ vung tay, thu lấy miếng ngọc bội.
- Hàn Đan Tử đạo hữu khách khí rồi.
Mạnh Hạo hờ hững nói.
Hàn Đan Tử thấy Mạnh Hạo thu lấy ngọc bội, nhưng trong lòng vẫn hơi chần chừ, bộ dạng không chút biến hóa của Mạnh Hạo khiến lão không nắm bắt được suy nghĩ của đối phương.
- Hừ, chẳng qua là một tên tiểu bối mà thôi, cho dù hắn tâm cơ thâm sâu, thì cũng chỉ có hạn. Lão phu quả thực chỉ cần một đoàn hỏa diễm mà thôi, đây là dương mưu, nói cho mọi người biết, không tin Mạnh Hạo này, còn có thể giở trò cản trở!
Trong lòng Hàn Đan Tử cười lạnh, nhưng trên mặt lại là nụ cười chân thành.
Hai người ngồi xếp bằng, một canh giờ sau, tu sĩ Nam Thiên chi địa kéo tới, mọi người đều không nói lời thừa thãi, ngưng tụ toàn lực, đánh vào một điểm trên mặt đất. Mặt đất chấn động mãnh liệt, rồi một vòng xoáy khổng lồ đột nhiên xuất hiện bên trong thế giới trong gương.
Vòng xoáy này nhanh chóng xoay tròn, trong khoảnh khắc đã hóa thành một lỗ đen, đột nhiên, hút không ít pháp bảo tiến vào trong. Cho dù trong quá trình bay ra đã vỡ khá nhiều, nhưng vẫn còn mười mấy món hóa thành cầu vồng bay vọt lên trời.
Bảo quang chói mắt, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người kể cả Mạnh Hạo đều nhìn về phía thế giới trong gương. Ở nơi đó, vòng xoáy vẫn tồn tại, lực hút của lỗ đen vẫn còn duy trì, nhưng lại không thể hút được bảy đoàn hỏa diễm bên cạnh đại yêu kia.
Nhưng mà… Rõ ràng là, hai đoàn hỏa diễm gần lỗ đen nhất trong bảy đoàn, đã xuất hiện vặn vẹo, xem chừng, nếu như lực hút của lỗ đen lớn thêm chút nữa, thì có thể lay động nó.
- Thử lại lần nữa!
Hàn Đan Tử nhìn chằm chằm bảy đoàn hỏa diễm, đột nhiên nói, tu vi lập tức bộc phát, không ngừng tụ lực. Ánh mắt những người khác cũng chớp động, đều tự thi triển thêm một ít tu vi.
Mạnh Hạo nhắm mắt, khi mở mắt ra, đã trực tiếp mở ra đệ lục mệnh.
Ầm!
Mọi người lại một lần nữa ra tay, lần này mặt đất chấn động mạnh mẽ, giống như đất rung núi chuyển, một vòng xoáy còn lớn hơn lúc trước một chút lập tức xuất hiện trong thế giới trong gương. Lỗ đen cũng theo đó hiện ra, khiến cho hai đoàn hỏa diễm ở gần lỗ đen trong bảy đoàn hỏa diễm, sau khi vặn vẹo đến cực hạn, cuối cùng cũng lay động.
Hỏa đoàn vừa động, thiên địa biến sắc, một luồng khí tức chí bảo mênh mông truyền vào trong lỗ đen, lúc phóng thích, khiến cho bát phương chấn động. Dưới khí tức này, mỗi một người đều chấn động tâm thần, khí tức này mạnh mẽ như có thể diệt tiên!
Đôi mắt Mạnh Hạo lập tức nheo lại, hắn phát hiện bảy đoàn hỏa diễm mộc kiếm này, so với mộc kiếm trong túi trữ vật của bản thân, mạnh mẽ hơn nhiều lắm, nhưng rõ ràng… Bọn nó giống y hệt nhau!
Không cần Hàn Đan Tử nói lại, tất cả tu sĩ Nam Thiên chi địa ai nấy đều lộ vẻ khát vọng, một lần nữa thi triển tu vi, mỗi người đều bộc phát ra thần thông thuật pháp gần như mạnh nhất.
Nhất là Hàn Đan Tử, sau khi hít sâu một hơi, yêu khí như Lệ, mà chỉ có Mạnh Hạo có thể cảm nhận được trên người lão, trong khoảnh khắc thay thế dao động tu sĩ của bản thân, dường như giờ phút này, lão đã trở thành một con yêu!
Mạnh Hạo cũng thi triển đệ thất mệnh, ở trạng thái này, thân thể Trảm Linh, theo mọi người ra tay, cũng giáng cả xuống mặt đất.
Cả mặt đất liền xuất hiện từng khe nứt, những khe nứt này cho dù liền lại trong nháy mắt, nhưng trong thế giới trong gương, lại bộc phát ra một vòng xoáy khổng lồ vượt quá mười trượng.
Biên giới vòng xoáy thậm chí sắp chạm tới một đoàn hỏa diễm mộc kiếm.
Mọi người hít thở gấp hơn, ánh mắt chăm chú, vòng xoáy này nhanh chóng hình thành một lỗ đen kinh người cùng kích thước!
Lỗ đen vừa xuất hiện, lập tức trong bảy đoàn hỏa diễm mộc kiếm, đột nhiên có ba đoàn xuất hiện vặn vẹo, rồi lay động, tiếp đó… Bắt đầu từ từ di động!
Cảnh tượng này, khiến cho tu sĩ Nam Thiên chi địa ai nấy đều sáng mắt lên, tất cả vận dụng toàn bộ tu vi, chỉ đợi chí bảo bay ra liền sẽ bắt đầu tranh đoạt.
Thời gian từ từ trôi đi, rõ ràng chỉ khoảng mười nhịp thở, nhưng trong lòng mọi người, lại dường như trôi qua rất rất lâu. Bọn họ nhìn ba đoàn hỏa diễm đang di động kia, dần dần tới gần lỗ đen, tự bản thân vẫn giãy giụa, nhưng bị hắc động hút lấy, vẫn từ từ tới gần.
Lực hút ẩn giấu trong hắc động này, không phải do mọi người, mà là do lực lượng to lớn hình thành đến từ giữa hai thế giới trong gương và ngoài gương, mà tác dụng của mọi người, chỉ là phóng thích nó ra mà thôi.
Thậm chí vì lực hút của lỗ đen này quá lớn, không phải chỉ có ba đoàn hỏa diễm kia bị hút di động, mà còn có vị đại yêu sống động bị hỏa diễm vây quanh kia.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Trong khoảnh khắc, một đoàn hỏa diễm mộc kiếm, biến mất trong lỗ đen, trong chớp mắt mọi người như muốn ngừng thở, cây mộc kiếm kia, đột nhiên xuất hiện dưới chân mọi người, mang theo tiếng nổ kinh thiên, hóa thành một vệt cầu vồng lao thẳng lên bầu trời.
Mấy người Quý gia, lập tức xông ra, đuổi theo vệt cầu vồng.
Tiếp đó, cây mộc kiếm thứ hai cũng lao thẳng lên trời, kiếm khí như cầu vồng, hàn khí ngập trời, khiến mọi người toàn thân lạnh lẽo, nhưng lại không thể băng phong ngọn lửa trong lòng mọi người. Phương Du và những người tới từ Bắc Địa, còn cả một số tu sĩ khác, liền bay ra, đuổi theo bảo mộc kiếm.
Gần như ngay khoảnh khắc bọn họ bay ra, cây mộc kiếm thứ ba, với khí thế càng thêm kinh thiên, vừa xuất hiện đã gây ra gợn sóng vô tận. Trong gợn sóng này, tất cả hành động dường như đều chậm đi vô số lần, giống như tự thành một mảnh thời không, lao thẳng lên trời.
Mạnh Hạo lập tức lắc mình, lao thẳng về phía thanh kiếm thứ ba, cùng bay đi với hắn, chính là Hàn Đan Tử.
Nhìn như hai người đang tranh đoạt mộc kiếm, nhưng khoảnh khắc Hàn Đan Tử hành động, chỉ là làm ra bộ dạng mà thôi. Lão lại một lần nữa hạ xuống, ngay khi mọi người đều đuổi theo chí bảo, Hàn Đan Tử phủ phục trên mặt đất, cắn nát đầu lưỡi phun ra máu tươi. Máu tươi lập tức hóa thành một sợi tơ máu, từ từ tiến vào trong lỗ đen trong thế giới trong gương, khoảnh khắc bay vào thế giới trong gương, liền lao thẳng tới thân thể đại yêu bị hút tới gần lỗ đen.
- Tiên tổ chi linh, hậu bối tử tôn vĩnh viễn không quên, hôm nay tới đây, nghênh đón tiên tổ chi lực trở về!
Khoảnh khắc giọng Hàn Đan Tử vang lên, đôi mắt đại yêu trong thế giới trong gương, lập tức có vẻ linh động, để mặc sợi tơ máu quấn quanh mình, bị kéo một cái, nửa người đã tiến vào trong lỗ đen.
Trời đất chấn động, bốn phương ầm vang, trên mặt đất, phía trước Hàn Đan Tử xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ đến mấy ngàn trượng. Trong vòng xoáy vang lên âm thanh quỷ dị, như có người đang khóc, lại như có người đang cười.
Một cái… Đầu lâu lớn đến trăm trượng dường như coi mặt đất này là mặt nước, từ phía dưới… Từ từ xuất hiện!
Yêu khí…
Ngập trời!